Chương 29: "Dưa chuột công cộng"
Dường như sau khi Im phi thị tẩm, Hoàng đế phát hiện được nàng ta có bao nhiêu tốt đẹp, liên tục mấy ngày chọn thẻ bài Im phi. Nhưng cùng lúc đó Hoàng đế cũng còn lâm hạnh những người khác, thường thường ở một cung trước nửa đêm, nửa đêm về sáng lại đi cung khác, trong một đêm không biết bao nhiêu lần sổ cung phải lật, vô cùng bận rộn. Thời điểm nhiều nhất là một đêm ngự chín người, có thể nói là dũng mãnh phi thường, dùng sinh lực dồi dào đánh tan lời đồn đại 'không được' dạo trước.
Những phi tần được sủng ái là người có gia thế hiển hách hoặc có Hoàng tử, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Từng đó người liên hợp lại cũng gây cho Hwang quý phi vài phiền phức không nhỏ.
Trước kia Hoàng thượng không lấy nữ sắc, nam sắc làm ham mê, nhưng vì rải đều mưa móc quân ân, hàng đêm xuân tiêu không gián đoạn, chưa từng có hiện tượng liên tục mấy tháng không đặt chân đến hậu cung, cho nên Hwang quý phi mới có thể chắc chắn Hoàng thượng bị thương căn cốt, ý bảo Hwang tướng gây một phần sức ép. Nhưng mắt thấy tình huống hiện thời, cô đã thành cái đích cho đám người trong hậu cung chỉ trích, là tảng đá chắn ngang trên con đường vinh quang chúng đăng cơ ngôi Hậu, là chướng ngại lớn nhất để con trai chúng có thể được phong làm Thái tử.
Mùi vị bị liên thủ tấn công thật sự không lấy gì làm dễ chịu, cho dù thủ đoạn Hwang quý phi khá cao tay cũng chẳng thể tiếp được mấy chiêu khác, lại thêm việc ngày nào Hoàng thượng cũng đi Thượng thư phòng kiểm tra bài học các Hoàng tử, cho dù Nhị hoàng tử biểu hiện nổi trội hay xuất sắc như thế nào cũng không tránh được việc quở trách. Chỉ qua tám chín ngày, lòng tự trọng cùng lòng tin nơi Nhị hoàng tử đều chịu cơn đả kích quá lớn, người ngày càng âm trầm, tính tình càng lúc càng thất thường.
Vì con, rốt cuộc Hwang quý phi cũng nhường xuống một bước, chạy đến trước Càn Thanh Cung quỳ xuống đất thỉnh tội. Quỳ hơn nửa buổi Hoàng thượng mới tha thứ, ngay đêm đó ở tại Phượng loan cung, nhưng nửa đêm về sáng vẫn đến những cung khác, quả đúng là rải đều ân huệ, tất cả đều vừa lòng đẹp ý. Trong cuộc chiến tranh đoạt sủng ái đang diễn ra, lực lượng mới thuộc về Im phi hàng đêm được triệu đến thị tẩm xuất hiện, trở thành vị sủng phi hàng đầu kế Kim quân, là kẻ để các tần phi có vị thế thấp hơn dựa vào.
Trong Thanh tiêu cung, Jaejoong ôm Hiro vừa đọc sách vừa nghe Ann mama báo lại tình huống trong cung, biểu cảm trên mặt vô cùng quái dị.
Jung Đế trong lòng cậu đã đeo lên một gương mặt gỗ, mười ngày liên tục nghe Ann mama báo những tin tức đầy tính kích thích, hắn đã mất đi năng lực biểu cảm, mấy lớp cơ trên mặt đều bị tê liệt, hoàn toàn thích ứng với tình hình. Trái tim vốn tràn đầy kiên cường bấy giờ lại thăng cấp, được máu cùng lửa trui rèn trở thành kim cương, hiển nhiên máu là máu thịt trong lòng, lửa dĩ nhiên là cơn căm giận ngút trời ngút đất rồi.
"Một đêm ngự chín người, ta luôn luôn cho rằng đó chỉ là truyền thuyết." Jaejoong đặt cuốn sách trong tay xuống, gương mặt nhăn lại, trong lòng tính toán thử, cứ theo tốc độ này thì bây giờ Jung Đế đã bị cắm bao nhiêu cái sừng. Tuyệt đối không thể hoài nghi, hiện thời hắn đã vinh quang trèo lên ngai vàng danh giá của người bị cắm sừng nhiều nhất Đông Bang! Hoàng đế chính là Hoàng đế nha, cả khi bị cắm sừng cũng rầm rộ sôi nổi như thế!
"Một đêm ngự chín người vẫn còn ít, Thái Tổ từng một đêm ngự mười bảy người, trước kia Hoàng thượng chỉ lâm hạnh một cung một đêm xem như vô cùng khắc chế." Ann mama thấp giọng nói.
"Ta nói cho nghe, Hoàng thượng đêm nào cũng xuân tiêu không ngừng, lại có cái danh không ham mê sắc đẹp, thì ra là do có đối lập nha. Ban đêm hành vi phóng đãng, sa đọa dục vọng, ban ngày lo liệu chính vụ, ưu tư lao lực, bao sao thân thể không rệu rã? Cho nên làm Hoàng đế mệnh mới đoản như vầy đó. Đếm kỹ mấy vị vua ở triều Đông Bang trước xem, có ai sống được đến năm năm mươi tuổi không." Jaejoong vuốt ve lớp lông măng mới mọc trên lưng Hiro, khẽ cảm thán.
Jung Đế đờ mặt ra, cẩn thận nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lý. Từ nhỏ hắn được giáo dục trở thành một vị vua, về khía cạnh kia trong Hoàng tộc, Tiên hoàng từng dạy hắn: Hoàng đế Jung Dongjoon ngự một ngàn hai trăm người mà đăng tiên (bất tử)...Có thể ngự mười hai người mà không phóng xuất khiến người ta không già, có sắc đẹp. Nếu như ngự chín mươi ba người vẫn còn vững vàng, sống lâu muôn tuổi. (Ặc)
Bản thân Tiên hoàng từng ngự mười hai người một đêm mà không phóng xuất, nhưng người vẫn cứ già đi, mới ba mươi hai đã buông tay nhân gian, có thể thấy được những lời kia không đáng tin.
Đang lúc hắn ngây ra, Jaejoong tiếp tục cảm thán, ngữ khí có phần căm hận, "May là Hoàng thượng thật chỉ một cung một đêm, bằng không ta nhất định phải tìm sợi dây thừng treo cổ! Chỉ cần vừa nghĩ đến cái chuyện hắn xài dưa chuột mới đâm vào người khác rồi lại..., ta đã muốn nôn ọe ra đây! Mỗi tên Hoàng đế trên đời này đều là thằng đàn ông cặn bã của cặn bã!"
Cái gì là dưa chuột, cái gì là cặn bã, Jung Đế chỉ cần nghĩ nghĩ một chút đã hiểu cậu đang nói cái gì, ban đầu mặt mày đen thui, tiện đà lại âm thầm thấy may mắn. Hên là mình còn chưa hoang đường như vậy, làm ra chuyện bậy bạ khiến Jaejoong căm ghét, bằng không chờ đến lúc hắn hồi hồn cũng chẳng biết nên làm thế nào mới có thể khiến cậu vui vẻ. Nếu cậu không thích hắn mỗi đêm một cung, hắn không làm là được, như thế còn được tu dưỡng thân thể, nhất cử lưỡng tiện.
Ann mama thấy tư tưởng chủ tử chạy trật đường, không thể không kéo trở về, "Chủ tử, người nói xem, hậu cung dâm loạn đến mức này, đợi đến lúc Hoàng thượng tỉnh lại thì mấy người kia phải làm thế nào?"
"Ma ma, chúng ta không nên quan tâm những chuyện đó. Chúng ta có thể tự bảo vệ mình là tốt lắm rồi, còn sức lực đâu mà nghĩ đến người khác? Chỉ cần ta để lộ chuyện Hoàng đế giả ra ngoài dù chỉ một chữ thôi thì chỉ còn nước đi vào đường chết. Trước khi chưa nhận được tin cha, chúng ta phải giả vờ câm điếc, hiểu chưa" Jaejoong nghiêm túc cảnh cáo.
Jung Đế gâu gâu hai tiếng, bàn chân nhỏ vỗ vỗ mu bàn tay đột nhiên căng cứng của Jaejoong.
"Ai, nô tì đã hiểu. Chỉ là nô tì không chịu được tình cảnh trước mắt, nhưng vì an toàn của Chủ tử, nô tì tuyệt đối không để lộ một chữ. Nhưng mà nếu Hoàng thượng nghe việc này, chẳng biết có tức đến nỗi tỉnh lại hay không đây." Ann mama than thở.
"Tức đến tỉnh, sợ cũng tức đến ngất. Nhiều sừng như vậy cắm quanh năm suốt tháng trên đầu cũng không hết, quá sức chịu đựng của Hoàng thượng." Jaejoong có phần sảng khoái khi người khác gặp họa. Thấy tên cặn bã kia không hay ho, cậu liền vui vẻ.
Bàn chân Jung Đế cứng ngắc, biểu cảm dịu dàng lại trở nên cứng đờ ngây ngẩn. Trẫm không tức đến tỉnh, lại càng không thể tức đến xỉu, trẫm đã quen rồi! Hắn ôm trái tim bé nhỏ đón gió rơi lệ, cổ họng trào lên một bụm máu, không thể nuốt xuống nổi.
"Chủ tử, nội vụ vừa mới đưa bảng tên cho Hiro tới, người có muốn xem hay không ạ?" Dana cầm một chiếc hộp gấm trong tay, đi đến bên trường kỷ hành lễ với chủ tử, phía sau là Seulgi bê theo ấm trà.
"Mau lấy cho ta xem nào." Ánh mắt Jaejoong lập tức sáng lên.
Dana mở nắp hộp ra, dâng lên cho cậu.
Bảng tên được chạm trổ hoa văn tường vân, lớn bằng ngọc bội. Vì vóc dáng khá nhỏ của Hiro, vì giảm bớt sức nặng để lúc Hiro đeo được thoải mái, Jaejoong đã đặc biệt dặn thợ thủ công dùng phương thức chạm rỗng, năm chữ to mạ vàng được lát một lớp bột mỏng, vừa nhìn đã thấy bắt mắt đẹp đẽ, trọng lượng khá thoải mái.
Tay nghề thợ thủ công trong nội vụ tất nhiên không cần bàn cãi, Jaejoong ngắm nghía hồi lâu cũng không thấy khuyết điểm chỗ nào, lúc này mới đeo lên cổ Hiro. Màu của gỗ tử đàn tiệp màu với lớp lông măng mới mọc trên người Hiro, vừa đeo vào đã như hợp thể, lẫn vào trong lông, năm chữ vàng tựa hồ lơ lửng giữa cổ Hiro, rất gây chú ý, vô cùng đặc biệt.
Đây chính là hiệu quả Jaejoong muốn, thò hai tay xuống dưới chân Hiro nhấc bổng hắn lên, cọ cọ mũi mình vào mũi hắn, cười tủm tỉm, "Hiro nhà chúng ta đã có bảng tên được ngự ban thưởng đó nha, là em cún có thân phận có địa vị đó nha, sau này xem ai dám bắt nạt em nữa! Nếu kẻ nào có mắt không tròng á, chúng ta cầm cái bảng tên này đánh mặt hắn! Hung hăn đánh!" Dứt lời, Jaejoong chun mũi, làm biểu cảm hung thần ác sát. Xem ra cậu còn canh cánh chuyện Hiro bị thương trong lòng.
'Nếu không có Jaejoong, hắn có thể sống được bao nhiêu ngày trong cung cấm này?' Tim Jung Đế nhũn ra, khóe mắt cũng ngân ngấn nước. Hắn ư ử kêu, vươn lưỡi cẩn thận liếm cánh môi mịn màng của chàng trai trước mặt từng chút, từng chút một, chỉ cảm thấy mỗi một phần trong con người cậu đều dễ nhìn như vậy, cho dù cố ý làm mặt xấu xấu cũng đáng yêu quá đỗi.
Jaejoong cũng cười khanh khách, liên tục hôn trả, chủ tớ hai người lăn lộn trên trường kỷ thành một cục.
***
Lại qua mấy ngày nữa, mình mẩy thương tích của Hiro cũng ổn hẳn lên, mới sáng sớm Han thái y đã được Kim quân triệu tiến Thanh tiêu cung tháo băng cho Hiro.
"Khôi phục như thế nào?" Cậu sốt ruột hỏi.
"Khôi phục rất tốt, dường như Hiro lên cân, cũng lớn hơn, người chăm sóc thật cẩn thận." Han thái y mỉm cười nói, bản thân ông cũng là một người rất yêu thích động vật.
"Vậy là tốt rồi. Còn có chỗ nào cần chú ý không?" Jaejoong thở ra.
"Vẫn còn phải điều dưỡng cổ họng thêm một thời gian, cố gắng đừng cho nó sủa to." Để lại lời căn dặn đơn giản, Han thái y cầm theo hòm thuốc hành lễ cáo từ.
Ban cho Han thái y một phần thưởng hậu hĩ, đợi ông đi xa, Jaejoong mới nhấc một bàn chân của Hiro lên xem xét kỹ lưỡng. Móng mọc mới, có màu trắng ngà, đệm thịt dưới chân vốn bầy nhầy bây giờ mềm mềm hồng hồng, sờ vào rất êm. Tim Jaejoong ngứa ngáy, nhịn không được cầm bàn chân của Hiro đưa đến bên môi hôn hôn, trên mặt là nụ cười tươi tắn.
Cái hôn như cánh bướm chạm khe khẽ khiến cả người Jung Đế tê dại, hơi nóng rẫy từ lòng bàn 'tay' thiêu đốt đến tận con tim, tiếng tim đập bùm bùm kịch liệt đến thế, như thể cả thế giới đều nghe thấy được. Nếu không có lớp lông cho bao trùm, gương mặt đỏ bừng, biểu cảm kích động nhất định sẽ khiến tình cảm mông mênh trong nội tâm hắn bại lộ.
Hắn chưa bao giờ động lòng vì một người đến mức thế này, tựa như có cậu đã có được toàn bộ nhân gian, mọi sắc màu đều trở nên đạm nhạt, chỉ duy cậu là sự tồn tại tươi mới đầy sức sống, là thu hút nhất trần đời. Trong cung cấm to lớn, không cần phải lo lắng kiếm tìm, chỉ cần một làn hương, theo trực giác, hắn đã có thể tìm đến chỗ cậu. Đây là loại tình cảm yêu thương tha thiết xuất phát từ bản năng.
Jung Đế rên rỉ trong vòng ôm ấm áp, bỗng nhiên còn có cảm giác rơi vào trong vực sâu vạn trượng, nhưng mình lại cam tâm tình nguyện.
Âm giọng uyển chuyển của Jaejoong mơ hồ chui vào tai, "Hiro, vẫy vẫy đuôi! Để ta xem em có bị ảnh hưởng đến xương với thần kinh hay không."
Vì thế, lúc còn chưa thoát khỏi cơn sóng tình thương mến thương dâng trào, Jung Đế cứ bò lên người Jaejoong theo bản năng, khoan khoái vẫy vẫy cái đuôi nhỏ sau mông mình.
Jaejoong ôm hắn khúc khích cười, nội tâm Jung Đế lại rền rĩ: 'Trẫm không còn cách cứu chữa nào nữa! Cậu bé chết tiệt, nhìn xem đệ đã làm chuyện hay ho gì! Trẫm thực thành thú cưng của đệ rồi!'
Rền rĩ xong, hắn lại bắt đầu mê muội nhìn khuôn mặt cười minh diễm động lòng của Jaejoong, tình yêu trong đôi mắt đen tròng trành như đại dương sâu lắng. Chỉ tiếc đương sự như cách hắn ngàn trùng, tự động chuyển tình sâu ý mặn của hắn trở thành tình cảm không muốn xa rời chủ nhân.
Con đường theo đuổi "vợ" yêu của 'cẩu Hoàng đế' còn xa xôi lắm.
(Có ai thích tên chương này không? Ta phải 'trằn trọc, thao thức' vài đêm mới nghĩ ra đó!! ^^)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip