Chap 12: Chuyến đi dã ngoại

Sau khi về đến ký túc xá, tôi ăn cơm xong chỉ muốn lăn ra giường ngủ một giấc mà thôi. Thật sự hôm nay đã quá mệt mỏi rồi! Nhưng mà quyết định đó của tôi lại bị ngăn cản bởi cuộc gọi đến từ Nhã Thy

"Này lúc này kết thúc buổi tập cậu đi đâu vậy? Tớ chẳng nhìn thấy cậu" Nhã Thy phàn nàn

"Tớ hơi mệt nên về sớm!" Tôi đáp

"Về sớm! Khai mau có phải cậu...về cùng Tùng Bách không?" Nhã Thy xem ra lại đoán trúng rồi

"Đúng đấy! Tớ về cùng cậu ta nhưng mà có chuyện gì à?" Tôi hỏi

"Tớ nghi ngờ lắm đấy! Cứ như thế này tớ sợ cậu... sẽ... phải lòng Tùng Bách mất" Nhã Thy trêu tôi

"Phải lòng gì chứ? Tớ còn lâu mới thích cậu ta!" Tôi đáp

"An Hạ cậu không quan mắt được tớ đâu! Cậu nói lệnh Warning rất phiền phức vậy nếu bây giờ cho cậu được chọn lại thì cậu có nghĩ rằng mình thật sự không muốn Warning một lần nữa à?" Nhã Thy nói khiến tôi cũng có cảm nhận rằng hình như tôi không còn ghét cái lệnh Warning đó như xưa nữa.

"Nhã Thy, thích một người biểu hiện như thế nào vậy?" Tôi hỏi

"Cuối cùng thì cũng chịu thừa nhận rồi!" Nhã Thy cười trêu chọc tôi

"Tớ đang nghiêm túc đấy!" Tôi đáp

"Được rồi, theo kinh nghiệm của tớ thì thích một người là khi cậu bắt đầu có thiện cảm với người đó rồi khi gần người đó làm cho cậu tim đập mạnh loạn xạ, cảm giác ấm áp và mong muốn được cậu ấy che chở cho mình" Nhã Thy say sưa nói ra những điều đó xem ra việc tôi thích Tùng Bách cũng không phải là không có khả năng rồi.

"Có thật không đấy?" Tôi vẫn ngờ vực chưa tin

"Tớ là... tiến sĩ tâm lý mà sao không biết được mấy chuyện tình yêu tuổi mới lớn chứ?" Nhã Thy tự tin về độ chính xác của mình

"Nhưng mà tớ đang thích Hiếu Nghĩa mà làm sao thích cậu ta được?" Tôi đáp

"Hả? Không lẽ những gì tớ đoán là đúng à? Cậu... thật sự đã thích Tùng Bách rồi" Nhã Thy sửng sốt

"Không thể nào như thế được, tớ không có thích cậu ta" Tôi cúp máy, rốt cuộc tôi bối rối về điều gì chứ? Là tôi thật sự không thích hay đang giả vờ trốn chạy sự thật?

Thứ sáu đã đến, chiều nay cũng là ngày tôi được về nhà với bố mẹ vào cuối tuần. Tan học tôi nhanh chóng đứng đợi chú Tuấn ở trước cổng trường, đợi chưa được bao lâu thì bóng dáng của Tùng Bách lại xuất hiện, cậu ấy thật sự là của nợ của đời tôi, khi đi bất cứ nơi đâu cũng thấy cậu ấy cả.

"Đợi xe đến đón à?" Tùng Bách đi đến đứng cạnh tôi hỏi

"Không đợi xe vậy tôi đứng đây làm gì? Vậy mà cũng hỏi cho được" tôi cộc cằn đáp lại

"Dù sao cũng tôi cũng chưa biết nhà cậu hay là để tôi đưa cậu về" Tùng Bách đáp

"Không cần tôi không muốn liên quan quá nhiều tới cậu" Tôi nói

"Chuyện học nhóm cả chuyện cậu làm osin cho tôi vẫn chưa kết thúc đâu nên sao không muốn liên quan đến tôi được? Hay là...cậu...đang thích tôi nên mới cố tình né tránh tôi" Tùng Bách dùng một tay chống tường đẩy tôi vào tường trước cổng, khoảng cách mặt cách mặt lúc này chỉ vỏn vẹn vài cm

"Nè cậu làm gì vậy? Biến thái hả?" Tôi run rẩy đáp

"Sợ hả? Sao má đỏ ửng rồi?" Tùng Bách nhếch mép cười đáp lại

"Xe tới rồi! Tôi về trước đây!" Tôi đẩy Tùng Bách ra và tiến về phía xe chú Tuấn, cũng may là xe đến kịp nếu không thì tôi sẽ bị những cậu hỏi khó của Tùng Bách dìm chết rồi.

"Ngày mai có buổi ngoại khóa đầu năm đừng tới trễ đó!" Tùng Bách nói vọng theo

"Tôi biết rồi!" Tôi đáp rồi lên xe, trên đường về tim vẫn đập mạnh không thôi, thật sự mình đã thích Tùng Bách giống như Nhã Thy nói rồi à?

Hôm nay là buổi học ngoại khóa cho tất cả các lớp của trường quốc tế (trường Quốc Tế chỉ học từ thứ 2 – thứ 6, cuối tuần thường có picnic), bộ ba chúng tôi gồm tôi, Thy và Yên Chi đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ như đồ ăn, tấm trải,... và mọi thứ cho buổi sinh hoạt hôm nay chúng tôi sẽ dã ngoại tại trường

Trước khi vào hoạt động ngoại khóa lúc chiều, chúng tôi tranh thủ ăn trưa. Lát sau thì nhóm All4in đến và họ dường như muốn ngồi chung với chúng tôi nhưng tôi cố tình không muốn ngồi cạnh Tùng Bách liền đáp ngay: "Chỗ này đủ người rồi, làm ơn đi chỗ khác đi!"

"Sao lại không đủ? Rõ ràng còn rất nhiều chỗ trống mà" Chương nói

"Dù sao cũng đến rồi chung lớp mà ngồi chung cũng vui mà!" Nhã Thy lên tiếng

"Hay thật đó!" Tôi nhìn Nhã Thy cười nói

"Đúng đó càng đông càng vui mà! Tùng Bách, cậu cũng ngồi xuống đi" Yên Chi vui vẻ nói như muốn mời mọi người vào

"Cảm ơn nhưng tớ không quen ngồi kế con gái đâu!" Tùng Bách lạnh lùng đáp lại khiến Yên Chi có vẻ buồn buồn

"Wow, hôm nay Tùng Bách nhà ta mà cũng biết "nhát gái" nữa à? Lạ thật đấy!" Tôi trêu chọc

"Còn cậu đó!" Tùng Bách nói rồi chen vào ngồi cạnh tôi

"Nè, bên kia còn rất nhiều chỗ sao phải chen chúc vào chỗ của tôi thế này? Còn nữa không phải lúc nãy cậu nói là không thích ngồi gần con gái mà, quên à?" Tôi hỏi

"IQ285 không dễ quên đâu! Đúng là như thế nhưng tôi đâu có nói là không ngồi kế cậu vì cậu đâu phải là con gái" Tùng Bách nói khiến tôi giận đến đỏ mặt

"Cậu nói gì hả?" Tôi hỏi

"Trong mắt tôi cậu chẳng khác gì một đứa con trai cả" Tùng Bách khẳng định khiến tất cả mọi người đều cười phá lên thích thú

"Hôm nay có người trị được An Hạ tiểu thư rồi!" Nhã Thy cũng hào hứng ghẹo gan tôi

"Xem ra Tùng Bách thiếu gia lạnh lùng chắc cũng đã bị tan chảy rồi mới đùa như thế!" Chương nói

"Thì sao không được à?" Tùng Bách đột ngột xoa đầu tôi khiến mọi người bất ngờ trong đó có cả tôi, không phải lời nói đùa của Phúc Chương là sự thật chứ? Tùng Bách thích tôi thật à?

Sau khi ăn trưa xong, thì thầy Khoa sinh hoạt về buổi ngoại khóa: "Bây giờ các em tham quan quanh khu vườn sinh học này, các em sẽ phân thành cặp để cùng nhau chụp ảnh và làm tài liệu báo cáo cho thầy vào tuần sau nhé!"

Thầy nói tiếp: "Giờ thì các em hãy mở nắp chai nước đã phát ra, trong đó có số thứ tự mà chúng ta sẽ bắt cặp nhé!"

Thầy hô to: "Số 1 là ai?"

"Dạ em, Nguyễn Hoàng An Hạ" Tôi giơ tay

"Em, Trần Hiếu Nghĩa" Tôi chung cặp với Hiếu Nghĩa á? Thật sao? Thật không thể tin nổi

Thầy gọi tiếp: "Thôi nào trật tự, Số 2"

"Em, Nguyễn Phúc Chương" Chương đáp

"Em, Trần Đình Nhã Thy"

"Số 3 là ai?"

"Em, Lê Ngọc Yên Chi"

"Vậy thì bọn mình không có duyên rồi! Tớ số 4 lận" Thiên Minh buồn bã

"Số 3 còn lại là ai?"

"Em, Đặng Tùng Bách" Tùng Bách giơ tay lên nói

"Sao mình chung nhóm với Tùng Bách à! Đúng là ông trời cho mình cơ hội rồi!" Yên Chi thầm nghĩ

Cho đến khi đếm hết số thứ tự thì chúng tôi bắt đầu thực hiện, cặp của tôi và Hiếu Nghĩa nhanh chóng hợp tác rất nhuần nhuyễn

"Nè sao không lo chụp cảnh đi mà chụp chị làm gì?" Tôi hỏi

"Thì cảnh này với chị đều đẹp mà! Để em chụp cho chị nhé!" Hiếu Nghĩa vừa nói vừa cầm máy lên chụp tôi

"Nè, nè chị không giỡn đâu!" Tôi vui vẻ đáp lại

Cặp của Yên Chi và Tùng Bách thì cậu ấy lại chẳng đối hoài gì đến Yên Chi cứ như chiến tranh lạnh giữa hoàng thượng và phi tần không được sủng ái vậy.

Thấy Tùng Bách cứ nhìn mãi về hướng tôi, Yên Chi bèn tìm cách gây sự chú ý: "Tùng Bách cậu thích không hay là để tớ chụp cho cậu nhé!"

"Không cần đâu! Tự tớ chụp được rồi!" Tùng Bách vẫn lạnh lùng với cô như thế

"Không cần ngại đâu để tớ giúp cho!" Yên Chi vẫn không bỏ cuộc

"Tớ đã nói là không cần mà!" Tùng Bách vô tình hất tay mà làm Yên Chi ngã xuống đất. Tùng Bách liền đỡ Yên Chi ngồi dậy: "Cậu có sao không? Chảy máu rồi" Nói rồi Tùng Bách lấy ra chiếc khăn tay mang bên mình băng vết thương lại cho Yên Chi và căn dặn

"Cậu về nhà rửa sạch vết thương với nước muối rồi băng lại bằng gạt đừng băng bằng băng cá nhân không kéo vết thương bị hở lại gây nhiễm trùng, băng vài ngày là có thể lành hẳn" Cũng chính những điều này mà Tùng Bách đã làm Yên Chi ngày càng thích cậu ấy hơn.

Tùng Bách quay lại nhìn tôi và Hiếu Nghĩa rồi nói vu vơ: "Nhìn An Hạ trông có vẻ hạnh phúc nhỉ?" rồi nhếch mép cười lạnh lùng

"Tùng Bách cậu... đã thích An Hạ thật à?" Yên hỏi với vẻ lo sợ

"Đi thôi! Nếu không đến chiều thì trời sập tối thì chúng ta sẽ không chụp được hình nữa" Tùng Bách phớt lờ không muốn trả lời cô

"Được rồi!: Yên Chi cũng không muốn hỏi nữa. Cô đứng dậy và đi từng bước khó khăn thấy thế Tùng Bách chạy đến cổng cô đi, lúc này càng cho Yên Chi có thêm tinh thần chinh phục trái tim Tùng Bách hơn nữa

Tôi cũng nhìn về phía Tùng Bách và Yên Chi. Hiếu Nghĩa đứng bên cạnh nói: "Chị có thể đến đó mà!"

"Em nói gì vậy?" Tôi cười đáp

"Xem ra, Tùng Bách chiếm phần quan trọng trong trái tim chị rồi nhỉ? Liệu em còn cơ hội không?" Hiếu Nghĩa đột ngột hỏi

"Sao chứ? Làm gì có, chị chỉ nhìn thế và sợ cậu làm tổn hại Yên Chi thôi!" Tôi cười mà đáp lại

"Có thật là chỉ có vậy không?" Hiếu Nghĩa hỏi một cách nghiêm túc

"Thật mà! Đi chụp hình thôi!" Tôi kéo tay Hiếu Nghĩa đi để né tránh câu trả lời ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip