Chương 2: Bão Ngầm Sau Tuyển Tú
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, đợt tuyển tú năm nay cuối cùng cũng hạ màn. Danh sách tân phi nhanh chóng được ban xuống, những gương mặt mới bước chân vào hậu cung, mang theo bao khao khát, toan tính và cả nỗi bất an mơ hồ. Có những thiếu nữ chỉ được phong làm Thường Tại, Tài Nhân, thậm chí có người còn không lọt nổi vào mắt Hoàng Thượng, chỉ được giữ lại làm Hoan Nữ Tử
Thế nhưng, trong muôn vàn tân tú, chỉ có một người khiến hậu cung xôn xao đến mức gió thổi khắp ba cung sáu viện: Đổng Như Nguyệt – người được phong hiệu Đổng Thường Tại, lập tức được an trí tại Ngọc Trúc Cung, gần ngay cạnh tẩm điện của Hoàng Thượng.
Nàng không có xuất thân hiển hách, chỉ là ái nữ của một vị quan văn nhỏ trong triều. Nhưng chỉ cần bước qua cửa điện tuyển, mọi ánh nhìn đều bị giữ chặt nơi nàng. Vẻ đẹp thanh lệ mà băng lãnh ấy, giống như được khuôn lại từ hình bóng của một người quá cố – cố Trắc Phúc Tấn từng khiến lòng vua mê muội.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng biết: nàng ấy – năm đó đã khiến Hoàng Thượng quên mất chính phi là ai.
---
Tại Trường Nhạc Cung, ánh sáng hoàng hôn trải dài qua lớp rèm gấm, in bóng hai người phụ nữ quyền thế đang ngồi đối diện bên bàn trà. Không tiếng đàn, không chim hót, chỉ có mùi hương nhài thoảng qua khiến không khí càng thêm căng như dây cung.
Liễu Quý Phi khẽ nâng chén trà, đôi mắt đạm mạc như nước xuân. Ngồi đối diện là Hiểu Phi – Mục Nhã Lan, ánh nhìn vẫn dịu dàng nhưng giọng nói mang theo một chút giễu cợt:
“Tân tú nhập cung chưa đầy một khắc, đã được phong làm Thường Tại, lại ban cung riêng. Thật khiến người ta... ngưỡng mộ.”
Liễu Quý Phi đặt chén xuống, cười như không cười:
“Ngưỡng mộ làm gì? Dung mạo giống người, nhưng người đã khuất thì mãi là quá khứ. Trong cung này, thứ giữ được trái tim Hoàng Thượng không phải là gương mặt.”
Hiểu Phi khẽ nghiêng đầu:
“Nhưng cũng phải công nhận, có vài gương mặt… dù là quá khứ, vẫn có thể khiến hiện tại nghiêng ngả.”
Trong giọng nói của nàng không rõ là tán thán hay cảnh báo, nhưng Liễu Quý Phi nghe rõ từng chữ như dao cứa vào ký ức. Năm xưa, người khiến Hoàng Thượng phong làm Trắc Phúc Tấn giữa lúc đã có Đích Phúc Tấn danh chính ngôn thuận, chính là cố nhân đó.
Giờ đây, một cái bóng y hệt ấy lại trở về, khoác lên mình một cái tên mới, một thân phận mới – và một sự sủng ái không cần che giấu.
---
Cùng lúc ấy, tại Trường Xuân Cung, Hoàng Hậu Diệp Hách Na Lạp Kỳ Uyên đang tỉ mẩn thêu từng mũi kim lên chiếc yếm lụa. Dáng người đoan trang, khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt tĩnh như mặt hồ – nhưng bàn tay lại khựng lại khi Ngọc Tâm khẽ quỳ xuống thưa:
“Nương nương, Hoàng Thượng… đêm nay ghé Ngọc Trúc Cung.”
Không một tia biến sắc. Chỉ là động tác cầm kim dừng lại một thoáng. Hoàng Hậu đặt khung thêu xuống bàn, nhẹ nhàng nói:
“Soạn một rương trâm ngọc, gửi đến Thục Thường Tại. Nói là lễ mừng nhập cung, cũng là chút lòng quý mến của Bổn cung.”
Ngọc Tâm khựng người, cắn môi:
“Thần thiếp nghe nói… nàng ấy rất giống người năm đó.”
Hoàng Hậu khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt không còn dịu nữa – chỉ còn sự xa cách lạnh như sương đêm:
“Giống ai không quan trọng. Chỉ cần Hoàng Thượng để tâm, thì dù là gương mặt nào, Bổn cung cũng phải nhớ đến.”
Nàng quay đầu ra cửa sổ, nơi ánh trăng bắt đầu nhô lên khỏi rặng núi. Trăng sáng, nhưng lạnh lẽo. Giống như lòng nàng lúc này – không phải ghen tuông, mà là tịch mịch.
Không ai biết trong nụ cười kia, ẩn chứa bao nhiêu nỗi lòng.
---
Năm ấy, trong đợt tuyển tú đầu tiên—
Không khí trong đại điện trang nghiêm đến nín thở. Trên ngai vàng cao cao tại thượng, vị quân vương trẻ tuổi lười biếng tựa vào long ỷ, ánh mắt sắc bén lướt qua từng thiếu nữ dưới điện.
Khi đến lượt Diệp Hách Na Lạp Kỳ Uyên, Người không chút do dự:
“Diệp Hách Na Lạp Kỳ Uyên, lập làm Đích Phúc Tấn.”
Nàng là thanh mai trúc mã của Người, là nữ tử mà Người đã định sẵn sẽ lấy làm thê tử. Những tưởng, nàng sẽ là duy nhất.
Nhưng rồi, nàng ấy xuất hiện.
Một nữ nhân khoác y phục trắng thuần bước vào. Giữa khung cảnh vàng son lộng lẫy của hoàng cung, nàng tựa một bông mai trắng nở rộ giữa trời đông, thanh khiết và xa vời.
“Bẩm Vương gia, thần nữ Tô Uyển Thanh, con gái Tô đại nhân.”
Tất cả những âm thanh xung quanh bỗng chốc mờ đi. Trên ngai vàng, Vương gia lần đầu tiên, lộ ra một thoáng dao động. Một ánh mắt không thể rời đi.
Khi đó, Diệp Hách Na Lạp Kỳ Uyên đã biết, trái tim Người không còn chỉ thuộc về nàng nữa.
“Phong làm Trắc Phúc Tấn.”
Lời tuyên phong nhẹ bẫng, nhưng lại như một vết dao khắc sâu vào lòng nàng.
---
Đêm ấy, hậu cung tưởng như yên bình, nhưng mỗi góc điện đều có kẻ đang thầm tính toán. Có người vui mừng vì một gương mặt mới khiến các phi tần khác phải dè chừng, có kẻ lo lắng vì bóng ma quá khứ đang đội lốt hiện tại trở lại.
Gió vẫn chưa nổi, nhưng ai cũng cảm nhận được: sấm chớp đã bắt đầu tích tụ nơi tận cùng bầu trời.
---
Trở lại hiện tại
Tại Trường Nhạc Cung, nơi ở của Liễu Hoàng Quý Phi.
“Nương nương, Hoàng Thượng đã đến Ngọc Trúc Cung.”
Một tiếng choang! vang lên. Chiếc chén sứ men ngọc trong tay Liễu Thanh Ca rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Nàng ta nhắm mắt, cố gắng che giấu sự uất nghẹn. Nàng vừa mới trở thành Quý Phi, cứ ngỡ mình sẽ là người được sủng ái nhất, nhưng chỉ trong một đêm, một nữ nhân vừa vào cung đã chiếm trọn sự chú ý của Hoàng Thượng.
Hậu cung này, vinh hoa phú quý chỉ là bề nổi.
Thứ quyết định tất cả—là sự sủng ái.
Nếu không có sủng ái, dù có danh hiệu cao quý đến đâu, cũng chẳng khác gì một chiếc vỏ rỗng.
Bên ngoài trời vẫn sáng, nhưng trong cung, đã có quá nhiều trái tim bắt đầu vỡ vụn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip