Chương 12: Đánh cuộc với ma quỷ

Ăn xong bữa sáng, Lạc Tích Tuyết xin nghỉ học theo ý của cha dẫn Thiên Uy đi tham quan công ty để tiếp xúc hoàn cảnh.Tất cả các nhân viên từ cấp cao đến cấp thấp của công ty vừa nghe có tổng giám đốc mới đến nhậm chức liền xếp hàng chỉnh tề tại cửa lớn ra vào để nghênh đón.Một chiếc xe Rolls-Royce dừng ngay tại cửa lớn của công ty thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.Bước từ trên xe xuống là Đại tiểu thư Lạc Tích Tuyết, hôm nay cô mặc một thân váy trắng tơ sợi tổng hợp ôm trọn lấy dáng người mỹ lệ của cô, hơn nữa với diện mạo khuynh quốc khuynh thành làm cho người ta có cảm giác thành thục giỏi giang mà không mất đi dáng vẻ thanh xuân.Lại nhìn tới ở đằng sau là bóng dáng của người đàn ông trong bộ tây trang màu đen đắt giá, thân hình cao lớn, ngũ quan rõ ràng, chưa đi vào cửa của công ty mà đã đem toàn bộ phụ nữ có mặt tại đây một bộ dạng mất hồn."Wow, đây là tổng giám đốc mới của chúng ta sao? Đẹp trai quá"

.Hắn anh tuấn, tiêu sái mê người như vậy quả thực không tưởng tượng nổi.

Lạc Thiên Uy 16 tuổi là con trai độc nhất của Lạc gia sao? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có năng lực kế thừa sản nghiệp lớn như vậy trên thế giới này thật hiếm những người đàn ông như vậy.Những đôi mắt nóng hừng hực tập trung trên người của lạc Thiên Uy, trên mặt của hắn cũng không có vẻ gì là mất tự nhiên, vẫn là một mảng lạnh lùng như vậy, đôi đồng tử thâm thúy, môi mỏng mím chặt giống như trời sinh hắn vốn phải đứng trên cao vậy, để cho nhiều người ngưỡng mộ.Khi hai người đi vào thang máy thì đám đông bên ngoài mới dần sơ tản đi."Em... Trước đây đã làm trong công ty sao?"

Lạc Tích Tuyết dột nhiên cau mày hỏi thăm, trên mặt hiện lên sự lo lắng.Mới vừa rồi những nhân viên nghị luận ngoài kia cô cũng có nghe được, trừ khen ngợi vẻ bề ngoài của hắn, còn lại đều nghi ngờ năng lực làm việc của hắn, dù sao hắn cũng chỉ mới 16 tuổi mà cha đã giao cho hắn chức vụ cao như vậy sẽ không khỏi khiến người ta nghi ngờ."Thế nào, nghi ngờ năng lực làm việc của tôi sao?"

Lạc Thiên Uy xoay đầu lại, đột nhiên chống hai cánh tay lên đem Lạc Tích Tuyết vay vào trong ngực, ánh mắt mãnh liệt chăm chú nhìn cô."Em..."

Lạc Tích Tuyết có chút không được tự nhiên khi bị hắn vây lấy như vậy, muốn giãy giụa nhưng lại sợ hắn hiểu lầm nên chỉ có thể nhắm mắt lại lắc đầu một cái:"

Chị không có ý này"

."Không có sao? Lac Tích Tuyết bằng không chúng ta đánh cuộc thử đi?"

Hắn thần bí nhíu mày nói."Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì?"

Lạc Tích Tuyết khó hiểu hỏi.Lạc Thiên Uy cúi đầu cố gần môi cô, trong mắt thoáng hiện lên sự tính toán:"

Trong thời gian một tháng, nếu như tôi không đảm nhiệm được chức vụ tổng giám đốc tôi sẽ tự động rút lui, nhưng nếu tôi làm được thì cô chuyện gì về sau đều phải nghe tôi."

Lạc Tích Tuyết ngước mắt chống lại đôi mắt tinh nhuệ của hắn, không hiểu thâm ý trong lời nói cùa hắn là gì, chuyện gì cô cũng nghe theo hắn thì đối với hắn có ích lợi gì?"Như thế nào, đồng ý hay không?"

hắn càng thêm gần cô, một cỗ áp lực vô hình tiến tới cô làm cho Lạc Tích Tuyết theo bản năng lùi về sau một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip