Từ bỏ cậu để tìm về cho tôi hạnh phúc...

    Cậu nghe tôi nói câu đó thì cũng chỉ ngẩn người một lúc sau đó chỉ nhắn lại "Nhanh khỏe đi, tớ về đây! " rồi đi mất. Nhìn bóng lưng cậu tôi chợt có cảm giác rất muốn khóc, sau một thời gian thích cậu và lấy hết dũng cảm của một đứa con gái lần đầu rung động để thổ lộ với cậu cuối cùng kết quả tôi nhận được lại là câu nói " Tớ chỉ xem cậu là bạn!" của cậu... Haizzz làm người sao mà thất bại thế!

   Cậu - Nguyễn Đình Sang- người con trai khiến tôi phải dõi mắt theo cậu, người con trai khiến cho trái tim tôi đập mạnh khi ở gần cậu, người khiến tôi thay đổi thói quen khi ở gần cậu và cũng là cậu...người con trai khiến cho tôi khóc...

    Tính ra từ khi gặp cậu thật nhiều chuyện xảy ra làm đảo lộn hết cuộc sống bình thường của tôi, có lẽ tôi đã vô ý cho phép cậu làm loạn lên như vậy chắc bây giờ cũng đã đến lúc cất cậu vào một góc nào đó của trái tim rồi tự mình đi tìm một người thương tôi hơn tất cả chứ không phải ngược lại...

   Thời gian trôi qua nhanh chóng thoáng cái đã tới kì thi tuyển chọn học sinh giỏi vòng 2. Ở vòng 1 do may mắn nên tôi lọt vào vòng 2 và tôi nghĩ sức mình chỉ dừng lại ở đây thôi nhưng đoán thế nào tôi cũng không nghĩ tới đề thi tôi cầm trên tay lại trùng hợp đến như vậy...

   "Tình yêu đơn phương chính là một thứ xa xỉ khiến người ta muốn nhưng không thể có được và cho dù đã quên nó cũng để lại một vết thương khó mà xóa được ". Hãy nêu suy nghĩ của bạn về câu nói trên

   Tôi bật cười... Có phải trường hợp này người ta thường gọi là "trúng tủ " có phải không? Đúng là xui xẻo! Đã cố gắng xóa cậu khỏi tâm trí bây giờ lại nghĩ ngay đến cậu khi cầm tờ đề thi. Tôi đặt bút và giấy sang một bên ngồi chống cằm nhìn ra phía cửa nghĩ về khoảng thời gian tôi gặp cậu rồi sau đó thích cậu, cả giấc mơ hạnh phúc đó nữa và câu nói tàn nhẫn của cậu, tôi nhớ lại tất cả rồi tôi lại viết ra giấy thi, vừa viết tôi không thể kiềm chế được mà rớt nước mắt. Đây là lần đầu tôi làm văn mà lại khóc như thế, cả phòng thi thấy tôi như vậy người ta cứ không kiềm chế được quay lại nhìn tôi cứ thế tôi làm xong phần thi của mình còn người ta thì ngay cả nửa phần thân bài chắc cũng chưa làm xong...đây có gọi là chiến lược hay không?....

  Tôi rời khỏi phòng thi với một tâm trạng khá là thoải mái và tung tăng chạy đi trong những ánh mắt ai oán của những người bạn cùng phòng thi " Khi không lại vào phòng thi ngồi khóc ngon lành khiến người ta không thể tập trung vào bài làm mà bây giờ lại vui vẻ đi về! Có còn lương tâm không đây? ". Thật ra khi kết thúc bài văn tôi đã tự nhủ sẽ từ bỏ...từ bỏ cậu để tìm về hạnh phúc lúc trước tôi đã đánh mất

   Thời gian lại trôi đi, bây giờ ánh mắt của tôi đối với cậu không còn như lúc trước, đó chỉ là ánh mắt khi nhìn một người tôi đã từng thương. Cậu bắt chuyện với tôi, tôi lảng tránh. Cậu đưa tài liệu cho tôi, tôi nhờ người nhận giúp. Cậu cố ý chờ tôi ở cổng, tôi lướt đi nhanh qua cậu như những người xa lạ. Ngày hôm kia, tôi vô tình đi ngang lớp cậu, bất chợt cậu xuất hiện trước mặt tôi

   - " Cậu thôi lảng tránh tớ đi có được không vậy! "

   - " Tớ có như vậy sao! "

   - " Lý do gì chứ? Không thể làm bạn như bình thường được hay sao? "

   - " Xin lỗi! Tớ không làm được! "

   - " Tình cảm của cậu dành cho tớ chỉ có nhiêu đó thôi sao! Muốn chối bỏ thì chối bỏ hay sao! Đúng là tôi đã đánh giá tình cảm của cậu quá cao rồi! "_ mặt cậu ta khinh khỉnh

  *BỐP * một âm thanh khó chịu vang lên. Cậu mở to mắt ngạc nhiên nhìn chủ nhân của cái tay đã đánh cậu - nhỏ Ngọc

   - "Tôi nói cho cậu biết! Vân Du đang quên cậu cho nên phiền cậu phắn đi trước khi tôi cho cậu cái tát thứ hai! "_ tôi nhìn sang thì thấy nhỏ Ngọc và nhỏ Thuận - nhỏ Ngọc thì ngồi cạnh tôi còn nhỏ Thuận thì khác lớp nhưng đã chơi với nhau cũng gần 10 năm rồi nên vẫn rất thân.

   Một tuần trước nhà nhỏ Thuận có việc gấp nên nó xin nghỉ sau ngày tôi tâm sự với nó về mối tình mang tên Nguyễn Đình Sang cho nên những chuyện sau đó nó không được biết, nhìn mặt nó thì chắc là nhỏ Ngọc lôi kéo nó đến rồi nhưng....sao hai con mắm này làm ăn kiểu gì mà cả lớp 12a7 lại tụ hết về đây thế này... 😥

    - " Này này! Chuyện gì mà xôm tụ ở đây thế này? "_ Võ Yến Thanh - lớp trưởng 12a8 dạt chúng tôi ra chen vào chính giữa theo đó tập thể lớp 12a8 cũng bước ra

   Trên hành lang chính lớp 12a7 và a8 hình thành hai phái đối lập nhau, còn tôi chỉ đứng đó im lặng nhìn cậu mà sao tôi cảm thấy cậu lạ quá, cậu không còn là cậu lúc trước nữa rồi, là cậu thay đổi hay đây là con người thật của cậu

   - " À! Bạn học Thanh, lúc nãy tôi thấy bạn học Sang đây chặn đường tiểu Du và ép cậu ấy nói chuyện với cậu ta nên tôi mới ra đây xem xem có phải tiểu Du của chúng tôi bị ức hiếp hay không? "_ nhỏ Ngọc cũng là lớp trưởng lớp 12a7 lên tiếng rồi nhỏ lại quay sang nhìn Nguyễn Đình Sang " Không ngờ đúng là có một con chó lớn đang chuẩn bị sủa người! "😏

   - " Là vậy sao! Thế thì đây là lỗi của cậu ta rồi! Vậy chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này! "_ nói rồi cô bạn ấy liếc nhìn cậu " Ngu thì tự chịu nha con! Mất dạy với con gái nhà người ta hả! " chửi xong thì quay vào

   - " Này! Tôi đã làm gì cậu ta đâu, các cậu kéo qua đây làm gì! "_ cậu bướng bỉnh nhìn chúng tôi

   - " Vậy cậu dám nhắc lại câu nói lúc nãy cậu nói với tiểu Du hay không? "_ Lâm An đút tay vào túi dựa người vào cột lạnh lùng nhìn Nguyễn Đình Sang- người khiến cô bạn của cậu không còn vui vẻ lạc quan như ngày trước nữa vì thế nhìn cái thằng trước mặt này cậu thật muốn "quánh " cho một trận

   - " Thì sao nào, cậu ấy thích tôi, tôi chỉ mới từ chối cô ấy một lần thôi mà cô ấy đã từ bỏ rồi! Vậy nếu lúc đó tôi chấp nhận cậu có phải là sau này người chịu thiệt sẽ là tôi hay không? "

   - " Mày!... "_ Lâm An xông tới, tụi con trai thì cũng thấy bất bình nên cũng không cản cho tới khi nhỏ Thuận can Lâm An lại. Vì là con nhà võ nên khí lực của nhỏ cũng lớn hơn nên dễ dàng chặn cậu ta lại

   - " Lâm An! Cậu lui về phía sau canh chừng thầy cô cho tớ! Cả các cậu nữa đấy! Để tớ hảo hảo nói chuyện cho rõ ràng với cái tên này! "_ khuôn mặt nhỏ Thuận trầm xuống sau khi nghe Ngọc tóm tắt sự việc vừa hết câu chuyện thì lại nghe câu nói đó của cậu. Không khí xung quanh rõ ràng lạnh xuống một vài phần

   - " Cậu nói tiểu Du? Vậy còn cậu thì sao? Cậu lấy gì bảo đảm nếu như cậu và tiểu Du thành đôi cậu sẽ không bao giờ dùng cái giọng điệu lúc nãy nói với tiểu Du? Suy nghĩ cho kĩ rồi hãy trả lời nếu không coi chừng cái thân cậu! "

   - " Thì đúng là đôi lúc khó chịu cũng phải nói như vậy thôi, làm sao kiềm chế được! "_ cậu cãi lại

   - " Ok! Mặc kệ cậu nói cái gì bây giờ cậu ngậm mồm vào nghe tôi nói đây này! "

****
Mỗi khi ngắm
Những ánh nắng mai thức dậy
Trong lòng bỗng
Thấy nhớ nụ cười của anh
Nhớ ánh mắt rất dịu êm
Khi nhìn em thật nhẹ nhàng
Với nụ cười
Cho lòng sưởi ấm thêm
Cứ mỗi tối
Những lúc trước khi ngủ vùi
Trong lòng bỗng thấy nhớ
Những phút giây gần anh
Những đêm vắng cơn mưa rơi
Nhìn ra ngắm
Bao ngôi sao nhớ một người
Nhớ anh thật nhiều
Để rồi bao lâu nay
ôm ấp trong lòng
Từng yêu thương
Từng ngày lại cứ trông mong
Mà tình yêu anh đã
Dành trao hết cho một người
Chỉ có thể
Bên anh như bạn thôi
Phố vắng cơn mưa rơi
Ngang thêm se lạnh căn gác nhỏ
Ánh mắt cô đơn xa xăm
Như đang soi tìm theo bóng ai
Từng dòng thư
đầy yêu thương dành trao
Chỉ viết giấu riêng cho mình
Phải chi trong tim anh
Lúc này cũng nhớ em
Ký ức những giây phút đầu
Khi đôi ta gặp nhau chốn nào
Khoảnh khắc dấu yêu bên anh
Dâng lên ngập tràn trong trái tim
Và còn thật nhiều thêm
Bao kỷ niệm
Em sẽ giữ riêng trong lòng
Một góc nhỏ
Cho anh mãi trong đời...
(Góc nhỏ trong tim -Khởi My)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip