Chapter 6

T/N: Chap này nó dài một cách bất thường luôn uhuhu dịch muốn lag (つд⊂) Mấy gái đọc vui vẻ nhé 

Ngày thứ bảy đầu tiên Cristiano không đến, Leo thấy mọi chuyện vẫn ổn hết sức, hoặc ít ra là cậu tự trấn an mình thế. Cứ chuông cửa kêu là cậu lại liếc ra. Không phải vì cậu mong người bước vào sẽ là tên Cristiano đâu nha, do lúc này hắn đã trở thành một phần trong thói quen sinh hoạt hàng ngày của Leo thôi. Thói quen thôi thói quen thôi, không hơn không kém. Ừ thì, mình và cái tên cao lêu khêu kia có tạo ra một mối quan hệ lưng lửng trên người quen dưới bạn bè, nhưng không có nghĩa cậu háo hức mong mỏi hắn ta le ve xuất hiện mỗi thứ bảy mà. Tuy mạnh miệng là thế song Leo hiện đang ở thư viện chờ Cristiano đến. Lúc không thấy hắn đứng trên đoạn cầu thang ở cửa vào Leo cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Cho rằng người kia đã vào trong trước rồi, Leo bước vào và ngồi ở bàn của họ. Chả có ma nào ở đó.

Leo đợi, đợi nữa đợi mãi. Cậu làm xong cả bài tập rồi mà vẫn không thấy nổi cái bóng của Cristiano. Mỗi phút trôi qua làm Leo càng lúc càng điên tiết. Cậu tống hết sách vở lại vào cặp rồi lao ra khỏi thư viện, cảm thấy mình thật đáng xấu hổ, như một trò cười.

Và rồi lại một ngày thứ bảy nữa mà Cristiano không đến quán ăn, Leo chợt nghĩ lại. Dạo này trong thị trấn cũng chẳng thấy tăm hơi hắn ta, hiện tượng này hiếm. Cái thị trấn này có rộng đến cỡ đó đâu, họ vẫn thường chạm mặt nhau còn gì. Dù vậy, Leo không lo lắng lắm và quyết cho người kia một cơ hội nữa để lết xác đến buổi học kèm.

Đáng lẽ mình phải biết trước. Leo rời khỏi thư viện vào ngày thứ bảy tiếp theo, hai lần liên tiếp, lần này thậm chí còn nực cười hơn lần trước. Tên kia là kẻ ban đầu đã muốn nhờ vả cậu và rồi hắn cho cậu leo cây. Lần sau gặp Cristiano kiểu gì cậu cũng sẽ sạc cho hắn một trận nên hồn.

**

Vừa vặn như duyên trời định, lần tiếp theo cả hai chạm mặt là khi hai đội đụng độ lần nữa. Trước khi trận đấu bắt đầu, Leo liếc sang Cristiano; hắn nhìn ổn lắm. Bình thường như cân đường hộp sữa. Ánh mắt đôi bên chạm nhau và rồi Cristiano bắn cho cậu một nụ cười chất lượng như thường lệ, làm như hông có gì xảy ra, cứ như hông có chuyện hắn để Leo leo cây hai lần vậy á. Leo cứ lườm hắn cho đến khi nụ cười đó tắt nắng hẳn. Chưa kịp làm gì thì tiếng còi khai cuộc vang lên, báo hiệu trận đấu đã bắt đầu.

Leo luôn cố gắng hết mình trong mọi trận đấu mà cậu tham gia nhưng so với lần này thì như một trời một vực. Cậu chơi khô máu hơn bất cứ trận nào trước đó. Hễ bóng đến chân là cậu lại điên cuồng tìm kiếm bàn thắng; tâm trí đặt trọn lên khung thành ở cuối đường biên. Ai cũng thấy rõ mồn một là hôm nay Leo khác hẳn ngày thường, nhất là đội đối phương. Hàng thủ bên đây trầy trật đoạt bóng từ chân cậu và Leo mất chưa đến 20 phút của hiệp một để xé tan mành lưới nhà bọn họ.

Leo lúc này bị bao vây bởi đám đồng đội, người thì trèo lên người thì ra sức vò đầu cậu. Và Leo nhìn thấy Cristiano đang quan sát cậu với vẻ mặt đầy khó hiểu. Leo không thèm quan tâm tới hắn, cậu chạy lại vị trí của mình, sẵn sàng tiếp tục trận đấu.

Trung học Edgewater ghi thêm được một bàn nữa trước khi tiếng còi kết thúc hiệp đấu đầu tiên vang lên, Leo lại lập công. Một cú vô lê tuyệt đẹp khiến khán giả và những cầu thủ khác phải tròn mắt thán phục.

Quyết tâm của Leo không mảy may suy giảm sau hiệp một. Cậu giữ nguyên trạng thái tập trung cao độ, quyết ăn thua đủ để rồi đạt được phần thưởng là thêm một bàn thắng ở những phút cuối cùng của trận đấu. Sung sướng làm sao, cảm giác thật tuyệt khi hạ nhục đám cầu thủ Hill View. Thật tuyệt khi nhìn tên Cristiano kia không vênh váo được nữa.

Gerard đi bên cạnh Leo, chuẩn bị rời sân đến phòng thay đồ. Song một bàn tay đặt trên vai Leo ngăn cậu rời đi. Chờ đón cậu khi quay lại là Cristiano với vẻ mặt thảm gần chết cơ mà vẫn cố nặn ra nụ cười gượng gạo. Hắn mở miệng định nói gì đó nhưng Leo không cho đối phương lấy một cơ hội.

"Ô, giờ thì anh muốn nói chuyện với tôi rồi à?" Đến Leo còn muốn nổi da gà trước giọng điệu nhỏ nhen chua lè của mình.

"Hở?" Vẻ hoang mang của Cristiano nghe có vẻ thật thà đó, mà không hiểu sao nó thậm chí còn khiến Leo bực tên kia hơn.

"Anh để tôi đợi ở thư viện suốt hai tuần qua. Tôi trông thật ngu si khi đã chờ anh xuất hiện." Leo khoanh tay trước ngực.

"Cậu biết là tôi không đến được. Tên kia đáng lẽ phải nói với cậu rồi chứ." Cristiano chỉ thẳng vào Gerard - người đang có vẻ ngạc nhiên quá chừng nè. "Tôi chắc chắn là thằng Sergio nhắn cho cậu ta để báo cậu rằng tôi không đi được rồi mà."

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Gerard. Cậu ta đang nhìn chằm chằm về nơi chân trời xa xăm nào đó, dường như không có bất kì kí ức gì về vụ này và rồi thì, "thôi chết mẹ."

"Cậu quên báo với cậu ta?" Ánh mắt Cristiano nheo lại nhìn Pique.

Pique huơ tay, "Xin lỗi nhé! Nếu hai người nhắn tin cho nhau thay vì bắt tụi tôi làm chim bồ câu thì chuyện này có xảy ra đâu!" Cậu ta xoay gót đi thẳng, còn không quên hừ một tiếng.

Leo trân trân dòm sàn nhà, thấy sai trái quá trời vì làm mình làm mẩy với Cristiano. "Xin lỗi vì đã nghĩ anh là tên khốn nạn tệ hại nhất Trái Đất."

"Xin lỗi vì thằng bạn cậu là một thằng ngốc." Tiếng cười khẽ từ Cristiano khiến Leo biết người ta không giận vì cách cậu cư xử trước đó.

"Cậu ấy nói đúng." Leo ngước mắt nhìn Cristiano khi nghe đối phương đáp lại. "Chúng ta nên có số của nhau. Để không bị thế này nữa."

**

'Cậu đang đâu thế? Tôi phải kêu người khác phục vụ sinh tố đó.' Cậu đọc tin nhắn đến từ Cristiano. Hôm nay là thứ bảy và thường thì giờ này Leo đang đi làm cơ mà hôm nay cậu đã xin nghỉ rồi dành thời gian ở một trong những chỗ mà cậu thích nhất nhất thị trấn; trung tâm trò chơi Critical Hit.

'Hôm nay nghỉ. Vẫn gặp ở thư viện à?' Leo nhanh chóng gõ tin, vội quay lại chơi tiếp trò Space Invaders của mình. Chơi chưa được bao lâu thì điện thoại trong túi buzzz một tiếng.

'Mai gặp.' Thêm một tin nhắn nhanh gọn rớp rẻng nữa, 'Này cậu còn chưa nói là mình đang ở đâu.'

Leo đảo mắt song cuối cùng cũng bảo với tên kia cậu đang ở trung tâm. Sau đó không thấy hắn trả lời nên cậu cũng chả để ý nữa. Sự tập trung đổ dồn trở lại vào trò chơi, quyết tâm tự phá kỉ lục của mình.

Còn chưa nhận ra mình đã chơi bao lâu kể từ khi cậu bắt đầu ván mới thì một giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh thiếu điều dọa Leo nhảy dựng, "Cá là tôi có thể ghi được nhiều điểm hơn cậu."

Cristiano đứng cười nhăn nhở phía sau cậu. Leo giễu cợt hắn một tiếng, "anh nằm mơ."

Cậu bị huých sang một bên và Cris bỏ vào máy một đồng xu để chơi ván mới. Leo nhìn tên kia cố gắng lần này đến lần khác để đánh bại kỉ lục của cậu song lần nào cũng thất bại. Cứ mỗi lần dòng chữ Game Over lóe lên trên màn hình là Leo lại cười khẩy.

"Lần đầu anh chơi trò này hay gì?" Leo chọc hắn, nghiên cứu cách lưỡi của Cristiano thò ra khỏi miệng trong khi mắt dán vào màn hình còn tay thì đang hành hạ mấy cái nút.

"Im lặng." Chẳng mấy chốc lại hết ván. Cristiano ngẩng đầu lên, mắt quét qua khắp phòng trước khi tìm thấy gì đó khiến mặt hắn trông như mặt trời chân lí chói qua tim.

"Tôi cá là mình có thể cho cậu hít khói trong trò bóng dẹt." (1)

"Chơi luôn, bệnh gì cữ."

**

Hai thằng nhóc ngồi ở quầy ăn uống trong khu trò chơi. Cristiano thắng 2/3 ván bóng dẹt họ chơi vừa nãy.

"À, dạo này chuyện học hành ổn không?" Leo nhai miếng pizza, cố mở miệng nói chuyện.

"Ngon lành. Xin lỗi vì mấy hôm rồi không đến nhé."

Leo quơ quơ tay, "đừng lo."

Đôi bên chìm vào im lặng, lần đầu tiên trong hôm nay Leo nhìn kĩ khuôn mặt của Cristiano. Đối phương trông có vẻ kiệt sức. Một tia lo lắng chợt quặn lên trong cậu. "Làm sao vậy?"

"Ừm, không có gì." Ý cười của Cris không đạt đến đáy mắt, Leo biết ngay là có biến. Cậu dán chặt vào người kia bằng ánh mắt tui không có tin đâu.

Cristiano thở dài một tiếng, "chuyện bố tôi thôi. Gần đây ông ấy quản thúc tôi rất gắt gao. Ép tôi phải trở nên giỏi và giỏi hơn nữa. Ông cùng huấn luyện viên đã nói chuyện với một tuyển trạch viên đại học và thuyết phục người đó đến xem trận đấu sắp tới."

À, ra là thế, Leo nghĩ trong lòng. Việc bố Cristiano cứng rắn, nghiêm khắc với anh ra sao không phải là bí mật trong thị trấn này. Ai cũng biết ông muốn con trai phải chơi cho MLS. (2)

"À ừm, xin lỗi." Leo chỉ làm được đến thế. "Anh không cần đến đây mà. Về nhà nghỉ ngơi đi, anh cần nó đó."

Lần này nét cười trên mặt Cristiano không còn gượng gạo nữa, "không sao. Được thoát khỏi mớ hỗn độn đó dù chỉ một lát thôi cũng thật tốt biết mấy. Hơn nữa, tôi thích đi chơi với cậu."

Leo cũng muốn nói với người kia là cậu không ngại đi chơi với anh nhưng cậu sẽ giữ điều đó cho riêng mình thôi. "Đấy chắc là thứ anh cần đó. Chỉ một ngày trong tuần khi mà anh được làm điều mình muốn ở bất cứ nơi nào mình thích mà chẳng phải mảy may lo lắng chuyện trường học hay bóng banh."

"Tôi cũng muốn nói thế với cậu đấy. Lần cuối cậu làm gì mà không liên quan đến học hành hay bóng đá là khi nào hả? Trừ hôm nay ra nhé."

Leo im re, thật lòng là cậu không nhớ nổi. Lúc nào cũng là guồng quay giữa bài vở, làm thêm rồi đội bóng. Từ lâu nay đã thế rồi.

"Mình có thể dùng một ngày trong tuần để cùng nhau ra ngoài làm những thứ mình thích nha. Chỉ hai người chúng ta thôi." Cristiano đề nghị, Leo thấy ý này cũng không tệ lắm.

"Được đó. Okay."

Mối quan hệ giữa hai trẻ đã vào zone tình thương mến thương nên mạn phép đổi xưng hô của Cris từ "hắn" thành "anh"cho thắm nha hjhj =))))

(1): Bóng dẹt: Air hockey, là bàn chơi banh kiểu này nè, chỗ tôi gọi là banh dẹt (=゚▽゚)/

(2) MLS - Major League Soccer: Giải bóng đá nhà nghề Mỹ. Vì bối cảnh trong fic là ở Mỹ nên giải chuyên nghiệp bố Cris hướng con trai đến là MLS chứ không phải một trong năm giải đấu hàng đầu châu Âu như La Liga nha

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip