Xin lỗi
Mile vội vàng đẩy Po ra và không kiểm soát được hành vi nên đã quá sức làm đầu Po đập vào cạnh giường
Apo: aaa đau quá
Apo khóc lớn đến tận các phòng bên cạnh đều nghe và chị thư ký đã chạy qua gì thấy Po ngồi khóc còn Mile thì chỉ đứng quay ra cửa sổ
Thư ký: Po em sau đấy có sao không ? Mile Po bị sao thế anh?
Mile: không gì cô về đi để tui lo được
Thư ký : dạ
Chị ấy xoa đầu Po và lau nước mắt cho em
Thư ký: Po nín đừng khóc mai chị dẫn đi ăn bánh sừng bò 🥐 được không ngoan ngủ đi
Apo: anh ấy đẩy em đau đầu lắm ạ
Thư ký : Mile không cẩn thận thôi bé đừng giận nín đi nín đi
Mile: về nhanh
Chị ấy cũng về vừa đóng cửa Mile liền ngồi xuống giường nhìn thẳng vào Po
Mile: cậu thích tôi hay gì ?
Apo: đúng tôi thích anh, thích tính cách thích cách anh nói chuyện cách anh làm việc và cách anh tiếp xúc với tôi
Ngồi trước mặt Mile bây giờ là cậu nhóc gục đầu má thì ửng đỏ vì say và vẫn liên tục kể ra những cái giấu trong lòng
Mile: thích nhiều không?
Apo: tôi không biết nữa
Ngước mặt lên nhìn Mile cười tươi như hoa Mile cũng bất lực đành dìu nằm xuống xoa chổ vừa trúng vào cạnh giường
Mile: tôi xin lỗi tôi lỡ tay gì tôi có hơi bất ngờ em có đau nhiều không? Chuyện này sáng em cũng sẽ quên thôi nên ngủ đi đừng nói gì nhé
Apo: tôi ngủ anh đừng đi đâu nha
Mile: tôi ngủ cạnh em đi đâu giờ này ngủ đi ngoan
Apo: vâng vâng
Mile như thế ngồi nhìn Po và vuốt tóc tận 2h sáng mà có một đóng mớ suy nghĩ trong đầu
Mile: tại sao thích tôi? có thật là thích tôi không? chứ sao lại thích người khó khăn như tôi người luôn mắng em chứ thật lạ đứa trẻ này.
Sáng Mile đã thức rất sớm thì thói quen và anh ngồi vào bàn làm việc giải quyết việc ở thái bây giờ là 6:00 sáng, bỗng dưng Po ngồi bật dậy tay dụi dụi mắt còn vò đầu bứt tóc, và kêu Mile mặc dù Mile ngồi đối diện giường nhưng cậu không thấy
Apo: Chủ tịch ơi chủ tịch anh đâu rồi?
Mile: đây làm sao
Apo giật mình liền đứng xuống giường
Apo: em xin lỗi em không thấy sao chủ tịch dậy sớm thế ạ?
Mile: quen, lắm lời tắm đi còn đi công việc
Lúc người ta xỉn thì thương yêu lắm còn bây giờ người ta tỉnh thì lại cọc cằn đúng là khó hiểu thế.
Cả 3 người đang đi dưới phố Po luôn là người chạy nhảy xung quanh để xem thứ này thứ kia cả 3 vào nhà hàng ăn trưa
Thư ký: chủ tịch chúng ta qua bên kia mua tí rượu làm quà cho đối tác đi ạ
Mile: um
Apo: em đi với ạ
Mile: không cậu ngồi ăn đi
Thư ký: em ngồi ăn đi chị mua xong sẽ qua ngay nhé đừng đi đâu nhé chị không tìm được đâu đấy
Cả hai đi mua chỉ Po ngồi lại ăn vừa ăn vừa liếc mắt xung quanh đột nhiên Po thấy tiệm đối diện nhà hàng bán đồng hồ Po bỏ bàn lại chạy qua tiệm
Apo biết chủ tịch thích đồng hồ còn thích màu xanh lá nên cậu đã qua xem, vừa đến tiệm
Apo: ông chủ ở đây có chiếc đồng hồ nào xanh lá không ạ?
Chủ tiệm: có có cậu cho tôi xem tay đi
Apo: tôi mua tặng ạ
Chủ tiệm: tay người ấy to không?
Apo liền nói ngay kích thướt đã thăm dò từ trước kinh nghiệm của các anh chị công ty chỉ Po cuối cùng cũng chọn cho Mile một chiếc đồng hồ xanh lá đẹp mắt
Khi Mile và chị Thư ký quay lại chẳng thấy Po đâu hoảng hốt lo lắng và cả hai đi trên Phố tìm Po còn Po thì đã quay về bàn ngồi chờ họ 30 phút trôi qua Mile và chị thư ký quyết định quay lại quán để check cam xem Po đi hướng nào
Mile nhìn thấy dáng ai đó rất quen đang ngồi nhìn ngó xung quanh rất thản nhiên, liền tức giận đi vào
Mile: tôi dặn cậu thế nào có cho cậu đi đâu không ?
Đó Mile nói quá lớn tiếng làm Po giật mình sắp rơi nước mắt, chị thư ký liền đứng ra che chở Po
Thư ký : thôi Chủ tịch chúng ta về rồi nói em ấy sau
Mile tức giận đi thẳng một mạch về đến phòng ngồi vào sofa
Thư ký: em vào đi giải thích với anh ấy đi
Apo bước chậm rãi vào phòng không dám nhìn Mile vì bây giờ Mile tức đến gân mặt nổi lên hết cả rồi
Apo: tôi xin lỗi
Mile: xin lỗi chỉ biết xin lỗi cậu ngừng gây phiền phức cho tôi được không cậu rất là rắc rối đấy
Apo: tôi xin lỗi tôi chỉ muốn
Mile: đừng lý do cho lỗi sai của mình cậu về Thái ngay trong đêm nay và viết đơn xin nghĩ đi công ty chúng tôi cần một người hiểu chuyện và nghiêm túc nên cậu không hợp
Mile liền móc điện thoại điện thư ký sang phòng mình
Mile: cô đặt vé về Thái cho Cậu ấy đi
Thư ký: cậu ấy về một mình không được đâu ạ
Mile: hay cô muốn nghĩ cùng cậu ta
Thư ký : tôi sẽ đặt ngay, Po soạn đồ đi em
Apo chạy lại chỗ Mile nắm tay Mile năn nỉ nước mắt bây giờ cũng đã rơi khóc nấc lên
Apo: hic..hic anh đừng đuổi tôi được không tôi xin lỗi vì làm phiền tôi chỉ muốn qua đối diện mua đồ thôi tôi không cố ý đừng để tôi về Thái một mình được không ?
Mile thắc tay Po ra và không thèm nhìn liền trực tiếp đứng lên lấy áo và đi ra ngoài Phố
Po ngồi lại phòng khóc rất lâu vì thật ra cậu rất hiểu chuyện chỉ vì muốn mua đồ cho Mile nên cậu quên mất Mile dặn gì
Đến tối cậu viết lá thư để vào hộp đồng hồ ở đầu giường và cậu ra sân bay bay về Thái
10 giờ tối cậu lên máy bay về thái, Mile đã về đến phòng chẳng thấy cậu đâu căn phòng trở nên yên tĩnh. Anh ngồi xuống giường anh chỉ dự định mắng để cậu chừa nhưng không ngờ lại hơi quá chớn
Mile nhìn sáng thấy hộp gì đấy liền mở ra xem, thì ra là một chiếc đồng hồ mặt xanh lá bằng kim loại và mở lá thư ra
✉️
Chủ tịch ơi em xin lỗi nhiều lắm ạ
Anh đừng đuổi em được không? Em muốn đi làm, em muốn được gặp anh mỗi ngày anh đừng đuổi em được không?
Trưa chỉ vì muốn mua đồng hồ cho anh nên em mới sang tiệm mua chứ không phải chạy nhảy đâu ạ
Nếu anh nhận được anh trả lời tin nhắn em với ạ
Mile: đúng là tên ngốc sau lúc tôi mắng lại không nói chứ ngốc đúng thật là
Mile đeo đồng hồ vào tay
Mấy bà ơi mấy bà có thấy fic ổn không ạ ? Tui thấy không ai phản hồi sợ mọi người không thích nên tui không dám ra nhiều ạ mọi người bình luận góp ý để tui ra nhanh hơn ạ 💚
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip