Chương 2: Hoa hoa lệ lệ làm vật hy sinh
Lâm Lập Hạ vừa mới chuẩn bị chào hỏi thì mỹ phụ kia vẻ mặt giận dữ vọt đến trước mặt cô, nâng tay hung hăng tát một cái.
"Tiện nhân! Sao ta có thể sinh ra một đứa không biết liêm sỉ như ngươi?"
Lâm Lập Hạ bị đánh đến loạng choạng ngã trên mặt đất, ngẩng đầu, mắt trừng lớn nhìn vị mỹ phụ giơ tay đánh mình, cơn giận trào dâng trong lòng. Bác gái à! Tôi với cái người mà bác gọi là "không biết liêm sỉ" kia không có lấy một xu quan hệ!
Nhưng mà đau đớn bừng bừng trên mặt lại nhắc nhở cô, bây giờ cô chính là con gái của vị mỹ phụ này, là Đại tiểu thư Lâm gia, cho nên, cái gì cô cũng không thể nói, cái gì cũng không thể làm.
"Ngươi, ngươi…" Mỹ phụ, cũng chính là Đỗ Lệ Nương vươn ngón tay run run chỉ vào đứa con gái là cô bị đánh tới rỉ máu ở khóe miệng: "Bình thường ngươi xằng bậy ở bên ngoài, bất kể ta khuyên thế nào ngươi cũng bỏ ngoài tai, nhưng chỉ cần ngươi không gây ra chuyện gì lớn, ta cũng lười đi quản ngươi. Thế nhưng bây giờ ngươi lại đi làm loạn ở Lâm gia! Có phải ngươi muốn làm ta tức chết không? Sao ta lại có một nữ nhi mặt trơ trán bóng như vậy?"
Lâm Lập Hạ vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích nghe bà ta mắng chửi, nửa bên mặt sưng phồng lên, trong mắt dâng lên ánh lệ, đáng thương vô cùng. Chẹp, cái tát vừa rồi bà Lâm này ra tay thật nặng, cô cảm thấy hàm răng mình đều muốn rụng rời hết.
Lâm lão gia Lâm Viễn Sơn phía sau thấy phu nhân mình luống cuống như vậy thì vội đi lên trấn an: "Phu nhân không cần kích động, Hạ nhi cũng chỉ là nhất thời hồ đồ thôi."
"Nhất thời hồ đồ?" Đỗ Lệ Nương hừ lạnh một tiếng: "Đúng là thần trí không rõ, lại còn hồ đồ đến tận trên người đệ đệ của ngươi."
Lâm Viễn Sơn nghe vậy cũng liếc mắt nhìn con mình, lại ôn tồn mở miệng: "Hạ nhi cùng với Dật nhi cũng không phải tỷ đệ ruột thịt, đã như vậy, thì cho hai đứa thành thân đi."
Lâm Lập Hạ nghe vậy cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, hóa ra cô đoán đúng. Lâm Đại tiểu thư là con riêng của bà Lâm, còn thiếu niên kia mới là con trai ruột của Lâm lão gia.
Nhưng mà tình huống trước mắt như vậy làm cho cô có cảm giác, chính là Lâm phu nhân cố ý tát cô một cái, sau đó để Lâm lão gia mượn nước đẩy thuyền nói ra những lời này? Lại nhìn thiếu niên bên cạnh vẻ mặt không đổi, Lâm Lập Hạ liền biết hắn ta tuyệt đối sẽ không làm theo ý hai người kia.
Đỗ Lệ Nương nhìn Lâm Lập Hạ trên đất, lại xoay người nhìn về phía Lâm Viễn Sơn: "Lão gia, chuyện này."
"Không cần nói nữa." Lâm Viễn Sơn ngắt lời Đỗ Lệ Nương: "Sự việc lần này cứ quyết định vậy đi, Hạ nhi và Dật nhi đính ước, tháng sau chọn một ngày lành để tổ chức."
Đỗ Lệ Nương cụp mắt, làm cho người ta không nhìn ra được cảm xúc trong mắt bà: "Dạ vâng, lão gia."
Lâm Lập Hạ có chút ngạc nhiên, việc chung thân đại sự cứ như vậy quyết định thì cũng quá tùy tiện rồi?
Lâm Hành Dật luôn đứng một bên không nói chuyện cuối cùng cũng mở miệng: "Phụ thân đang nói đùa với con đúng không?"
Lâm Viễn Sơn nhìn về phía con mình, trong mắt mang theo răn dạy: "Dật nhi, lời này của con có ý gì?" Trong lòng lại thở dài vô lực, đứa con trai này ông nuôi mười sáu năm, nhưng lại không thể đoán được tâm tư của nó.
"Có ý gì? Phụ thân nghe không hiểu sao?" Trên mặt hắn lộ ra tia tà khí vui sướng không phù hợp, trong mắt hiện lên vẻ miệt thị: "Phụ thân bảo con cưới nàng?" Tay chỉ thẳng vào Lâm Lập Hạ ngồi trên đất: "Bảo con cưới một nữ nhân ai cũng có thể làm chồng như vậy?"
Ai cũng có thể làm chồng? Lâm Lập Hạ hụt hơi suýt thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Anh bạn nhỏ đẹp trai này trông thì tưởng thuần khiết, ai ngờ lại có thể nói ra những lời độc ác như vậy.
"Ngươi…" Lâm Viễn Sơn tức đến phát run: "Ai cho ngươi nói Hạ nhi như vậy?"
Lâm Hành Dật hừ lạnh một tiếng, đi qua chỗ Lâm Lập Hạ, hơi hơi cúi người xuống, ngón tay thon dài xoa xoa nửa gương mặt hoàn hảo bên kia.
Cảm xúc dưới tay mềm mại trơn mịn, động tác của Lâm Hành Dật nhẹ nhàng mang theo thương tiếc, nhưng miệng lại phun ra những lời nói ác độc lạnh băng: "Một gương mặt đẹp như vậy, một thân hình đẹp như vậy, lại có một trái tim phóng đãng, cũng không biết học ai…"
Lời này vừa ra khỏi miệng thì gương mặt Đỗ Lệ Nương lập tức trở nên trắng bệch, trong mắt lóe lên một tia ác độc, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy. Khi còn trẻ bà từng là một mỹ nhân có tiếng. Sau khi được gả cho người ta, vì người đó có mỹ thiếp nên lạnh nhạt với bà. Sau đó phu quân vì gặp lũ lụt mà qua đời, bà mang theo con gái lên kinh, không ngờ gặp lại thanh mai trúc mã ngày xưa, chính là Lâm Viễn Sơn.
Trong nhà Lâm Viễn Sơn cũng chỉ có một thê tử, từ nhỏ ông đã tình sâu nghĩa nặng với Đỗ Lệ Nương nên kiên quyết nạp bà làm thiếp. Lâm phu nhân không ngăn cản được, liền tự sát mà chết ở ngay trong ngày đại hôn của bà, để lại đứa con trai mười tuổi và một đứa con gái.
Lâm Hành Dật vô cùng oán hận Nhị nương, những lời này tuy là nói với con gái bà, nhưng cũng ám chỉ mẫu thân là bà đi dụ dỗ người khác.
Lâm Viễn Sơn nhìn sắc mặt đau lòng của Đỗ Lệ Nương, tiến lên tát con mình một cái: "Đồ bất hiếu, bây giờ không đến lượt ngươi nói chuyện! Hôn nhân đại sự là do cha mẹ quyết định, không cần ngươi nói đồng ý hay không."
Lâm Hành Dật đứng thẳng, bị cha mình tát một cái, trên mặt cũng không có sợ hãi: "Lâm Hành Dật ta lấy vợ phải lấy người hiền, phụ thân bảo ta lấy một nữ nhân dâm đãng như vậy? Hừ, đúng là làm trò cười cho thiên hạ! Ta dù có cưới một nha hoàn cũng không lấy Lâm Lập Hạ. Nàng ta, chơi đùa thì được, các người nghĩ ta nghiêm túc hay sao? Lấy về bị cắm sừng lúc nào cũng không biết."
Lâm Viễn Sơn nghe vậy liền khí huyết dâng trào, kích động nhấc chân đạp Lâm Hành Dật một cái: "Ngươi, tên nghiệt tử này?"
Tên Lâm Hành Dật này cũng không ngoan ngoãn để bị đá, mà tránh sang một bên: "Nghiệt tử? Nghiệt tử là ta cũng không biết là ai sinh ra?"
Ngữ khí trêu đùa, Lâm Hành Dật vân đạm phong khinh nói, đáy lòng giống như không có tia gợn sóng. Nhưng Lâm Lập Hạ lại chú ý thấy bàn tay hắn nắm chặt đến nổi đầy gân xanh. Hóa ra cô hoa hoa lệ lệ làm vật hy sinh. Lâm Lập Hạ cảm thán, đây chính là ân oán hào môn trong truyền thuyết sao?
Đỗ Lệ Nương cảm thấy xấu hổ không thôi, vội vàng kéo Lâm Viễn Sơn đang kích động lại, nhưng lời nói ra lại chẳng khác gì thêm dầu vào lửa: "Lão gia, ông đừng xúc động, ta biết Dật nhi không cố ý nói như vậy."
"Nó chính là muốn làm ta tức chết!" Lâm Viễn Sơn bỏ tay Đỗ Lệ Nương ra, mặt đỏ lên, hổn hển thở dốc: "Việc hôn nhân của các ngươi, thành cũng phải thành, không thành cũng phải thành!" Nói xong dùng sức phất tay áo bước ra cửa.
Đỗ Lệ Nương hết nhìn Lâm Viễn Sơn tức giận ra khỏi cửa, lại nhìn Lâm Hành Dật với Lâm Lập Hạ trên đất, bất đắc dĩ lắc đầu rồi đi theo sau, cả đại sảnh chỉ còn mỗi Lâm Hành Dật và Lâm Lập Hạ.
Lâm Hành Dật chậm rãi thả lỏng hai tay đang nắm chặt ra, quay đầu nhìn Lâm Lập Hạ mang vẻ mặt như mọi chuyện không liên quan đến mình: "Tỷ tỷ, tỷ vui mừng chứ, cha ta bắt ta phải cưới tỷ đó."
Ngữ điệu mềm nhẹ lại lạnh lẽo làm Lâm Lập Hạ cảm thấy rùng mình, vì tránh cho bản thân mình lộ ra sơ hở gì, Lâm Lập Hạ không nói chuyện, chỉ yên lặng bình tĩnh nhìn hắn.
Lâm Hành Dật thấy trên mặt cô không có sợ hãi cũng không có vui sướng, khóe môi nhàn nhạt gợi lên ý cười, nói với cô: "Tỷ tỷ yên tâm, làm sao ta có thể cưới tỷ tỷ chứ, tỷ không phải còn yêu Cửu Hoàng tử sao, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc tỷ, tỷ tỷ cứ ngồi chờ Cửu Hoàng tử mang kiệu tám người khiêng đến cưới tỷ đi."
Lâm Lập Hạ âm thầm nhớ kĩ người này. Lâm Hành Dật chỉ vì muốn trả thù Nhị nương mà quyến rũ Lâm Đại tiểu thư, còn nói Lâm Đại tiểu thư còn đợi Cửu Hoàng tử gì đó hắn mới không cưới, còn có câu nói cuối cùng kia, nghe thế nào cũng cảm thấy ý tứ khinh miệt trong đó.
Ngón tay lại chạm vào đôi mắt hạnh mất hồn, Lâm Hành Dật lướt qua lướt lại: "Vì sao tỷ tỷ lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Là đang trách ta sao?"
Lâm Lập Hạ mặt không biểu cảm cũng không nói chuyện, thật ra trong lòng đều đã rút gân. Lâm thiếu gia, cậu đừng có nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi sắp không chịu được nữa rồi.
Lâm Hành Dật nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Lập Hạ, cúi người định hôn, lại bị Lâm Lập Hạ giơ tay ngăn lại.
Lạnh lùng cười, bàn tay to lớn của Lâm Hành Dật giữ chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mở miệng nói những lời mờ ám: "Tỷ tỷ, sao hôm nay vừa tỉnh dậy lại trở nên khác thế, thẹn thùng sao? Toàn thân cao thấp của tỷ có chỗ nào ta chưa nhìn thấy đâu?"
Gương mặt trắng nõn của Lâm Lập Hạ nhanh chóng đỏ lên, Lâm thiếu gia, cậu có thể bỏ tay ra trước được không, cái đó, cậu siết cằm tôi đau quá đó.
Lâm Hành Dật nhìn đôi mắt long lanh dần hiện lên sương mù của cô, không kìm lòng nổi liền cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng. Lâm Lập Hạ giơ tay muốn gạt ra lại bị tay kia của hắn giữ chặt, không thể nhúc nhích, trên môi truyền tới cảm xúc mềm mại ướt át.
Lâm Lập Hạ mím chặt môi không cho hắn thực hiện được. Trời ạ, cô lại bị một đưa bé kém cô n tuổi cưỡng hôn. Bình tĩnh, cô phải bình tĩnh, tất cả đều do Lâm Đại tiểu thư này gây họa, ai bảo cô ta lại chọc vào tên kế đệ có vấn đề về tâm lý này, làm hại cô phải ăn quả đắng.
Lâm Hành Dật không thể cạy được môi cô ra, trong con ngươi đen láy ánh lên tia tức giận: "Chẳng lẽ tỷ tỷ đột nhiên hiểu được hai chữ "hổ thẹn" viết như thế nào sao?"
Lâm Lập Hạ cười khổ, thiếu niên phun ra những lời nói khinh thường như vậy, nhưng cô cũng không có cảm giác gì, bởi cô không phải vị tỷ tỷ trong miệng hắn, cái người hắn oán hận chán ghét kia, có lẽ hiện giờ cũng giống như cô du dãng ở một thế giới khác. Cũng có khả năng đã tan thành tro bụi, không thể sống sót.
Không vừa lòng với hành động của cô, Lâm Hành Dật đưa tay bóp cổ cô, hài lòng cảm thấy cô tách hàm răng ra, đầu lưỡi ngang ngược mà tiến vào, dùng sức vừa hôn vừa mút.
Lâm Lập Hạ bị dọa đến cứng đờ người, tên thiếu gia này cũng BH quá đi. Người thiếu niên này lớn lên bộ dáng cũng đủ tiêu chuẩn đẹp trai, lại có thể hành động ác liệt như vậy. Tuy nhiên, kỹ thuật hôn của hắn cũng… rất tốt. Lâm Lập Hạ ngượng ngùng nghĩ.
Cố gắng truy đuổi cái lưỡi thơm tho của cô, hô hấp Lâm Hành Dật trở nên dồn dập. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, Lâm Hành Dật vô cùng lưu luyến thân thể mềm mại trong lòng mình.
Lâm Lập Hạ bị hôn tới mức không thể thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng, không ngừng đẩy người Lâm Hành Dật ra, nhưng mà khí lực hắn quá lớn, đánh như thế nào cũng không phản ứng.
"Thiếu gia." Tử Tô đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hình ảnh đỏ mặt kia thì phẫn nộ vô cùng, vì sao thiếu gia của nàng lại ôm vị Đại tiểu thư không biết xấu hổ kia chứ!
Rốt cuộc Lâm Hành Dật cũng buông tay, mặc cho Lâm Lập Hạ đẩy hắn ra. Hắn cười cười nhìn về phía Tử Tô nói: "Tử Tô, chuyện gì vậy?" Ngữ điệu ôn hòa, tươi cười xán lạn, giống như cùng với tên thiếu niên cô nhìn thấy hoàn toàn không phải là cùng một người.
Tử Tô trừng mắt lườm Lâm Lập Hạ rồi mới nhìn về phía Lâm Hành Dật nói oang oang: "Là Nhị phu nhân sai nô tỳ tới, Nhị phu nhân nói, muốn Đại tiểu thư đi Từ Thanh Tâm một thời gian." Nói xong lại mạnh mẽ trừng Lâm Lập Hạ.
Lâm Lập Hạ bên cạnh vừa điều chỉnh hô hấp, vừa nghĩ, Từ Thanh Tâm? Nghe thế nào cũng giống một am ni cô?
Lâm Hành Dật nghe xong ánh mắt liền lóe lên một tia sáng, Từ Thanh Tâm?
"Tỷ tỷ, hẳn là tỷ sẽ thích Từ Thanh Tâm." Nghe là đã thấy không có ý tốt, Lâm Hành Dật ghé vào tai Lâm Lập Hạ khẽ nói: "Ta đi trước, hi vọng tỷ tỷ ở đó vui vẻ."
Nghe vậy trên người Lâm Lập Hạ liền lạnh run từng đợt, Lâm Hành Dật nói "địa phương tốt", nghĩ ngược lại, có nghĩa là địa phương xấu?
"A, còn có." Lâm Hành Dật giống như chợt nhớ ra cái gì, liếc mắt đưa tình với cô: "Thân hình của tỷ, ta vô cùng hài lòng." Nói xong nghênh ngang mà đi, chỉ còn lại Lâm Lập Hạ kinh ngạc ngồi dưới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip