Chương 100
Giang Diệu thuộc loại người thích mềm không thích cứng, Vệ Bảo Linh ngang ngược muốn cướp táo dại của nàng, nàng tình nguyện ném tất, hái lại một lần nữa chứ nhất định không để nàng ta hưởng lợi. nóinàng tàn nhẫn cũng được, dù sao trong mắt Giang Diệu, cho dù nàng chân thành mang thức ăn đến tặng, với tính tình đó của Vệ Bảo Linh, chẳng những sẽ không cảm kích, còn ngược lại chê dở chê khôngngon.
Khi mà nàng quyết định chuyện gì, cho dù là chín con trâu cũng kéo không được, lúc này cùng Vệ Bảo Linh dây dưa, làm thế nào cũng không buông nhau ra, sau đó nhìn thấy người vừa xuất hiện, lập tức vừa mừng vừa sợ. Nàng còn chưa kịp lên tiếng, đã bị nam nhân hung hăng ôm vào trong ngực. Quá mức dùng sức, chóp mũi của Giang Diệu va mạnh vào ngực nam nhân đau đớn.
Giang Diệu lúc này mới dỡ xuống bộ áo giáp quật cường, mếu máo nhìn Lục Lưu, đôi mắt to ướt đẫm, ấm ức nói: "Nàng ta giật táo mà ta hái được."
Ngày thường Giang Diệu kim tôn ngọc quý, từ nhỏ đến lớn, đều ngăn nắp chỉnh chu mới xuất hiện trước mặt người khác. Lúc này búi tóc chải song bình kế của tiểu cô nương sơ đã sớm rối tung, trâm hoa trênđầu cũng chẳng biết đã rơi đâu, búi tóc bên trái đã rơi xuống, có vài sợi tóc đã sớm tuột ra khỏi búi. Khuôn mặt nhỏ trắng noanz của ngày thường, đã lấm lem, dù mới rửa mặt trước đó, nhưng do trèo cây hái trái, đánh nhau. Hơn nữa bên má trái còn có một vết thương chói mắt, làm tôn lên đôi mắt ngấn lệ, làm ai nhìn cũng đau lòng không thôi.
Hôm nay xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này , là lấn đầu tiên của cả hai kiếp cộng lại Giang Diệu cũng chưa gặp qua . Nàng đương nhiên sở hãi , vừa lạnh lại vừa đói , trên người co vài chỗ đều vô cùng đau đớn , nhưng Hoắc Tuyền bị thương còn nặng hơn cả mình , còn quan tâm chăm sóc mình . Nàng ấy kiên cường như thế , thì làm sao mình có thể lộ ra vẻ sợ hãi khiếp nhược cho được ?
Hơn nữa nàng biết , hắn sẽ tìm được bọn họ nhanh thôi .
Hiện tại hắn tời , nàng không cần cố chống cự nữa .
Tiểu cô nương cả người chật vật , nhưng hiện nay có thể êm đẹp đứng ở trước mặt hắn , với Lục Lưu mà nói , đã là kết quả tốt nhất . Hắn nghe nàng lên tiến cáo trạng đầy trẻ con , dáng vẻ linh động hoạt bát , làm hắn bật cười . Loại cảm giác kinh hồn bạt vía này hắn không muốn trải qua thêm lần nào nữa .
Hắn cúi đầu sờ sờ mặt nàng .
Đôi mắt đen nhánh lạnh thấu xương của nam nhân không còn lệ khí làm người ta sợ hãi như mới vừa rồi mà là trở nên dịu dàng lan thường , hắn trấn an nàng :" Có bổn vương ở đây , sẽ không để cho người khác cướp đi ".
Còn phần Vệ Bảo Linh bị đá văng mạnh vào một thân cây , thân mình mảnh mai nhanh chóng chảy xuống, ôm ngực khuôn mặt nhỏ vặn vẹo , giống như ngũ tạng lục phủ đều bị đá nát . Nàng ta đau đến mức không ngừng rơi nước mắt , lập tức bật khóc nghẹn ngào , trên gương mặt không còn vẻ chỉn chu của ngày thường , mặt đầy vết cào rườm máu , tóc cũng rối tung , lộn xộn , nếu không có bộ y phục trên người trông có vẻ sang trọng một chút , thì thật ra chẳng khác gì một người điên bên đường.
Mỹ nhân khóc luôn làm người thương tiếc , nhưng nếu là người điên khóc , thì sẽ càng làm người ta cảm thấy xui xẻo , chướng mắt .
Vệ Bảo Linh bình thường trở lại , ôm bộ ngực đau nhói , ngước mắt nhìn nam nhân không biết thương hoa tiếc ngọc trước mắt , nghiến răng ngiến lợi nói : " Lục Lưu , ngươi dám " đối diện với ánh mắt lạnh như băng của nam nhân , câu nói kế tiếp , bị dọa nghẹn ngay tai cổ , chỉ cúi đầu ấm ức nức nở .
Lúc này trưởng công chúa theo sát sau , nhìn Lục Lưu ôm lấy Giang Diệu , thấy trên người nàng không việc gì , yên tâm hơn chút . Lại nhìn Vệ Bảo Linh trên mặt đất , trưởng công chúa gật mình , hiển nhiên không nghĩ tới Vệ Bảo Linh sẽ biến thành bộ dạng như vậy . Giang Diệu ở trong xe ngựa của Hoàng Hậu , trưởng công chúa biết việc này , nhưng nàng lại hoàn toàn không nghĩ tới , Vệ Bảo Linh lại ở trong xe ngựa của Cảnh Huệ Đế.
Trưởng công chúa hiểu tính cách đệ đệ nhà mình , tuyệt đối sẽ không làm ra loại hành động vượt mức này , như vậy Vệ Bảo Linh sao lại có mặt trong đó , tất nhiên là không cần suy nghĩ nhiều.
Nhưng đã xảy ra chuyện như thế này, dù có trách Vệ Bảo Linh không hiểu chuyện cũng vô dụng, chỉ có thể nghĩ biện pháp tìm được bốn người bọn họ.
Trước mắt tìm được rồi, trưởng công chúa vội bước qua đem Vệ Bảo Linh run rẩy co thành một đống đỡ lên.
Có lẽ là cảm thấy bản thân tìm được cứu tinh, Vệ Bảo Linh mới quay âng ôm chặt cánh tay của trưởng công chúa, khóc nức nở, nói: "Biểu tỷ, hắn...... hắn đá muội."
Câu "hắn" đang ám chỉ ai, trưởng công chúa đương nhiên hiểu. Nhưng nghĩ đến lúc trước khi đường huynh biết Giang Diệu cũng cùng ngã xuống triền núi, sốt ruột đến đỏ cả mắt, hoàn toàn không nghe lời khuyên của bất kì ai, bộ dáng đó thật sự là dọa người.
Đến thời điểm mấu chốt như thế này, nếu Vệ Bảo Linh còn dám động dù chỉ một cái ngón tay của Giang Diệu, đường huynh của nàng không đem nàng ấy đá tàn phế xem như đã nhân từ lắm rồi. Nàng ta lại còn ngu xuẩn nhào đầu vào chỗ chết! Ác danh tàn nhẫn độc ác mà đường huynh nàng đang mang cũng không chỉ là lời đồn.
Nhưng dù sao cũng là biểu tỷ muội, trưởng công chúa thấy Vệ Bảo Linh như vậy, cũng là đau lòng.
Nàng chỉ có thể tận lực trấn an: "Đừng nói nữa, chúng ta đi về trước."
Vệ Bảo Linh tức giận đến run cả người , nàng ta sống đến từng tuổi này cũng chưa từng bị ai bức hiếp đến như thế . Nhưng nàng ta hiểu được trưởng công chúa đối với Lục Lưu cũng chỉ kính trọng có thừa , sợ là sẽ không nghiêng về phía nàng ta . Hôm nay nàng ta bị ấm ức lớn như thế , chỉ có thể tạm thời chịu đựng , ngày khác tìm một cơ hội đến khóc lóc kể lể với Cảnh Huệ Đế một phen.
Lục Lưu tỉ mỉ kiểm tra từ trên xuống dưới , thấy tiểu cô nương ngoài vết thương trên mặt ra , ngay chỗ cẳng chân cũng bị trầy xước , còn những chỗ tư mật hắn không tiện xem nơi này , chỉ có thể đem áo choàng đen trên người cởi xuống , thật cẩn thận bao kín người trong lòng , mang nàng nhanh chóng quay về .
Chỉ là thân hình Lục Lưu cao lớn , mà Giang Diệu gầy gầy nho nhỏ, áo choàng này dù bọc kín lại , vẫn rũ đến mắt cá chân của nàng , nhìn Giang Diệu giống một hài tử trộm mặc quần áo của người lớn.
Cáo trạng xong , Giang Diệu lại ngoan ngoãn . Nàng nhìn động tác của hắn , lúc này mới chỉ vào cách đó không xa , chặn lại nói : " Lục Lưu , Tuyền tỷ tỷ cùng Hoàng Thượng ở trong sơn động phía sau gốc cổ thụ kia".
Lục Lưu "Ừm" một tiếng , tỏ vẻ mình đã biết.
Trưởng công chúa sau khi đem Vệ Bảo Linh nâng dậy, nghe Giang Diệu nói như thế , mới nhìn Lục Lưu nói :" Đường huynn , nơi này đã có ta , huynh không cần lo lắng . Ta đi tìm Tử Hằng và A Tuyền ". Nàng định bước đi , thấy Vệ Bảo Linh cũng muốn đi theo . Chỉ là Vệ Bảo Linh bị thương khá nặng , chân cũng là khap6 khiễng , dáng vẻ này , rõ ràng chính là thêm phiền , lập tức nhíu mày nói : " Ngươi ở nơi này đợi đi , ta đi tìm bọn họ được rồi ".
Vệ Bảo Linh cắn cắn môi , nhưng chân của nàng ta quả thực vô cùng đau đớn , có lẽ lúc bị Lục Lưu vung chân đá văng đi , lúc ngã xuống đụng vào trên tảng đá , chắc bị trật rồi . Nàng ta nghe ra trưởng công chúa không kiên nhẫn , khẽ mỉm cười , gật gật đầu làm vẻ ngoan ngoãn nói :" Vâng , muội ở đây chờ biểu tỷ " . Chỉ là gương mặt bị vết cào che kín đó , hoàn toàn không thể so sánh với gương mặt ngây thơ đơn thuần của ngày thường , bộ dạng ngoan ngoãn đó , cũng hoàn toàn không hề làm cho ai sinh ra nửa phần thương tiếc.
Trưởng công chúa bước đến gần Cảnh Huệ Đế và Hoắc Tuyền trong sơn động giống như nghe được động tĩnh . Cảnh Huệ Đế lập tức đỡ Hoắc Tuyền thật cẩn thận đi tới .
Trưởng công chúa gọi to một tiếng " Tử Hằng " , vội chạy tới , tỉ mỉ đánh giá thân thể hai người , nhìn hai người dường như cũng không bị thương nặng , trưởng công chúa xưa chỉ đổ máu không đổ lệ cũng đỏ mắt , giang hai tay ôm hai người vào lòng :" Không sao thì tốt rồi , các người không sao thì tốt rồi ".
Nhìn người một nhà cách đó không xa , Giang Diệu lúc này mới lộ ra nụ cười ______ Không cần biết Cảnh Huệ Đế đối xử với Hoắc Tuyền như thế nào , trưởng công chúa vẫn là người không hồ đồ.
Giang Diệu lại liếc mắt nhìn Vệ Bảo Linh vẻ mặt cô đơn bên cạnh gốc cổ thụ, trong lòng có chút thoải mái, sau đó cũng không muốn tiếp tục nhìn nàng ta thêm một chút nào nữa.
Tìm được người, đương nhiên phải hạ sơn rồi. Lục Lưu thoáng khom lưng, đem Giang Diệu cõng lên lưng, lại lo lắng đường núi gập ghềnh, tiểu cô nương quá yếu sẽ không chống đỡ nổi rơi xuống, liền dùng dây lưng cột người sát vào mình, đem hai người buộc chặt vào nhau. Xác định đã cột chặt, Lục Lưu mới nhẹ nhàng đứng dậy, nhắc nhở nói: "Ôm chặt."
Vâng.
Giang Diệu cực kì dịu ngoan tựa vào trên lưng hắn, đôi tay vòng quanh cổ hắn. Tuy rằng mưa đã tạnh, nhưng đường núi vẫn gập ghềnh lầy lội. Nhưng nam nhân với bước chân ổn định vững chắc, từng bước một bước đi, làm nàng cảm thấy vô cùng kiên định. Bờ vai của nam nhân rộng lớn và ấm áp, làm cho trong lòng Giang Diệu sinh ra ấm áp không thôi. Hèn chi trong các vở hí khúc, trong tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân trăm nghe không bằng tự thể nghiệm, nếu bản thân không tự mình thể nghiệm chính xác thì làm sao có thể hiểu cảm giác được người nam nhân bên ngoài bảo vệ là chuyện kì diệu như thế nào
Loại cảm giác này, sợ là bất kì tiểu cô nương vừa mới trưởng thành nào cũng không có cách ngăn cản.
Giang Diệu cũng không ngoại lệ.
đi được một nửa đoạn đường, Giang Diệu mới hỏi một câu mà đa số các tiểu cô nương cũng đều sẽ hỏi: "Lục Lưu, ta nặng không?"
Lục Lưu cũng không ngừng chân, trả lời: "không nặng."
Giang Diệu thực vừa lòng câu trả lời của hắn , khóe miệng cong cong , sau đó mơi đưa mặt dán sát vào trên lưng hắn . Bởi vì quá gần , nàng bỗng nhiên phát hiện , sau cổ Lục Lưu có một nốt ruồi nho nhỏ , nàng to mò giơ tay nhẹ nhàng chọc vài cái , lại cười nói : " Thì ra chỗ này của chàng có nốt ruồi ".
Lục Lưu nói :" Phải không?"
Thì ra chính hắn cũng không biết .
Giang Diệu cảm thấy hơi có chút đắc ý , nàng gật đầu " Ừm " một tiếng , sau đó rướn người lên , hôn nhẹ lên nốt ruồi ở sau gáy của hắn . Cảm nhận được thân mình hắn run rẫy , Giang Diệu cảm thấy mặt nóng bừng lên , vội vàng cúi đầu , tựa vào đầu vai hắn giả bộ ngủ , nhưng bên vành môi lại ngây ngốc nở nụ cười . Sau đó thật sự đã ngủ thiếp đi.
Ba huynh đệ sau khi nhận được tin , cũng nhanh chóng chạy về hướng của Lục Lưu . Ba huynh đệ nhìn muội muội trên lưng Lục Lưu , cả ba đều lo lắng không thôi , Giang Thừa Ngạn vội nói :" Diệu Diệu làm sao thế?"
Toàn bộ thân mình của Giang Diệu đều bị áo choàng của Lục Lưu bao bọc , chỉ lộ ra một cái đầu vai Lục Lưu , đôi tay vòng quanh cổ của Lục Lưu thật chặt , giờ phút này lẳng lặng nhắm mắt , phảng phất như mệt đến mức ngủ quên , nhưng trên đôi má trắng nõn , có vết máu đỏ tươi. Ba huynh đệ tất nhiên nghĩ rằng lúc ngã xuống núi bị cào trúng , nên tuy đau lòng , nhưng loại tình huống này , quan trọng nhất chính là tánh mạng không nguy hiểm .
Muội muội ngủ rồi , ba huynh đệ dù trong lòng sốt ruột , cũng không dám lớn tiếng , sợ đánh thức nàng , chỉ có thể hỏi Lục Lưu.
Lục Lưu nói :" Ba vị yên tâm , bổn vương đã xem qua , Diệu Diệu không có gì trở ngại . Bổn vương cõng nàng về trước, chờ lát nữa cho đại phu kiểm tra ".
Giang Diệu thật sự mệt mỏi , lúc trước không dám nghỉ ngơi , lúc này nằm ở trên lưng Lục Lưu trong chốc lát , mơ mơ màng màng nghe được thanh âm của các ca ca, nàng biết các ca ca chắc chắn rất lo lắng cho nàng, muốn mở mắt nói với bọn họ rằng nàng không sao, nhưng mí mắt thật sự nặng quá, mới mấp máy thôi đã khép lại lần nữa.
Lúc đến gần, Bảo Cân, Bảo Lục đang ở ven đường đỏ mắt lo lắng, thấy được thân ảnh của ba huynh đệ, vội vàng gọi to: "Đại công tử, nhị công tử, Tam công tử......" Sau đó nhìn thấy trên lưng Lục Lưu còn cõng một người đi lên, liền biết là ai, lập tức chạy tới khóc òa lên, "Tiểu thư, cuối cùng tiểu thư cũng đãtrở lại."
Kiều Nguyên Bảo cùng Thụy Vương cũng chạy tới. Hốc mắt của Kiều Nguyên Bảo có chút phiếm hồng, hiển nhiên là đã khóc, về phía Thụy Vương nhìn thấy Lục Lưu tìm được Giang Diệu tất nhiên mừng rỡ không thôi, nhưng thấy chỉ có một mình Giang Diệu, mới sốt ruột dò hỏi: "Hoàng huynh đâu? Sao Hoàng huynh còn chưa lên?"
Sau khi nghe được phía sau lại có động tĩnh, thấy là Cảnh Huệ Đế cùng Hoàng Hậu đã trèo lên, Thụy Vương mới vội vàng chạy đến xem tình trạng hiện giờ của Cảnh Huệ Đế.
Âm thanh ồn ào như thế , Giang Diệu đương nhiên bị đánh thức . Nàng mở to mắt , nhìn Bảo Cân , Bảo Lục còn có Kiều Nguyên Bảo đã khóc đỏ mắt như mắt thỏ và cả Tiết Kim Nguyệt đến tận giờ vẫn còn đang khóc không thành tiếng , vội nói :" Đừng lo lắng, ta không sao " .
Lục Lưu cởi sợi dây buộc hai người ra , sau đó tự mình đem Giang Diệu ôm vào trong xe ngựa bên cạnh . Y phục của của Giang Diệu ẩm ướt cần phải thay . Hắn đem người thả vào trong , sau đó mới cúi người hôn lên má nàng , nói :" Đi về trước , lát nữa bổn vương sẽ đến thăm nàng ".
Lúc cô nương gia yếu ớt nhất , cũng là lúc thích dựa dẫm vào người khác nhất , huống hồ Lục Lưu không phải người khác , là vị hôn phu của nàng . Giang Diệu thấy hắn sắp đi , theo bản năng nắm chặt ống tay áo của hắn . Lúc trước nàng không xem tỉ mỉ , hiện giờ thấy tóc Lục Lưu ướt đẫm , y phục trên người cũng đều ướt , liền biết nên để hắn đi đổi y phục , dù sao Lục Lưu cũng không phải làm bằng sắt , nếu bị phong hàn thì lại càng khó hơn . Hơn nữa hắn không thể chỉ chăm sóc một mình nàng , Cảnh Huệ Đế bên kia , hắn cũng nên đến đó để quan tâm.
Nàng buông lỏng tay ra , cười khanh khách , nói :" Chuyện hôm nay cảm ơn chàng ".
Lục Lưu đưa tay lên xoa xoa đầu nàng , tay thoáng dời xuống vỗ về bên má trái bị cào đến rướm máu của nàng , lòng bàn tay chỉ dám chạm nhẹ nơi gần vết thương , không dám đến gần , lúc này mới xoay người xuống xe ngựa.
Lục Lưu vừa đi , Bảo Cân cùng Bảo Lục lập tức trèo lên đổi xiêm y sạch sẽ cho tiêu thư nhà mình.
Xảy ra việc như thế này , ba huynh đệ quyết định tự mình đánh xe mang muội muội trở vệ . Lúc này Giang Thừa Nhượng nhìn muội phu tương lai dù quần áo chật vật nhưng vẫn tự phụ bất phàm như cũ , cũng cảm kích tự đáy lòng , chắp tay nói :" Chuyện hôm nay đều nhở Vương gia ".
Lục Lưu lại nói :" Diệu Diệu là vị hôn thê của bổn vương , chuyện này thuộc bổn phận của bổn vương . Hôm nay làm cho nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn , bổn vương cũng không thể thoái thác tội của mình ".
Chuyện này , ba huynh đệ sao có thể vô cớ gây rối , cũng không thể trách được Lục Lưu . Ngay cả Giang Thừa Ngạn có thành kiến sâu nhất với Lục Lưu, vẻ mặt cũng nghiêm túc nói :" Diệu Diệu xảy ra chuyện cũng không thể trách Vương gia . Ngài không cần nhận hết trách nhiệm về mình . Trước mắt Diệu Diệu không có việc gì , đó là ông trời phù hộ . Chúng ta không nói nhiệu nữa , mau mang Diệu Diệu trở về để đại phu kiểm tra mới được ".
Lục Lưu khẽ gật đầu , thức thời thối lui sang một bên , nhường đường cho ba huynh đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip