11. tỉnh rượu
Từ Tăng Phúc:
Em đến r
Nv hỏi thì bảo có bàn
đặt trước của Phúc
Từ Duy Thuận:
Ok - A đang qua!
Họ quyết định gặp nhau ăn bữa tối, đương nhiên là Duy Thuận mở lời trước, anh đưa ra lời đề nghị ngay sau khi gửi tin nhắn cho cậu về việc muốn nói chuyện. Minh Phúc đồng ý, dù sao cũng không tránh nhau mãi được.
"Anh Jun." Minh Phúc gật đầu coi như lời chào hỏi. Cậu ngồi ở phía đối diện, trong tư thế sẵn sàng gọi món.
"Đến sớm thế?" Duy Thuận cũng gật đầu đáp lại, anh kéo ghế rồi ngồi xuống, cũng cúi đầu nhìn menu.
"Sớm hơn anh có vài phút thôi, anh muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, anh không kén."
"Vậy em gọi mỗi thứ một ít." Minh Phúc vừa nói vừa nhấn đặt món trên bảng điện tử, vì món chính là lẩu nên cậu chỉ chọn mấy đồ nhúng cơ bản, đúng theo tiêu chí là mỗi thứ một ít.
"Uống gì không?"
"Không phải đồ có cồn là được." Minh Phúc đáp lại.
Duy Thuận nhếch nhẹ lông mày, anh tỏ rõ sự bất ngờ đến từ câu trả lời của Minh Phúc. Chẳng biết từ bao giờ, nhưng mỗi lần họ gặp mặt đều vô tình có sự xuất hiện của rượu bia, dù là uống để tăng bầu không khí hay uống để nói chuyện.
Minh Phúc chỉ cười nhẹ, cậu cụp mắt xuống, không tỏ rõ thái độ gì cả. Cậu nói tiếp, "Anh muốn uống à?"
"Nếu em muốn." Duy Thuận lần nữa nhắc lại. Anh ngả nhẹ người ra sau, vừa đúng để tầm mắt anh chạm đến cậu.
Minh Phúc biết, anh đang muốn cậu giải thích, dù là vấn đề này hay bất kì những sự xáo trộn khác trong mối quan hệ của họ. Và anh thực hiện nó theo cách riêng, với cái trò cố tình để mắt họ chạm nhau. Bởi Duy Thuận biết, cậu sẽ không thể giấu bất kì thứ gì khỏi cặp mắt sâu hun hút, đong đầy cảm xúc như những cơn sóng ngầm của anh.
"Em định gọi nước lọc." Minh Phúc nhắm hờ mắt lại, rồi cũng ngả người ra đằng sau, kéo dài khoảng cách giữa họ nhiều nhất có thể.
Duy Thuận gật đầu, "Gọi cho anh như vậy luôn đi."
Anh thở dài, cũng không cố gắng nhìn Minh Phúc nữa. Đến đây, không khí dường như trở nên tĩnh lặng, không còn dồn dập và tràn đầy sức ép như trước.
Minh Phúc lúc này mới mở mắt ra, cậu dần dần ngồi thẳng dậy. Cậu đan tay lại rồi để chúng lên bàn, ngẩng nhẹ đầu để nhìn về phía đối diện. Và họ đều biết, cuộc chiến ngắn ngủi giữa họ cuối cùng cũng đã kết thúc.
"Em..." Duy Thuận chần chừ.
"Anh muốn nói gì?" Cậu giành lời.
Lời của họ bất chợt bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa phòng, đồ của họ đã đến. Nhân viên nhanh chóng xếp hết đồ ra bàn rồi bật bếp. Không ai bảo ai, họ quyết định tập trung ăn uống trước.
Duy Thuận không nói gì cả, nên dĩ nhiên Minh Phúc cũng sẽ không nói. Nói đúng ra là, cậu không có gì để nói. Vậy nên bữa ăn vô hình chung chỉ gói gọn trong sự im lặng, ai làm việc người ấy. Tuy cậu và anh không phải là người ít nói, có khi còn thuộc kiểu nói nhiều mỗi khi ở bên cạnh anh em, bạn bè.
Nhưng cậu cũng không cảm thấy gượng gạo hay khó chịu, bởi mỗi khi họ ở cạnh nhau, họ cũng hiếm khi dùng lời nói để biểu đạt. Dường như chỉ cần một ánh mắt, hay một cái chạm, cũng đủ để họ thấu hiểu được nhau. Vậy nên dù mối quan hệ giữa họ hiện giờ đang rối như mớ bòng bong, đâu đó Minh Phúc vẫn thấy thỏa mãn với sự kết nối đặc biệt này.
"Ngon nhỉ?" Duy Thuận đặt đũa xuống bát, anh cười mỉm, bắt đầu lại.
"Ừ." Minh Phúc cũng cười, cậu đan hờ những ngón tay vào nhau. "Anh tìm được mấy quán hay ghê."
"Nào dẫn cả bọn đến đây."
"Cũng được, em tính nào rảnh rỗi hơn. Chứ giờ ai cũng bận ghê!"
Duy Thuận nghiêng đầu, rồi anh nở nụ cười nhẹ bẫng, nói một lời như có như không. "Không thì đi với anh cũng được."
Minh Phúc đương nhiên bắt được cái trạng thái ấy. Cậu cũng cười lại, nhưng đột nhiên lại không muốn hùa theo anh nữa, mượn những câu chữ vô định để mong muốn một lời khẳng định, "Đi đến bao giờ?"
Tiếp tục đến bao giờ? Bọn mình sẽ đi đến đâu?
Nhưng những lời ấy đều bị cậu ngậm ngùi trong cổ họng, không thể nói. Hoặc đúng hơn, không có lí do gì để nói.
Duy Thuận không phản bác, anh chớp mắt thật chậm, tựa như đang suy nghĩ. Có vẻ như anh sẽ không trả lời. Người nhỏ tuổi đương nhiên biết được, chính bản thân cậu còn chẳng có đáp án cho câu hỏi đó. Minh Phúc tự biện hộ cho bản thân rằng, mọi lời cậu vừa thốt lên có thể lí giải bằng sự hờn giận vô cớ.
Đoạn, Minh Phúc thở dài, không muốn khuấy động mọi chuyện thêm nữa. Cậu đành tìm nơi nương tựa ở những câu chuyện cũ, "Chuyện hôm trước, bọn anh như nào rồi?"
"Chuyện gì?" Duy Thuận chậm rãi trả lời, anh đang cố gắng bắt nhịp theo câu chuyện của cậu.
Tình trạng giữa họ lúc này tựa như biển cả trước cơn bão, ngấm ngầm cuồn cuộn những dòng chảy có thể phá đổ tất cả. Nhưng họ đều đồng ý chọn tập trung vào cảnh yên bình trước mắt, bỏ qua tất cả những điều có thể khiến mối quan hệ này đổ vỡ.
"Cái thử thách của anh ấy." Minh Phúc nói kèm với thái độ bông đùa, cố tỏ ra rằng cậu chỉ đang đơn thuần tò mò.
"À." Duy Thuận cười xòa. Dường như không muốn đào sâu thêm, "Cũng không có gì mấy đâu."
"Là gì?" Minh Phúc biết anh đang né tránh. Nhưng cậu cảm thấy quá đủ với mọi sự lấp lửng trong hôm nay rồi, ít nhất chuyện này thì cậu muốn biết.
Người lớn hơn trái lại với tưởng tượng của cậu, trông có vẻ chần chừ. Anh mím môi, hướng mắt ra vô định, "Giờ anh đang tỉnh, chắc không nói được đâu."
"Chuyện gì mà có cồn mới nói được?"
Ánh mắt Duy Thuận hướng xuống bàn thật lâu, rồi anh mới hướng lên cậu. Người nhỏ tuổi giờ mới nhận ra, ánh mắt anh đong đầy cảm xúc khó tả, thoáng đâu đó một chút buồn rầu.
Anh không cười, chầm chậm nói, "Chuyện cũ."
Người nhỏ tuổi vô thức giật mình, cậu mơ hồ cảm thấy mình đã mở chiếc hộp của pandora, chạm tới điều gì đó có thể thay đổi mọi thứ mãi mãi.
"Em có được biết không?"
"Nếu em muốn." Anh lặp lại, nhưng lần này với thái độ khác, nghiêm túc hơn nhiều.
Minh Phúc hít một hơi dài, rồi thở ra. Cậu thấy hơi hồi hộp, nhưng có điều gì đó thôi thúc khiến cậu cần phải biết điều này. Dù là để biết, hay là để trả lời cho câu hỏi trong lòng cậu.
"Kể cho em đi."
Đến đây, Duy Thuận như trở lại trạng thái ban đầu, anh mỉm cười, "Nhớ mang rượu đến." Ngụ ý cho buổi gặp mặt lần sau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip