Chương 9

Ba người còn lại cùng nhau quay đầu sang nhìn cậu.

Lâm Tỉ chau mày, vẻ giận dữ trên mặt vẫn chưa biến mất hết, "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Cậu ấm nhà họ Đường lảo đảo bước đến, hắn đã say đến mức chẳng phân biệt được ai với ai, "Vậy cậu nói coi, không phải Phương Nhược Liễm thì còn có thể là ai?"

"Là ai thì cũng không phải cậu ta!" Lâm Tỉ giật lấy rượu vang trong tay Lục Lánh Tinh, ngửa đầu đổ ào ào vào miệng, đồng thời máu dâng lên đầu buột miệng nói ra, "Tôi còn nói người Đoàn Thâm kết hôn là tôi đây này!"

Trong phòng bỗng lặng như tờ.

Não Lâm Tỉ lập tức tỉnh táo lại, sau khi im lặng cả buổi mới hất cầm, có chút không tình nguyện nói rằng: "Các cậu cũng đừng đi khắp nơi..."

Lục Tây Gia mang vẻ mặt mỉa mai ngắt lời của cậu: "Mẹ nó, nếu cậu kết hôn với Đoàn Thâm, tôi có phải là nên kết hôn với anh trai của tôi không?"

Cậu ấm nhà họ Đường nghe vậy thì cười ha hả thiệt lớn.

Lục Lánh Tinh cũng sáp lại quan sát cậu với cả khuôn mặt suy tư, cậu ta hơi thắc mắc mà lầm bầm: "Lẽ nào ly rượu tôi điều chế kia tác dụng chậm lớn như vậy sao?"

Ba người đều không để lời nói của cậu lòng, xem như lo lắng vô ích rồi. Lâm Tỉ chậm rãi thở ra một hơi, nhưng lại cảm thấy trong lòng càng ấm ức hơn, xụ mặt bưng ly rượu để trên bàn bên cạnh lên trút vào miệng.

Một lát sau ly rượu trong khay đều hết sạch rượu, Lâm Tỉ đẩy ly rỗng ra đứng dậy đi ra ngoài cửa, Lục Lánh Tinh nắm gậy đánh bida liếc sang cậu, "Đi đâu đó?"

Lâm Tỉ chẳng quay đầu lại mà vẫy tay, "Nhà vệ sinh."

Thấy giọng cậu nói vẫn bình thường, lúc bước đi cũng coi là vững vàng, Lục Lánh Tinh cũng không để ý lắm. Qua một lúc lâu mới nhớ ra tên này, đứng dậy xuống lầu tìm người thì thấy cửa tủ rượu đằng sau quầy rượu mở to, Lâm Tỉ mặt đỏ bừng híp mắt nằm ngủ trên quầy rượu, bên cạnh tay là hai bình rượu rỗng lăn lông lốc.

Cậu ấm nhà họ Đường đã tỉnh rượu mang vẻ mặt đau lòng đi tới kiểm kê số rượu quý của mình, Lục Lánh Tinh cúi người lấy tay vỗ vào mặt Lâm Tỉ, Lâm Tỉ đưa tay gạt tay cậu ta ra, quay mặt đi chỗ khác và lầm bầm: "Mẹ nó cậu đừng có làm phiền tôi."

Mặt mày Lục Lánh Tinh sa sầm xuống đảo mắt nhìn những người khác ở đó, "Rượu của ai rót?"

Cậu ấm là lượt đang đè người mẫu xuống sô pha hoang mang bò dậy thanh minh: "Cậu Lâm tự lấy rượu ở tủ rượu."

Cậu ấm nhà họ Đường nhìn sắc mặt của Lục Lánh Tinh, dè dặt hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"

"Còn có thể làm sao nữa, nhanh chóng gọi người nhà họ Lâm tới đón người về thôi." Lục Tây Gia thò tay vào túi áo Lâm Tỉ lấy điện thoại ra, xoay người ném cho Lục Lánh Tinh, "Thời gian gần đây nhà họ Lâm trông chừng Lâm Tỉ kĩ lắm, hôm nay trở về phỏng chừng lại bị dạy dỗ nữa."

Lục Lánh Tinh ấn ngón tay Lâm Tỉ lấy dấu vân tay mở khóa điện thoại, vào danh bạ của điện thoại tìm số điện thoại của anh trai Lâm Tỉ. Còn chưa lướt xuống mấy hàng, đầu ngón tay của Lục Lánh Tinh hơi dừng lại.

Cột mở đầu bằng chữ C viết hoa trong danh bạ, nằm chễm chệ một người liên hệ tên là "Cha"

Lục Tây Gia sáp vô nhìn, mặt mày ngạc nhiên cất tiếng hỏi: "Cha của Lâm Tỉ không phải chết từ lâu rồi sao?"

"Rõ ràng cha này không phải là cha trên nghĩa thật." Lục Lánh Tinh bình tĩnh như thường nhấn nút gọt và nút bật loa ngoài, khóe miệng nhếch lên với vẻ nghiền ngẫm, "Tên Hỗn Thế Ma Vương Lâm Tỉ cũng có ngày gọi người khác là cha."

Điện thoại vang lên đúng ba tiếng thì có người nhấc máy.

Lục Lánh Tinh hắng giọng giành lời trước: "Xin chào ạ, Lâm Tỉ uống say rồi, phiền ông đến đây đón một chút."

Bên kia điện thoại im lặng vài giây, giọng nam trầm thấp nghiêm nghị vang lên: "Lục Lánh Tinh? Gửi điện chỉ qua đây."

Lục Lánh Tinh ngập ngừng "ờ" một tiếng, sau khi cúp máy mới chống tay lên trán lẩm bẩm nói: "Sao tôi nghe thấy giọng của người nói giống như giọng của Đoàn Thâm vậy?"

Lục Tây Gia không chút nể nang mà cười nhạo cậu ta: "Chú cũng uống say rồi?"

Lục Lánh Tinh cười lên một cách chẳng do dự, "Ông làm như tôi là cái tên Lâm Tỉ này?"

Hai người nhanh chóng quẳng chuyện này ra sau đầu, Lục Lánh Tinh ném Lâm Tỉ cho Lục Tây Gia trông coi, đứng dậy đi ra ban công ngoài trời phía sau biệt thự để gọi vài cuộc điện thoại, khi quay lại thì thấy cậu ấm nhà họ Đường đang vô cùng lo lắng lùa những người mẫu kia lên lầu, những tên công tử còn lại thì lúng ta lúng túng đứng trong phòng khách, cầm áo sơ mi và quần tròng lên người.

Lục Lánh Tinh ngậm điếu thuốc, hai tay để trong túi đứng bên cạnh hô: "Cậu Đường này, cậu làm gì thế? Là cảnh sát đến hay là anh trai của Lục Tây Gia lại đến vậy?"

Lục Tây Gia xị mặt lên tiếng: "Lần này chẳng liên quan đến nửa cọng lông của tôi."

Cậu ấm nhà họ Đường vội vàng đi xuống cầu thang, mở tấm ảnh bảo vệ ở ngoài cổng gửi cho hắn để Lục Lánh Tinh xem, "Tôi nhìn thế nào thấy góc nghiêng của người ngồi trên ghế lái hơi giống Đoàn Thâm?"

Lục Lánh Tinh dở khóc dở cười thò đầu liếc mắt nhìn, điếu thuốc đang cắn trong miệng lập tức rơi xuống.

Hai phút sau, xe của Đoàn Thâm lái vào trong sân ở trước biệt thự.

Cậu ấm nhà họ đường dìu Lâm Tỉ ra cửa, Lục Lánh Tinh và Lục Tây Gia chậm chạp đi kế bên. Lúc nhìn thấy biểu cảm lo sợ của cậu ấm nhà họ Đường, Lục Lánh Tinh bỗng dưng nhớ đến cảnh gặp Đoàn Thâm ở quán bar mấy tuần trước, "Chắc là anh trai của Lâm Tỉ vẫn chưa trở về nên nhờ Đoàn Thâm chăm sóc cho cậu ta thôi."

Cậu ấm nhà họ Đường nghe vậy thì thở phào một hơi, "Như thế thì tốt. Tôi bị chuyện cậu cả Lục nửa đêm gõ cửa tìm người tạo ra bóng ma tâm lý rồi."

Lục Tây Gia hừ một tiếng, "Cậu cũng chỉ có chút tiền đồ như thế."

Đoàn Thâm đón hai tay Lâm Tỉ đỡ vai nâng lên, xoay người lại lườm ba người đứng thành hàng ở trước mặt, "Uống bao nhiêu rồi?"

Cậu ấm nhà họ Đường khó khăn nhớ lại, "Uống...có bốn năm bình thôi."

Đoàn Thâm hơi gật đầu, "Ngoài uống rượu ra còn làm gì không?"

Cậu ấm nhà họ Đường vội vàng xua tay nói: "Hết rồi hết rồi, chỉ có uống chút rượu thôi."

Lục Lánh Tinh gật đầu nói giúp: "Anh Thâm, anh của Lâm Tỉ nhờ anh trông nom cậu ta, chỉ trông người không có chuyện gì là được rồi nhỉ?"

"Chuyện này không có liên quan đến anh trai của Lâm Tỉ." Ngữ khí của Đoàn Thâm bình thản, một tay luồn qua tay của Lâm Tỉ đặt ở sau eo của cậu, ôm lấy cả người cậu vào lòng. "Các chú lần sau gọi em ấy đi ra ngoài chơi cũng được, lúc em ấy uống rượu gây chuyện thì giúp tôi canh chừng chút là được."

Anh xoay người ôm Lâm Tỉ vào xe, người kia nghiêng nghiêng dựa vào ghế xe ngủ mê man, dây xích đeo trên cổ lộ ra từ cổ áo, trên đó treo một chiếc nhẫn trắng tinh.

Ba người lập tức câm như hến, ánh mắt chuyển từ ngón tay áp út trên tay trái của Đoàn Thâm đến cổ áo của Lâm Tỉ, nhìn kỹ lưỡng qua lại ba lần, rồi kinh ngạc đến nỗi cầm muốn rớt xuống.

Một lúc lâu sau, cậu ấm nhà họ Đường mang vẻ mặt do dự nhìn sang Lục Tây Gia, "Lục, cậu Lục, cậu chắc không phải sẽ kết hôn với anh của cậu thật chứ?"

Lục Tây Gia xấu hổ muốn chết, "Cút con mẹ cậu đi!"

------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip