Chương 28

Hôm nay là ngày duyệt các tiết mục sân khấu chính, 11 người rục rịch lên xe chuẩn bị tới nhà hát - địa điểm tổ chức concert.

Trương Trạch Vũ rất tự giác bước xuống sau cùng, đeo khẩu trang kín mít, dẫu sao khi trời chuyển mùa vẫn nên cẩn thận chăm sóc bản thân chút.

"Cậu có thấy lạnh không? Gió lùa ào ào luôn." - Trương Tuấn Hào quay đầu mấp máy môi, nhét hai tay vào túi áo.
"Trời sắp vào mùa đông chưa nhỉ? Nhanh thật đó." - Trương Trạch Vũ trùm mũ áo lên đầu, lật đật chạy lên sóng vai với anh.
"Mùa đông tới sớm cũng được, ít nhất tớ thích lạnh hơn là nóng." - Trương Tuấn Hào nheo mắt, cảm nhận gió lạnh se se hắt vào cổ áo.

Trương Cực cách xa một đoạn, lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ rồi chuyên chú bước đi.

Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, không có vấn đề gì quá lớn, chỉ có tiết mục cuối lúc làm việc với sân khấu mới thì xảy ra vấn đề.

Trên sân khấu phần ending sẽ có bục từ từ hạ xuống, sau đó các thực tập sinh sẽ vẫy tay chào khán giả rồi từ từ lui vào sau cánh gà.
Bởi vì chưa có hàng kẻ ngăn cách các khu vực, thế nên có ba thực tập sinh không may rơi xuống sàn sân khấu trong lúc duyệt phần kết thúc.
Là Trương Cực, Chu Chí Hâm và Tô Tân Hạo.

Trương Cực là bị vấp chân lảo đảo, được Tô Tân Hạo vội vàng tóm lấy, còn Chu Chí Hâm thấy có người rơi xuống liền hoảng hốt nhảy theo sau.

Phần ghi hình phải dừng đột ngột, đèn tắt tối om. Trương Cực có dấu hiệu bị đau được đưa vào phòng y tế.
"Em thấy thế nào?" - một nhân viên vừa nâng cáng đỡ Trương Cực vừa hỏi han tích cực.
"Thắt lưng của em hơi đau."
"Được rồi, anh xịt thuốc giảm đau cho em sau đó chúng ta kiểm tra một chút."
"Vâng."

Quá trình chờ đợi tầm hơn nửa tiếng, Tô Tân Hạo bị trầy xước nhẹ đầu gối, Chu Chí Hâm không bị thương. Bây giờ bọn họ đang ngồi chờ hết bên ngoài xem xét tình hình Trương Cực.

Sau khi xác định hắn không sao, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm hoàn thành nốt buổi quay.
Trương Trạch Vũ nhìn Trương Cực đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế, đầu dựa vào tường nhắm hờ mắt, liền tiện tay khép cửa lại.

Bọn họ chia hai nhóm quay về kí túc xá, trời vừa hay chạng vạng tối.

"Trương Trạch Vũ, đi ăn gì bây giờ?" - Mục Chỉ Thừa vẫy vẫy tay với cậu.
"Các cậu đi đi, tớ không đi đâu."
"Sao thế?" - Tả Hàng quay đầu nhìn.
"Hồi trưa ăn cơm khá muộn nên cũng không thấy đói lắm, hì hì." -
Trương Trạch Vũ nở nụ cười, khi lướt ngang qua ánh mắt chăm chú của Trương Cực, một giây cũng không dừng lại.

Cậu thu dọn đồ rồi trở về nằm một cục trên giường, kéo chăn kín mít.
"Alo, bé con?"
"Mẹ."
"Dạo này con có khoẻ không, sắp tới buổi biểu diễn nhớ chú ý ăn uống đầy đủ."
"Vâng, con vẫn khoẻ như trâu ý, chỉ là tập cường độ cao có hơi mệt chút."
"Ừm, lần này ba mẹ nhất định đến xem."
"Vậy thì tốt quá."
"Nghỉ ngơi đi con trai, yêu con."
"Dạ, tạm biệt mẹ."

Vừa tắt điện thoại xong, cơn đau đầu vội vã ập đến, hơi nóng từ hô hấp toả ra phủ kín không gian xung quanh. Trương Trạch Vũ lọ mọ khoác áo ra ngoài đến phòng y tế.

"Em bị sốt rồi. Tạm thời chườm ấm đi."
"Vâng ạ."
"Bảo bọn họ dọn đồ cho em đi. Sắc mặt tái nhợt hết rồi." - cô y tế nâng kính, đứng lên đẩy ghế đi lấy thuốc.
"Không hạ sốt thì uống cái này."
"Vâng ạ."

Trương Trạch Vũ mơ màng trả lời, tay nhận lấy gói thuốc be bé, nhìn tới ngẩn người. Lập tức dọn dẹp giường chiếu, xếp gối xếp chăn rồi cầm theo điện thoại rời đi.

"Tối nay em tạm thời nghỉ ở đây nhé, có hơi chật nên chịu khó chút." - staff cầm chai nước đặt lên bàn sau khi kiểm tra một lượt cửa sổ đã đóng kín.
"Dạ, cũng có phải lần đầu em đến đây đâu, anh đừng lo." - nhóc con chui tọt trong chăn nở nụ cười.
"Có gì thì cứ gọi anh."
"Vâng."

Trương Tuấn Hào trở về, thấy chăn gối gọn gàng lại chẳng thấy người đâu, nhấc điện thoại gọi cho cậu thì chẳng ai nghe máy.
"Trương Trạch Vũ đâu rồi nhỉ?"
"Chắc ra ngoài rồi." - Mục Chỉ Thừa, lật lật vài quyển sách đầu giường cậu.

Mãi 2 tiếng sau thì thông báo tin nhắn mới vang lên.
ZYZ: [Tớ bị ốm, đang cách ly.]
ZJH: [Không sao chứ? Ngày kia phải lên sân khấu rồi.]
ZYZ: [Không sao, mai chắc chắn khoẻ hơn cả cậu.]

Trương Tuấn Hào và Mục Chỉ Thừa mở cửa ra ngoài, phát hiện có 5 cái đầu nhỏ đang chụm đầu chơi bài rôm rả trong phòng khách.

"Hai cậu đi đâu đó?" - Tô Tân Hạo hiếu kì ngóc đầu lên.
"Bọn tớ đi thăm..." - Mục Chỉ Thừa nhanh nhảu.
"Không có, đi mua chút đồ." - Trương Tuấn Hào chặn họng cậu nhóc lanh chanh bên cạnh rồi kéo người chạy biến.
"Ủa?" - Dư Vũ Hàm ngơ ngác nhìn theo, lại ngay lập tức cúi đầu suy nghĩ nước đi còn dang dở.

"Sao cậu không cho tớ nói?" - Mục Chỉ Thừa vừa đi vừa nhỏ giọng thắc mắc.
"Cậu ấy đang nghỉ ngơi, nói xong nhiều người kéo đến thăm thì làm phiền cậu ấy lắm."
"Ồ, ờ hen."

Trương Cực ở cửa hàng tiện lợi vừa đi lên, thấy có hai người một trước một sau bộ dạng đáng ngờ, sự tò mò lạ kì nổi lên, không biết đang nghĩ gì mà chống hông chậm chạp đi theo sau.
"Ủa, tới đây làm gì?" - hắn trốn sau góc nhìn hai đứa nhóc cứ đứng chần chừ trước cửa.
"Ai bị ốm rồi? Trương Trạch Vũ?" - hắn mở wechat định tìm cậu thì nhận ra tin nhắn cuối cùng cũng đã cách đây vài tuần trước, lại ngậm ngùi tắt đi.

Trương Tuấn Hào cũng chẳng lề mề lâu, mở cửa đưa đồ xong thì nói với người trong phòng vài câu rồi trở về.

Trương Cực thấy chẳng có gì thú vị, toan bước vào thang máy về phòng thì người "bí ẩn" trong phòng cũng bước ra.
Mặc dù đã đeo khẩu trang, trùm đầu kín mít, xong vóc dáng đã quen thuộc từ lâu kia hắn có muốn nhận nhầm cũng không được, chính là Trương Trạch Vũ.

Cậu khập khiễng bước đi, bình thường trông đã gầy rồi, bị bệnh vào trông lại càng nhỏ bé hơn bao giờ hết.

"Khụ... khụ..."

Tiếng ho khe khẽ vang lên, như cành cây khô rơi xuống mặt hồ gợn sóng, Trương Cực ngoài lo lắng ra thì chỉ có đau lòng.

Trương Cực lén lút theo sau, đầu óc tưởng tượng ra muôn vàn tình huống khó đỡ. Ví dụ như thình lình cậu bị ngất xỉu thì bản thân có bế được người chạy đi không, ví dụ như cậu ấy đau quá rơi nước mắt khóc nức nở trong phòng thì có nên mở cửa ra không, dỗ người như thế nào.

Thậm chí hắn đã quên mình còn đang mang chấn thương trên thắt lưng, trên mặt gắn thêm một chiếc mặt nạ "vô tâm vô phế" suốt một tháng qua.

Mải mê suy nghĩ hăng say, một tiếng động nhỏ trong phòng vệ sinh vang lên khiến tâm lý lo lắng của hắn càng trở nên hoảng loạn, vội vã mở cửa.

Quả nhiên, Trương Trạch Vũ đang ngồi dưới sàn xoay lưng ra cửa xoa xoa đầu gối. Trương Cực tiến đến khó khăn cúi người đỡ cậu dậy.
"Anh..." - Trương Trạch Vũ chưa kịp nhìn rõ người đến, còn tưởng là staff, tay thì mải xoa chân, đầu óc xoay mòng mòng chẳng nhìn rõ vật.

Trương Cực hơi sững người, sau đó nhanh chóng xốc người lên lưng, không một động tác thừa mở cửa đi thẳng đến phòng y tế.
"Chắc em phải về uống thuốc thôi, cái biển cảnh báo sàn trơn to thế mà vẫn trượt chân cho được." - Trương Trạch Vũ mắt nhắm hờ gục đầu xuống vai hắn, miệng lải nhải bên tai chọc cho người phía trước ngứa ngáy.
"Cậu im lặng một chút đi." - Trương Cực bất lực cất giọng.

Trương Trạch Vũ thình lình mở mắt, xong lại mệt mỏi nhíu mày lảm nhảm:
"Anh ơi, giọng anh hôm nay lạ thế? Em còn tưởng là Trương Cực luôn đó ha ha."

Trương Trạch Vũ tuy bị ốm lại vẫn khá tỉnh táo, ít nhất mấy cái lời trong lòng vẫn không một phát phun hết ra ngoài.

Nằm trên lưng người đó một lúc, Trương Trạch Vũ mới phát hiện điều kì lạ, sao mà mãi chưa về tới phòng? Tại sao staff im lặng thế? Mùi hương này... Vóc người này...

"Trương Cực."

Người phía trước rõ ràng lực tay siết chặt hơn một chút, lên tiếng:
"Sao thế? Sợ tớ ném cậu ra ngoài sao?"
"Sợ. Thả tớ xuống đi." - Trương Trạch Vũ giờ phút này hoàn toàn thanh tỉnh, chấn thương ở thắt lưng của hắn không thể làm việc nặng.
"Không thả." - Trương Cực xốc cậu lên lần nữa.
"Mau thả tớ xuống! Ai cần cậu lo?" - lời nói thốt lên rất hùng hồn, nhưng mà vì đang bệnh nên chỉ phát ra giọng mũi đặc sệt, càng giống như nhóc con đang giận dỗi.

Trương Cực đưa người vào tận phòng y tế mới thả xuống.
"Thả xuống rồi đây. Cậu dữ thật đó."
"Đưa tớ tới đây làm gì?" - cậu níu tay hắn lại thì thào.
"Khám bệnh." - Trương Cực nói xong áp mu bàn tay lên má cậu cảm nhận nhiệt độ, chân mày nhíu lại.
"Tớ khám rồi." - Trương Trạch Vũ khéo léo né tránh, đưa tay kẹp chặt thanh sắt nhỏ trên khẩu trang, liếc mắt lườm hắn.
Trương Cực lại chẳng mấy để tâm, còn thảnh thơi ngồi xuống bên cạnh im lặng chờ đợi.

"Tiểu Bảo? Sao thế?" - cô y tế từ ngoài trở về, thấy hai nhóc con ngồi một đống thì giật mình lại gần.
"Cậu ấy sốt cao ạ. Còn té ngã trong nhà vệ sinh, là em cõng cậu ấy tới."
"À, được rồi."

Sau khi xác định không có gì nghiêm trọng, hai người chào tạm biệt bác sĩ rồi trở về.

Trương Cực đòi cõng người, Trương Trạch Vũ nhất quyết từ chối.

"Cậu có tin tớ sẽ vác cậu như cái bao cát rồi ném vào phòng luôn không?" - Trương Cực đứng một bên chống hông, mất hết kiên nhẫn.
"Được đấy, ý tưởng rất hay, mau lên tớ sẵn sàng rồi." - Trương Trạch Vũ nhướng mày khiêu khích, còn dang sẵn hai tay trêu ngươi hắn.

Trương Cực thấy thế bỗng mất hẳn sự tự tin, được quá nhỉ?
"Tớ... cậu... thôi bỏ đi không chấp!"
"Cậu có vác nổi đâu, cúi người còn khó kia kìa!" - Trương Trạch Vũ giọng điệu khinh bỉ, không thèm nhìn hắn.

Giằng co một hồi, Trương Cực bất lực kéo cậu lên cái xe đẩy rồi đẩy đi.
Trương Trạch Vũ bị làm cho tức tới bật cười, song được lớp khẩu trang giấu kín:
"Lố lăng quá rồi. Tớ tự đi được mà. Đường đâu có xa."
"Không lố, cậu mà ngất nữa thì tớ là nhân chứng duy nhất, bọn họ sẽ hỏi tội tớ."
"Tớ không ngất."
"Cậu sắp ngất."
"..."

Hồi lâu chẳng thấy người phía trước lên tiếng, Trương Cực dừng xe, chạy lên đối diện quan sát.
"Làm gì thế?" - Trương Trạch Vũ từ từ mở mắt.

"Mệt lắm sao?" - Trương Cực lại sờ sờ trán cậu.
Giây phút bàn tay hắn quét qua da mình, một dòng điện mạnh mẽ xộc thẳng lên đại não làm khoé mi cậu run run, vội vã né tay hắn ra.
"Tớ không sao, không cần lo."

Trương Cực lập tức ngậm miệng.
Vốn tưởng rằng bản thân sẽ kiên trì với sự xa cách này lâu hơn, thật không ngờ đến cuối cùng vẫn không làm được.
Giây phút nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt đi vì bệnh, Trương Cực biết bản thân không chịu nổi nữa.
Hắn chỉ hơi buồn bởi vì cậu vẫn chưa tới hỏi thăm hắn mà thôi.

Trương Cực đỡ người nằm lên giường xong, Trương Trạch Vũ cũng lập tức nhắm chặt mắt, gác tay lên trán, hình như rất khó chịu.

Trên bàn có một ít bánh ngọt và vài hộp sữa, chắc là của Trương Tuấn Hào đưa.

"Trương Trạch Vũ, ăn bánh rồi uống thuốc đã." - Trương Cực lay người cậu.

Trương Trạch Vũ như con mèo nhỏ ngoan ngoãn lạ thường, ăn bánh hắn đưa, uống thuốc xong thì chui đầu vào chăn nhắm mắt, bày ra tư thế đuổi người rất rõ ràng.

Trương Cực quan sát một chút, quyết định không quấy rầy cậu nữa:
"Cậu nghỉ ngơi đi, tớ về phòng trước đây."
Trương Trạch Vũ trốn trong chăn gật đầu.

Trương Cực cất vỏ bánh, thu gom vài mẩu rác trên bàn rồi đóng cửa rời đi.

Trương Trạch Vũ lúc này mới ló đầu ra, khe khẽ thở dài, sau đó vì hít phải một ngụm khí lạnh mà ho sù sụ.
Không biết có phải do nhiệt độ cao khiến tuyến lệ năng suất hơn hay không, một giọt nước mắt nóng hổi bí mật rơi xuống vành tai cậu rồi mau chóng bị hong khô.

Đang lặng yên nhắm mắt, tiếng sột soạt của cửa gỗ lại mở ra làm cậu tỉnh giấc.

Trương Cực rón rén thò một chân, rồi hai chân, cuối cùng là cả người. Cứ làm như không ai phát hiện còn cười rất thành tựu.

"Sao còn chưa đi?" - cậu bất thình lình lên tiếng.
"Tớ lo cho cậu." - miệng cười nham nhở, lời lại rất sát thương.
"Khụ... khụ..." - Trương Trạch Vũ bị doạ cho sặc nước miếng.

"Đừng nghịch nữa." - Trương Trạch Vũ nhắm mắt, thều thào ngắt quãng.
"Được rồi. Tớ mang con chó bông này cho cậu."

Trương Cực lôi vật giấu sau lưng ra, lại cầm tay cậu nhấc lên đặt con chó bông vào lòng.
"Đi thật đây, ngủ đi."

Ngay giây phút cánh cửa khép lại, Trương Trạch Vũ mở mắt nhìn theo hắn:
"Trương Cực."
"Sao thế?"
"Thắt lưng không sao chứ?"
"Bọn họ không nói cho cậu sao, tớ chỉ bị bầm nhẹ thôi." - Trương Cực cười vui vẻ.

"Bọn họ chỉ nói cậu không sao, nhưng mà cụ thể bị gì, có vết thương không, thì chẳng ai cho tớ biết cả."
"Trương Cực, tớ đã rất lo lắng."
"Tớ càng không dám hỏi cậu, bởi vì, sợ làm cho cậu khó chịu."

Những tưởng sẽ rất khó nói ra, thế nhưng cơn sốt luôn khiến cho lý trí mất đi phần kiềm chế.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Trương Cực quay đầu lại, ngồi xuống bên cạnh giường, nụ cười trên môi cũng vụt tắt.
"Thế nên ban nãy cậu mới gắt gỏng với tớ sao? Sợ vì cõng cậu mà tớ bị thương?"
"Ừm."

Sau lời khẳng định ấy, dây thần kinh tỉnh táo cuối cùng của cậu cũng đứt phăng, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng thì thào chẳng rõ nội dung.
"Tớ xin lỗi, là tớ không tốt. Tớ thấy cậu khép cửa lại rồi, nhưng không có dũng khí gọi cậu lại."
"Ngủ rồi sao?"
"Bảo bảo, ngủ ngon."
"Còn nữa, chờ ngày cậu tỉnh táo gọi tớ là ca ca."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #jiyu