🍭Thuốc Lá
Câu chuyện thuở debut dường như đã xa đến mức ký ức về nó bắt đầu mờ nhạt dần trong tâm trí Tả Hàng.
Tình cảm thân thiết đến mấy cũng đâu thể dính lấy nhau cả đời, hợp hợp tan tan cũng là lẽ thường tình. Mấy người năm đó thề sống chết cùng nhau debut, cùng nhau xông pha, hứa hẹn tạo ra một địa cầu âm nhạc mới, dù có bằng lòng hay không ai rồi cũng mỗi người một hướng.
Tả Hàng vĩnh viễn trung thành với âm nhạc, từ sau khi nhóm tan rã thì tách ra kết hợp cùng Trương Tuấn Hào làm studio riêng. Bọn Chu Chí Hâm, Tô Tân Hạo và Trương Trạch Vũ theo đuổi sân khấu solo, mấy đứa nhỏ khác đều cầm kịch bản đi đóng phim, chỉ riêng có Trương Cực là lui về hậu trường sâu nhất, hắn bỏ hẳn sân khấu trở về kế nghiệp gia đình, làm một ông chủ nhỏ nhàn nhàn hạ hạ không xô bồ. Hồi ấy, không biết bao nhiêu fan bạn gái đã đau lòng đến chết đi sống lại vì hắn, hắn lại nhân cơ hội không còn ràng buộc, ở sau lưng trói chặt lấy Tả Hàng yêu đương vụng trộm.
Tả Hàng ngồi trò chuyện với người quản lý cũ năm đó, ký ức dần sống lại, trong ngực không tránh khỏi chút bồi hồi.
Chị quản lý năm ấy giờ đã nhìn ra dấu hiệu tuổi tác trên mặt, chứng tỏ thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, mấy người bọn họ người ở kẻ đi cũng đã là chuyện của chục năm. Tả Hàng đứng dậy, lịch sự đáp lại cái ôm của chị.
"Sỏa Sỏa---"
Âm thanh đột nhiên im bặt, người đàn ông tay vẫn còn đặt trên tay nắm cửa, nét mặt vui vẻ khựng lại ở khoảnh khắc đó, rồi dần trùng xuống.
"Trương Cực!"
Tả Hàng cười ngại xin lỗi chị quản lý rồi vụt chạy theo hướng người đàn ông vừa bỏ đi.
Chết tiệt, đừng có cậy chân dài mà chạy nhanh!
Trời đổ mưa lất phất, ảm đạm hết một mảng trời.
Tả Hàng che mái tóc vương nước mưa, tìm thấy Trương Cực ngồi thù lù một đống bên vệ đường, người ngợm nhếch nhác cũng không biết lên xe ngồi trú, trên miệng vẫn còn phì phèo điếu thuốc.
"Em lại ngứa mồm?"
Nghe Tả Hàng chất vấn Trương Cực lại càng ương ngạnh không dập thuốc. Hắn biết Tả Hàng ghét mùi thuốc lá, nhưng hắn bỏ không được, thế là trước nay muốn hút đều phải chạy xa anh tám trăm dặm mới dám châm một điếu cho đỡ thèm.
Hôm nay hắn không vội vã tắt thuốc, hắn bày tỏ hắn đã giận anh rồi.
"Trương Cực, tắt thuốc."
Tả Hàng đã trầm giọng, hắn khẽ nhíu mày bỏ điếu thuốc xuống khỏi miệng. Nhưng hắn không tắt, hôm nay hắn muốn làm một người đàn ông cứng rắn, vả lại anh mới là người có lỗi kia mà?
"Người phụ nữ đó là ai?"
"Du Hiểu."
"Du Hiểu lại là ai?"
Trương Cực thoáng lên giọng. Hắn cảm thấy hai người có gian díu mà anh còn dám công khai nêu tên người phụ nữ không biết xấu hổ đó. Trong lòng hắn chua xót khó tả.
"Quản lý cũ."
"Quản lý cũ gì chứ, không nhớ!"
Tả Hàng đột nhiên bật cười nhìn bộ dạng xù lông của hắn, "Em ghen?"
"Cần anh quản à?"
"Quản." Tả Hàng bóp bóp vai hắn: "Còn ghen, em bao nhiêu tuổi rồi chứ?"
Trương Cực hất móng vuốt của Tả Hàng ra, quay mặt đi.
Tả Hàng hạ một chân ngồi xổm trước mặt Trương Cực, đem điếu thuốc trên tay hắn dí xuống vũng nước nhỏ trên đường.
Tiếng xì xèo do lửa với nước gặp nhau tạo thành, Trương Cực có chút bức bối nhìn theo, không để ý Tả Hàng đã áp lên môi hắn một nụ hôn.
Nhanh như chuồn chuồn lướt nước, hắn chưa kịp phản ứng tay đã bị Tả Hàng nắm lấy, kéo dậy.
"Mưa rồi, đi vào đã."
Tả Hàng móc từ trong túi áo jacket của hắn điều khiển, mở xe ra đẩy hắn vào. Tâm trạng Trương Cực vì cái chạm môi vừa rồi mà chuyển biến tốt hơn, song hắn vẫn hậm hực hậm hực mặc anh muốn làm gì thì làm.
"Đi ăn."
Trương Cực nắm vô lăng, hướng về khu phố ẩm thực nổi tiếng,
"Anh còn chưa khóa studio đâu."
"Mặc kệ anh!" Trương Cực cao giọng, không thèm nhìn sang Tả Hàng lấy một cái.
"Thôi nào, em không nhìn ra Du Hiểu đã lớn tuổi như nào sao?", Tả Hàng xoa xoa ót hắn, giở giọng trêu chọc: "Dù sao cũng không thể xinh đẹp bằng một phần tiểu xấu xí của anh."
"Anh chê em." , Trương Cực hừ một tiếng, né tránh cái tay sờ loạn của Tả Hàng.
"Anh yêu em." Tả Hàng thâm tình nhìn hắn, "Tấp vào lề đường đi."
Trương Cực đánh lái, cũng không hỏi tại sao, hắn trước nay gần như là tuyệt đối tin tưởng Tả Hàng, duy chỉ có cái thói ghen tuông là vĩnh viễn không sửa được.
Nhưng Tả Hàng cũng không ép hắn phải thay đổi, vẫn luôn chiều chuộng để hắn xù lông, mặc cho hắn làm loạn cả lên.
"Làm gì?"
Giọng Trương Cực vẫn đem theo sự giận dỗi, hắn chẳng thèm nhìn Tả Hàng dù hắn muốn lắm, mắt hắn vi vu ra ngoài khung cửa sổ, bên ngoài, mưa phùn càng lúc càng dày đặc.
"Cực." Tả Hàng mềm giọng gọi, chồm qua kéo hắn quay về đối mặt với mình, lại lắc lắc cánh tay hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt sáng to tròn bao năm không đổi.
Trương Cực triệt để bị hạ gục, mỗi lần Tả Hàng nhìn hắn với ánh mắt này, chính là muốn nói anh đã xuống nước rồi, hắn hãy mau chóng hôn lấy anh đi.
Trương Cực lập tức nắm ót Tả Hàng kéo vào một nụ hôn sâu.
Tả Hàng lợi dụng thân thể gầy nhỏ bò từ ghế phụ qua ghế lái, trực tiếp ngồi lên đùi Trương Cực, cùng hắn dây dưa.
Miệng Trương Cực vẫn còn vương mùi thuốc lá, Tả Hàng càng hôn càng không dứt ra được.
Tả Hàng không thích hắn hút thuốc, nhưng lại không từ chối được mùi thuốc lá riêng biệt của hắn, giống như một thứ chất gây nghiện vậy.
Mâu thuẫn đến chết tiệt.
Trương Cực đè anh vào lưng ghế tiếp tục hôn, thân thể của hai người đàn ông trưởng thành quả thật có chút chật chội trong khoang xe nhưng không gì ngăn được hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau.
Áo sweater form rộng của Tả Hàng đã bị Trương Cực đẩy cao lên tận cổ. Thấy hắn vẫn có dấu hiệu tiếp tục làm những chuyện nguy hiểm hơn, Tả Hàng kiềm chế đẩy hắn ra, cất giọng khó khăn giữa tiếng thở mệt nhọc.
"Giữa thanh thiên bạch nhật."
"Mưa lớn rồi, sẽ không có ai thấy."
"Trương Cực."
"Anh..."
Tả Hàng đan tay vào tóc hắn, vò lấy, lại liên tục hôn nhẹ lên khóe miệng hắn an ủi.
"Trở về đã."
Trương Cực gật đầu, hắn luyến tiếc dém lại áo cho Tả Hàng.
"Về studio của anh."
"Sao không phải về nhà?"
Trương Cực nghe ra ý từ chối của anh liền giận dỗi trở lại, hắn biết Tả Hàng trân quý studio này đến nhường nào, nếu có thể không để người khác bước vào thì nhất định sẽ không.
Trương Cực nhấc Tả Hàng ra khỏi người mình, đành hanh: "Du Hiểu có thể ôm anh ở studio, còn em thì không!"
"..."
Trương Tuấn Hào chạy qua studio một chuyến, hắn muốn qua xử lý một vài chuyện lặt vặt trước khi lái xe qua Thời Đại Phong Tuấn.
Cửa studio mở ra mọi thứ vẫn có vẻ bình thường, chỉ là Trương Tuấn Hào nghe ra chút tiếng động lạ từ phía phòng nghỉ. Hồi trưa Tả Hàng gọi hắn qua khóa cửa vì anh có việc đi vội, việc gì lại có thể khiến Tả Hàng gấp gáp đến thế?
Chẳng lẽ trong lúc hắn chưa kịp tới trong studio đã bị trộm đột nhập rồi?
Hắn có chút hoảng, dù sao thì mọi thứ trong studio này đều là ruột là thịt của Tả Hàng, tiền của hắn có nhiều cũng không thể đền được cho anh trai hắn. Đến lúc đấy không chỉ phật lòng anh mà tên bạn trai hung hăng của anh cũng nhất định đánh cho hắn một trận ra trò.
Hắn rón rén tiến vào trong, tới gần cửa thì lông mày liền dãn ra, trong lòng lờ mờ hiểu ra chuyện gì.
Cửa phòng nghỉ khép hờ, quần áo vắt tùm lum từ cửa vào trong, Trương Tuấn Hào bịt tai lại giữ thể diện cho anh trai, lắc lắc đầu nhìn hai thân ảnh quấn lấy nhau không biết xấu hổ bên trong.
Hai ông anh hắn mỗi lần cãi nhau đều quậy tanh bành lên, già đầu còn không cần mặt mũi, hắn ngao ngán nghĩ.
Trương Tuấn Hào không dấu vết rời đi như đeo nệm chân mèo.
Cuối cùng cũng chỉ Trương Sữa Bò ngọt ngọt ngoan ngoan mới an ủi được tâm hồn hắn, hắn vẫn nên mau chóng qua Thời Đại Phong Tuấn đón bạn nhỏ nhà mình thì hơn.
mya.
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip