Chương 101

Giang Thừa Hứa trấn an Tiết Kim Nguyệt xong , đem nàng cũng đưa lên xe ngựa . Chỉ một lúc sau ba huynh đệ cùng nhau ngồi ở đầu xe , thúc ngựa ngựa nghênh ngang rời đi .

Bên trong xe ngựa , Tiết Kim Nguyệt nhìn tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt xiêm y đã được đổi xong , bọc một lớp chăn thật dày , đau lòng không thôi . Nàng đưa tay lên sờ sờ mặt Giang Diệu , lẩm bẩm nói :" Sao lại bị thương thành như vậy?" Nàng khóc đến đỏ cả mắt , giống như vết thương đó phát sinh trên người mình.

Giang Diệu thật ra đã quên mấy chuyện vụn vặt này , nghe Tiết Kim Nguyệt nói , mới từ trong chăn vươn bàn tay nhỏ ra , hỏi Bảo Cân muốn soi gương.

Bảo Cân đưa cho nàng . Giang Diệu nhìn gò má bị cào đến rướm máu trong gương , nhìn mày nói :" Cũng may là không sâu lắm . Vệ Bảo Linh này thật sự là một ả điên ".

Vệ Bảo Linh ? Tiết Kim Nguyệt mở to hai mắt , kinh ngạc nói :" Muội là nói ____Vệ Bảo Linh cũng ở trong xe ngựa ?"

Cũng khó trách Tiết Kiêm Nguyệt lại kinh ngạc như thế , việc Vệ Bảo Linh cùng ngã xuống , liên quan đến danh tiết của nàng ta , chỉ có người bên Trưởng công chúa mói biết được . Giang Diệu tuy không muốn cố tình phá hoại thanh danh của Vệ Bảo Linh , nhưng cũng không bởi vì Vệ Bảo Linh mà gạt Tiết Kim Nguyệt . Giang Diệu gật đầu , lại nói :" Lúc trước ta cũng nhân phẩm nàng ta có chút vấn đề , lúc này mới nhận ra nàng ta lại vô sỉ hơn cả ta nghĩ ".

Tuy rằng không biết giữa Giang Diệu cùng Vệ Bảo Linh đã xảy ra chuyện gì, nhưng Giang Diệu nói cái gì , Tiết Kim Nguyệt cũng sẽ không cần biết nguyên nhân , lúc nào cũng tán dồng 9 quan điểm của nàng . Tiết Kim Nguyết nắm chặt hai đấm , lòng đầy căm phẩn nói :" Muội yên tâm , loại người này ông trời nhất định sẽ thu thập nàng ta , đừng vì nàng ta mà chọc giận bản thân".

Lúc trước tuy rằng giận dữ , nhưng hiện nay Giang Diệu làm gì có thời gian để giận Vệ Bảo Linh ? Loại người này , mới không đáng để nàng bận tâm. Giang Diệu nói :" Kim Nguyệt , tỷ yên tâm , ta sẽ không làm chuyện có hại cho bản thân , ả ta dám cào ta , ta lập tức cào trả ngay ". Nói xong còn nghịch ngợm chợp chớp mắt , đặc ý nói " Sợ là ả ta không thể ra cửa một thời gian khá dài đấy ".

Nói tới đây , Tiết Kim Nguyệt cũng không nhịn được cười .

Nàng cùng Giang Diệu chơi chung với nhau từ nhỏ, đương nhiên biết Giang Diệu nhìn mảnh mai , nhưng tính tình dã man quật cường tận xương , tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu thua thiệt . Chỉ là thân là đích nữ duy nhất của Trần Quốc Công phủ , xưa nay luôn được cưng như bảo bối, lại có ba ca ca cường thế che chở, nếu bị ai ức hiếp cũng đã có ba ca ca ra mặt trả đủa giúp nàng , ít khi để nàng tự động thủ . Xem như mai một thiên phú của nàng .

Chỉ là ......

Tiết Kim Nguyệt nhìn vết cào trên mặt Giang Diệu , nghĩ : Loại thiên phú này , không có cũng được . Tiểu cô nương đáng yêu dễ thương thế này , nên ngoan ngoãn để các ca ca che chở vẫn tốt hơn.

Hôm nay xảy ra chuyện lớn thế này , Trần Quốc Công phù cũng nhận được tin tức . Khi lão thái thái nghe được tin cả người lẫn xe ngựa của cháu gái bảo bối ngã xuống triền núi , sợ tới suýt hôn mê mấy lần . Kiều thị cũng bị dọa đến ngây người . May mắn tin tức tốt tới cũng nhanh , bên phía Tây Sơn lập tức đem tin tức bình an tim được người truyền tới Trần Quốc Công phù , lúc này mới làm cho tất cả mọi người  thở phào nhẹ nhõm một hơi . Ngã xuống như thế , lại chỉ bị chút trầy xướt , xem như phúc lớn mạng lớn .

Thấy xe ngựa ngừng ở cổng Trần Quốc Công phủ , đám người Giang Chính Mậu , Kiều thị cùng Thích thị vẫn luôn ở bên ngoài chờ , lập tức bước đến vây quanh . Màng xe được xốc lên , lộ ra khuôn mặt nhỏ bị thương của Giang Diệu , Kiều thị bật khóc ngay tại chỗ . Giang Diệu lại bình tĩnh trấn an bà , nói rõ mình không sao, lúc này mới bình an đi theo cha mẹ trở về trong phủ . Ở tiền thính gặp lão thái thái , lão thái thái nhìn bảo bối cục vàng của mình không có việc gì , mới ôm người than thở đau lòng một lát , sau đó bảo Kiều thị mau đem người đưa về Cẩm Tú viện , kiểm tra xem trên người có còn vết thương nào khác hay không.

Kiều thị kiểm tra cẩn thận , thấy trên người con gái chỉ trầy xướt chút đỉnh , ngoài vết thương chân trái có vẻ nghiêm trọng một chút , ngoài ra không có gì trở ngại. Mới vừa tắm gội xong , Giang Diệu thấy mẫu thân một tấc không rời nhìn thân thể của mình , thật ra có chút thẹn thùng vì thế lại nhấn mạnh thêm lần nữa :" Mẫu thân , con không sao ".

Kiều thị lạnh lùng nói :" Không sao , như thế này lại còn không sao ư ?!" Bà đau lòng đến rớt nước mắt nói . :"  Sau này không cho con ra ngoài nữa đỡ phải xảy ra chuyện.

Câu đó làm Giang Diệu không đồng ý , nhưng hôm nay thấy mẫu thân lo lắng , cũng biết đó chẳng qua chỉ là lời nói dỗi của mẫu thân , lập tức ngoan ngoãn gật đầu :" Con vâng lời mẹ dạy , mẹ đừng lo lắng nữa , có được hay không ? Nếu mẹ lại khóc , tội lỗi của con càng cao hơn".

Khuê nữ tung tăng nhảy nhót , Kiều thị ôm dặn dò một phen lại tự mình thoa thuốc lên người nàng , chỗ chân trái cũng thoa thuốc và quân vải lại . Nhưng khi Kiều thị đem ngọc cao thoa lên khuôn mặt trắng noãn của khuê nữa , thấy nàng nhíu mày , tiếp tục oán trách : " Không phải chỉ mấy quả dại thôi sao , con cứ nhường ả ta là được , xem con kìa ..."

Giang Diệu mở to hai mắt nói :" Không đơn giản là quả dại , dù sao cũng không thể nhường " . Nàng thấy mẫu thân lại sắp sửa mắng nàng , lập tức trốn ra sau lưng của đại tẩu Tống Loan nói vời Tống Loan , :" Muội biết hiện giờ mẹ thương đại tẩu nhất , đại tẩu tẩu giúp đỡ muội chút đi , nếu không mẹ sẽ giống như giáo huấn Tam cq , véo tai muội đau lắm ".

Kiều thị quả thực bất lực với đứa con gái tinh nghịch của bà . Bà véo tai con bé bao giờ ? Bảo bối còn không kịp đâu.

Đợi Giang Diệu thoa thuốc xong, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, ba huynh đệ mới bước vào, cùng muội muội trò chuyện.

không lâu sau, Hứa ma ma đi đến, nói với Kiều thị: “Phu nhân, Tuyên Vương tới thăm tiểu thư.”

Nghe Lục Lưu tới, mắt Giang Diệu không kiềm được nhiễm một chút ý cười. Nhanh như vậy đã tới đây.

Nhưng có mặt nhiều người như vậy, nàng đương nhiên phải rụt rè một chút, làm như không nghe thấy, tiếp tục nói chuyện cùng các ca ca tẩu tẩu.

Kiều thị cũng không nói gì, chỉ đứng dậy đi vào trong viện.

Trong viện, Giang Chính Mậu đang cùng Lục Lưu nói chuyện. Lần này Lục Lưu đến, đương nhiên là áo mũ chỉnh tề, không hề có chút chật vật như khi chạy đi tìm người lúc trước. hắn thấy Kiều thị đến, vội vã chắp tay thi lễ với bà, nói: “Bá mẫu, Diệu Diệu sao rồi?”

Nghe được Lục Lưu xưng hô, Kiều thị đúng là có chút phản ứng không kịp. Tuy nói hắn là Vương gia, cứ cho là sắp thành con rể của bà, khi bọn họ gặp nhau thì nhà bà vẫn nên hành lễ trước, nhưng lúc này người ta lại ngoan ngoãn gọi bà một tiếng “Bá mẫu”, nếu bà hành lễ theo quy tắc, sợ là có chút khôngbiết điều. Hơn nữa, ở trong lòng Kiều thị, Lục Lưu cũng không phải là một vương gia cao cao tại thượng, mà là một vãn bối cực kì lễ phép.

Vì thế Kiều thị mỉm cười nói: “Vương gia yên tâm, Diệu Diệu không có gì trở ngại, chỉ là bị chút kinh hách, nghỉ ngơi vài hôm sẽ khoẻ.”

Lục Lưu nói: “Vậy là tốt rồi……” hắn dừng một chút, chậm rãi rũ mắt, sau đó đưa mắt nhìn Giang Chính Mậu, lại nói với Kiều thị, “Bổn vương có một yêu cầu quá đáng, có thể…… Để ta vào xem Diệu Diệu được không.” hắn biết nhạc phụ tương lai chắc chắn sẽ không đồng ý, chỉ có thể tranh thủ bên phía Kiều thị.

Kiều thị giật mình, nghĩ phu quân của bà tuyệt đối sẽ không đồng ý với thỉnh cầu của Tuyên Vương, lập tức nghĩ nên uyển chuyển cự tuyệt con rể tương lai này như thế nào.

Lại nghe Giang Chính Mậu nói: “Vào đi thôi.”

Kiều thị nhất thời cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng sau đó lập tức hiểu, cười cười nói: “đi theo ta đi.”

Lục Lưu nghiêng người hành lễ với Giang Chính Mậu và Kiều thị, nói: “Đa tạ bá phụ bá mẫu.”

Bên trong Giang Diệu đang thất thần, nói chuyện với Tam ca Giang Thừa Ngạn, nhưng đôi mắt lại thường xuyên len lén liếc về hướng bình phong, thầm nghĩ không biết khi nào thì mẫu thân mới trở về.

Cha mẹ sẽ nói gì với Lục Lưu. Lúc này Lục Lưu đúng lúc tìm được nàng, cha mẹ hẳn sẽ càng thích Lục Lưu mới phải. Vào lúc Giang Diệu đang miên man suy nghĩ, rốt cục cũng thấy mẫu thân của nàng đã trở lại, nhưng ở phía sau……

Nhìn thấy nam nhân đi phía sau mẫu thân, Giang Diệu mở to hai mắt. Còn tưởng rằng mình đang nhìn nhầm. Cha đang ở bên ngoài, sao có thể cho phép mẫu thân mang Lục Lưu bước vào khuê phòng của nàng? Lần trước nàng sinh bệnh, Lục Lưu đêm thăm khuê phòng nàng, vốn là một chuyện cực kì ngoài ý muốn, hiện giờ tuy hai người bọn họ đính hôn, nhưng rốt cuộc nam nữ hữu biệt, không hợp lễ nghĩa.

Giang Thừa Ngạn cũng ngẫn người , nhìn Kiều thị nói :" Mẫu thân , thế này là _______" .

Kiều thị nhàn nhạt nói :" A Loan , cả ba đứa con nữa , theo mẹ ra ngoài , mẹ có việc muốn nói với các con ."

Có chuyện gì cần nói chứ ? Rõ ràng là dẫn bọn họ rời đi mà !

Thái độ của Giang Thừa Ngạn đối với Lục Lưu đã đổi mới không ít , nhưng cũng không cho phép Lục Lưu đến khuê phòng muội muội y ? Y chết sống cũng không chịu đi , vẫn là Kiều thị đưa tay lên nắm lấy lỗ tai y , trực tiếp đem y kéo đi .

Giang Diệu ngồi ở trên giường , trên người là chiếc chăn gấm thêu đan phượng triều dương , phía sau lót gối dựa , đưa mắt nhìn về hướng hắn , khóe miệng cong cong theo bản năng , lẩm bẩm nói :" Chàng.....Chàng vào bằng cách nào ?" Cha nàng , sao lại thả hắn bước vào?

Vòng qua bức bình phong sơn đen bằng ngà voi chạm mẫu đơn , Lục Lưu tự ngồi xuống bên cạnh giường của nàng , mở miệng nói :" Bá phụ đồng ý " .

Bá phụ . Giang Diệu cười cười , thầm nghĩ tiếng bá phụ này Lục Lưu gọi thật đúng là thuận miệng , cũng không biết , đến lúc gọi là " Nhạc phụ " , có phải cũng thuận miệng như vậy hay không .

Cũng đúng thôi , tuy rằng lễ nghĩa quan trọng . Nhưng hôm nay hai người bọn họ đã định thân , nói không chừng sang năm sẽ thành thân . Hôm nay lại xảy ra loại chuyện này , phá lệ một lần cũng không sao .

Nàng đột nhiên có chút ngượng ngùng , đôi tay đặt trên chăn gấm bất chợt siết lại , nghĩ nghĩ , mới nói :" Tuyền tỷ tỷ sao rồi ? Lúc ngã xuống , nếu không có Tuyền tỷ tỷ che chở ta , ta làm sao may mắn đến thế ?"

Lục Lưu nói :" Hoàng Hậu không có gì trở ngại , chỉ bị một tí vết thương ngoài da , nàng đừng quá mức lo lắng . Nều có tin tức gì khác , bổn vương sẽ phái người báo với nàng . Mấy ngày tới , nàng an tâm ở quý phủ bồi dưỡng thân thể .... " . Hắn nâng bàn tay nhỏ của nàng lên , nhẹ nhàng vuốt ve trong chốt lát , mới nói , :" Ngày khác ta lại đến thắm nàng ".

Tuy rằng nhạc phụ đại nhân cho phép hắn vào , nhưng Lục Lưu hiểu rõ , tuyệt đối không thể được một tấc lại muốn một thước , ở lâu trong này . Nếu muốn ở lâu hơn , tự hắn nghĩ biện pháp là được . Trước mắt xem qua , thấy nàng bình an vô sự , hắn đương nhiên có thể yên tâm đi rồi.

Chưa nói vài câu đã muốn đi , trong lòng Giang Diệu thật ra rất luyến tiếc , nhưng nghĩ đến chuyện cha mẹ , các ca ca tẩu tẩu đều ở bên ngoài , thực sự cũng không nên ở lâu , liền gật đầu , còn qua tâm nói :" Hôm nay chàng cũng mặc mưa , trở về tắm rửa xong , uống chút canh gừng đừng để sinh bệnh ... "

Thanh âm mềm mài dịu dàng của tiểu cổ nương , lại cất lên những lời quan tâm như thế làm cho vẻ mặt của Lục Lưu hết sức ôn hòa , nghiêm túc nghe nàng nói từng câu từng chữ . Lúc trước hắn cũng không biết , mình vì sao lại muốn cưới nàng , hiện giờ đã hiểu . Hắn cũng muốn bên cạnh hắn có một thê tử biết quan tâm săn sóc như thế.

Nhìn nàng mấp máy môi, Lục Lưu biết rõ lúc này nên làm quân tử, lưu lại ấn tượng tốt cho cả nhà vợ tương lai, nhưng rốt cuộc vẫn là nhịn không được, khẽ nâng thân hình mảnh mai của nàng lên, đem người ôm sát vào lòng, áp môi lên đôi môi mềm mại lạ thường của tiểu cô nương.

Giang Diệu giật mình, nhưng cũng không cự tuyệt.

Chỉ là hắn vừa gấp gáp vừa hung hãn, Giang Diệu thấy hắn không chịu ngừng, ngược lại càng thêm thâm nhập sâu hơn, lúc này mới hoảng sợ, vội vàng duỗi tay ra đẩy hắn.

Nếu bị các ca ca nàng nhìn thấy, nhất định sẽ mang hắn ra ngoài đánh một trận!

Lục Lưu dừng lại, thấy tiểu cô nương trong lòng mềm như nước thở hổn hển, đôi mắt to sáng ngời xinh đẹp, trở nên long lanh, gương mặt đỏ ửng, giống như đoá hoa đào mềm mại đầu xuân vừa mới nở rộ, phía trên phảng phất còn dính những hạt sương mai. hắn nói giọng khàn khàn: “Ta đi đây.”

Nàng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên. rõ ràng cha mẹ và các ca ca của nàng đều ở bên ngoài, hắn lại to gan trộm hương như thế. Nàng sợ bị mẫu thân khi bước vào nhìn ra manh mối, giả chết nằm vùi trong ổ chăn, đem thân thể xoay vào bên trong không nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “đi nhanh đi.”

Lục Lưu cười cười, đứng lên.

Giang Diệu lẩm bẩm nhắc mãi vài câu, lúc sau nhận thấy được nam nhân đưa tay cách lớp chăn véo nhẹvào cái mông nhỏ của nàng, lúc này mới xấu hổ đến đỏ ửng cả mặt, thầm mắng: Đồ háo sắc.

Vệ phủ.

Khi Tô thị nhìn thấy Vệ Bảo Linh được đưa về tận nhà, làm sao còn nhận ra được là đứa con gái sắc nước hương trời của mình nữa. Vệ Bảo Linh vừa nhìn thấy Tô thị thì càng bật khóc lớn hơn, dọc theo đường đi, biểu tỷ không làm chủ cho nàng, biểu ca cũng không xuất hiện, làm Vệ Bảo Linh không chỗ tố khổ, ấm ức suốt một đoạn đường.

Tô thị nghe rõ chân tướng , cũng cảm thấy khuê nữ thật sự là hồ đồ , lại có thể sốt ruột , làm ra loại chuyện này . Nhưng hôm nay bà cũng không tiện trách cứ , vội vã bảo bọn nha hoàn cùng nhau hầu hạ . Tô thị tỉ mỉ nhìn vết cào dữ tợn trên mặt khuê nữ , càng âm thầm mắng nha đầu ngang ngược của Trần Quốc Công phủ . Đến khi nhìn thấy vết bầm tím ở trước ngực của Vệ Bảo Linh , Tô thị mới ngây ngẩn cả người .

Vệ Bảo Linh khóc đầy thương tâm , đem chuyện của Tuyên Vương nói cho ba biết.

Không ngơ Tô thị lại lạnh lùng nói :" Con thật là hồ đồ , trêu chọc tên Diêm Vương sống đó làm gì ? Mẫu thân đã nói với con , hiện giờ Giang Diệu là vị hôn thê của Tuyên Vương , không cần biết con bất mãn Giang Diệu như thế nào , cũng tuyệt đối không nên đối chọi với nàng ta bên ngoài ."

Vệ Bảo Linh không đồng ý , khóc lớn lên :" Chẳng lẽ mẫu thân để mặc cho nữ nhi bị người ta bứa hiếp sao ? "

Nổi nhục này thật sự quá đáng , nhưng Tô thị cũng hiểu , lúc này chỉ có thể dù gãy răng cũng ráng nuốt vào trong bụng , ai bảo đó là Tuyên Vương ? Tô thị nói :" Ít hôm nữa khi con vào cung , địa vị của Hoàng Thượng vững chắc hơn một chút , đương nhiên sẽ lấy lại công bằng cho con , nhưng điểm mấu chốt trước mắt hiện giờ , con tuyệt đối không được gây chuyện nữa ".

Nhớ tới Cảnh Huệ Đế , Vệ Bảo Linh liến nhớ đến chuyện hôm nay Hoắc Tuyền giúp Cảnh Huệ Đế hút độc ra , nhưng nàng ta sợ mẫu thân sẽ quở trách nàng tham sống sợ chết , liền hít hít mũi , không dám kể chuyện kia cho bà biết . Đợi đến khi Tô thị chải tóc giúp nàng , Vệ Bảo Linh mới đau đến hét lên .

Tô thị ngẩn ra , nhìn đỉnh đầu khuê nữ nhà mình , cũng giật mình hét lên . Ở vị trín bên trái trên đầu , đã bị lột da một mảng , trước mắt có chút tro trọi . Vệ Bảo Linh sau khi nghe được , nhớ tới chuyện quần ẩu với Giang Diệu ở gốc cây dại , nàng ta vốn tưởng rằng Giang Diệu gầy còm yếu ớt , nhưng lúc hai người giao thủ , nàng ta lại không chiếm được lợi thế nào !

Nàng ta khóc nức nở , vừa nghe Tô thị nói sau này ở chỗ đó tóc có thể không mọc lên được , càng khóc đến te tâm liệt phế , nói :" Con muốn tìm Giang Diệu tính sổ !" Nói xong , liền đứng dậy muốn đi ra ngoài .

Tô thị đang đau đầu vì chuyện hôm nay , lại thấy khuê nữ không hiệu chuyện như thế , lập tức vung tay tát một cái , trực tiếp đem Vệ Bảo Linh tát đến ngây ngẩn cả người . Đối diện với ánh mắt ngơ ngẩn của con gái , Tô thị ngay cả mắt cũng không muốn nhìn thêm lần nào nữa , trực tiếp cầm gương đưa đến trước mặt nàng ta , nói :" Con nhìn thử bộ dạng như quỷ hiện giờ của con đi , cứ cho là Hoàng Thượng có mặt ở tại đây , sợ cũng không thèm liếc mắt nhìn con luôn đấy ."

Vệ Bảo Linh nhìn hình ảnh người không ra người , quỷ không ra quỷ trong gương , nhất thời sợ hãi " Oa " một tiếng khóc ầm lên , tất nhiên cũng không dám nhắc lại chuyện sẽ đi tìm Giang Diệu để tính sổ nữa .

Vài hôm sau , Cảnh Huệ Đế nghe nói Vệ Bảo Linh thân thể không khỏe , đã sai người mang dược liệu trân quý bồi bổ thân thể tới . Nhưng lần nào cũng đều là công công tới .

Cảnh Huệ Đế lại không hề đến dù chỉ một lần. một lần hai lần còn chưa tính, thời gian lâu dài, Vệ Bảo Linh mới bắt đầu lo lắng, bắt lấy ống tay áo Tô thị nói: “Mẫu thân, có phải biểu ca không quan tâm con nữa hay không?”

Tô thị nói: “nói bậy, biểu ca con từ nhỏ đến lớn yêu thương nhất chính là con.”

Đúng vậy, biểu ca thương nàng ta nhất. Nếu nói biểu ca là bởi vì thân phận không thể tới, vậy biểu tỷ không có lý gì mà không tới. Chẳng lẽ…… Biểu tỷ cũng đã biết chuyện Hoắc Tuyền giúp biểu ca hút nọc rắn ở trong sơn động? Vì thế, trong lòng Vệ Bảo Linh nôn nóng không thôi.

Tô thị hiểu con gái mình nhất, thấy nàng ta mất hồn mất vía, liền biết con gái đã có chuyện gạt bà, lập tức tỉ mỉ truy hỏi một phen, đợi đến khi Vệ Bảo Linh nói thẳng ra, Tô thị mới giận dữ nói: “thật sự là đứa hồ đồ, con làm thế nói sao trái tim biểu ca con không chết lặng chứ!"

Cảnh Huệ Đế từ nhỏ đã mất đi mẫu phi, quý trọng nhất đó chính là thân nhân quan tâm yêu thương, với Vệ Bảo Linh, cũng chỉ là nghĩ đến tình cảm mười mấy năm quen biết, nhưng lúc này Hoắc Tuyền nguyện ý vì y mà liều cả mạng sống, thì trong lòng Cảnh Huệ Đế sao có thể không cảm động chứ!

Vệ Bảo Linh khóc thút thít, ấm ức nói: “Nhưng con không muốn chết…… Con……” Tình hình như thế, sao nàng ta có thể tự dưng chịu chết oan uổng như thế? Nếu chết rồi, thì đâu còn gì nữa.

Nhìn bộ dáng hèn nhát đó của con gái, Tô thị cũng lười nói chuyện với nàng ta, vội xoay người ra bước ra khỏi phòng. Tô thị đi ra bên ngoài, tức giận đến mức ngực phập phồng, thầm nghĩ: Sao bà lại sinh ra đồ vô dụng như thế! Nếu thật sự vào cung, cũng không biết được là phúc hay họa.

Đảo mắt đã đến cuối tháng mười một.

Trời càng lúc càng thêm rét lạnh, mà Trấn Quốc Công phủ lại náo nhiệt trước sau như một, cả nhà Trấn Quốc Công phủ đang bận rộn chuẩn bị cho lễ thành thân của Nhị công tử, định vào ngày mùng sáu tháng chạp, trước mắt cả nhà trên dưới tất nhiên đều đang thu xếp. Mà ở trước mấy ngày trước, nàng dâu trưởng vừa mới vào cửa không lâu, cũng chính là đại tẩu Tống Loan của Giang Diệu, đã được lang y chẩn ra đã có thai hơn một tháng, càng làm Trấn Quốc Công phủ mừng vui gấp bội.

Giang Diệu cũng cảm thấy mừng cho đại ca đại tẩu của mình.

Hôm nay, đợi Giang Diệu từ trong viện Tống Loan bước ra, trở về sân viện của mình. Trong Hoàng cung bỗng nhiên truyền đến tin tức —— nói là Hoàng Hậu Hoắc Tuyền đã có thai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip