tấm ảnh
Trên chiếc bàn làm việc của Nguyễn Bảo Khánh là tài liệu chất đống, rất lôn xộn. Cô biết anh đang rất bận rộn. Nghĩ vậy nên cô sắp xếp lại bàn làm việc cho anh.
Xong, cô thấy thứ gì đó rơi xuống sàn, cô nhặt lên. Là một tấm ảnh.
Tấm hình có vẻ đã cũ nhưng vẫn còn rõ người trong ảnh.
Trong hình là hai người. một cô gái thành thuần, đơn giản và một chàng trai lạnh lùng nhưng không kém phần ôn nhu. Cô gái mặc một chiếc áo phông trắng, in hình một cô bé chibi, váy đen kết hợp với áo trắng khiến cô trở nên rất đẹp tựa như thiên thần. Bên cạnh cô gái đó là một chàng trai, đó là Bảo Khánh. Anh và cô gái kia mặc đồ đôi, áo anh cũng màu trắng nhưng in hình cậu bé chibi, trông hai người rất hạnh phúc. Trong hình có thể đoán ra họ đang ở khu vui chơi.
Chàng trai đó là chồng cô hiện tại, vẻ mặt ôn nhu đó…. vậy chắc cô gái kia là vợ cũ của anh ta.
…. : “ cô đang làm gì đó” giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía sau
Cô giật mình quay ra đáp: “ em….em đang dọn phòng giúp anh”
Anh: “ ai cho đụng vào nó, đi ra ngoài đi. Còn nữa, sau này không có sự cho phép của tôi, cô không được vào đây. Nghe rõ chưa?” anh đi tới giật lấy tấm ảnh từ tay cô, lớn giọng quát.
Cô: “ vâng” cô xoay người, nhẹ nhàng rời đi. Trước khi đóng cửa căn phòng anh, cô còn thấy anh nhìn chằm chằm bức ảnh, vuốt ve nó.
Cô nhắm mắt, kìm lại giọt nước mắt sắp trào ra. anh còn yêu vợ cũ, yêu rất nhiều. Có lẽ, dù cô có cố gắng thế nào, tim anh vẫn không thể nào có cô.
Phúc: “ sao vậy? bị mắng? đáng đời” Phúc từ đâu xuất hiện, cười mỉa mai cô một cái rồi chạy về phòng.
Không được sự yêu thương của chồng, con chồng cũng đối xử chẳng ra gì. Cô là người phụ nữ thất bại, thất bại nhất thế giới. Tuy vậy nhưng cô chẳng có nửa lời oán trách, vẫn im lặng trở về phòng.
Buổi tối, sau bữa con, tiểu Phương có giúp Phúc học bài.
Cô: “ phúc này, ngày kia cô dẫn con đi khu vườn cổ tích nha”
Trước khi đi ngủ, cô nói với Nguyễn Bảo Khánh về chuyện đi chơi. Chiều này thấy cậu thích như vậy nên cô quyết định dẫn cậu đi chơi, chỉ là muốn đi hay không là ở cậu.
Nghe đến khu vui chơi cổ tích, mắt cậu sáng lên nhưng nhanh chóng biến mất. Cậu cũng muốn đi nhưng không muốn đi với tiểu Phương, cậu muốn đi với mẹ cậu.
Từ nhỏ đến lớn lên, cậu chưa từng được mẹ yêu thương như bao đứa trẻ khác, cậu cũng chưa bao giờ được nhìn thấy mẹ của cậu thật sự. Cậu chỉ được nhìn mẹ trong ảnh, lén lút nói qua điện thoại cùng mẹ cậu. Cậu đã nhờ quản gia giúp đi tìm mẹ nhưng có tìm được thì mẹ cũng không cần cậu nữa, chỉ để số điện thoại lại cho cậu mà thôi.
Được nhận tình yêu thương của cô nhưng cậu lại không cần nó. Mấy bạn trong lớp luôn khen cậu có một người mẹ vừa đẹp vừa tốt bụng nhưng cậu chẳng quan tâm. Vì đó không phải mẹ cậu, cậu tin mẹ cậu đẹp hơn cô, yêu thương cậu hơn cô.
Ngọc Phương: “ sao hả, không đồng ý sao?”
Thấy biểu hiện trên mặt cậu, cô lại thấy thương. Mặt cậu hiển õ vẻ cô đơn, buồn bã.
Nghe lời nói của cô, cậu như nghĩ ra được thứ gì, đưa ánh mắt trong suốt lên nhìn cô.
Phúc: “ được, tôi đi”
Nói xong không để cô nói gì, lấy chăn trùm kín mặt. Cô biết cậu không muốn nói với cô nữa nên cô nên đi ra ngoài. Cô hiểu rõ cậu, nếu cô còn ở lại, thì chắc chắn cậu sẽ nổi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip