Chương 2
Phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, với kỹ thuật của Diệp Lâm Anh mà nói căn bản chỉ giống như một bữa ăn sáng, kỳ thật bình thường hẳn chẳng bao giờ làm loại tiểu phẫu này, nhưng mà vừa mới chuyển công tác đến bệnh viện trung tâm này, còn chưa nhận vị trí chính thức, thỉnh thoảng làm kỹ thuật nhỏ bé này cũng hay.
Lúc mới bắt đầu Thùy Trang còn vô cùng sợ hãi, nhưng mà bị thuốc tê đánh tới nên sau đó cũng không có cảm giác đau đớn gì, toàn bộ quá trình phẫu thuật nàng luôn luôn nhắm mắt, liếc mắt một cái cũng không, ngay cả thời điểm Diệp Lâm Anh tiến hành khâu lại vết mổ nàng cũng không mở mắt.
"Tốt rồi, cách ba ngày đến thay băng đổi thuốc một lần, đổi hai lần là xong, trong vòng hai tuần không được tắm rửa." Diệp Lâm Anh dùng băng y tế dán lên vết mổ, buông dao phẫu thuật xuống, nói với Thùy Trang.
Thùy Trang vội vàng gật đầu, cẩn thận từ trên giường ngồi dậy, chuyện đầu tiên chính là nhanh chóng lao ra khỏi giường mặc áo vào .
Diệp Lâm Anh bất động thanh sắc nhìn động tác của nàng, trong lòng hừ một tiếng. Thu thập dụng cụ xong, cô chỉ chỉ cho nàng nhìn khối u vừa mới lấy ra nói: "Đây là thứ ở trong cơ thể cô đó."
Đầu óc Thùy Trang không kịp phản ứng, trực tiếp nhìn theo hướng tay cô chỉ. Trong cái khay kia một khối màu đỏ mơ hồ nhất thời đập vào mắt, đầu Thùy Trang ong một tiếng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cả người rầm một cái đổ trở về trên giường.
"Này, này!" Diệp Lâm Anh vỗ vỗ khuôn mặt Thùy Trang, xem bộ dạng nàng ôm ngực khó thở thì biết ngay là sợ máu. Diệp Lâm Anh thở dài một hơi, rót chén nước ấm cho Thùy Trang, sờ sờ dây ngọc trên cổ, xem ra gần đây mình đúng là số con rệp.
Mà bên kia, Ngọc Huyền đang ở công ty cầm đơn xin phép của Thùy Trang, di động bỗng nhiên vang lên, là nhạc chuông của Thùy Trang.
Ngọc Huyền nhấn phím nghe, đầu lệch qua một bên kẹp điện thoại, còn bàn tay thì không ngừng gõ bàn phím: "Thùy Trang, khi nào cậu trở về? Phẫu thuật thế nào?"
Bên kia trầm mặc một hồi lâu không có trả lời.
Ngọc Huyền trong lòng căng thẳng, vừa định truy hỏi. Bỗng nhiên bên kia truyền đến một giọng nữ lạnh như băng, cách điện thoại mà cũng khiến cho Ngọc Huyền rùng mình một cái.
"Cô tới bệnh viện trung tâm khoa nhũ tuyến phòng bác sĩ phó chủ nhiệm đón Nguyễn Thùy Trang, cô ta té xỉu trên giường của tôi." Nói xong liền rầm một tiếng cúp máy.
Fuck! Cô nghe được cái gì vậy? Ngọc Huyền đứng lên điên cuồng xoa đầu, thật vất vả mới làm cho chính mình không trực tiếp thét chói tai.
Nguyễn Thùy Trang té xỉu!
Nguyễn Thùy Trang té xỉu ở trên giường!
Nguyễn Thùy Trang té xỉu trên giường một người phụ nữ!
Nhanh chóng duyệt qua vô số tình tiết cẩu huyết, Ngọc Huyền cầm túi ngay cả xin phép cũng không thèm hướng bệnh viện chạy tới. Giày cao gót mười phân giẫm trên đá cẩm thạch phát ra tiếng vang cộp cộp như sấm rền.
"Đem cô ta đi!" Diệp Lâm Anh ghét bỏ chỉ chỉ Thùy Trang đang choáng váng trên giường, nói với Ngọc Huyền còn đang thở hổn hển không ra hơi.
Ngọc Huyền vẫn đang chìm đắm trong tình tiết vở kịch chưa phục hồi tinh thần lại, nhìn Thùy Trang nằm trên giường vẫn không nhúc nhích nói: "Xin hỏi một chút, Nguyễn Thùy Trang làm sao vậy......"
"Choáng vì sợ máu." Diệp Lâm Anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, cắt đứt lời nói của Ngọc Huyền:
"Mau đưa cô ta đi."
"Bác sĩ, tôi không thể cõng được, cô có thể giúp tôi hay không......" Ngọc Huyền trưng ra bộ mặt xinh đẹp mang theo chút ngượng ngùng, thật tao nhã gạt gạt mấy lọn tóc xoăn trên vai, trong mắt hạnh quyến rũ đều là khẩn cầu.
Bị vưu vật như vậy nhìn chăm chú, ai mà chả động tâm, đáng tiếc trong mắt Diệp Lâm Anh ngoài mong muốn nhanh chóng tan tầm, cái gì cũng không có.
"Tôi nói lần cuối, mang cô ta đi." Đôi mắt Diệp Lâm Anh lớn lên vô cùng tốt, con ngươi ngăm đen, tròng đen rõ ràng, nhưng mà ánh mắt lại dọa người, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Ngọc Huyền chỉ cảm thấy thân thể run lên, không tự chủ được lui lại phía sau.
"Này, Thùy Trang, tớ đến đây, dậy dậy!"
Ngọc Huyền nửa ôm Thùy Trang ngồi ở hành lang bệnh viện, bàn tay kia cũng không rảnh vỗ vỗ khuôn mặt của nàng.
Sắc mặt Thùy Trang vẫn còn trắng bệch, nhưng so với vừa rồi đỡ hơn một chút. Ngọc Huyền nhìn nàng bất tỉnh, dứt khoát nhéo nhéo mặt nàng.
"Nguyễn Thùy Trang, mau tỉnh lại, bằng không quay về công ty sẽ bị trừ tiền thưởng !"
Tuy rằng Thùy Trang đang cực kì choáng váng, nhưng mà chỉ có vậy thôi, lúc này Ngọc Huyền cứ vỗ lại véo, nếu không tỉnh lại thì mới thật sự là có vấn đề.
Nàng mơ màng mở to mắt, chớp vài cái, nhìn Ngọc Huyền bên cạnh, lòng vẫn còn sợ hãi:
"Ngọc Huyền, sao cậu lại ở trong này?"
"Đừng nói nữa."
Ngọc Huyền thở dài một hơi, từ trên băng ghế đứng dậy, đưa tay cẩn thận đỡ lấy Thùy Trang:
"Hiện tại cảm thấy thế nào? Chóng mặt không, vết mổ có đau không?"
Thùy Trang vẫn còn chóng mặt, nhưng mà đi đường không thành vấn đề, nàng lắc lắc đầu, nhìn Ngọc Huyền cười cười: "Không sao, đi thôi! Là bác sĩ gọi điện thoại gọi cậu tới ?"
Nàng đưa tay cào tóc, ngốc ngốc cười nói: "Không nghĩ tới bác sĩ nhìn lạnh như băng, trên thực tế cũng không tệ lắm."
Ngọc Huyền cố nén xúc động trợn trắng mắt, thật vất vả mới áp chế chính mình hung hăng chửi tục.
_______
Thùy Trang nghiêng ngả đi vào công ty, bởi vì sợ rách vết thương trên ngực, tư thế đi đường thực quái dị, thật vất vả đi tới bàn làm việc của mình, nàng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đưa tay mở máy tính.
Lại là một đống thiết kế đang chờ làm, Thùy Trang suýt nữa dựa bàn khóc rống, luôn bận rộn như vậy, lấy đâu ra cảm hứng, nhưng cấp trên cứ thúc giục, kết quả càng vội càng làm không được.
"Đừng có gấp, cậu vừa mới phẫu thuật xong."
Ngọc Huyền đi đến bên cạnh nàng, đem một ly trà xanh còn bốc hơi nóng đặt trên bàn nàng: "An thần thanh não, vừa uống vừa nghĩ."
Thùy Trang gật đầu, đối với bạn tốt nhiều năm tự nhiên không cần nói lời cảm ơn, lại vùi đầu tiếp tục vắt óc suy nghĩ.
Có thể là trà xanh thật sự có tác dụng thanh tỉnh đầu óc, vừa uống được một nửa, Thùy Trang liền cảm thấy trong đầu ý tưởng hỗn độn bỗng nhiên trở nên có thứ tự, nàng nhanh chóng nhìn chằm chằm máy tính, click chuột, thỉnh thoảng phát ra âm thanh gõ bàn phím, chỉ chốc lát sau, tạo hình một nhân vật phản diện sơ lược trông rất sống động liền hiện lên trên màn hình máy tính.
Thùy Trang đang định tô màu cho nó, chợt nghe tổ trưởng thông báo họp, nàng thở dài, sắp đến thời gian tan tầm mà còn họp gì nữa! Nhưng mà ngoài miệng cũng không dám nói, chỉ có thể cầm giấy bút đi theo mọi người vào phòng họp.
Nội dung họp cụ thể là gì Thùy Trang không nghe thấy, nàng đang bận phác họa cảm hứng của mình lên giấy. Thùy Trang tuy rằng có điểm ngây ngô, nhưng luôn luôn làm việc nghiêm túc, cho dù là sếp đang thao thao bất tuyệt động viên cũng không nghe thấy, chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình, đối với hết thảy phát sinh bên ngoài đều hoàn toàn không để ý.
"Thế nào? Ai ở lại nhận tư vấn tâm lý?" Ông sếp vỗ bàn, ánh mắt sắc bén quét một vòng.
Nhân viên ở dưới đều không chớp mắt, sống lưng thẳng đứng ngồi đó, ai cũng không hé răng. Bởi vì, công ty bỗng nhiên nói quan tâm đến nhân viên, mời bác sĩ tâm lý đến tư vấn cho bọn họ, đều là thời gian làm việc, nhưng quan trọng là nhân viên phải đến công ty vào thứ bảy, tương đương với tăng ca, ai cũng không ngốc, tăng ca ít nhất còn có tiền tăng ca, cái này thì có gì? Về phần vấn đề tâm lý gì đó, càng là chuyện mơ hồ, có mấy người tin. Cho dù là có người nhảy lầu thì thế nào? Muốn họ từ bỏ ý định, một buổi tư vấn tâm lý có thể giải quyết sao? nói nhảm mà thôi!
Bởi vậy thủ trưởng vừa nói ra lời này, cả phòng họp nhất thời im lặng, quả thực ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Sắc mặt ông sếp có chút không tốt, rõ ràng là không cho cự tuyệt, ánh mắt bắt đầu tìm tòi từ nhân viên ngồi gần nhất, nhìn đến người cuối cùng, rốt cuộc cũng ngừng lại trên người Thùy Trang đang cúi đầu viết viết vẽ vẽ.
Ngọc Huyền có chút sốt ruột, muốn nhắc nhở Thùy Trang một chút, nhưng không biết làm sao vì thủ trưởng đang nhìn chằm chằm lại đây, một động tác nhỏ cũng bị phát hiện, liền trơ mắt nhìn lại, một cử động cũng không dám.
"Cô kia, cô đang cúi đầu kia!" Thanh âm thủ trưởng đột nhiên vang lên ở trong phòng họp yên tĩnh, mọi người nhất thời đều theo ánh mắt thủ trưởng mà nhìn Thùy Trang, thế nhưng Thùy Trang thật sự là rất chăm chú, vẫn chuyện ta ta làm, tuyệt không biết chính mình đã trở thành tiêu điểm của toàn công ty.
"Nguyễn Thùy Trang!"
Ngọc Huyền nhỏ giọng kêu nàng, ở dưới bàn dùng chân đá đá, cảm hứng đột nhiên bị cắt ngang, Thùy Trang mờ mịt quay đầu nhìn Ngọc Huyền: "Làm sao vậy?"
Phì, có nhân viên đã nhịn không được bật cười, sắc mặt thủ trưởng càng thêm khó coi: "Cô, chính là cô, có đồng ý không?"
Đồng ý cái gì? Thùy Trang hoàn toàn không biết, nàng mờ mịt nhìn thủ trưởng, liếc mắt một cái, phát hiện ánh mắt thủ trưởng đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, rất có ý là nếu nàng không đồng ý liền xé nát nàng ra.
Vì thế Thùy Trang ngốc nghếch gật đầu: "Tôi, tôi đồng ý."
Vừa dứt lời, thủ trưởng vỗ mạnh lên bàn một cái: "Tốt! Mọi người đều phải noi gương cô này...... Cô tên là gì?"
"Nguyễn Thùy Trang."
"À, Nguyễn Thùy Trang... Học tập, tốt lắm, sau cuộc họp, các tổ trưởng trở về thống kê số lượng, mỗi tổ không thể ít hơn tám người. Tan họp!"
Nhân viên đều tốp năm tốp ba ra khỏi phòng họp, rất nhiều người đi qua Thùy Trang đều lộ ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, Thùy Trang nhìn mà xấu hổ, nàng đi đến trước mặt Ngọc Huyền nói nhỏ: "Ngọc Huyền, rốt cuộc là thế nào?"
Ngọc Huyền đồng tình nhìn nàng một cái, trấn an vỗ vỗ bả vai của nàng: " Thùy Trang đáng thương, thứ bảy ở lại nghe tư vấn tâm lý đi!"
Cái gì? Thùy Trang nháy mắt trợn tròn, hận không thể một tay đập chết chính mình.
_________________________________
Dạo này tui đi học lại rùi nên ko đăng truyện thường xuyên đc nha. Nhma tui sẽ cố gắng một tuần đăng ít nhất 4-6 chương cho mn ạ, nếu tuần nào rảnh thì tui sẽ đăng nhiều hơn. ( ˘ ³˘)♥
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip