Biển
Mẹ: nảy mẹ thấy hai đứa nào ôm nhau ở ngoài kia đấy
Po và Mile ngượng đỏ tại chỉ biết cười trừ, Mile và cả nhóm ngồi uống tí nên đã bắt đầu say, Mẹ Po cũng đã vào ngủ chỉ còn các anh em ngồi nói chuyện.
Mile: chúng ta ngủ sớm mai còn đi sớm
Tong, Jeff: tôi ngủ trên giường
Vì ai cũng biết giường nhà Po khá nhỏ nên mọi người đều nhạy nhanh về bay lên để giành giường
Tong: tao ngủ bây đi ra đi
Jeff: ei ei bạn giường của tui
Bas: hai bây né ra của tao
Job: bây giành không lại tao đâu
Chỉ Có Mile là lại chiếc sofa ngồi Po thì đứng nhìn các anh giành giường mình mà cười sau đó bước lại ngồi vào lòng Mile
Mile: em vào ngủ cùng họ đi anh ngủ ở đây
Apo: được không dợ
Mile: được
Đi vào phòng tầm tí Po cầm theo chiếc chăn đi ra, mọi người đều ngủ say hết rồi phòng khách bây giờ chỉ còn chiếc đèn nhỏ màu vàng Po đi chầm chậm lại Mile ngồi bệt xuống thì thầm vào tai anh
Apo: anh ơi anh em lấy chăn cho anh nè
Mile không trả lời bé mèo nhưng đột nhiên kéo Po đến hôn nhẹ nhàng vào môi Mile cắn vào môi dưới làm Po giật mình la lên
Apo: anh đau em
Mile: suỵt đừng có la mẹ nghe đấy
Mile xích vào trong và vỗ vỗ lên ghế nhằm ý muốn Po leo lên ngủ cùng, Po cũng leo lên và ôm anh cậu nép vào hổm cổ hít hít mùi của Mile
Apo: đúng là mùi đàn ông
Mile: ngủ đi ông ơi mai còn đi
Apo: sáng anh nhớ kêu Po nha
Mile: dạ dạ đại ca
Cả đoàn xuất phát vào lúc 4 giờ sáng để di chuyển đến bãi biển Phra Nang, xe đã đến trước nhà Po nhưng bé nhà vẫn còn ngáy ngủ mãi không chịu tỉnh mẹ Po thì loay hoay soạn đồ cho cậu còn Mile phải mặc áo rồi đóng cùng cho cậu cậu chỉ đứng nắm mắt ngáp tới ngáp lui
Job: Po em đưa chân đây anh mang tất cho lẹ lên mọi người đang đợi chúng mình đấy
Tong: cái thằng bé này 22 tuổi rồi cứ như em bé cấp 1 thế không biết
Mile: thôi đừng la em ấy mọi người ra xe đi chúng tôi ra sau
Jeff: đi thôi lẹ lên mọi người
Apo: anh em muốn ngủ không muốn đi đâu
Mile: tối anh đã phải ngủ sớm mà lì không nghe anh đánh đòn bây giờ
Cả hai đi ra xe, cả đoàn đi xe 45 chổ khá lớn thì đi gần hết công ty cơ mà, mọi người đã chừa ghế đầu cho chủ tịch nhưng là ghế đôi nhưng khi Po lên xe trước thì cậu xựng lại cậu hết hồn vì sự đông thế này còn MIle bước phía sao trên tay anh đang cầm một mình nước vai thì xách balo còn đẩy thêm một chiếc vali to
...: chủ tịch ngồi ở đấy đi ạ
...: ngồi đi ạ
Mile: Po em ngồi đi
Mọi người đều mở to mắt nhìn nhau trong đầu hoang mang xì xầm to nhỏ, dự định sẽ để ghế Mile ngồi một mình vì Mile rất ghét sự chật chội ngột ngạt nhưng giờ đây
...: chủ tịch kêu Po bằng em ?
...: ồ thế này là thế này đi
Mile liền tằn thắng làm mọi người hết hồn như ra hiệu mọi người im lặng đừng chọc Po nữa không cậu sẽ đi chổ khác mất, cả ngồi chung anh sắp xếp đồ gọn gàng quay sang đã thấy em bé ngủ tiêp tóc tai thì cộng chỉa lên chỉa xuống anh bất lực cười nhìn sau đó vuốt cho ngay ngắn lại, để đầu Po tựa vào vai để em ngủ.
Cả đoàn tò mò nên chả ai ngủ được đều hướng mắt về hai người họ, thì đều chứng kiến thấy sự ân cần ấm áp Mile dành cho Po khác xa một chủ tịch lạnh nhạt nghiêm khắc ở công ty thường ngày. Đến chạm dừng chân để ăn sáng.
Mile: mọi người ăn gì cứ gọi tự nhiên nhé
Tong: cho tôi tô mì
Jeff: tôi cũng thế
...: tất cả chúng tôi đều mì
Mile quay sang nhìn Po hỏi rằng ẻm muốn ăn gì nhưng Po thấy mọi người đều nhìn cậu nên cậu nép sau lưng Mile, Mile liền nhận thấy điều đó quả thật mọi ánh mắt đều dồn về họ
Mile: ưa nhìn dì vậy
...: dạ không có gì
Mile: cho tôi tất cả đều mì nhé
Mile: bé ăn mì luôn nhé
Po gật đầu lia lịa bây giờ cậu ngại đỏ cả hai tai rồi là sau xác định được lựa chọn của bản thân nữa, thuận theo ý Mile thôi. Mọi người đang ăn chỉ có đôi bạn trẻ ngồi tình tứ là Mile đút cho Po còn Po thì ghẹo các anh bạn của ẻm
Apo: Tong anh ăn gì dợ
Tong: hông thấy sau còn hỏi em đừng chọc để anh ăn coi thằng này
Apo: Jeff ơi Jeff đi đâu dợ
Jeff: đi tu
Apo: Mile Jeff kì quá à
Cậu quay sang làm vẽ mặt nũng nịu với Mile , Mile thì lo thổi nguội thức ăn để đút cậu, mọi người ăn thì ăn nhưng vẫn nhìn Mile chăm chú .
Mile: em há miệng ra đi lẹ nhanh đi bé
Apo: nhưng xíu anh nhớ mua kem dừa cho em nha
Mile: rồi rồi tôi biết rồi bây em há miệng đi
...: đút nhau ăn nữa kìa thật sự quá tình tứ rồi
...: phải chủ tịch không dậy sao thấy lạ lẫm thế không biết
Cuối cùng cũng đến biển mọi người đều được Mile đặt phòng cả nên mỗi cá nhân đều về phòng thì đôi bạn trẻ này tức nhien là ngủ cùng rồi. Mile sắp xếp đồ ra còn Po thì đứng xung quanh coi và cậu chạy ra chổ hồ bơi trước phòng ngó xem đủ thứ từ trong phòng Mile gọi Po
Mile: em à té đấy vào đây anh nói nghe nè
Apo rất ngoan và nghe lời cậu đi vào và đi thằng lại nơi anh đang xếp đồ chui ra tay anh đứng vào trong lòng anh và hai tay cậu câu cổ anh, mắt chạm mắt không gian như ngưng đọng tại chính căn phòng này, cậu hôm nay lại chủ động hôn anh rồi, một cái hôn môi nhẹ nhàng nhưng những tiếng nút môi của cả hai vang khắp phòng nhưng vì khá khó thở nên cậu đã dứt ra.
Apo: em khó thở lắm anh như muốn ăn luôn mũi em
Mile: ơ anh có đâu
Apo: thôi anh xếp đồ đi em đi qua Tong đây
Apo vừa đi đã bị anh kéo lại , cả hai ngồi xuống giường hướng ra ban công nhìn thẳng view biển, anh bế ngồi vào lòng sao đó xoa xoa lưng, mặt anh lúc này trầm xuống không biết vì sao
Apo: anh bị làm sao ạ đừng buồn mờ em xin lỗi
Mile : em không có lỗi
Apo: sao anh lại buồn
Mile: anh sợ
Apo: sợ ai nói đi em giải quyết cho
Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu đôi mắt Phượng luôn làm lòng anh xao xuyến chỉ muốn hôn nhẹ lên đôi mắt ấy
Mile: anh sợ ngày nào đó Po sẽ đi chả cần anh nữa
Đường đường là một chủ tịch đẹp trai hàng ngàn cô gái mê mệt giờ đây lại hủ hỉ nhỏ với cậu bé kém mình 8 tuổi sợ bị cậu bé đó bỏ có phải anh đã quá yêu cậu.
Apo: Mile nhìn em nè, em yêu Mile, rất yêu em sẽ mãi ở đây và không đi đâu cả, không được buồn nghe không?
Mile: thật không?
Apo: đáng lẽ em phải sợ mới đúng chứ chả có anh em chả biết sống thế nào cả
Đúng người đúng thời điểm là có thật rồi vô tình gặp em rồi trở nên dịu dàng, vô tình gặp anh rồi chở nên nũng nịu thật sự họ đã tìm đúng người mà họ mong đợi rồi.
💚
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip