chap 8: Mưu Tính Tinh Vi

Cạch.

Hoạt Phi tức tối đập mạnh tách trà xuống bàn, căm phẫn nói: "Chết tiệt mà, tên Thẩm tiện nhân đó! Hôm qua Hoàng Quý Phi tỷ tỷ vì lo lắng mà đến tận cung của y để xem xét tình hình, ai mà ngờ lại bắt gặp ngay cảnh tượng Quân Thượng và cái tên chó chết đó đang quấn quýt lấy nhau! Tên tiện nhân đó! Rốt cuộc đã dùng ma kế nào, mà liên tiếp tăng hạng vị, nhận biệt tự, còn được sủng hạnh ngay trong đêm như vậy!"

Phú Quý Phi cắn một miếng điểm tâm, lười nhác nói: "Người ta là Sủng Tần, tất nhiên đãi ngộ khác chúng ta."

Hoạt Phi không cam lòng quay phắt sang nàng ta, môi mím chặt, giơ tay đập mạnh xuống bàn: "Bổn cung không cam tâm! Bổn cung còn chưa hỏi tỷ, tỷ tại sao lúc đó lại vẫn đưa bình rượu độc đó cho y, tặng không cho y cơ hội tốt như vậy!"

Phú Quý Phi dừng lại động tác để day day thái dương, đồng thời bịt tai lại, nhăn mặt: "Ngươi cứ gào thét cái gì? Làm như ngươi suýt tranh được sủng không bằng. Vả lại không phải ngươi nên quan tâm chuyện hạ độc không thành, rất có thể sẽ bị phát hiện sao?"

"Tỷ còn dám nói!" Hoạt Phi thở phì phò, cả mặt đỏ gay gắt, "Tỷ to gan lắm! Ngay trước mặt Quân Thượng lại không biết sợ như vậy! Đó là Quân Thượng đó! Tỷ cho rằng hắn sẽ tìm không ra tỷ hay sao?! Nếu bị phát hiện thì tỷ chết chắc!"

"Sao tỷ vẫn còn tâm trạng ăn uống hả!!"

Phú Quý Phi đang định cầm lên một miếng bánh lại bị Hoạt Phi phát điên giành về. Nàng ta tức khắc đen mặt, híp mắt nói: "Có cần phải làm quá lên thế không? Chẳng phải Sủng Tần đó còn sống hay sao?"

"Tỷ! Đó là độc dược, là xuân dược! Tỷ nghĩ Quân Thượng sẽ tha thứ cho kẻ dám chuốc thuốc phi tần của hắn sao! Độc thường đã là tội chết, xuân dược còn là tội chết không toàn thây! Hơn nữa đừng có mà gọi tên tiện nhân đó bằng cái biệt hiệu đ-!!" Hoạt Phi đang kích động hét lớn, đột nhiên lại bị Phú Quý Phi lấy một miếng bánh nhét vào miệng, lời muốn nói ra tiếp theo đều bị chặn lại ở cổ họng.

Phú Quý thở dài ra, xinh đẹp đưa tay vuốt tóc, vô ưu hết phần thiên hạ mà nằm dài ra ghế nắm, nhíu nhíu hàng lông mày chầm chậm dẫn dắt: "Chuyện hạ độc kia, bổn cung không nói, ngươi không nói, Quân Thượng không tra, vậy thì ai mà biết được. Hơn nữa như ngươi nói đó, ai mà có thể to gan tới mức giở trò trước mặt Quân Thượng, nếu như không phải tìm chết, vậy chính là tìm sự chú ý. Đại đa số mọi người đều biết Sủng Tần không được chào đón, Tây Nam cung cũng luôn thẳng tay bắt nạt người mới, vậy thì đâu có lạ nếu như người mới giở trò gì đó để đoạt sủng, bảo vệ bản thân, đúng không?"

Hoạt Phi trợn tròn mắt, nhanh chóng nhai hết miếng bánh trong miệng, mắt loé lên sát ý: "Ý tỷ chính là... Đổ lỗi cho Thẩm tiện nhân tự mình hạ độc để mà đoạt sủng?"

Hoạt Phi nói xong, tự mình suy tính, ả không dám thở mạnh mà lẩm bẩm: "Bởi vì muốn tranh sủng trong cung cho nên mới tự mình hại mình. Đắc sủng xong sau đó thừa cơ hất chậu nước bẩn vào những người trong hậu cung, khiến Quân Thượng đối với hậu cung sinh nghi ngờ..."

Con ngươi Hoạt Phi phấn khích run lên, vô cùng kích động, càng nghĩ càng thấy hợp lý, không thể ngờ chuyện này lại có thể dễ dàng chuyển trắng thay đen tới vậy. Ả cảm giác như con dao đang lung lay trên đầu mình suốt từ nãy đến giờ đột nhiên biến mất, thay vào đó liền chuyển sang phía Thẩm kỹ nam. Sau khi xắp xếp ý tưởng kế hoạch đâu ra đó rồi còn là một bộ tâm trạng thoả mãn thảnh thơi chờ kịch giống như Phú Quý Phi bây giờ. Hoạt Phi bây giờ mới nhận ra, thì ra tỷ tỷ của ả đã tính đến những chuyện như thế này từ trước đó rồi.

Hoạt Phi lật mặt trong nhanh chóng, cười cười đoạt lấy bình trà, rót một chén dâng Phú Quý Phi, bày tỏ ngưỡng mộ: "Quả nhiên là Quý Phi tỷ tỷ, việc gì cũng đều tính trước nhiều bước, chẳng như ta, chỉ như ếch ngồi đáy giếng, sự việc chỉ thấy trước mắt, không thấy mai sau. Hôm nay hùng hùng hổ hổ tới đây lớn tiếng với tỷ, ta thực sự thấy hổ thẹn."

"Ngươi biết được vậy là tốt. Lần sau đừng có mà cứ gào thét, điếc hết cả tai bổn cung." Phú Quý Phi được nịnh, kiều mị nở một nụ cười đắc ý. Chợt, nàng ta như nhớ ra cái gì đó, đột ngột trầm giọng với Hoạt Phi: "Chuyện hạ độc kia từ bây giờ trở đi xem như chỉ có bổn cung, ngươi, thêm hai con nô tì là những người duy nhất biết đến. Bổn cung và ngươi thì coi như chắc chắn sẽ không tự tố cáo rồi, thế nhưng hai con nô tì kia thì sao đây?"

Hoạt Phi nghe xong, cũng nhớ đến cái gì đó, liền đen mặt nhíu mày. Trầm mặc một hồi lâu, ả rốt cuộc máu lạnh phun ra: "Hay là giết luôn đi?"

"Giết?" Phú Quý Phi sợ máu nghe được chữ này liền nhăn mày, "Việc cớ gì lập tức cho giết người? Quá tàn nhẫn rồi đấy. Ít nhất vẫn nên đưa cho chúng nó một cơ hội chứ?"

Nói rồi, ả đột nhiên giơ hai tay lên, vỗ mạnh ba tiếng. Vài giây sau, một nữ nô với khuôn mặt lạnh nhạt tiến vào. Nhỏ hướng Hoạt Phi nhún mình xuống thấp, giọng nói trẻ trung nhưng lãnh đạm cất lên: "Xin thỉnh an Hoạt Phi nương nương."

Hoạt Phi nhìn diện mạo của nhỏ, nhận ra đây chính là cung nữ đã đem bình rượu độc tới bàn Thẩm Cửu tối hôm đó, và cũng là nha hoàn bồi giá của Phú Quý Phi, A Hàn.

Không ngờ Phú Quý Phi lại dùng đến chính tâm phúc của mình để đi làm chuyện nguy hiểm như này, Hoạt Phi kinh ngạc nghĩ. Ban đầu nhìn thấy nó, ả còn tưởng mình nhìn nhầm nên không để ý cơ chứ.

Hoạt Phi hơi chớp chớp mắt nhìn sang Phú Quý Phi, chỉ thấy Phú Quý Phi hất hất cằm, tùy tiện mà nói: "Ngươi nhất định đã nghe được hết rồi. Vậy ngươi thấy thế nào? Có nên làm theo lời của Hoạt Phi, trực tiếp ban chết các ngươi để diệt khẩu hay không? Hay các ngươi có thể tự quản tốt cái miệng của mình?"

A Hàn không suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời, thấp thoáng còn như không hề để tâm: "Nô tì thề bằng tính mạng, tuyệt không nói một lời bất trung nào có thể làm hại đến thanh danh và quyền lợi của chủ tử."

"Tốt." Phú Quý Phi tự hào gật gật đầu, nở nụ cười tươi rói, nếu màu son của nàng ta không sẫm màu đến thế thì trông sẽ còn tươi trẻ rạng rỡ hơn.

Nàng ta quay đầu lại nhìn Hoạt Phi, nhướng mày. Hoạt Phi hiểu ý nàng ta, thế nhưng vẫn có chút không đồng tình "Chỉ thề miệng không đâu thực sự chắc chắn. Nếu như chúng nó mặt trước thề, mặt sau vẫn sẵn sàng bán đứng chúng ta khi cần thì làm sao? Tỷ sao lại có thể mù quáng tin tưởng ai được!"

Phú Quý Phi ra dấu cho A Hàn đứng lên, nghe Hoạt Phi nói vậy, ngoài cười trong không cười: "Nha hoàn của bổn cung, A Hàn là chắc chắn có thể tận trung tận đức như lời thề rồi. Bổn cung không có gì để nghi ngờ nó. Nó là tâm phúc của bổn cung, ngươi hô đánh hô giết nó thì coi chừng đấy."

Hoạt Phi: "..."

Đột nhiên, Phú Quý Phi thay đổi giọng điệu làm cho Hoạt Phi có chút giật mình. Ả hơi toát mồ hôi sau lưng, trên mặt mang biểu cảm khó chịu. Ả quen biết Phú Quý Phi khá lâu, hiểu rõ con người này bên ngoài luôn mang vẻ kênh kiệu, trông như chỉ được cái làm người ta chán ghét, thế nhưng bên trong thực sự là một kẻ hại người không có lương tâm, bằng không Hoạt Phi cũng không thích cứ lui đến mãi cung của nàng ta như thế này. Thế nhưng đôi khi, con người này lại đột nhiên động lòng trắc ẩn, trở nên nhân hậu không cần thiết, khiến ả thực sự thấy vừa phiền vừa đau đầu.

Hoạt Phi nhìn Phú Quý Phi không hề có ý định hồi tâm chuyển ý trở lại làm gian phi*, cuối cùng chỉ biết thở dài, hướng ra cửa, chua chát gọi lớn: "A Quế, mày* cút vào đây."

*Gian phi mang nghĩa kẻ gian chuyên làm chuyện phi pháp, ở đây Hoạt Phi chơi chữ, ghép "gian" trong gian xảo và "phi" trong phi tần với nhau. Mà Phú Quý Phi thật ra cũng là một kẻ không ngại làm chuyện thương thiên hại lý, là một gian phi cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

*Tiếng Việt có rất nhiều các xưng hô, ngươi và ta thực sự không đủ để diễn tả hết. Dù không hợp cổ trang, tác giả vẫn sẽ việt hoá vài chỗ ở phần xưng hô.

Phú Quý Phi ngạc nhiên nhướng mày, nhân lúc Hoạt Phi quay lưng mà trao đổi ánh mắt với A Hàn.

"Mày có chịu cút vào đây nhanh lên không con tiện tì kia!" Hoạt Phi có vẻ thực sự vô cùng ghét cung nữ nọ, Ả đột nhiên trở nên cáu bẳn, la mắng om sòm, Phú Quý Phi can ngăn không kịp, chỉ có thể nhìn ra phía cửa.

Từ ngoài bước vào một nữ hài, dáng người gầy gò nhỏ bé, nhìn qua chỉ độ mười ba tuổi, đầu tóc bù xù, giống như bị ai đó cố tình làm rối, nhìn qua không mấy tạo thiện cảm.

Cung nữ nọ đến đi còn run chân, lẩy bẩy quỳ xuống đập đầu với Hoạt Phi, không dám phát ra tiếng. Trước khi nó quỳ, Phú Quý Phi còn nhìn ra được gò má tim tím của nó.

Nàng ta rất muốn nói ra một câu, cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ gì thế này, nhưng rốt cuộc vẫn là ngừng lại, để tự Hoạt Phi tạo nghiệp.

Hoạt Phi cũng vô cùng ngứa mắt bộ dạng không sáng sủa này của tiểu cung nữ, khuôn mắt bình thường luôn hoạt bát tới ngu ngốc của ả bây giờ nhăn lại, ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ, không có độ ấm nhìn xuống tiểu cung nữ kia. Nếu ngay bây giờ ả ta nói ra bốn chữ "đem xuống đánh chết" thì không thể nào hợp tình cảnh hơn được nữa.

A Hàn đưa mắt sang, liếc nhìn cung nữ tên A Quế nọ.

Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra, đây chính là cung nữ tối hôm đó cứ bị Hoạt Phi bắt phải đi cùng với Thẩm Cửu, nhưng lúc đó nó chải chuốt cài trâm gọn gàng, đâu vật vã rũ rượi tóc tai như lúc này, thế nên gần như không ai có thể đem nó so sánh với cung nữ xinh xắn tối hôm qua.

Cung nữ đó cứ quỳ mãi, không dám lên tiếng, mà trước mặt nó bây giờ, Hoạt Phi và Phú Quý Phi chẳng khác nào một cặp hắc bạch vô thường, thích là có thể dễ dàng tước đoạt mạng người.

Hoạt Phi liếc nhìn Phú Quý Phi, Phú Quý Phi cũng nhìn lại ả bằng ánh mắt phức tạp, giống như muốn nói ngươi mang cái của nợ gì đến chỗ ta. Môi nàng ta nhếch nhếch lên, nhìn cung nữ nọ, ra lệnh: "Miễn lễ đi. Vén cái tóc lên, rũ rượi trông lôi thôi nhếch nhác chưa kìa."

A Quế run rẩy ngẩng đầu, thế nhưng vẫn không dám đứng lên. Nó đưa tay vén tóc lên, để lộ khuôn mặt còn non toẹt, nhìn không quá mười bốn, thế nhưng lại có rất nhiều vết thương bầm tím ở khắp nơi, hai mắt đỏ au sưng húp, có vẻ như đã bị đánh đập rất tàn nhẫn.

Phú Quý Phi không khỏi nhe răng xuýt xoa, dùng ánh mắt kì thị nhìn Hoạt Phi, nói thầm: "Ngươi làm cái gì mà đánh cung nữ của mình tàn nhẫn như thế? Không biết luật là không thể đánh vào mặt sao?"

Hoạt Phi chẳng thèm để tâm, ác ý nhìn tiểu nữ nọ, cố tình the thé nói: "Nếu nó mà dám hé răng mách lẻo với ai, bổn cung còn đánh chết nó luôn, thế này đã là gì."

Nghe đến đây, cả thân mình A Quế run lên lẩy bẩy, sợ tới không thể kiềm chế mà lại chuẩn bị khóc, bộ dạng thật thê thảm.

Hoạt Phi vẫn chưa chịu thôi, còn nói: "Đánh chết nó xong còn cắt luôn tiền chu cấp cho gia đình nó. Không, phải đến tận nhà đánh chết luôn ba mẹ của nó, xong dùng xác cả nhà nó cho chó ăn mới được."

A Quế không chịu được nữa, lớn tiếng khóc nức nở, liên tục đập mạnh đầu, tuyệt vọng mà nói: "Nương nương tha mạng...! Nương nương tha mạng cho nhà con! Con không dám nhiều lời, con không dám nhiều lời đâu!"

Phú Quý Phi nhăn mặt che tai, nhìn tình cảnh trước mắt vừa thấy phiền mà cũng thấy khá đáng thương. Nàng ta thúc vào tay Hoạt Phi, ý bảo ả ta ngậm mồm, xong quay sang A Quế, nhẹ nhàng bảo: "Biết vậy là tốt. Biết điều thì chẳng ai thèm tổn thương ngươi làm gì."

Do dự một chút, nàng ta thử hỏi: "Ngươi giờ trả lời cho bổn cung. Nếu bây giờ Quân Thượng hỏi ai đã chuốc thuốc Sủng Tần và tại vì sao, thì ngươi định sẽ nói cái gì?"

A Quế chỉ biết lắc đầu, kinh hãi lặp đi lặp lại: "Nô tì không biết! Nô tì không biết gì hết!"

Hoạt Phi nhìn hành động của nó, thấy ngứa mắt vô cùng, căm ghét đứng lên đạp mạnh vào nó một cái, quát: "Mày nói thế để mà Quân Thượng nghi ngờ thêm à?!"

"Ài ya, có thôi ngay chưa!" Phú Quý Phi cũng nhìn không nổi nữa, bực mình quát lên, mắng đến Hoạt Phi phải về lại chỗ ngồi. Nàng ta chỉ tay vào mặt ả mà nạt "Tưởng ngươi đã hết làm loạn rồi thế mà vẫn đánh đập con nhỏ. Bây giờ lại còn đánh nó ngay trước mắt bổn cung, có tin bổn cung đá ngươi khỏi cung không? Thích gà bay chó sủa cho ai xem, hả! Ngươi có ý thức một chút đi, ngươi thực sự coi mình ngang hàng với bổn cung rồi sao!?"

Hoạt Phi vẫn còn ác ý nhìn A Quế, khinh miệt: "Trong cung mình lại có một con tiện tì đem lòng yêu thích cái tên Thẩm kỹ nam kia, bổn cung thực sự nhìn thấy nó là ăn không ngon, ngủ không yên."

A Hàn không cần nhắc tự tiến đến đỡ A Quế dậy, thầm liếc đểu Hoạt Phi, nhưng nhanh tới nỗi chẳng ai có thể nhận ra. A Quế thở không nổi, nức nở mãi không nguôi được, tiếng phát ra không còn là tiếng khóc mà là tiếng rên hừ hừ, não bộ tê liệt bởi đau đớn không thể tả ở tâm hồn.

Hoạt Phi ghét cay ghét đắng Thẩm Cửu, cho nên ghét lây luôn một người thích y: "Mày có câm ngay không?! Tao bẻ hết răng mày giờ!"

A Quế kinh khiếp muốn phát điên mà núp vào trong lòng A Hàn, nó như con thú nhỏ chỉ còn một thân xác xơ. Bên ngoài đã như vậy, về cung chẳng biết Hoạt Phi còn làm ra cái chuyện gì, quả thật không dám nghĩ tới.

Chỉ từ một lần bênh vực người mình ngưỡng mộ, A Quế từ một nữ tì tầm thường sở thành vật trút giận của Hoạt Phi, bị tất thảy cung nữ trong cung của ả bắt nạt, ngày ngày tỉnh dậy đều thấy gối đất ướt nhẹp.

Nguyên do nó ái mộ Thẩm Cửu, từ lúc nào nó gặp và thích y thì nó không nói, mà Hoạt Phi cũng không cần biết. Ả chỉ biết đánh nó và đánh nó, trước khi Thẩm Cửu nhập cung nó còn đã suýt chết mấy lần bởi y. Thể nhưng tại sao Hoạt Phi không trực tiếp giết nó luôn?

Phú Quý Phi giữ mạng cho nó.

Nàng ta nói, nhất định sẽ có một ngày nó hữu dụng, cho nên vẫn còn giữ nó sống đến tận bây giờ.

Nó đã tin Phú Quý Phi là người tốt, cho đến ngày hôm trước, nó bị triệu tới nói chuyện với nàng ta.

Nàng yêu cầu nó gian dâm với Thẩm công tử.

Chai rượu độc Thẩm Cửu uống đó pha xuân dược loại mạnh, khiến người bị hạ độc không thể phản kháng, mục đích để cho ngay cả một nữ hài mười ba tuổi như nó cũng có thể dễ dàng khống chế y.

Sao mà nó có thể hiểu được ý nghĩa đằng sau mệnh lệnh của chủ tử cơ chứ? Nó chỉ không thể kháng lệnh. Hoạt Phi đem tính mạng người nhà của nó ra uy hiếp, nó không thể phản kháng được. Nó là một nữ hài mười ba tuổi, không biết gì hết, cũng chưa từng có suy nghĩ quá phận với Thẩm công tử, thân thể thậm chí còn chưa hoàn toàn phát dục, vẫn chỉ là trẻ con. Với một người đàn ông đã trưởng thành như y, nó thực sự rất sợ.

Nó không hiểu tại sao, nó chỉ là ngưỡng mộ Thẩm công tử, nghe người khác đồn xấu về y nên vô tình lên tiếng ngăn cản một lần, thế nhưng lại phải bị hành hạ tới mức đường này, sống vật vã người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nếu có thể quay trở lại, nó sẽ không vì một lần mà đánh đổi yên bình cả đời mình như vậy, thế nhưng làm gì có thể trở lại chứ?

Hoạt Phi nhìn A Quế khóc hết nước mắt, cảm thấy đúng là nhức đầu, chỉ có thể khó chịu nói: "Nể tình Phú Quý Phi, bổn cung tha cho mày một cái mạng. Nếu không phải Phú Quý Phi xin cho mày thì đã sai người đánh chết mày lâu rồi. Mày liệu mà biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đừng để bổn cung phải nổi trận lôi đình, biết chưa?"

A Quế điên cuồng gật gật đầu: "Nô tì hiểu rồi! Nô tì hiểu rồi! Hức hức..."

Phú Quý Phi từ nãy đến giờ đều dùng ánh mắt thương hại từ trên cao nhìn A Quế, giờ cất tiếng nói: "Thôi, cho ngươi lui về mà bôi thuốc. Cái bộ dạng thế kia làm xấu hết mặt mũi của chủ ngươi rồi. Ra đường mà để Hoàng Quý Phi nương nương biết được lại trách mắng chủ ngươi."

A Quế có mà chỉ đợi câu này, mừng rỡ vội vã lui đi, một lần cũng không quay đầu lại. Trong cung phòng giờ chỉ còn Phú Quý Phi, Hoạt Phi cùng A Hàn.

Phú Quý Phi nhìn Hoạt Phi bằng ánh mắt trách cứ, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể nói gì ngoài câu: "Đừng có đánh chết nó."

Hoạt Phi bực tức uống một ngụm trà lớn, đặt mạnh cốc xuống bàn, ức chế: "Tỷ giỏi tự mình đem nó vào cung, để ở cung của bổn cung, bổn cung có ngày đánh nó chết lúc nào chẳng hay."

"Xem nó như vật trút giận cũng chả sao. Khi nào bực Sủng Tần thì cứ đánh nó, nhưng mà đừng có đánh chết. Bổn cung bảo rồi, nó nhất định sẽ có tác dụng. Ngươi chẳng thấy sao, nếu hôm qua Quân Thượng không tới thì đã phát huy tác dụng triệt để rồi."

Nói xong, nàng ta hạ giọng lại, làm vẻ thần bí với Hoạt Phi: "Chúng ta phải giữ lại bất cứ thứ gì có khả năng chia rẽ Quân Thượng cùng tên đó, có biết chưa. Dù một thứ nhỏ cũng phải giữ lại, nghĩ cách giúp nó trở nên hữu dụng với chúng ta. Hại Sủng Tần bây giờ là chuyện ngu ngốc nhất. Quân Thượng là kẻ si tình, sẽ không dễ chán ghét y. Chúng ta chỉ có thể chia rẽ đôi cẩu nam nam đó bằng cách khác."

Hoạt Phi nhếch miệng, cười lạnh, "Bổn cung hiểu mà. Nên bổn cung có đánh chết con nhỏ đó đâu, cho dù bổn cung rất muốn nó chết."

Phú Quý Phi cũng cười, nụ cười còn lạnh hơn cả Hoạt Phi, ánh mắt nhìn ả như nhìn bọn ruồi muỗi, thế mà Hoạt Phi cũng không nhận ra.

Ngay khi Hoạt Phi rời đi không lâu sau đó, Phú Quý Phi đã đen mặt nheo nheo mi tâm, tay liên hồi bốc lấy điểm tâm mà cho vào miệng nhai.

"Ngươi nói xem A Hàn..." Phú Quý Phi cau mày mở miệng, ngón tay nhẹ nhàng lau vụn bánh trên môi, "Hoạt Phi có bị ngốc quá không? Ả theo bổn cung lâu như vậy, lúc nào tâm trạng biến đổi cũng không biết giữ bình tĩnh, chẳng bao giờ kiềm chế được bản thân. Bổn cung luyện mãi cũng chẳng được."

Nói đoạn, nàng ta bật cười: "Khả năng móc mỉa bổn cung dạy mãi mới tiếp thu lại vì bị Thẩm Tần kia nói vài câu mà mất hết. Ngươi nói xem, bổn cung có nên loại bỏ con ả ngu ngốc này không?"

A Hàn nhạt nhẽo trả lời: "Chúng ta còn cần nàng ta làm vật hi sinh."

"Ngươi nói đúng... Nè, có thể mở thêm một hộp điểm tâm nữa không?"

"Không."

"Ò... Vậy bổn cung muốn đổi trà- Ah nóng!"

Choang.

Thẩm Cửu run rẩy để sểnh ly trà trong tay, khiến mảnh vỡ văng tung toé.

"... Sủng... Tần...?"

Y đi thắt cổ đây.

.

.

.

Nhân vật chính gì bốn dòng cuối chap mới xuất hiện '-'
Âm mưu hậu cung bắt đầu nổi lên rồi đó. Tả mỗi cái cảnh ở cung Phú Quý Phi thôi đã xong luôn 3900 chữ. Nhiều khi chả biết nên tả tuyến Băng Cửu nhiều hơn hay là hậu cung nhiều hơn nữa luôn.

Mà, truyện cung đấu, thì chắc tả cung đấu nhiều hơn, sau này Cửu đi phá án với xử từng đứa mới kích thích chứ nhỉ? Cứ vòng vo mãi với Lạc Băng Hà cũng đau đầu lắm, lâu lâu đi đấu trí, oánh nhau zui hơn ngồi tâm sự tuổi hồng, đúng không? Hoặc do tác giả dell có ny nên thấy thế.

Nhân tiện nói luôn, đêm qua Lạc Băng Hà không có làm gì Thẩm Cửu đâu.

Nếu có cũng không cho các vị coi.

TIỂU KỊCH TRƯỜNG:

Gọi tên các nha hoàn, cung nữ kiểu:

Hoạt Phi: "A Quế!"

Phú Quý Phi: "A Hàn à..."

Thẩm Cửu: "A Hựu."

Thẩm Cửu: " A...h! Lạc... Băng... Hà...!~"

... :))))) Mất trinh mắt thì cho tôi xin lỗi //cười mất nết//

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip