Chương 4: Đã lâu không gặp

"Dám nhục mạ ta? Muốn chết !" Bàn Tử từ trên mặt đất nhảy lên,quả đấm ẩn ẩn tiếng gió đánh về phía mặt của Lạc Thanh Ngâm.

Tu vi của võ giả cấp hai, cùng một cấp độ với Tạ ma ma , nhưng mà,quả đấm của hắn chỉ cách nơi Lạc Thanh Ngâm đứng khoảng ba tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ rất nhỏ), như thế nào cũng vô pháp tới gần!

Lạc Thanh Ngâm duyên dáng yêu kiều,mỉm cười nói: "Không phải là võ giả cấp hai sao? Thực ưu việt sao? Thực rất giỏi sao ?"

Bàn Tử giận dữ, nhìn đến bên cạnh Mộc côn mà Lạc Thanh Ngâm vừa ném, lập tức nhặt lên gậy gộc, dùng hết huyền khí của toàn thân hướng Lạc Thanh Ngâm vung tới .

Lạc thanh ngâm không tránh không né,tay áo Lưu Vân rộng lớn nhẹ nhàng vung lên,phương hướng công kích của Mộc Côn nhất thời xoay ngược lại ,đánh thật mạnh về phía Bàn Tử.

Oành!

Mộc Côn đánh vào **  thanh âm vang lên.

Một côn này đánh vào trên người Bàn Tử, lực đạo rất mạnh, càng làm hắn lui về trong nước.

Quần áo Bàn Tử bị đánh đến nứt  ra, trên người xuất hiện một đạo vết côn rõ ràng.

Đỏ chuyển sang xanh lá cây,rồi xanh dương sang đen, thực đáng sợ.

Bàn Tử ôm ngực, đáy mắt tràn ngập kinh hãi : "Ngươi. . . . . . ? !"

Lạc Thanh Ngâm lúc này lẳng lặng đứng ở dưới bóng cây,một cánh hoa trắng nõn ở sau thân thể nàng nhẹ nhàng lay động, làm nổi bật sự lãnh khốc quyết tuyệt trong đôi mắt nàng,cự kỳ tuyệt mỹ, rồi lại làm người ta sợ.

Môi của nàng mang theo một độ cong trong trẻo nhưng lạnh lùng  "Là một người bình thường, đánh người là võ giả cấp hai , thực thích."

Tại sao lại như thế này ?

Nàng không phải là ngốc nữ sao?

Nàng không phải cái phế vật linh cấp linh hồn sao?

Nàng tại sao có thể đem hắn đánh vào trong nước?

Nàng như thế nào sẽ có ánh mắt lãnh khốc như vậy?

Giờ này khắc này, trên người nàng uy thế phát ra so với Quán trưởng võ thuật còn muốn mạnh hơn, còn muốn làm người ta sợ hãi.

Này, làm sao có thể ? 

Cái khí thế tràn ngập uy nghiêm kia, làm người ta kinh sợ không dám ra tay, nhưng lại làm cho người ta không tự chủ được nghĩ muốn thần phục dưới chân của nàng .

Không biết là nước rất lạnh, hay là hắn rất sợ hãi, hắn chỉ cảm thấy một cỗ lãnh ý từ lòng bàn chân dâng lên, đũng quần không khỏi ẩm ướt một mảnh. . . . . hắn bị dọa đến nổi tiểu trong quần.

May mắn ở trong nước, không ai biết. . . . . .

"Võ giả cấp hai thật là lợi hại nga!" Lạc Thanh Ngâm trên cao nhìn xuống nhìn đáy mắt tràn ngập sợ hãi cùng bối rối của Bàn Tử, khóe môi mang theo mỉm cười, "Không phải là bị bay mất rồi chứ ?"

Bàn Tử chưa từng chịu qua cái loại vũ nhục này, hắn đưa tay chỉ về phía nàng, "Ngươi,các ngươi ! Ta trừng trị không được ngươi, cha ta nhất định có thể trừng trị ngươi!"

"Ha!" Lạc Thanh Ngâm thoải mái cười, tươi cười nở rộ khiến hoa Ngọc Đường đều thất sắc, "Đánh không lại ta thì  tìm cha mẹ? Cho cha ngươi đến a,cho nương ngươi đến a, ta thật muốn nhìn, rốt cuộc là cha mẹ ngươi có dạng gì mà sinh ra cái loại nhi tử thích làm trò cười cho thiên hạ này."

Bàn Tử tức giận đến xanh mặt, kêu gào nói: "Ngươi ! Ngươi dám vũ nhục phụ mẫu ta, ta sẽ không bỏ qua của ngươi!"

"Ngươi còn không có hỏi, ta có bỏ qua cho ngươi sao." Lạc Thanh Ngâm thoải mái cầm cây Mộc côn ở trên tay,một côn lại một côn không chút lưu tình đánh về phía sau lưng của Bàn Tử , "Một côn này là thay ngốc nữ trước kia ngươi đánh, một côn này đánh thay cho Vô danh trang,còn một côn này đánh thay cho Tạ ma ma. . . . . ."

Một côn lại một côn, đánh cho Bàn Tử phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo.

Ngày thường chỉ có hắn khi dễ người khác, hôm nay đột nhiên bị đánh mà không có sức đánh trả, loại thay đổi vai diễn này, hắn thật không thể thích ứng, cũng vô pháp chịu được.

Phương Hổ quỳ trên mặt đất, rất muốn thay Bàn Tử cầu tình.

Chính là, hắn biết, hắn không có lý do mở miệng.

Vừa rồi nếu không phải nhờ đại tỷ ra tay, Bàn Tử chỉ sợ đã muốn chết ở bên trong  hồ sen.

Là nàng,không tính toán hiềm khích lúc trước,mà đem Bàn Tử cứu lên.

Bàn Tử trước kia đánh đại tỷ coi như xong, thế nhưng còn lấy oán trả ơn, chủ động công kích đại tỷ, bị đánh cũng đúng.

Hắn nếu không phải thấy Bàn Tử đang ở giữa sự sống và cái chết, tâm tình cũng sẽ không có thay đổi lớn như vậy .

Đang nghĩ tới, hắn chỉ cảm thấy dòng huyền khí trong cơ thể quay nhanh hơn,chạy mãnh liệt. . . . . .

Muốn đột phá?

Phương Hổ lập tức ngồi xuống xếp bằng, loại bỏ tạp niệm, tiến hành tu luyện.

"Tử hổ, ngươi xem ta bị người đánh cũng không ra tay hỗ trợ, cần ngươi làm gì !" Bàn Tử thấy Phương Hổ thay đổi ngồi xuống, thế nhưng ngay tại chỗ tu luyện, hoàn toàn mặc kệ hắn, tức giận đến kêu to.

Lạc Thanh Ngâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phương Hổ, "Hắn so với ngươi thông minh gấp trăm lần!"

Hắn hiểu được thần phục cường giả, tâm niệm một chút liền thông, trên con đường trở thành cường giả một ngày nào đó, khẳng định so với  Bàn Tử ngu xuẩn kia đi được xa hơn.

"Ai nói hắn so với ta thông minh hơn ? " Bàn Tử không phục, mắt thấy Mộc côn của Lạc Thanh Ngâm lại rơi xuống, hắn hốt hoảng không thấy phương hướng chạy tới bên hồ nước, thâm nhất cước thiển nhất cước( chân sâu đá cạn,bước chân loạn xạ), thiếu chút nữa lại ngã quỵ ở trong nước. Hắn phịch vài cái, rốt cục từ bên kia bờ đứng lên, bước nhanh  chạy ra bên ngoài.

Hắn chỉ lo chạy như điên, không lưu ý dưới chân, phù phù một tiếng lại ngã xuống, hắn sợ hãi Lạc Thanh Ngâm đuổi theo đánh, ngay cả hừ cũng không dám hừ một tiếng, đứng lên lại tiếp tục chạy.

Hắn phải đi về nói cho cha!

Loại  nhân vật cấp bậc này , lạc thanh ngâm lười ngăn hắn, vỗ vỗ tro bụi trên tay bị Mộc Côn dính vào , nhẹ nhàng nhảy, lại ngồi trở lại trên cây.

Trở về tìm người ? Nàng chờ.

Phương Hổ đột phá khoảng nửa canh giờ.

Hắn từ trên mặt đất đứng lên, cả người toả sáng ra hào quang trước nay chưa có, hắn nhìn xung  quanh không thấy có người, đang muốn mở miệng gọi, đột nhiên một đóa hoa Ngọc Đường rơi ở trên đầu hắn.

Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy Lạc Thanh Ngâm đang ngồi vắt ngang trên cây hoa Ngọc Đường, trên tay cầm một đóa hoa, cười yếu ớt : "Võ giả cấp hai, rất lợi hại đi."

Phương Hổ quỳ gối dập đầu, đối với nàng là hoàn toàn tâm phục khẩu phục: "Đa tạ sự chỉ điểm của đại tỷ ."

Lạc Thanh Ngâm tựa tiếu phi tiếu nói: "Bàn Tử đánh không lại ta về nhà kêu cha gọi mẹ , ngươi định làm như thế nào?"

Hắn vừa mới tiến vào trạng thái tu luyện, cũng không biết đến chuyện tình phía sau, nghe nàng vừa nói, không khỏi có chút hoảng, "Không xong, cha của hắn là người hung ác lại độc tài. Đại tỷ, ta lập tức đi võ quán mời Quán trưởng của chúng ta tới, hắn là người tốt,sẽ giúp cho ngươi." Nói xong, chạy ra tới ngoài cửa,vụt chạy đi.

Lạc thanh ngâm dựa vào thân cây, tự nhiên nhìn  cuốn vân thư trong không trung, cho dù là Lạc Kình Thiên đến trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không nhăn mi nhíu mày.

Một cha của Bàn Tử, nàng còn không để vào mắt.

Bỗng nhiên,những đóa hoa của cây hoa bên cạnh rơi xuống nhiều.

Cảm giác của Lạc Thanh Ngâm rất nhạy bén, nàng đột nhiên nghiêng đầu đi, chỉ thấy bên cạnh trên cây Ngoc Đường trăm tuổi kia , không biết khi nào thì hơn một cái thiếu niên tuấn mỹ như tiên.

Hắn lười biếng dựa vào nhánh cây, khóe môi hơi hơi giơ lên, ánh mặt trời xuyên qua đóa hoa Ngọc Đường chiếu vào trên mặt của hắn,một vầng sáng nhợt nhạt,những đóa hoa Ngọc Đường trắng nõn bay lả tả từ trên cây xinh đẹp, hình ảnh tuấn mỹ khiến người hít thở không thông.

Phút chốc ánh mắt lần lượt thay đổi , Tử Vân Thần tựa tiếu phi tiếu nói: "Đã lâu không gặp."

Đóa hoa rơi xuống khi nào? Lạc Thanh Ngâm mắt phượng trợn lên, nếu không phải nàng gần đây mỗi ngày đều nhìn hoa nở hoa tàn, chỉ sợ hoàn toàn không có phát hiện.

Là tính cảnh giác của nàng giảm xuống? Hay là tu vi của hắn rất cao?

Mặc kệ khi nào ,chỗ nào, tính cảnh giác nàng đều không có thả lỏng, chỉ sợ, tu vi của hắn cao hơn nàng rất nhiều.

Mấu chốt nhất chính là, hắn nói câu kia đã lâu không gặp.

Chẳng lẽ, bọn họ lúc trước đã gặp mặt?

Trong đầu Lạc Thanh Ngâm không khỏi nhớ lại lần trước không biết thế nào mà hoa Ngọc Đường rớt xuống đầu nàng,là hắn sao?


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip