Chương 8(1): Hồi ức
Chương 8(1)
Đầu óc đau buốt, tiếng người vẫn vang bên tai, Khinh Mạn thấy mình đang dần chìm sâu vào làn nước, cơ thể mềm nhũn, nàng như đang tan vào trong nước lạnh ngắt.
- Ta bắt được nàng ấy rồi.
Mặt nước đen ngòm kia đã nuốt hết sức lực của nàng, nàng cũng không mở mắt nổi để xem người cứu nàng là ai, chỉ thấy người này hình như là nam tử, chắc là Lâm Triết đã cứu nàng.
Từ sau đêm trung thu không may mắn đó, nàng phải tĩnh dưỡng ở nhà nửa tháng. Lâm Triết cũng thường lẻn đến thăm nàng, có nhiều lần do bận rộn công việc y tới trễ nàng chỉ thấy bóng y trên cửa, chắc y cho là nàng đã ngủ nên không nói câu nào rồi xoay người bỏ đi. Thời gian mới đó mà đã trôi qua rất nhanh.
Gió càng ngày lại càng lớn và đã bắt đầu mang hơi lạnh, lần này đã gần một tháng kể từ ngày nàng ngã xuống hồ, hôm nay nàng chờ mọi người ở quán trà để chào tạm biệt trước khi nàng đi buôn xa vài tháng. Lá xanh không còn nữa, thay vào đó là cành cây khô trơ trụi, lá vàng rơi xuống xoay tròn rồi trôi theo dòng nước, không khí thanh mát và se lạnh. Không khí này cũng làm lòng con người có thêm nhiều thanh tịnh.
- Nàng lại ngồi ngẩn ngơ rồi
- Làm gì có chứ. Lần này ta sẽ không gặp mọi người trong mấy tháng, hẹn mọi người ra đây để thông báo nếu có ai nhờ ta mua gì liền nói đi.
- Nàng đi buôn à, cha nàng không thể để nàng nghĩ ngơi thêm à.
- Không, ta tự xin đi, chân của cha ta mùa đông sẽ bị đau nhức, ta cũng không phải là kẻ quá yếu đuối như vậy đâu.
- Vậy chúng ta chúc Dương cô nương lên đường bình an, Lâm Triết à, ngươi đừng tỏ ra thiểu não như vậy, cô ấy đi sẽ không yên tâm chút nào.
- Tỷ lại không được gặp muội rồi, muội mau trở về đấy.
Không biết nên nói gì nên mọi người lại trầm mặc, lần này nàng đi thật sự sẽ rất nhớ Lâm Triết, Nguyệt Dung tỷ và cả công tử họ Vương nữa, nhưng có lẽ họ Vương cũng không phải là họ của hắn. Lần nào cũng vậy, nàng đang suy nghĩ thì cũng bị cắt ngang, trước mặt nàng Vương công tử đã nôn ra máu tươi, gương mặt hồng hào giờ đã trở nên xanh mét. Ngay lập tức nàng đã lao tới ngay, sắc mặt Nguyệt Dung đã tái xanh, tay cầm chén trà lên xem. Lâm Triết đang chạy ra ngoài gọi gia nhân, nàng lại thấy kỳ lạ rồi. Lâm Triết cõng Vương Cảnh Thần lên xe ngựa, Khinh Mạn lao lên xe, rồi quay lại nói gấp với Nguyệt Dung tỷ.
- Tỷ quay lại quán trà, xem thử đã có ai thu dọn chưa, tỷ hãy lấy chén trà đó đừng cho ai biết rồi trở về nhà sai gia nhân đưa sang Lâm phủ.
- Ta biết rồi.
Nói xong nàng xoay lên xe, xe ngựa bắt đầu lăn bánh:
- Vương công tử diễn kịch thật quá xuất sắc, hai người kẻ xướng, người họa thật ăn ý nga. Mà gọi là Vương công tử hình như cũng không đúng
- Nàng nói gì vậy.
- Hai người thú thật đi, hai người diễn vở kịch này để che mắt ai đó phải không?
- Dương cô nương thông minh vậy thì không nói cô ấy cũng tự đoán ra nhưng xin hỏi cô đoán ra từ khi nào.
Vương công tử nhìn Khinh Mạn, ánh mắt đã bớt lạnh lùng, nàng lại cảm thấy có chút gần gũi:
- Chuyện bắt đầu là từ thân thế của Vương công tử, à không phải là Hàn công tử, nhưng tiểu nữ phải gọi là Thái tử mới phải.
- Ta đúng là Thái tử của Long triều, sao Dương cô nương biết.
- Từ ngày gặp Nhị hoàng tử thần đã bắt đầu nghĩ về thân phận của ngài, đều là anh em tại sao phải hẹn gặp lại, chứng tỏ hai người không hề ở chung, gia đình của một vị quan lớn thì con cái cũng không phải ra ở riêng như vậy, chỉ có thể là các hoàng tử mà thôi, ta càng chắc chắn hơn vì ngài luôn cẩn thận dùng kim bạc giấu trong ống tay áo để thử độc tức cả đồ ăn, chỉ có người của hoàng gia mới có thói quen như vậy vì họ sợ mình sẽ bị đầu độc cũng chính vì điều này nên thần chắc chắn là hôm nay ngài cố tình đóng kịch. Mọi khi hai người đi ra ngoài không mang theo gia nhân, lại rất thích đi bộ hôm nay lại ngồi xe ngựa tới, thì ắt hẳn chuyện này hai người đã tính toán. Còn ngài là thái tử vì ngài từng được nhị huynh ngài gọi là tứ đệ, vậy ngài là thứ tư trong các hoàng tử, chuyện đương kim hoàng thượng bỏ trưởng lập thứ trong kinh thành này rất nhiều người biết.
- Dương cô nương đã đoán đúng rồi, nhưng hôm nay là ta trúng độc thật, nhưng là ta tự uống, cũng đã uống thuốc giải trước rồi nên độc chỉ phát tán một phần công lực đủ che mắt người khác thôi.
- Ta và Hàn Cảnh Thần là đang diễn kịch, xin lỗi nàng đã lấy cuộc gặp gỡ hôm nay để thực hiện kế hoạch, làm mọi người kinh sợ.
- Vậy thần mạn phép hỏi, ngài vì ngai vàng bất chấp cả mạng mình vậy sao. Nếu tính sai độc tính của thuốc thì ngai vàng này ngài cũng không còn mạng mà ngồi rồi.
- Ta có khả năng tranh giành thì phải còn mạng để ngồi lên đó.
Theo như ý hắn nói, Khinh Mạn thấy người này đã chắc chắn kế hoạch thành công rồi mới làm, hắn mưu sâu không khó lường. Lâm Triết nói:
- Chuyện lần trước chúng ta ngã xuống sông là do tam hoàng tử bày ra, hôm đó Cảnh Thần đã thấy thuyền được dán bằng gỗ nhưng vẫn bước xuống là chờ ngày tiễn bớt một vị huynh đệ có tham vọng với thứ vốn thuộc về Cảnh Thần.
- Vậy khi ta nằm ở nhà dưỡng bệnh thì tam hoàng tử đã đi khỏi kinh thành rồi sao?
- Đúng vậy, lần này là nhắm tới nhị hoàng tử, hắn ta cũng có thông minh có thủ đoạn nhưng do nhà ngoại của hắn làm hoàng thượng phải bận tâm.
Máu của Hàn Cảnh Thần phụt ra, Lâm Triết sẽ đưa hắn vào Đông cung, Khinh Mạn bước xuống xe, lửng thửng ra về, lòng nàng vẫn còn thấy hơi hoảng sợ. Nàng vừa bước chân ra về lại vừa suy nghĩ, hắn cũng là thân bất do kỷ rồi, hắn không tính toán trước thì hắn chỉ có con đường chết mà thôi. So với việc tay kẻ khác nhuốm màu mình thì tay mình nhuốm máu kẻ khác vẫn tốt hơn.Chuyện này cũng là bình thường trong thâm cung hiểm ác, Hàn Cảnh Thần luôn phải bày mưu tính kế để tranh đoạt hoàng vị, mà cũng không phải hắn là đang bảo vệ thứ thuộc về hắn thôi, chỉ hy vọng giang sơn đổi chủ, tân đế lên ngôi không có một trận máu tanh. Nàng sẽ phải rời kinh thành một thời gian rồi, hy vọng kế hoạch của hai người ấy sẽ tốt đẹp.
Từng tia nắng chiếu xuống lan tỏa khắp nơi, nắng rực rỡ như vậy nhưng cái lạnh tê buốt của mùa đông vẫn còn vẹn nguyên, nàng đi đã một tháng rồi, ở phía nam Long triều khí hậu dễ chịu hơn không có gió rét thổi từng cơn như ở phương bắc, đưa tay đón lấy một bông tuyết, tuyết thật lạnh, nàng đã từng nghe một câu chuyện có một nàng tiên vì lỡ yêu người phàm nàng nguyện hóa thành tuyết một năm rơi xuống đất để tới nơi có người mình yêu. Khinh Mạn đã từng nghĩ tới tình yêu chân thành đó nhưng rồi nàng lại thấy nó chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Ngồi trên xe ngựa nhưng nàng vẫn cảm thấy được cái lạnh thấu xương đó, người có chút ê ẩm do đã ngồi xe ngựa nhiều ngày. Bất giác nàng lại nhớ người đuổi theo nàng ngày hôm kia khi ở gần khách điếm lúc đó nàng làm rơi mất khăn tay nhưng cũng không mấy đặc biệt nên nàng không quay về tìm vì sợ người đó sẽ đuổi theo nàng, mà hình như người đó có việc gấp nên nàng mới chạy thoát.
Gặp lại được mọi người ở kinh thành nàng rất vui, có lẽ nàng không ngờ rằng tháng ngày bình yên của nàng sẽ không kéo dài được bao lâu, sóng gió đã bắt đầu, nàng đã vô tình tham gia vào con đường con tranh đoạt hoàng quyền mà nàng không hề hay biết. Nhiều năm sau nàng lại muốn quay trở về lại thời điểm ấy khi nàng vô ưu vô lo nhưng cũng đã muộn, lòng chỉ còn tiếc thương vô hạn, thời gian thì không chờ đợi ai cả.
Chi Yến phường, nơi này có tên như vậy bởi đây là một phường múa mà các vũ khúc thì mềm mại, sinh động như chim yến chao liệng trên bầu trời. Cũng đã tháng mười hai rồi, trời càng lạnh hơn, hôm nay Khinh Mạn có hẹn với Dung Tỷ ở đây. Nàng lại làm những việc ngoài dự định và làm trái với nguyên tắc không màng thế sự của mình trước khi Dung tỷ tới, vừa gặp Dung tỷ thì bị đổ trà lên người phải chạy về thay váy không thôi nhiễm phong hàn. Khi nàng quay lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, có hai bóng dáng nam tử quen thuộc, hai người này đúng là không hẹn mà gặp, Hàn Cảnh Thần và Lâm Triết tới chắc cũng đã lâu, nàng phải chạy về thay váy rồi lại chạy tới đây, ánh mắt Khinh Mạn lại giao động ánh mắt của Cảnh Thần nhìn Nguyệt Dung tỷ có chút ôn nhu, khác hẳn với vẻ thờ ơ ngày trước. Hôm nay mọi việc thật lạ lùng.
�����L�w��ܥ
Một tuần mình post một chương nhé, hihi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip