Chương 7: Trương Trạch Vũ

Chương này chủ yếu nói về một vài hồi ức dưới góc nhìn của Tiểu Vũ thôi nên không ảnh hưởng nhiều tới mạch truyện chính đang dang dở đâu nha cả nhà :3

Mùa đông năm 11 tuổi, Trương Trạch Vũ lần đầu tiên biết tới cảm giác sống xa gia đình.
Cậu bước qua cổng an ninh, vẫy tay chào bố mẹ ở phía xa rồi quay đầu đi vào bên trong một toà nhà to lớn.

Nhân viên hướng dẫn vẫn chưa chuyển hành lí của cậu tới, Trương Trạch Vũ chỉ đành tự đi tìm kí túc xá trước.
"Phòng A2F7, tầng 19?"
Cậu xác nhận lại một lần nữa, đúng là tầng 19, nhưng mà phòng A2F8 có nghĩa là gì chứ?

Nhìn ngang ngó dọc tầm 10 phút, Trương Trạch Vũ để ý thấy một người đang ngồi trên hàng ghế chờ, dáng vẻ trông rất sành điệu, có một cặp kính râm đang cài ở trên đầu.

Cậu nhẹ nhàng bước tới, dè dặt lên tiếng:
"Anh ơi, anh có thể cho em biết phòng A2F8 ở đâu không ạ? Em tìm mãi vẫn không thấy."

Chàng trai kia ngước lên nhìn cậu, vẻ ngoài vô cùng vô cùng nổi bật, rồi như bị cậu chọc cười mà hỏi lại:
"Anh? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Em 11 tuổi ạ."

Chàng trai kia nhìn cậu từ trên xuống một lượt rồi thầm đánh giá gì đó rồi mở lời:
"Chào cậu, tớ là Trương Cực, tớ cũng 11 tuổi, ở phòng A3F7."
Trương Trạch Vũ có hơi bất ngờ, thật lâu cũng không nói gì, căn bản là nụ cười của Trương Cực lúc ấy quá mức nổi bật, tới nỗi mãi sau này cậu cũng chẳng thể nào quên được.
"Chào cậu, tớ là Trương Trạch Vũ."
Đó là lần đầu tiên Trương Trạch Vũ gặp Trương Cực.

Vào ngày thu âm bài hát mới, Trương Trạch Vũ nhìn tờ giấy ghi địa điểm phòng thu mà có hơi hồi hộp, khẽ hít sâu một hơi.
Duỗi tay mở cánh cửa gỗ nặng trịch, cậu liếc mắt liền thấy Trương Cực đã ngồi yên vị ở trong đó, bên cạnh là một giáo viên, có vẻ đều đang đợi cậu.

"Trương Trạch Vũ? Vào đi, tớ đợi cậu lâu lắm đó."
"À... Cậu hát cùng tớ sao?"
"Đúng vậy, trên giấy có ghi mà."
Trương Trạch Vũ hốt hoảng nhìn ngang liếc dọc tờ giấy, ừm đúng là có ghi tên hai người họ. Cảm thấy mình đúng là có hơi ngốc.

Trương Trạch Vũ xấu hổ gãi đầu, đối diện với khoé miệng mang ý cười của Trương Cực khiến cho cậu càng muốn độn thổ hơn.
Sao lần nào gặp cậu ấy mình cũng mất mặt thế nhỉ?

"Được rồi làm tốt lắm, giọng hai đứa khá hợp với nhau, sắp tới có lẽ sẽ trở thành cộng sự hoàn hảo đó."
Trương Trạch Vũ nghe giáo viên nói thế cũng gật gù, lén nhìn người bạn cùng tuổi.
Làm cộng sự với cậu ấy sao?
Cậu quả thực có chút mong chờ.

Một tối mùa đông năm đó, Trương Trạch Vũ phải ở lại luyện thanh nhạc rất muộn, thế nhưng không ngờ rằng tới lúc đi về mà vẫn còn phòng tập sáng đèn.
Cậu dừng lại ngó vào trong, thấy Trương Cực vẫn đang tập luyện vũ đạo. Trương Trạch Vũ nhìn đồng hồ, 8 giờ rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, thế nào mà Trương Trạch Vũ lại ngồi lại trên hàng ghế chờ bên ngoài, cho tới khi đèn của phòng tập dần tắt.

"Trương Trạch Vũ, lớp thanh nhạc của em tan lâu rồi mà?"
"Dạ? À, em muốn đợi Trương Cực cùng về."
Trương Cực vừa vác balo ra tới cửa thì nghe thấy câu nói đó, đứng sững lại hồi lâu.

"Trương Trạch Vũ, sao cậu lại ở lại đợi tớ?"
"À, tớ cũng vừa tan nên tiện thể đợi cậu để cùng về cho vui ."
Trương Trạch Vũ lúng túng bao biện, bởi vì cậu đã từng nghe mẹ nói, ở một mình sẽ rất cô đơn. Cậu chẳng muốn người bạn đồng hành tương lai của mình cô đơn chút nào.

Những ngày đầu vào kí túc xá Trương Trạch Vũ có hơi khó ngủ, cậu lặng lẽ rời khỏi phòng, tiến tới lật rèm ban công lên, chui ra ngắm nhìn đèn đường.
Suýt nữa cậu đã bị bóng người ngồi thu lu bên bệ cửa sổ doạ cho bay hết hồn vía.

Trương Cực nhìn thấy cậu thì cũng giật mình, thu lại con hạc giấy đang gấp dở trên tay, và cả những con hạc giấy vương vãi trên nền đất.
Trương Trạch Vũ đã sớm nhìn ra khoé mắt đỏ hoe của Trương Cực, cậu ấy sao thế?

Cậu âm thầm trở vào phòng lấy lọ sao còn đang gấp dở, bắt đầu lấy giấy ra thản nhiên ngồi bên cạnh Trương Cực gấp giấy.

Trương Cực nhìn hành động của cậu, có chút khó hiểu.
"Trương Trạch Vũ, nửa đêm cậu chạy ra đây để gấp sao á?"
"Chẳng phải cậu cũng ở đây gấp hạc sao? Tại sao tớ không thể gấp sao?"

Trương Trạch Vũ khẽ liếc nhìn phản ứng của cậu bạn đối diện, nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Cậu có tâm sự thì có thể nói cùng tớ."

Không cần phải che giấu vội vàng như thế, Trương Trạch Vũ tớ cũng đâu có cười cậu.

Đêm hôm đó có hai cậu bé trốn sau rèm cửa để bày tỏ cùng nhau nỗi nhớ nhà, rất lâu, rất lâu.

Trương Trạch Vũ thích ăn khoai lang nướng, bởi vì hồi bé rất hay được ông nội nướng cho ăn, từ thói quen trở thành niềm yêu thích.
Trương Trạch Vũ cũng rất thích ăn bánh trứng nướng, bởi vì đó là món ăn đầu tiên Trương Cực mời cậu, là rung động ban đầu rồi trở thành thói quen.

Trương Trạch Vũ rất thích đàn ghita điện, cũng rất có thiên phú. Mỗi lần ở lại học nhạc cụ, Trương Cực sẽ giúp cậu điều chỉnh dây đàn, một tay phụ cậu bấm hợp âm.

Cứ mỗi khi như thế cậu đều sẽ càm ràm vài câu:
"Trương Cực cậu bấm sai rồi!"
"Aya Trương Cực cậu lại chỉnh lố tay rồi nè!"

Trương Cực sẽ chỉ cười đáp lại:
"Ngại quá, tớ lại chỉnh sai rồi."
Lâu dần cậu ấy sẽ không biết xấu hổ mà vặn vẹo lại cậu:
"Cậu không biết sao, đây là hợp âm thời thượng!"
Sau đó bọn họ sẽ cười thật vui.

Trương Trạch Vũ cảm thấy trêu chọc Trương Cực rất thú vị.

"Trương Cực, cậu đen quá rồi đó!"
"Tớ nhất định sẽ trắng hơn cậu!"

"Trương Cực ơi, chỏm tóc của cậu lại bay lên trời rồi kìa!Trông buồn cười thật đó!"
"Cậu không được cười, không buồn cười!"

"Nè Trương Cực, cậu thấy con chim cánh cụt kia không? Sao mà lại giống cậu thế nhỉ?"
"Cậu mới giống ấy!"

"Ai da, Trương Cực muội muội thật xinh đẹp."
"Trương Trạch Vũ! Cậu ngứa đòn sao!"

"Nè Trương Cực, đi vào chuồng vịt chơi với tớ không?"
"Vào đó có gì hay ho sao?"
"Vào đó tìm vợ cho cậu đó!"
"Trương Trạch Vũ!"

Trương Cực có giọng cười rất ngứa đòn, chí ít là Trương Trạch Vũ thấy thế. Bởi vì có lần cậu đang len lén mở tủ lạnh ăn vụng bị Trương Cực bắt gặp, Trương Trạch Vũ ngay lập tức bịt miệng hắn bằng thanh socola việt quất thơm ngon.

Thế nhưng không hiểu vì lí do gì mà hắn vừa thấy cậu làm thế thì phụt cười, làm bọn họ bị mấy anh em khác "bắt gian tại trận".
"Trương Cực! Tại cậu đó!"
"Xin lỗi mà, tại cậu buồn cười quá."
"Cậu còn dám nói thế sao!"
Sau đó Trương Cực đã đền bù cho cậu rất nhiều socola việt quất, còn bày cho cậu giấu hết dưới gầm giường, nói là lúc nào cũng có thể ăn vụng, cậu ấy sẽ canh cửa cho cậu.

Trương Trạch Vũ từng hỏi Trương Cực:
"Ước mơ lớn nhất của cậu là gì?"
"Đó là chúng ta sẽ được đứng trên sân khấu thật nhiều người."
Trương Trạch Vũ hình như chỉ nghe thấy hai chữ "chúng ta".

Phải, trong ước mơ của Trương Cực có cậu, đó là điều làm Trương Trạch Vũ ghi nhớ lâu nhất, lần đầu tiên Trương Trạch Vũ cảm thấy mình được là sự lựa chọn ưu tiên. Chỉ cần như thế...

Cũng chính vì vậy mà sau này trong nhật ký của Trương Trạch Vũ, cụm từ xuất hiện nhiều nhất không phải "hôm nay làm gì" mà là "hôm nay đã cùng Trương Cực làm gì".

Trong một lần thi khảo hạch để biểu diễn, giáo viên nói rằng Trương Trạch Vũ lần này làm không tốt, vì thế nên trong tiết mục lần đó không ai bầu chọn cho cậu cả, ngoại trừ Trương Cực.
Sau đó, cậu được điểm mặt để thay thế Dư Vũ Hàm.

Trương Trạch Vũ lần đầu tiên không kìm được nước mắt khi được gọi phỏng vấn. Bởi vì cậu không muốn lan truyền sự tiêu cực cho người khác, nên vẫn chưa bao giờ khóc trước mặt nhiều người như vậy.

Trương Trạch Vũ có tham vọng được biểu diễn không? Có chứ, bất cứ đứa trẻ nào ở đây cũng luôn mong muốn có được vị trí tốt cho mình, nhưng cậu không bao giờ muốn thay thế vị trí của đồng đội.
Hơn nữa Trương Cực từng bảo với cậu rằng: nhất tình bạn, nhì cạnh tranh.
"Tớ sẽ không bao giờ cạnh tranh với cậu."

Cậu cảm thấy Trương Cực như mặt trời, đứng yên thôi cũng sẽ toả hào quang rực rỡ. Đương nhiên mặt trời cũng không chỉ soi sáng một mình cậu.

Đến sau này khi đã quen biết với tất cả thực tập sinh, mọi người đều rất tốt với cậu, có khi so với cậu ấy còn tốt hơn.
Nhưng mà ngàn lần cảm động, cũng chẳng thể sánh được với rung động đầu đời.

Trương Trạch Vũ biết, một khi đã cho  ai  đó bước vào cuộc sống của mình thì sẽ không tài nào dứt ra được.
Nhưng làm sao đây, cậu lại rất muốn người đó là Trương Cực.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #jiyu