chap 15


Tại một con hẻm nhỏ, Bảo Nhi bực bội đạp giày cao gót vào những cái lon vứt lăn lóc, đi vào một ngôi nhà hoang.

Bảo Nhi: “ nói đi, cần bao nhiêu tiền nữa?”

…. : “ không nhiều lắm” người kia vừa nói vừa giơ 5 ngón tay lên.

Bảo Nhi: “ 5 triệu?”

Người kia lắc đầu.

Bảo Nhi:  “ 50 triệu”

…. : “ không phải là 500 triệu”

Bảo Nhi: “ sao anh không cướp ngân hàng luôn đi” Bảo Nhi mắng vào mặt người đàn ông kia.

Người đó chỉ cười, lắc đầu: “ cướp ngân hàng, bị bắt chẳng phải ăn cơm tù sao? không bằng cướp của cô em đây?”

Người đó vừa nói, vừa lấn tới. Bảo Nhi lui dần về sau, hốt hoảng hét lên: “ được, tôi… tôi đưa cho anh, đưa ảnh cho tôi”

…. : “ nhận được tiền, tôi đưa cho cô tiêu huỷ tất cả” người kia rút một điếu thuốc, bỏ vào miệng.

Bảo Nhi: “ nhớ đó”

Bảo Nhi lại giẫm lên những cái lon, trở về chiếc xe màu đỏ của mình. Cô ta vò tóc, đập tay vào vô lăng.

Chết tiệt, nếu không phải điểm yếu từ tay người kia, việc gì phải mất nhiều tiền như vậy. Bảo Nhi cô ta không thể bị huỷ hoại được.

Mấy năm trước, khi bỏ chồng con đi theo tên ngoại quốc, cô bị tên đó lừa gạt, bán vào hộp đêm. May mắn thoát ra được nhưng lại không cách nào trở về, hằng ngày đi làm gái đứng đường. Sau đó, cô ta có cách liên lạc và biết được nhà họ Nguyễn đang phát triển, cô ta dành tiền tiết kiệm cho tương lai về sau. Cô ta cho Tiểu Trương vào làm giúp việc để thăm dò.

Sau đó, nhờ trí thông minh của con trai, cô thuận lợi vào nhà những hình ảnh cô ta đứng đường kia đều bị tên gia hoả Thạch Tinh kia chụp được, hắn ta lấy nó ra uy hiếp.

Nếu không trừ mối hiểm hoả này, cô ta sẽ mất trắng tất cả.

————

Phúc ngồi xuống ở mái hiên nhà, mặt ngóng chờ mẹ về. Ngày mai là sinh nhật cậu vậy mà mẹ chẳng nhớ gì. Cậu nhớ vào ngày này năm ngoái, cậu cũng có một sinh nhật rất lớn, nhưng sinh nhật ấy do cậu phá huỷ. Đơn giản là vì nó do Tiểu Phương làm. Nhưng bây giờ, cậu rất muốn được tổ chức sinh nhật.

Nhìn chiếc xe màu đỏ dần đi vào, Phúc vui mừng chạy ra. Bảo Nhi xuống xe, khuôn mắt lộ rõ vẻ bực tức.

Phúc: “ a…mẹ, mẹ về rồi”

Bảo Nhi không để ý đến cậu, trực tiếp đi vào nhà. Phúc tủi thân, ôm lấy chân cô ta.

Phúc: “ mẹ, mẹ hết thương Phúc rồi sao? sao mẹ lại không để ý đến Phúc?”

Bảo Nhi đang bực, Phúc lại làm nũng khiến cô càng khó chịu hơn. Nhưng khi suy nghĩ lại, cô ta nảy ra một ý định. Chỉ cần Phúc, sau này chuyện kia bại lộ vẫn sẽ còn Phúc làm điểm tựa cho cô. Nghĩ vậy, cô ta thay đổi sắc mặt, dịu dàng hơn ngồi xổm xuống.

Bảo Nhi: “ Phúc ngoan, do mẹ dạo này bận nên không chơi với con được”

Phúc: “ mẹ, mẹ nhớ mai là ngày gì không?”

Bảo Nhi: “ là ngày 5/12, cô giáo muốn gặp phụ huynh sao?” Bảo Nhi thắc mắc hỏi Phúc.

Mặt Phúc trầm xuống: “ mẹ, mai là sinh nhật”

Bảo Nhi: “ a,.. mẹ tất nhiên là nhớ rồi. Chỉ là mẹ giả vờ xem con có giận mẹ không thôi. Vậy con muốn quà gì nè?”

Phúc: “ con muốn đi khu vườn cổ tích” Phúc muốn nhảy dựng lên. Cậu biết mẹ sẽ nhớ mà.

Bảo Nhi: “ được, sáng mai mẹ sẽ đưa con đi. Bây giờ con đi tìm tiểu Trương chơi đi, mẹ bận ít việc rồi”

Tiểu Phúc nghe lời cô ta, vui vẻ chạy đi.

bảo Nhi đứng dậy hừ lạnh. Sinh nhật sao? làm sao cô nhớ được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #đóm