Chương 20- Tôi nghe hết rồi

Hắn im lặng bước vào trong, hài lòng ngồi xuống ghế khi nhìn thấy balo đặt đúng chỗ dưới bàn.

Vy viết vào giấy, đưa hắn.

'Bác Hoàng nói bà chủ bảo không được đi riêng, không được bỏ tiết'

Hắn đọc liền chau mày, viết lại, quăng xuống bàn Vy.

'Loại mách lẻo, đừng làm như chúng ta quen biết nhau'

Vy bĩu môi nhìn sau gáy hắn, xé đôi tờ giấy vứt vào hộc bàn.

Một lát sau, bàn trên quăng xuống một tờ giấy, hắn viết:

'Mua một ít đồ ăn để vào hộc bàn!'

Vy cười đểu, viết:

'Không có tiền, mà chúng ta có liên quan đến nhau à?'

Hắn đọc ra liền tỏ vẻ khó chịu, quăng tờ giấy xuống bàn không thèm trả lời lại.

Giờ ra chơi, Tuyết tới hẹn Vy đi căn tin thật, nó liền kiếm cớ từ chối:

"Lúc nãy tớ quên mất, tớ bận rồi"

"Bận gì giờ ra chơi chứ?"

"À thì...."

Cùng lúc, Như đứng phía ngoài hành lang gọi vào:

"Vy, có người gặp"

Ai thế nhỉ? Nhưng người này cũng hay thật, vừa đúng lúc nó cần chứ.

Vy nhanh miệng nói với Tuyết:

"Đấy, hẹn tới rồi, tớ đi trước"

Nó chạy như bay ra hành lang.

"Như, ai thế"

"Là anh bảo vệ"

Nơi hẹn gặp cũng quá lãng mạn đi, là vườn sau trường nữa chứ.

Vườn phía sau này trồng phần nhiều cỏ và bằng lăng, phía dưới cây to còn trồng một ít oải hương màu tím đặc trưng, không gian vương chút oải hương thơm ngát.

"Hôm đó...em đi trễ....trễ..."

Vy ngớ người không biết anh này muốn nói gì, liền hỏi:

"Anh đang muốn phạt em lượm rác vì đi trễ ạ?"

Anh bảo vệ lắc đầu lia lịa.

"Không có, không có"

Nó hoang mang: "Vậy là gì?"

Giọng anh ta run run, bắt đầu nói lắp bắp...

"Sự thật là...hôm đó anh đã thấy....thấy....thấy..."

Vy thiếu kiên nhẫn:

"Thấy cái gì?"

"Thấy...thấy quần trong của em..."

Nói đến đây, anh ta bắt đầu đỏ mặt tía tai. Mặc dù câu này không đầu không cuối nhưng đủ để khiến Vy ngớ người, nóng cả mặt.

"Anh đang nói cái gì vậy hả?"

Anh ta đột nhiên hít sâu, nhắm mắt nói:

"Anh sẽ chịu trách nhiệm vì đã thấy quần trong..."

"Điên à? Cho dù đã thấy thì anh có thể lẳng lặng ra đi có ai nói gì đâu, anh nói với tôi là ý gì thế?"

Anh bảo vệ ngơ ngác:

"Anh sẽ chịu trách nhiệm mà"

Thằng cha này quả đúng như Như nói, là kiểu trong người có bệnh, bệnh thần kinh.

"Ai mượn?"

Anh ta tiếp tục ngơ ngác:

"Nhưng mà anh đã thấy rồi nên không thể để vậy mà đi được"

Bất chợt Vy cảm thấy như phía gần đó có người. Cách một bụi hoa cỏ lẫn lộn, tiếng bước chân ngày một gần, mà hình như không chỉ có bước chân của một người.

Chết rồi, ai đó đã nghe thấy cuộc nói chuyện của nó?

Nó đứng hình nhìn về phía bụi cây, sau đó tiến lại gần thêm một chút.

"Còn quay lại? Mày thật muốn sống chung với tao dưới một mái trường à? "

"Tao không đến trường để sống với mày"

Giọng nói này, mười phần hết chín phẩy chín phần quen thuộc rồi.

"Mày..." Tên này cứng họng một chút, sau đó tự nhiên cười, nói tiếp:

"Giữa chúng ta cũng xem như có chút quan hệ kiểu bạn bè cũ nhỉ, bởi vậy nên mày mới la liếm vào đó mà cho rằng tao sẽ để yên cho mày?"

"Bạn bè cũ à, dù là quan hệ gì với mày, đối với tao còn thua một bãi phân chó"

"Mày..."

Tên này mặt liền đỏ gay, xông tới nắm lấy cổ áo hắn, tay làm nắm đấm.

Hắn khôn lõi, thừa cơ hội thúc chân vào bụng tên này không thương tiếc.

Tên đó ngã nhào xuống đất, mấy tên bên cạnh thấy vậy liền đoàn đội xông tới một lượt năm, sáu người.

"Chết, sắp xảy ra án mạng"

Nó liền nói nhỏ về phía sau: "Bảo vệ, sắp đánh nhau kìa!"

Xui xẻo cho nó là anh này trong lúc tập trung nhắm mắt, đỏ mặt tía tai liền không nghe được gì nữa, xung quanh lỗ tai chỉ thấy tiếng ù.

Tiểu Vy lúi húi thụt lùi vài bước thì đụng vào anh bảo vệ, nó liền thẳng tay xô anh ta ngã nhàu xuống đất, hô to:

"A, thầy giám thị, thầy có sao không ạ? Trời ơi thầy giám thị làm gì để ngã thế?"

Câu nói này quả nhiên có hiệu quả, mấy tên bên này nghe thấy liền ngưng lại, sau đó tóm tên đầu đàn đứng dậy, hốt hoảng chạy đi.

Khẳng định trong đầu của nó quả nhiên đúng, lũ người vừa đi hết, Bách Tuấn Hiển liền từ phía bụi cây đi ra. Bốn mắt nhìn nhau, hắn ta hình như không có chút ngạc nhiên nào trước cảnh tượng trước mặt, Vy đứng nhìn hắn, anh bảo vệ thì nằm sõng soài trên đất.

Hắn tự nhiên thở hắt một cái, sau đó quay đầu định đi.

"Ê, tôi vừa cứu cậu đấy, tỏ ra biết ơn chút chứ?"

Hắn quay đầu lại, khuôn mặt nó có vẻ tự tin trông chờ một lời cảm ơn thật.

"Ai mượn?"

Biết ngay là không trông chờ được gì tốt lành từ người này mà, nó bĩu môi "xì" một cái.

Nhưng loại như hắn đáng nhẽ phải nói 'Tôi không yêu cầu cô làm' hay đại loại thế chứ?

Mà khoan, câu hắn nói có vẻ quen nhỉ?

"Đau quá, em làm gì vậy?"

Anh bảo vệ đứng dậy nhăn mặt, bê lấy lưng mình.

"Anh chỉ nói là chịu trách nhiệm thôi mà sao lại xô..."

Vy hốt hoảng bịt lấy miệng anh bảo vệ, nghiến răng:

"Anh đang nói cái gì thế"

"Mặc dù không cố ý nhưng tôi nghe hết rồi"

Đừng đọc chùa, please.
Nếu bạn thích nó, hãy vote
Có ý kiến về nó, hãy cmt

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip