Chap 8
Sau khi Từ Du rời đi thì chẳng còn ai muốn ăn nữa ,mọi người tản ra, ai về phòng người nấy, Lăng Cửu Thời kêu Vô Giải vào phòng của cậu và Nguyễn Lan Chúc.
Trong lúc giúp nó xử lý vết thương, Vô Giải không nói lời nào, bình thường nó năng động nói nhiều thì bây giờ lại an tĩnh vô cùng.
Lăng Cửu Thời tưởng nó đau nên ngẩng lên nhìn thử nhưng biểu cảm trên mặt nó không có gì bất thường.
"Xong rồi."
Lăng Cửu Thời thắt nút thắt cuối cùng, Nguyễn Lan Chúc đi đến thu dọn đồ đạc cho vào tủ rồi đóng lại.
"Em về đây, cảm ơn hai anh nhé."
Vô Giải đứng dậy quay về phòng, hai người nhìn theo bóng lưng nó một hồi,
Nguyễn Lan Chúc lên tiếng trước.
"Đến chổ cái thang xem thử."
Hai người đến chổ cái thang thì thấy nó vẫn nằm ở chổ cũ, chỉ là có một bậc thang có hơi khác, màu của nó sáng hơn những bậc thang khác.
"Bị đổi rồi?"
Nguyễn Lan Chúc đi tìm xung quanh bãi cỏ thì quả nhiên trông thấy bậc thang bị tháo ra, hắn cầm lên thì mới phát hiện bậc thang đã gãy làm đôi, vị trí của bậc thang lại ở rất cao, nếu mà ngã thì sẽ thảm lắm.
Hắn ném thứ đó đi, phủi tay quay lại bên cạnh Lăng Cửu Thời.
"Xem ra con bé phát hiện chuyện bậc thang có vấn đề nên muốn tìm thứ khác thay thế."
Vậy thì vết thương và quần áo dơ bẩn của con bé cũng được giải thích, rốt cuộc Vô Giải là ai, tại sao lại giúp bọn họ nhiều đến vậy, còn có Từ Du, sao cô ta luôn đối đầu với con bé thế?
"Quay về thôi."
Lúc hai người quay về thì vô tình bắt gặp Vô Giải đang đi đâu đó, cả hai trao đổi ánh mắt rồi nhanh chóng đuổi theo.
Con bé bước ra sân sau, từ trên tầng ba có người nhảy xuống, đáp đất rất nhẹ nhàng, Nguyễn Lan Chúc có thể nhìn rõ người đó, là Từ Du!
Cô ta đi đến cạnh Vô Giải, khẽ lắc đầu, xem ra là đến đó tìm manh mối, Vô Giải khẽ thở dài.
"Tại sao em lại vì họ mà làm đến mức này?Ở đây thêm một ngày thì thời gian của em sẽ ít đi thêm một ngày."
Vô Giải bỗng nở một nụ cười dịu dàng vô đối.
"Vì hai người họ không giống người khác, họ là...."
Là ai?Lăng Cửu Thời sốt ruột cố gắng nghe thêm, chỉ cần Vô Giải nói ra thì cậu có thể nghe thấy dù nhỏ đến đâu, nhưng hình như con bé không nói.
Mặt Từ Du biến sắc, giọng cũng nặng nề hơn.
"Em biết rõ nếu em can thiệp quá nhiều thì em sẽ...."
Vô Giải lại dửng dưng như không.
"Không có họ thì không có em, em chỉ muốn cùng họ trải qua thanh xuân ngắn ngủi, dù là một ngày, một phút, một giây hay chỉ là một cái chạm mắt thì em cũng tình nguyện."
Từ Du bất chợt vươn tay ôm Vô Giải vào lòng, giọng cô cũng nghẹn đi vài phần.
"Cục cưng à, em nghĩ tới họ nhiều như vậy, còn tôi thì sao?Em có thể để bản thân rời đi nhưng tôi thì không đồng ý, tôi sẽ sống làm sao khi không có em?"
Vô Giải không đáp lời, đợi Từ Du ôm xong rồi thì nó mới lùi ra, ánh mắt hơi buồn bã nhìn cô ta.
"Em và chị gặp nhau không đúng lúc, sau này cứ xem như chúng ta chưa từng gặp nhau là được rồi."
Nói xong nó quay gót bỏ đi, bỏ lại Từ Du đứng giữa gió lạnh, gió đêm lạnh buốt thổi từng đợt lớn mạnh, Lăng Cửu Thời khẽ run rẩy.
Nguyễn Lan Chúc cởi chiếc áo vets dài của hắn ra, khoát lên người Lăng Cửu Thời.
"Vào trong thôi, đừng để bị cảm lạnh."
"Ừm."
Đêm đó Lăng Cửu Thời không ngủ được, cậu cứ nghĩ về chuyện của Từ Du và Vô Giải, rốt cuộc con bé là ai?Có quan hệ gì với bọn họ.
"Sao cậu chưa ngủ?"
Giọng Nguyễn Lan Chúc khẽ khàng bên tai, Lăng Cửu Thời thầm giật mình rồi cũng quay qua nằm đối diện với hắn, giấu đi vành tai đỏ bừng của mình.
"Nghĩ về chuyện Vô Giải sao?"
Hắn khẽ hỏi, giọng nói hắn rất dịu dàng, có vô vàng yêu thương chất chứa trong đó.
"Ừm, tôi đang nghĩ có khi nào...."
Hắn biết Lăng Cửu Thời nghĩ gì.
"Giống như người đàn ông của câu chuyện con chim Ficher."
Lăng Cửu Thời gật đầu, phản ứng của Vô Giải không hợp lý, nhưng nếu nói theo cách này thì lại rất hợp lý.
"Con bé biết quá nhiều, lại rất bình tĩnh trước mọi chuyện."
Hai người nói qua nói lại một hồi thì Lăng Cửu Thời lại muốn ngủ, cậu từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Lan Chúc nằm đối diện không chớp mắt lấy một cái, hắn đưa tay vuốt lại sợi tóc rối cho cậu, đã mấy ngày trôi qua mà họ vẫn chưa tìm được chút manh mối nào của chìa khóa và cửa, thời gian càng ngày càng ít.
Sáng hôm sau mọi người vẫn đi xuống nhà ăn nhưng tâm trạng ai nấy đều đình trệ vô cùng, dù không nói nhưng ai cũng nghĩ rằng bản thân sẽ chết tại đây.
Lê Đông Nguyên cũng không ăn nổi nữa, trên bàn ăn chỉ thiếu Từ Du và Vô Giải.
Lăng Cửu Thời và Nguyễn Lan Chúc nhìn nhau rồi cùng đứng lên rời đi, Lê Đông Nguyên thấy vậy cũng chạy theo sau.
Họ đi đến chỗ cái thang, Nguyễn Lan Chúc leo lên đầu tiên, tiếp đến Lê Đông Nguyên rồi đến Lăng Cửu Thời.
Lúc vậy trèo qua cửa sổ tầng hai thì không nhịn được nhìn vào đó, vừa nhìn vào thì bị một ánh sáng trắng làm cho chói mắt.
"Lăng Lăng!"
Lăng Cửu Thời từ cầu thang ngã xuống, nhưng bây giờ cậu không hoảng sợ, vì thứ ban nãy cậu thấy còn đáng sợ hơn.
Vô Giải cắm một thanh kiếm vào bụng môn thần, còn môn thần kia lại đang nắm lấy tóc con bé.
Máu tươi từ đỉnh đầu nó chảy ướt gương mặt, nhưng cánh tay nó vẫn xoáy sâu thanh kiếm vào bụng môn thần.
Nguyễn Lan Chúc nhang tay nắm lấy tay Lăng Cửu Thời, Lê Đông Nguyên ôm lấy eo hắn ta kéo hai người vào trong.
Ba người nằm dài trên sàn thở hổn hển, Lăng Cửu Thời ngồi dậy đầu tiên, nắm lấy vai Nguyễn Lan Chúc.
"Chúc Minh, ở tầng hai, Vô Giải đang ở tầng hai."
"Tầng hai?Chẳng phải tầng hai là điều cấm kị ở đây sao?"
Lê Đông Nguyên hỏi, Nguyễn Lan Chúc đứng dậy đỡ Lăng Cửu Thời, cậu nhìn về phía cầu thang đi xuống tầng hai.
"Con bé đang đánh nhau với môn thần."
Lời này nói ra thì bản thân cậu còn có chút không tin được, cứ như bản thân sợ quá nên hoa mắt vậy, lúc ba người đang không biết làm sao thì Từ Du không biết từ đâu đi đến.
"Theo tôi."
Cô ta dắt họ đến trước một cái tủ, Nguyễn Lan Chúc đi đến đẩy tủ qua một bên, ngoài sau là cánh cửa.
Lúc này có tiếng đồ vật vỡ rất lớn, bốn người chạy đến cửa sổ nhìn xuống bên dưới.
Vô Giải đang cắm một thanh kiếm vào bụng môn thần, ả ta gào lên, âm thanh chói tai đến mức Lăng Cửu Thời chao đảo.
Nguyễn Lan Chúc hai tay đỡ lấy sau lưng cậu, hắn nhíu mày nhìn bóng dáng trắng xóa bên dưới, hai bên tai Vô Giải rỉ máu tươi.
"Đi!"
Lăng Cửu Thời kéo Nguyễn Lan Chúc, ba người nối đuôi nhau leo xuống, Từ Du nhảy qua cành cây gần đó rồi đáp đất.
Vô Giải rút kiếm ra, nó tháo dây nơ buột tóc ra, trói chặt môn thần, sợi dây trắng phát sáng trói cho ả ta không thể động đậy, Nguyễn Lan Chúc nhanh chân đi đến xách ả ta ném ra khỏi hàng rào.
"Tiểu Giải, em không sao chứ?"
Lăng Cửu Thời chạy đến nắm hai vai nó, trên người nó lấm lem máu tươi, nó vẫn tươi cười nói với cậu.
"Em đã biết chìa khóa ở đâu rồi."
"Tôi hỏi em, tại sao lại muốn giúp tôi."
Vô Giải lại như không muốn trả lời, nó nói lảng đi.
"Ban đêm thì có thể lấy được chìa khóa rồi."
"Trả lời!"
Ngữ khí của cậu dọa nó sợ hãi, cả Nguyễn Lan Chúc đứng bên cạnh cũng tự động ngoan ngoãn hơn, hai tay đặt ra phía trước.
Vô Giải ngước nhìn gương mặt tức giận của cậu, nó muốn nói gì đó nhưng tựa hồ rất khó nói, lúc Lăng Cửu Thời định rời đi thì nó bỗng gọi.
"Bố!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip