chương 81
Tình cảm giữa những người thiếu niên tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, lại nóng bỏng như ngọn lửa, không biết là ai ra sức cắn môi ai, bàn tay Tiêu Chiến dán lên gáy Vương Nhất Bác đã nóng bừng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Vương Nhất Bác kề sát lên khóe miệng ẩm ướt của Tiêu Chiến, thấp giọng hỏi cậu: “Chiến Chiến, bao lâu rồi em không cắt móng tay?”
Đôi mắt bớt lạnh lùng của Tiêu Chiến như bị sương mù che mất, cậu dựa lên vách tường, một lúc lâu sau mới tập trung lại suy nghĩ đang rối loạn như sợi bông: “Sao cơ?”
Vương Nhất Bác lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Lúc này Tiêu Chiến mới nhận ra, cậu để lại trên gáy Vương Nhất Bác mấy dấu móng tay mờ nhạt, “Có đau không?”
Vương Nhất Bác cười rất lưu manh, “Không đau, ngứa thôi, nếu cậu thích, dùng móng vuốt cào nữa cũng được.”
Không để ý đến từ “móng vuốt” anh dùng, Tiêu Chiến thở ra chậm rãi, cúi đầu xốc lại cặp sách đen vừa rơi xuống chân đi vào trong nhà.
Vương Nhất Bác nhét hai tay trong túi quần, uể oải đi theo sau, “Sáng sớm hôm nay mấy giờ rời giường? Đã 2 giờ rồi, em ăn trưa chưa?”
Từ Thanh Châu đến đây, nếu trên đường không kẹt xe thì vẫn mất đến 6 tiếng.
Tiêu Chiến không quay đầu, chỉ đáp “7 giờ.”
Vương Nhất Bác suy nghĩ xem trong tủ lạnh còn những gì, lại để ý đến thời gian: “Mỳ trứng gà, cơm rang, muốn ăn gì?”
Tiêu Chiến chọn một thứ: “Cơm rang.”
Mở cặp sách đen ra, tùy ý sắp xếp lại một vài bộ quần áo mang theo, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng vang truyền từ bên ngoài vào, trong lòng trở nên yên bình. Từ phòng ngủ đi ra ngoài, cậu dựa lên khung cửa phòng bếp quan sát một lúc, không nhịn được bước lên vài bước, từ phía sau ôm lấy vòng eo Vương Nhất Bác.
Mới nhìn qua sẽ thấy Vương Nhất Bác ở tuổi này đang trổ mã với dáng người cao gầy theo tiêu chuẩn, nhưng khi chạm tay vào sẽ thấy bắp thịt ở ngang eo rất rắn chắc, Tiêu Chiến đặt cằm lên bả vai anh, nhìn góc nghiêng của hắn, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhè nhẹ cắn lên rái tai anh một cái.
“Đừng lộn xộn,” Vương Nhất Bác đổ trứng gà vào trong chảo dầu, khắc chế để tay không run rẩy. Nhận ra động tác nhỏ của Tiêu Chiến, anh không ngừng cười được, đôi mắt có nét giống lưu manh khiến người ta cảm giác anh như người xấu: “Chậc, rốt cuộc ai mới bám người hơn?”
Biết Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ tin nhắn WeChat lúc chơi MOBA, Tiêu Chiến rũ mắt xuống, nhìn chăm chú khớp xương ngón tay rõ ràng của đối phương, trong miệng trả lời: “Anh, anh bám người.”
“Rõ ràng là em.”
“Là anh.”
Loại đối thoại vô nghĩa lại có chút nhàm chán này khiến Vương Nhất Bác cảm thấy mình và Tiêu Chiến giống như quay về khoảng thời gian đi nhà trẻ. Mặc cho đối phương bấu ngón tay vòng ngang eo mình, Vương Nhất Bác kéo cả người đang dính trên người mình như một thứ đồ trang sức hình người khổng lồ đi vài vòng trong phòng bếp, “Sao không ăn cơm trên tàu cao tốc, không đói bụng sao?”
Tiêu Chiến: “Khó ăn lắm.”
Vương Nhất Bác: “Anh nấu ăn ngon sao?”
Tiêu Chiến không hề keo kiệt lời khen: “Anh làm món nào cũng ngon.”
Cậu thật sự có tư cách để nói lời này. Không chỉ từng ăn mỳ trứng gà Vương Nhất Bác nấu, khoảng thời gian còn chưa thật sự thân nhau, Vương Nhất Bác từng nấu canh thịt nấm, ớt xanh xào và khoai tây nghiền, cậu đã từng được nếm thử.
Vương Nhất Bác bật cười: “Bạn cùng bàn, anh nghi ngờ đây là một cái bẫy, em đang nịnh nọt để anh cam tâm tình nguyện luôn nấu cơm cho em ăn.”
“So với cơm hộp trên tàu, anh có thể tự tin hơn một chút.” Tiêu Chiến đáp lại, “Hơn nữa, nếu em không khen anh, anh sẽ không nấu cơm cho em ăn sao?”
Vương Nhất Bác bắt lấy bàn tay đang vắt trên eo mình, hôn lên vết sẹo trên đốt ngón tay một cái, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em nói xem?”
Cơm nước xong xuôi, thấy Tiêu Chiến khép mi mắt uể oải, Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ: “Có muốn ngủ trưa không?”
Có lẽ do kỳ thi Đại học đã kết thúc, rõ ràng trước đây ngày nào cũng thức đến 2 3 giờ sáng giải đề, buổi sáng chưa đến 7 giờ đã thức dậy, ban ngày chỉ có thể tranh thủ thời gian lẻ tẻ ngủ vài ba giấc ngắn, tinh thần vẫn rất dồi dào. Nhưng bây giờ không làm được như thế, đêm hôm trước ngủ 5 tiếng nhưng bây giờ cả người đã thấy uể oải.
Rèm cửa sổ được kéo kín, chờ Vương Nhất Bác nằm lên giường, Tiêu Chiến nhích sát lại gần, nhắm hai mắt.
Bên trong phòng ánh sáng tối lại, Vương Nhất Bác nhìn người nằm cạnh mình, lúc bừng tỉnh lại cảm thấy có chút không chân thực.
Vương Nhất Bác bị nóng mà tỉnh giấc. Anh mở mắt ra, nhận ra Tiêu Chiến nghiêng người đè lên gối, mi mắt hơi nhíu lại, không quá thoải mái. Thời tiết nóng lên, hai người nằm ngủ cũng toát hết mồ hôi cả người. Vương Nhất Bác nhớ ra đi tìm điều khiển bật điều hòa lên, mới vừa cử động thì nhận ra điều gì.
Lại trở về nằm bên cạnh Tiêu Chiến lần nữa, Vương Nhất Bác kéo tấm chăn mỏng đắp lên.
Tiêu Chiến đang lúc nửa tỉnh nửa mê cảm thấy nóng, mơ màng như thấy quay trở lại thời điểm đánh bóng rổ xong ở trường chuyên, Vương Nhất Bác dựa sát tới, cầm cổ tay cậu, nhiệt độ lòng bàn tay tựa như có thể khiến người ta bị bỏng.
Sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cảm nhận được làn gió mát rượi phủ lên sống lưng hòa lẫn với cái nóng ran khiến cậu không nhịn được mê sảng thành tiếng: “Vương ca…”
Đôi mắt Vương Nhất Bác hơi trầm xuống, dù bận suy nghĩ nhưng anh vẫn đáp lại rành mạch từng chữ: “Vương ca ở đây.”
Ngón tay đặt trên drap trải giường co lại rồi đột nhiên siết chặt, không biết là mơ thấy gì, Tiêu Chiến lại gọi thêm một tiếng: “Vương ca…” Một tiếng gọi này mang theo sự nghẹn ngào trong giọng nói.
Vương Nhất Bác dỗ cậu, “Vương ca ở đây, vẫn luôn ở đây.”
Thấy Tiêu Chiến vô thức cắn môi, đuôi mắt ẩm ướt, anh lại dụ dỗ: “Chiến Chiến, gọi lại một tiếng, gọi ca ca.”
Lông mi Tiêu Chiến run run, gương mặt từ trước đến nay luôn trong trẻo lạnh lùng giống như tuyết tan, giờ đây hơi đỏ lên, môi dưới đang bị cắn chặt chậm rãi buông ra, giọng nói đang lúc mờ mịt không ý thức thật sự gọi một tiếng “Ca ca”.
Giống như đuôi lông vũ lướt qua trái tim Vương Nhất Bác.
Trong lòng Vương Nhất Bác thầm mắng một tiếng “Mẹ nó”, sau đó anh nhích lại gần hôn lên khóe mắt tràn ra nước mắt của Tiêu Chiến, vỗ về cậu, “Ngoan, đừng sợ, ngủ thật ngon.”
Giấc mơ này kéo dài đằng đẵng, không khí xung quanh mất đi sự mát mẻ, Tiêu Chiến nhận ra cả người mình toàn mồ hôi, áo phông đen bị thấm ướt, chân tay bủn rủn không còn sức lực.
Buổi chiều giữa mùa hạ, rèm cửa sổ bị gió thổi tung, ánh sáng nhức mắt lọt vào phòng, khoảng tối khoảng sáng lồng vào nhau, Vương Nhất Bác cầm cổ tay cậu, thấp giọng nói bên tai: “Chiến Chiến, ở đây.”
Dưới vòi nước trong nhà vệ sinh, Tiêu Chiến rửa sạch mồ hôi nhớp nháp dính đầy tay, liếc nhìn mình trên gương rồi lại cúi đầu hất nước mát lên rửa mặt. Nước chảy theo đường cằm nhỏ giọt xuống, dính ướt cổ áo. Cả người dinh dính nhớp nháp rất khó chịu, cậu dứt khoát đóng cửa lao vào bên trong đi tắm.
Trở về phòng ngủ, Vương Nhất Bác đã đứng dậy khỏi giường, đang thay quần áo.
Tiêu Chiến tìm một cái áo hoodie ngắn tay từ trong đống quần áo mình mang theo, nhận ra không biết từ lúc nào Vương Nhất Bác đã đứng ở sau mình, bàn tay theo thói quen lại nhéo lên gáy cậu.
Tiêu Chiến liếc anh: “Rửa tay chưa?”
Vương Nhất Bác biết điều thu lại bàn tay đang làm loạn, nhích lại gần Tiêu Chiến ngửi một cái: “Tắm à?”
Tiêu Chiến: “Ừ.”
Vương Nhất Bác: “Em chờ anh chút, anh đi tắm nước lạnh hai phút. Đúng rồi, Triệu Nhất Dương vừa gào thét gì đó trong group WeChat, em xem thử cậu ta đang nói gì.”
Chờ Vương Nhất Bác đi, Tiêu Chiến kéo mũ áo của mình, lấy điện thoại di động mở WeChat ra.
Trong nhóm, đúng là Triệu Nhất Dương đang gào thét, “Có ai muốn cùng tôi ra ngoài vui vẻ không?” Những lời này lặp đi lặp lại cũng sắp 20 lần.
“Hứa Duệ: Đại sư cậu điên rồi sao? Lại còn sao chép rồi dán đi dán lại liên tiếp như thế?”
“Thượng Quan Dục: Tôi cảm thấy cậu ta rất giống người điên.”
“Triệu Nhất Dương: Các anh em, còn 10 ngày nữa là có kết quả thi rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian ra ngoài vui vẻ chứ! Nếu không 10 ngày sau, tôi sẽ là người đầu tiên chờ các cậu hối hận đấy!”
“Triệu Nhất Dương: @Vương Nhất Bác, Vương ca có đến không?”
Tiêu Chiến cầm điện thoại di động đứng ở cửa nhà vệ sinh, cửa không khóa chặt, cậu nhìn lướt qua bên trong rồi thu hồi ánh mắt rất nhanh, xen lẫn tiếng nước chảy hỏi Vương Nhất Bác: “Triệu Nhất Dương đang hỏi anh có muốn cùng nhau ra ngoài không.”
Vương Nhất Bác không đáp, hỏi ngược lại: “Em có muốn đi không? Nếu em muốn thì chúng ta đi cùng nhau.”
Thời điểm ba người Triệu Nhất Dương nhìn thấy Tiêu Chiến đều rất kinh ngạc.
“Mẹ kiếp, mới vừa rồi tôi còn nhắc tới, nếu Tiêu Chiến cũng ở đây thì tốt quá. Cuối cùng nhắc đến Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại đến thật, tôi đây lại khai quật được kĩ năng gì rồi? Hay là thần giao cách cảm, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng kêu gào của tôi?”
Nghe Triệu Nhất Dương nói xong, Vương Nhất Bác mở miệng: “Tiêu Chiến trở về Minh Nam liên quan gì đến cậu?” Vừa nói, anh khoác cánh tay lên vai Tiêu Chiến, “Cậu ấy trở về vì tôi, hiểu chưa?”
Chỉ còn kém nói thẳng ra đây là người của ông đây, ai thèm thần giao cách cảm với cậu.
Triệu Nhất Dương liếc mắt, đối với điệu bộ như thể chiếm cứ lãnh thổ của Vương Nhất Bác hết sức khinh bỉ nhưng thấy được Tiêu Chiến cậu lại rất hưng phấn, “Tiêu Chiến, hôm nay cậu muốn ăn gì cứ gọi! Tôi mời!”
Hứa Duệ tiếp lời: “Lần sau tôi mời, lần sau nữa thì Thượng Quan mời, sắp xếp rất rõ ràng nhé! Tiêu Chiến, cậu phải ăn ít nhất 3 bữa mới được đi!”
Thượng Quan Dục: “6 hoặc 9 bữa cũng được.”
Mặc dù một năm không gặp nhau nhưng trên WeChat ba người bọn họ vẫn kể cho Tiêu Chiến nghe không ít chuyện, vì vậy không hề lạnh nhạt chút nào. Mãi đến khi trời dần tối, lúc ngồi quanh bàn ăn ở tiệm thịt nướng, Triệu Nhất Dương vung tay lên, vô cùng hào hứng: “Ông chủ, gọi món đây!”
Ông chủ cầm thực đơn tới, đưa cho mỗi người một cái, lại hỏi, “Muốn uống bia gì? Hôm nay trong tiệm mua 5 tặng 1, rất có lợi đó.”
Hứa Duệ theo bản năng muốn từ chối, sau đó lại thay đổi suy nghĩ, “Thi Đại học cũng đã thi xong rồi, chúng ta đều đã là người trưởng thành, ông chủ, lấy 10 lon trước, bia lạnh!”
“Được rồi!” Ông chủ xoay người đi vào trong tiệm, trong chốc lát xách bia tới.
Gọi món ăn xong, Triệu Nhất Dương nhớ lại: “Học kỳ II của lớp 11, hình như lúc thi tháng xong cũng cùng nhau đi ăn thịt nướng. Tiêu Chiến không biết thế nào mà uống hơn nửa chai rượu trắng rồi say. Nhưng mà lúc đó bọn tôi cũng không nhận ra rốt cuộc cậu ấy có say thật hay không, cuối cùng vẫn là Vương ca đến đón cậu!”
Trí nhớ của Vương Nhất Bác rất tốt, những chuyện liên quan đến Tiêu Chiến anh lại càng nhớ rõ hơn———Sở dĩ ngày đó Tiêu Chiến uống nhiều là vì cậu nhớ đến ba mẹ.
Lúc trên xe về nhà, anh hỏi Tiêu Chiến vì sao không để người lớn tham gia họp phụ huynh, Tiêu Chiến trả lời, cậu nói vì “Vương Nhất Bác sẽ khó chịu”.
Tất cả những chi tiết vụn vặn không đáng kể như ẩn núp trong từng ký ức, một ngày nào đó nhớ lại khiến anh bừng tỉnh kinh động. Mười tám năm sống trước đây, ngày ngắn đêm dài. Sau khi gặp được người này, mỗi giây trôi qua đều là ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip