Chương 1
Buổi sáng trời lên cao, một ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ, phản chiếu lên gương mặt người thiếu niên còn đang say giấc.
"Tiểu Bảo, Tiểu Bảo dậy thôi!"
"Có chuyện gì thế Hàng ca?"
"Cưng quên à, hôm nay phòng chúng ta đi chơi đó, đi công viên giải trí."
Trương Cực một mực không muốn chơi vòng đu quay trên cao, trên mặt đều hiện lên vẻ hoảng sợ.
"Này Trương Trạch Vũ, tớ không đi đâu không đi mà!"
"Đi một lần thôi mà, Hàng ca thuyết phục cậu ấy dùm em với!"
"Trương Cực chú đi đi!" Tả Hàng khuyên nhủ qua loa, mặt lộ rõ biểu tình "chuyện ai nấy tự giải quyết".
Trương Cực nhân lúc đó lôi kéo theo Tả Hàng ngồi trên hàng ghế đầu tiên, ngay bên cạnh là Trương Trạch Vũ.
"Này chú làm gì đấy, anh mày không thích đi, có Tiểu Bảo đi cùng mà chú sợ cái gì?"
"Ba người đi mới đỡ sợ! Phải không Tiểu Bảo?"
"Phải." Trương Trạch Vũ cười cười. Có anh cậu ấy mới chịu đi.
Trên vòng quay, Trương Cực với tông giọng cá heo ôm chặt lấy Tả Hàng, Trương Trạch Vũ liếc qua một chút rồi mỉm cười, gió thổi tóc mái cậu bay bay.
Đến khu trò chơi gắp thú bông, Trương Cực loay hoay 20p trước máy gắp thú bông mà vẫn chưa gắp được.
"Tiểu Bảo, Tả Hàng qua đây đi, em tức quá không gắp được gì cả."
"Xem anh mày thể hiện đây này!" Tả Hàng nhanh nhảu chạy tới, khí thế bừng bừng.
Trong lúc đó Trương Trạch Vũ cũng đi đến một chiếc máy khác, ngắm chọn con gấu bông màu xám có cái mũi hồng xinh xinh.
"Hai người xem này, em gắp được rồi!" - Trương Trạch Vũ sung sướng reo lên, cầm trên tay con sói bông xù xù mũm mĩm.
Gần đó, Trương Cực và Tả Hàng vẫn còn mải mê cãi nhau.
"Em đã bảo anh rồi, qua trái một xíu!"
"Anh nghe mày mấy lần rồi, đều hỏng bét!"
"Ai da còn thiếu chút nữa màaa!"
Mãi tới khi Trương Trạch Vũ lại gần, Trương Cực mới quay sang sửng sốt:
"Tiểu Bảo giỏi quá, cậu đã gắp được rồi!" rồi nở một nụ cười vui sướng.
Cậu ấy cười thật sự rất đẹp.
"Anh xem xem đi, Tiểu Bảo người ta gắp được rồi anh vẫn còn đứng đây loay hoay!" - Trương Cực quay sang châm chọc.
"Chú giỏi thì vào mà gắp! Cái máy này có vấn đề chắc luôn. Không chơi nữa, đi chơi trò khác đi."
"Lêu lêu" - Trương Cực bám lấy vai Trương Trạch Vũ cười nhạo anh, rồi cũng nhay chóng lôi kéo cậu chạy lên ngang hàng. Ánh nắng ban trưa tạo nên ba chiếc bóng nhỏ nhắn tinh nghịch.
"Tiểu Bảo cậu muốn ăn gì?" - Trương Cực cầm điện thoại trong tay, lướt qua lướt lại mấy hàng quán quen thuộc.
"Tớ muốn ăn bánh trứng nướng!"
"Còn anh, Tả Hàng?"
"Anh muốn ăn chân gà muối ớt!"
"Chà hai quán đó cách khá xa nhau đấy." - Trương Cực nhăn nhó tìm kiếm.
"Vậy được, tớ cũng ăn chân gà!"- Trương Trạch Vũ nhanh chóng đổi ý.
"Được, vậy đi thôi!"
Trưa hôm đó Trương Trạch Vũ không ngủ được do dạ dày tái phát đau, Có lẽ là ăn cay hơi quá trớn rồi - Cậu cầm lấy cốc nước uống một viên giảm đau rồi nhanh chóng trở về giường ngủ.
"Trạch Vũ em làm gì ở ngoài này thế?"- Dư Vũ Hàm vừa mới tập xong vũ đạo, trở về.
"Hàm ca, em khát nước tí thôi!"
"Vậy mau đi ngủ đi!"
"Dạ, anh cũng nghỉ sớm nhé!"
Dư Vũ Hàm cởi khẩu trang vứt vào sọt rác thì nhìn thấy vỏ viên giảm đau, nhìn theo bóng dáng cậu khuất vào phòng rồi thở dài.
"Trương Trạch Vũ, hôm nay em nhảy kém quá, có phải là lười tập luyện không?" - thầy giáo dạy nhảy tức giận, tay cầm một cây thước dài.
"Xin lỗi lão sư, là lỗi của em!"
"Ra ngoài đứng lên ngồi xuống 80 cái!"
Trương Trạch Vũ lặng lẽ cúi đầu bước ra ngoài, khẽ thở dài một hơi.
"Tiểu Bảo, không sao chứ?" - Trương Cực nhảy xong động tác thì chạy ra ngoài hỏi thăm cậu, theo sau là Tả Hàng và Tô Tân Hạo.
"Không sao, chắc do tớ ngủ nhiều quá ấy mà, chưa tỉnh táo."
"Ừ tốt rồi, mau vào đây tớ dạy lại cho cậu." - Tô Tân Hạo mở lời.
"Cảm ơn cậu!"
Tối hôm đó, phòng tập thực tập sinh vẫn sáng đèn, Trương Trạch Vũ vẫn đang luyện tập cho kịp tiến độ, thế nhưng những cơn đau chưa dịu xuống bao lâu đã lại tái phát, cậu nhanh chóng gục xuống, những giọt mồ hôi chảy dài xuống đất.
"Tiểu Vũ?"
"A Thuận? Cậu tới đây làm gì?"
Trương Tuấn Hào xách theo một túi đồ tới bên cạnh cậu.
"Cậu lại không nghe lời tớ, có phải lại đau không? Tớ hỏi Tả Hàng thì anh ấy nói cậu đã ăn chân gà cay. Mau uống thuốc đi."
"Tớ không sao thật mà!"
"Mau lên, nếu không tớ gông cổ Trương Cực tới đây dạy dỗ cậu."
"Được được, đừng gọi cậu ấy, cậu ấy sẽ lại càm ràm tớ cho coi." - Trương Trạch Vũ cười khổ.
"Tiểu Bảo nói tớ hả?" - Trương Cực cầm theo một tô cháo mới mua, theo sau là Tả Hàng.
"Chú không ăn cay được thì phải bảo anh chứ, đồ nhóc con ngốc!"
"Phải đấy, cậu thật là!" - Trương Cực đặt cháo lên bàn, mặt mày ủ rũ.
Trương Trạch Vũ không nói gì, chỉ cười cười.
"Ngại quá, làm phiền mọi người rồi." Thực ra thói quen năm đó của tớ chưa bao giờ thay đổi.
"Uống thuốc nhanh rồi chúng ta về, mai tớ sẽ xin nghỉ cho cậu!" - Trương Tuấn Hào có vẻ bực bội.
"Biết rồi Thuận ca ca!" - Trương Trạch Vũ cười cười.
"Về nhà thôi!"
"Ừ, về nhà!"
Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy trên giường kí túc xá, xung quanh không có ai. Chắc mọi người đang ở lớp tập diễn xuất rồi.
Dù đã xin nghỉ nhưng cậu vẫn đến công ty, cười cười bảo với anh chị nhân viên rằng đến xem mọi người luyện tập, tiện thể nếu trạng thái tốt có thể tiếp tục học. Staff cản mãi mà không được, đúng là tiểu tổ tông cố chấp, bọn họ căn bản muốn cản cũng không nổi.
Khẽ khàng mở cánh cửa rồi đi về phía cuối lớp học, hình như mọi người đang tập cảnh chia ly, tình yêu bị ngăn cách bởi gia đình.
"Em sẽ không bỏ lại anh đâu!" Trương Cực ôm lấy Tả Hàng, bắt đầu nhập vai.
"Anh cũng không muốn, nhưng có lẽ chúng ta không có duyên."
"Cắt! Tốt! Ồ Trạch Vũ đến rồi à? Em có thể diễn không?" - Đạo diễn hô lớn khi thấy cậu ở góc tường.
"Dạ được ạ!"
"Cảnh của cậu chỉ có một cảnh khóc duy nhất, chính là nam phụ trong mối tình bi đát ấy, chỉ cần khóc là được!" - biên kịch giải thích.
"Dạ!"
"Được. Bắt đầu!"
Vốn cậu không giỏi về mảng diễn xuất cho lắm, thế nhưng nhờ cộng thêm cảm xúc từ tình cảm thực, Trương Trạch Vũ nhập vai thực sự rất nhanh.
"Trời, Trương Trạch Vũ hôm nay làm tốt vậy, bình thường là cậu ấy phải cười đùa nửa tiếng." - Tô Tân Hạo ghé vào tai Chu Chí Hâm cũng đang sửng sốt bên cạnh.
Trong đôi mắt Trương Trạch Vũ chính là nỗi đau đớn không thể nói thành lời, nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng, từ đầu tới cuối đôi mắt ấy vẫn không ngừng quan sát về phía Trương Cực và Tả Hàng.
"Từ đầu tới cuối, vốn dĩ đã chẳng có vị trí của tớ."
Câu thoại thốt lên như tiếng lòng thổn thức của Trương Trạch Vũ, cậu khẽ cúi đầu quay lưng bước đi.
"Cắt! Rất tốt! Em phát huy không tồi đâu, giấu nghề cũng giỏi phết ha." - Lão sư dạy diễn xuất buông lời khen ngợi.
"Dạ thầy quá khen, may mắn thôi ạ!"
"Vũ ca đỉnh quá, làm thế nào mà cậu nhập vai nhanh thế!" - Tô Tân Hạo cảm thán.
Trương Trạch Vũ đối mặt với câu khen ngợi ấy cũng chỉ mỉm cười, có trời mới biết được hoàn cảnh éo le của cậu lúc này.
Trương Tuấn Hào khẽ bước tới, cầm lấy khăn giấy đưa cho cậu lau nước mắt còn sót lại:
"Không phải đã nói tớ xin nghỉ cho cậu sao, sao không ở nhà nghỉ ngơi!"
"Tớ buồn chán quá, A Thuận đừng giận nhá." - Trương Trạch Vũ lại cười, nụ cười cảm kích thật sự.
"Không thèm quan tâm cậu, ăn gì chưa tớ dẫn đi ăn!"
" Vẫn chưa, đang chờ Thuận bảo bảo mời cơm tớ!" - Trương Trạch Vũ lộ ra đôi mắt tinh nghịch mà lôi kéo áo Trương Tuấn Hào.
"Được thôi, anh đây không thiếu tiền." Nói rồi anh lôi kéo cậu đi ra ngoài.
Ở phía góc phòng, trên mặt Tả Hàng đầy nghi hoặc, huých khuỷu tay Trương Cực:
"Ê tiểu tử thối, chú có thấy hôm nay Tiểu Bảo hơi lạ không?"
"Như nào?"
"Thì kiểu khác lắm ấy, không giống bình thường."
"Thôi kệ, đi ăn thôi em đói rồi!" - Trương Cực đi một mạch ra xách balo bước đi.
Tả Hàng lại càng nghi hoặc hơn bao giờ hết.
"Ủa chúng bây bị gì thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip