Hương vị tình yêu

Cổ bị bóp nghẹt, Cúc không sao thoát ra được, không khí ngày càng ít, sức lực ở tay muốn kéo tay Vỹ ra yếu dần. Đầu óc choáng váng dần đi, cô đã quá chủ quan rồi, cứ nghĩ rằng cho hắn ăn cơm tù thì sẽ biết sợ. Ai ngờ là hắn sẽ làm liều đến bước này.

- Thằng khốn.

Tiếng chửi thề đi cùng với cú đấm trời giáng, tên Vỹ say sẩm mặt mày, lảo đảo ngã ra phía sau.

- Em có sao không?

Tiếng "em" thốt ra nhẹ nhàng, tự nhiên, Quân đỡ Cúc ngồi dậy, tay Cúc bám chặt vào người Quân cố hít lấy chút không khí.

- Em có sao không? Có cần đi viện không?

Quân lo lắng, vuốt lại mấy lọn tóc rơi xuống mặt Cúc, một hồi lấy lại nhịp thở mới bình tâm lắc đầu trả lời Quân.
Bàn tay Quân từ mái tóc mềm trượt xuống cổ, khẽ nâng cằm Cúc lên, vết bàn tay hằn đỏ trên làn da trắng ngần. Không kìm nén được, Quân xoay người đi về phía Vỹ, hắn bị một đấm vẫn chưa đứng được dậy.

- Thằng khốn.... Thằng khốn..

Không còn hình dáng của một Minh Quân trầm ổn, cẩn trọng, Quân mặt đỏ bừng, không ngừng đấm đá túi bụi vào người hắn. Phúc cùng mấy anh em đứng bên vệ đường nhìn, không ai tiến một bước can ngăn. Ai dám? Làm sao dám. Vỹ có thể động vào bất cứ ai, nhưng động vào người phụ nữ tên Bạch Cúc, chính là động vào mặt tối của con người Minh Quân.

Cúc nhìn tình cảnh trước mắt đầy sợ hãi, mấy chục năm rồi, chưa bao giờ gặp lại cảnh Quân mất bình tĩnh như thế. Lục lại quá khứ, hình như là khi cô 18tuổi, lần đầu lên thành phố học, bị 1 tên lưu manh giở trò sàm sỡ, lúc ấy Quân cũng thế này, đánh tên lưu manh đó thừa sống thiếu chết.

- Dừng lại đi Quân. Đánh nữa hắn chết đó. Quân.

Dường như không nghe thấy tiếng can, Quân vẫn đấm Vỹ túi bụi, đánh người đàn bà ông, dám làm người ấy bị thương, không đánh chết hắn, sao xứng với danh Minh Quân.

- Quân. Anh đừng đánh nữa.

Cúc ôm chặt lấy Quân từ phía sau, nắm đấm chưa kịp giáng xuống chợt dừng lại, Quân xoay người lại nhìn.

- Em không sao. Anh đừng đánh nữa. Mình về thôi.

Dáng vẻ dịu dàng ấy làm cơn giận trong người Quân tan biến, hai tay ôm má, hôn nhẹ lên trán cô trấn an.

- Anh đưa em về.

Quân bế bổng cô đi về phía xe đậu gần đó, không quên đưa mắt ra lệnh cho Phúc kéo tên Vỹ về công ty.

Bên trong xe, Quân vẫn ôm chặt Cúc không buông, không khí có vẻ ngượng ngùng.

- Quân. Buông mình ra đi.

Cúc khẽ đẩy người muốn rời vòng tay Quân, anh vẫn gan lỳ ôm chặt.

- Sao lại mình rồi? Em vừa gọi anh tự nhiên thế cơ mà.

Bàn tay đang đặt trước ngực Quân, Cúc đánh nhẹ, hai má đỏ hồng, lúc đó lỡ miệng thôi, vẫn chưa quen mà.

- Còn đau không?

Quân khẽ buông, lo lắng nâng cằm cô kiểm tra lại.

- Không. Em...đỡ rồi

Bốn mắt nhìn nhau, đôi môi cả hai khẽ vẽ lên một nụ cười, Quân cúi người lả lướt chạm vào bờ môi mềm mại ấy, dịu dàng, nồng ấm.

- Sao lại về đây?

Cúc bị nụ hôn làm cho u mê, đến khi dừng lại  mới nhìn ra là xe đưa về nhà Quân, cô nhướn mày hỏi lái xe, anh chàng chỉ biết cúi đầu gãi tai mau mau chuồn mất.

Nội tâm lái xe (Em có biết gì đâu, em chỉ là lái xe của anh Quân thôi, anh chị ôm hôn thắm thiết như thế, em nào dám xen vào hỏi anh chị muốn đi đâu, mà đi đâu thì cũng không bằng trở về nhà.)

Quân xuống xe trước, mở cửa xe đứng chờ.

- Em không muốn vào nhà anh à?

Lái xe đi khuất bóng rồi Cúc mới bớt ngại nhìn Quân cười.

- Anh nhắn cho Châu rồi. Hôm nay Châu Ngọc đưa ông cụ đi Bắc Hà, em về nhà cũng chỉ có một mình, về chỗ anh cho đỡ buồn.

Sợ cô lo nghĩ, Quân vội vàng giải thích luôn. Cúc ngập ngừng bước ra khỏi xe, cửa xe vừa đóng Quân đã ngồi xuống ghé lưng trước mặt cô.

- Lên anh cõng. Giày em gãy gót rồi

Lúc này Cúc mới nhìn lại đôi giày, có lẽ lúc giằng co với Vỹ không để ý. Hành động này của Quân khiến cô không quen lắm, có vẻ giống mấy tình tiết trong phim mà đám trẻ thích xem.

- Anh cõng nổi không?

Cô nghiêng đầu nhìn Quân, mấy chục tuổi rồi chứ ít gì, có còn trẻ khoẻ đâu mà học đòi theo đám thanh niên kia chứ. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn vòng tay qua cổ ghé vào lưng để Quân cõng lên nhà.

- Từ hơn 30 năm trước anh đã luôn muốn cõng em đi. Vì em từng nói, ở trên cao một chút, sẽ nhìn ngắm được nhiều thứ hơn.

Ở nơi làng quê nghèo khó, Cúc luôn ao ước vượt qua được lũy tre làng, đúng là cô muốn ở trên cao, chỉ khi đó nhìn xuống mọi thứ xung quanh mới có thể tìm được đường đi dễ hơn, cứ mãi ở 1 vũng bùn, sẽ chẳng bao giờ có lối thoát. Nhưng dù sao nó chỉ là lời nói ngây ngô lúc trẻ, chẳng ngờ Quân cứ mãi khắc ghi.
Ngồi trên lưng Quân, Cúc cũng hiểu được lý do tại sao đám trẻ lại thích mấy kiểu như thế này, cảm giác bình yên và an toàn khó tả. Vốn dĩ kết hôn không phải vì tình yêu, cũng chưa từng trải qua cảnh hẹn hò, Cúc chưa từng nghĩ trai gái yêu đương cũng sẽ có cảm giác ngọt ngào từ những điều giản dị đến vậy. Từ lúc xác định tình cảm với Quân, ở cái tuổi tóc đã pha màu, cô như bước sang 1 cuộc sống khác hoàn toàn, thưởng thức từng cung bậc tình yêu, mới mẻ, lãng mạn.

Đặt Cúc xuống sofa, Quân ngồi phịch xuống bên cạnh thở 1 hơi, mồ hôi nhỏ ướt cả tóc.

- Em đi đâu?

Thấy Cúc đứng dậy, Quân vội vàng nắm tay lại.

- Em đi lấy nước.

Cúc bật cười. Rõ ràng ban nãy vào thang máy có thể để người ta đứng xuống rồi, cứ cố cõng làm gì để bây giờ thở như trâu.

Đón ly nước từ tay Cúc, Quân lại càng mong muốn sớm rước nàng về dinh, lần trước bệnh được người ta nấu cháo cho, bây giờ mệt liền có ngay nước mát, cảm giác được chăm sóc thế này...cõng thêm lúc nữa cũng được.

Quân uống một hơi hết ly nước rồi ngửa cổ nằm dựa vào sofa, Cúc ngồi xuống gối đầu lên tay Quân nửa đùa nửa thật.

- Già rồi. Đã không có sức lại còn cố.

Câu nói có vẻ chạm vào tự ái đàn ông, Quân xoay người áp sát Cúc.

- Ai bảo em là anh không có sức?

Hơi thở nồng ấm phả lên mặt, cánh mũi Quân lả lướt trên má cô, bàn tay từ eo bắt đầu lộn xộn. Cô bị anh đưa vào phòng tự bao giờ. Mắt, mũi, miệng, nụ hôn trải dần, trải dần, tay vụng về thao từng nút áo chạm vào nơi đầy đà.
Trái tim Cúc thổn thức từng nhịp, người nhẹ nhàng lâng lâng khi môi Quân bao phủ lên đoá hoa mềm mại. Thổn thức, mong chờ suốt mấy mươi năm được bù đắp bằng nụ hôn cuồng nhiệt.

Tình yêu hoà quyện trong từng khoảnh khắc, từng hơi thở, tay luồn vào mái tóc bồng bềnh, tay còn lại mơn trớn trên tấm lưng vạm vỡ của người bên trên. Bàn tay mềm mại của vô chạm tới đâu khiến cho Quân hỗn loạn tới đó, quấn quýt không buông, thoả sức trêu chọc nụ hoa e ấp, đẹp đẽ đến đắm say không rời. Hương vị ngọt ngào như sương mai, hai tâm hồn đồng điệu hoà cùng thể xác. Đã thuộc về nhau, có bao lâu cũng không muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip