8

Buổi chiều, trợ lí Hoàng đến đón nàng rất đúng giờ. Nàng nhìn đồng hồ trên điện thoại xong quyết định đi chợ mua ít đồ về nấu ăn. Lâm Anh  tốt như vậy, nàng vẫn nên mời cô ấy một bữa cơm. 

Thế là trợ lí Hoàng lại phải tháp tùng chở nàng đi siêu thị mua thực phẩm. 

Đến khi về nhà nàng liền đi thay bộ đồ ở nhà, rộng rãi thoải mái hơn rồi vào bếp bắt đầu nấu ăn. 

Nàng đã hỏi trợ lí Hoàng về sở thích của Lâm Anh nhưng có lẽ vô ích, nàng chỉ nhận được một câu: "Diệp tổng về ăn uống không có sở thích gì cả. Hầu như ăn no là được." 

Lan Ngọc thở dài. Nàng chỉ đành nấu theo ý mình vậy. Nàng quyết định nấu canh cá, làm mấy cái bánh bao súp và thịt kho tàu, thêm đĩa rau xanh luộc. 

Lan Ngọc tất bật trong bếp một hồi mới thành thạo hết những chỗ để đồ trong bếp. Nàng cũng phát hiện ra trong bếp chỉ toàn là đồ mới chưa khui. Chứng tỏ chủ của nó từ trước đến nay không hề chạm đến. Đúng là cái nhà bếp đáng thương. 

Lâm Anh vừa mở cửa nhà đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt bay khắp nhà. Cô khẽ mỉm cười. 

"Chị về rồi à ?" - Lan Ngọc nghe tiếng mở cửa liền từ bếp chạy ra. Nàng lần đầu nhìn thấy Lâm Anh mặc vest công sở và đeo kính thì có hơi ghen tị. Đúng là người đẹp ăn mặc cái gì cũng đẹp cả. 

"Cô biết nấu ăn à." - Lâm Anh nhìn thấy Lan Ngọc cầm cái vá chạy ra thì hỏi. 

"Đúng vậy. Chị đi tắm đi rồi xuống ăn." - Lan Ngọc cười cười. 

Lâm Anh gật đầu rồi đi lên lầu. Cả ngày nay vì vụ tranh chấp quyền hợp tác mà cô có hơi đau đầu. 

Đến khi Lâm Anh tắm xuống thì đã thấy đồ ăn dọn lên bàn, cô nhanh chóng ngồi xuống ghế. Cô không ngờ một ngày bản thân lại ăn được đồ ăn nấu ở bếp nhà mình. 

"Chị gắp thử một miếng đi." - Lan Ngọc đưa đũa cho Lâm Anh bằng hai tay. Nàng nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng mong đợi.

Lâm Anh cầm lấy đôi đũa rồi gắp một cái bánh bao súp bỏ vô miệng cắn một cái. 

Lan Ngọc nhìn thấy động tác của Lâm Anh thì không tự chủ mà nuốt nước miếng. Người gì cả ăn cũng có sức hấp dẫn lớn như vậy. Nếu thế này nàng sẽ xong mất. 

"Ngon lắm. Cô rất có thiên phú." - Lâm Anh nuốt miếng bánh xuống rồi mở miệng khen một tiếng. 

"Thật sao ?" - Lan Ngọc chớp chớp mắt điệu bộ vô cùng vui vẻ. Ai mà không thích người khác khen đồ mình nấu chứ. 

"Thật." 

"Thế sau này tôi sẽ thường xuyên nấu cho chị ăn nha." - Lan Ngọc nhìn Lâm Anh giống như sợ cô từ chối vậy. Nàng đã ăn nhờ ở đậu nhà người ta mà còn không chịu làm việc thì thật quá khó coi. 

"Như vậy rất phiên phức." - Lâm Anh không tự chủ mà nhìn bụng của Lan Ngọc. Cô cũng không muốn mang danh ức hiếp phụ nữ có thai nha. 

"Không phiền mà. Cứ quyết vậy đi nha." - Lâm Anh cười cười bất đắc dĩ nhìn cô gái đối diện. 

"Được." 

Lan Ngọc nhìn khuôn mặt cười của Lâm Anh không hiểu sao lại đỏ mặt. Nàng biết Lâm Anh cười lên rất đẹp, đẹp đến nổi khiến tim nàng lỡ nhịp luôn. Nhưng tại sao nàng lại nghĩ trong nụ cười và câu trả lời đó có hàm ý cưng chiều nhỉ. Nàng lắc lắc đầu tự an ủi mình rằng Lâm Anh  quá yêu nghiệt, quá có sức hấp dẫn.........chứ không phải nàng muốn cong đâu.

"Hôm nay ở trường thế nào?" - Lâm Anh gắp miếng thịt để qua bát nàng rồi ung dung hỏi như hai người đang nói chuyện phiếm. 

"Cũng tốt." - Thật sự ngoài việc Hoàng Dương tìm nàng ra thì mọi thứ đều tốt. 

"Có chuyện gì cô cứ trực tiếp đến gặp hiệu trưởng."

Lan Ngọc ngước lên nhìn Lâm Anh. Từ bao giờ hiệu trưởng trường có thể để cho một sinh viên bé nhỏ như nàng tìm vậy. 

"Cô đến đó cứ nói tên tôi. Ông ta còn nợ tôi một ân tình." - Lâm Anh lại gắp vào bát Lan Ngọc một cọng cải xanh. 

"Được." - Lan Ngọc nhẹ nhàng đáp. Nàng thật sự rất tò mò về Lâm Anh.

Trên đời này nàng gặp rất nhiều người nhưng người vừa xinh đẹp, tốt tỉnh lại chu đáo thì chỉ có Lâm Anh. Cô ấy luôn cho nàng cảm giác an tâm đến từng cử chỉ nhỏ nhất. 

Ăn xong Lâm Anh rất tự chủ mang hết bát đĩa bỏ vào máy rửa bát. 

Đêm tối xuống, trời bên ngoài mưa rất to còn kèm theo cả sấm chớp. 

Lan Ngọc nằm ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi cũng không ngủ được. Cho dù rèm cửa đã đóng nhưng nàng vẫn thấy sợ. Thế là nàng có một suy nghĩ táo bạo. Nàng ôm gối chạy qua gõ cửa phòng Lâm Anh.

Lâm Anh nghe tiếng gõ cửa liền đi ra mở. Cửa chưa mở hết đã có một bóng người lao vào ôm lấy cô. 

"Cho tôi ngủ cùng chị được không. Tôi sợ." - Lan Ngọc quyết định ôm thật chặt lấy Lâm Anh, có chết cũng không buông. 

Lâm Anh xoa xoa đầu nàng, tay còn lại ôm lấy eo nàng tránh làm nàng ngã. 

"Được." - Lâm Anh đồng ý xong thì có chút hết hồn. Cô trước giờ rất ghét ai ngủ chung với mình nhưng cô gái này thì luôn luôn là ngoại lệ của cô. 

Lâm Anh dẫn Lan Ngọc đến bên giường cho cô ấy nằm lên rồi đắp một bên chăn của mình cho cô ấy. 

Lan Ngọc thấy cô nằm xuống thì xích người qua ôm chặt lấy cô. Lâm Anh sợ làm tổn thương gì đến đứa bé trong bụng Lan Ngọc nên cũng không dám nhúc nhích. 

"Ngủ đi." - Cô xoa xoa tay nhẹ xoa lên đầu nàng.

"Chị ngủ ngon." - Lan Ngọc được ôm lấy Lâm Anh thì vô cùng mãn nguyện. Mùi hương trên người cô cũng thật dễ chịu. Nó khiến nàng cảm thấy an tâm. 

"Ngủ ngon." 

.

.

.

Buổi sáng, Lâm Anh tỉnh dậy đã không còn thấy người nằm bên cạnh mình tối qua. Cô lòm còm ngồi dây, xoa xoa chiếc cổ đau nhức vì cả đêm không nhúc nhích của mình.



-----------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip