Chap 53-End

Bốn người họ tịnh dưỡng vài ngày, mấy ngày này cực kì an nhàn, chỉ là trong lúc Nguyễn Lan Chúc bận công việc với khách hàng thì Hắc Diệu Thạch có một vị khách không mời.

"Mẹ?"

Lăng Cửu Thời nhìn người phụ nữ trung niên đứng trước cửa, bà ấy có chút khó xử nhìn cậu, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Cửu Thời, con có thể ra ngoài cùng mẹ nói chuyện được không?"

Lăng Cửu Thời im lặng một lúc, cuối cùng cậu vẫn chấp nhận đi cùng bà, hai người đến một quán cafe khá xa biệt thự.

Cậu nhìn người phụ nữ e dè đẩy ly nước đến trước mặt mình, bà ấy nói.

"Mẹ nhớ lúc trước con thích uống trà chanh nhất, con uống đi."

Lăng Cửu Thời khẽ cười, cậu nhấp một ngụm nước sau đó nhìn bà ấy.

"Hôm nay mẹ tìm con có chuyện gì?"

Còn chưa đợi bà ấy lên tiếng thì Lăng Cửu Thời nói tiếp.

"Nếu muốn mượn tiền thì con không có đâu."

Bà ấy lập tức xua tay, lấp bắp giải thích.

"Mẹ...mẹ không có ý đó, chỉ muốn đến thăm con thôi."

Lăng Cửu Thời im lặng nhìn bà, trong mắt cậu không hề chứa đựng cảm xúc gì, bà ấy nói tiếp.

"Cửu Thời, dạo này con sống thế nào?"

Lăng Cửu Thời uống một ngụm nước, đáp lời bà.

"Cũng tạm."

Sau một lúc trò chuyện qua lại thì Lăng Cửu Thời thấy không còn sớm nữa nên định rời đi, chỉ là lúc đứng lên cậu cảm giác chân hơi nhũn ra, bước đi có chút loạng choạng.

Lăng Cửu Thời gục lên cửa xe, cánh tay cậu run rẩy bấm số của Nguyễn Lan Chúc.

Chuông vừa reo là đầu bên kia đã nhấc máy.

"Alo, Lăng Lăng, sao thế em?"

Lăng Cửu Thời cố gắng hết sức để nói cho tròn vành rõ chữ, nhưng âm thanh phát ra cực kì mơ hồ, cuối cùng cậu ngất đi.

"Alo!Lăng Lăng!"

"Lăng Lăng, em có nghe tôi nói không?"

"Lăng Lăng!!"

Nguyễn Lan Chúc hoảng loạn vơ lấy áo khoát và chìa khóa chạy nhanh ra ngoài, không được, Lăng Lăng của hắn không được xảy ra chuyện, cậu vừa nói sẽ cho hắn một gia đình mà.

___

Lăng Cửu Thời chớp chớp đôi mắt khô rát, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, cách bố trí quen thuộc này là...X?

Cậu nhìn xung quanh một lúc thì phát hiện người phụ nữ kia cũng ở đây bà ấy ngồi ở sofa trong góc phòng, Lăng Cửu Thời như nhận ra gì đó, cậu lên tiếng.

"Mẹ làm gì vậy?"

Bà ấy thoáng giật mình nhưng chỉ cúi gầm mặt không nói gì, ngay sau đó cánh cửa mở ra, một người nước ngoài bước vào, gã ta nhìn Lăng Cửu Thời rồi nhìn mẹ cậu, giọng nói ra có chút khó nghe.

"Làm tốt lắm, đây là thù lao của bà."

Bà ấy nhận tờ ngân phiếu rồi xoay người chạy đi, Lăng Cửu Thời chết tâm nhìn người phụ nữ bỏ đi không chút lưu tình kia.

Cậu ngước lên nhìn gã đàn ông nước ngoài, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

"Cậu là người yêu của Nguyễn Lan Chúc?"

Lăng Cửu Thời không trả lời gã ta, cậu nhìn cơ thể to lớn của gã, nếu đánh nhau cậu sẽ chịu thiệt.

Gã đàn ông kia nhìn Lăng Cửu Thời, ngẫm nghĩ một lúc.

"Cậu đẹp như vậy, hay là theo tôi về Mỹ đi."

Lăng Cửu Thời không trả lời gã ta, trong lòng cậu đang đếm nhẩm thời gian.

Thấy cậu lơ mình, gã không tức giận mà chỉ cười khẩy.

"Cậu đang đợi Nguyễn Lan Chúc đến cứu mình sao?Tôi nói cho cậu biết, không bao giờ hắn biết được cậu ở đây, tôi còn muốn dùng cậu đổi manh mối, nhưng nhìn cậu thế này, tôi có chút không nỡ."

Lăng Cửu Thời ngước lên nhìn gã, cậu nhếch mép.

"Đến rồi."

*Rầm!*

Một binh đội hoàng gia và đội cảnh sát tràn vào bắt giữ gã đàn ông kia, lúc nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc cởi trói cho Lăng Cửu Thời thì gã mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

"Làm sao mà-"

"Đưa đi."

Từ Du bước vào từ cửa, cô ta nhìn gã bị đưa đi rồi quay qua nói với Nguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời với vẻ áy náy.

"Xin lỗi hai người, gã ta là thuộc hạ của của ba tôi, một năm trước đã bị đuổi khỏi Anh, không biết sao bây giờ lại gây sự."

Nguyễn Lan Chúc xua tay.

"Không phải lỗi của cô."

Nói rồi hắn tạm biệt Từ Du, dắt Lăng Cửu Thời về.

Trên đường đến hầm giữ xe, Nguyễn Lan Chúc xoay lại ôm chặt cậu vào lòng, bàn tay to lớn của hắn vỗ nhẹ lên lưng cậu.

"Lăng Lăng à."

Nghe thấy tiếng gọi này, nước mắt Lăng Cửu Thời lập tức tuôn trào, cậu ôm lấy Nguyễn Lan Chúc, không ngừng nức nở.

"Tại sao chứ, Lan Chúc, tại sao bà ấy lại đối xử với tôi như thế?Tôi cũng là con của bà ấy mà."

Tiếng nói nghẹn ngào đến đau lòng, Nguyễn Lan Chúc nhíu mày, ôm chặt cậu hơn.

"Không sao cả Lăng Lăng, là bà ta không có mắt, là bà ta không tốt."

Cậu được hắn ôm chặt chẽ, tiếng an ủi thi thoảng nhẹ nhàng cất lên xoa dịu trái tim đau buốt của cậu.

Lăng Cửu Thời xem như thật sự chẳng còn hi vọng với người phụ nữ kia nữa.

Nguyễn Lan Chúc sợ cậu đứng lâu sẽ mỏi, hắn khe khẽ nói.

"Chúng qua vào xe ngồi, được không?"

Lăng Cửu Thời gật đầu, hắn bế cậu lên, mở của xe đặt Lăng Cửu Thời vào ghế phụ.

Sau khi bản thân cũng ngồi vào trong, Nguyễn Lan Chúc nắm tay Lăng Cửu Thời, hôn khẽ lên đó.

"Lăng Lăng của tôi, em đừng nghĩ đến người phụ nữ đó nữa, được không?"

Lăng Cửu Thời sụt sịt mũi, gật đầu, hắn bật cười, xoa nhẹ đi vệt nước mắt trên má cậu.

"Vậy bây giờ Lăng Lăng cùng tôi về nhà nhé, Hạt Dẻ còn đang đợi chúng ta."

Lăng Cửu Thời mỉm cười đồng ý.

Lăng Cửu Thời đã mất đi người thân từ lâu, cậu quen sống một mình, quen che giấu, nhưng từ khi gặp Nguyễn Lan Chúc cậu mới biết, vốn dĩ bản thân chẳng cần che giấu mà có thể sống tốt đến mức cậu chưa từng dám mơ ước.

__END__

Xong rùi nhe các vợ, có khi có phiên ngoại nữa á, yêu các nàng( ˘ ³˘)♥

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip