P2

.22.

Đôi dã uyên ương trên sô pha nhất tề kinh hãi.

Điện quang hỏa thạch*, Lý Hổ trong óc xẹt qua một ý nghĩ. 'M* n*, dù tiến vào sớm một chút cũng tốt ! Bố thiệt lớn rồi !'

*so sánh cái gì đó lướt qua chớp mắt.

Cửa ba người, vừa mới đồng thời sửng sốt. Nháy mắt, một người trong đó trấn định bình tĩnh cúi đầu, một người khác đỏ mặt, há to miệng, tim đập như sấm vang.

Lúc này, Tạ Tướng quân trên sô pha đã điều chỉnh biểu tình, một bên kéo lên quần, một bên nghiêm lại mặt gật cằm.

– Cha, ngài đã tới. Bạch sĩ quan, mang lão gia ra bên ngoài nghỉ ngơi trước đi !

Bạch sĩ quan thế này mới phục hồi tinh thần lại, chầm chậm nói.

– Tạ... Chủ tịch, lão... Lão gia, ngài tới phòng khách bên ngoài ngồi trước đi...

Tạ lão tiên sinh vẫn ngây ngốc ngốc đứng ở đó, mặt không chút thay đổi, chỉ một đôi tay ở trên quải trượng, liên tục không ngừng run run !

Lưu Bí thư lặng lẽ vươn tay ra, nâng cánh tay lão, cúi đầu nói.

– Chủ tịch, chúng ta đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút trước đi.

Tạ lão tiên sinh bất động. Lão đứng đó, trừng trừng phía sô pha, nửa ngày, hít sâu một hơi, đột nhiên giơ quải trượng cao cao lên, một bước lớn hướng sô pha nhào tới !

Thân hình nhanh nhẹn, bước đi mạnh mẽ, đủ thấy lão tiên sinh thân thể khỏe mạnh, càng già càng dẻo dai, thật đáng mừng.

Tạ lão tiên sinh vọt tới trước sô pha, cầm quải trượng bắt đầu đổ ập xuống một trận quất mạnh. Tạ Tướng quân vừa mới chỉ đem quần cởi ra một chút, lúc này ngoại trừ khóa kéo chưa kéo lên, dây lưng chưa buộc xong, miễn cưỡng coi như áo mũ chỉnh tề. Lý Hổ thì xui xẻo, nửa chân hắn vừa lồng vào trong ống quần, trên vai liền trúng một gậy. Tuy Tạ Viễn đúng lúc giơ lên cánh tay, thay hắn cản một gậy, quải trượng cũng không có đánh thật, nhưng hắn dưới cả kinh, lại bị quần vấp té, nhất thời ngã chổng vó, ngưỡng mặt lộ điểu.

Bạch sĩ quan kinh hãi, đang muốn tiến lên khuyên can, lại bị Lưu B thư lặng lẽ kéo lại, lắc lắc đầu, rất bình tĩnh kéo y ra cửa, rồi lặng yên không một tiếng động khép lại cửa.

Phía sau cửa, mơ hồ truyền đến tiếng gầm gừ trung khí mười phần của Tạ lão tiên sinh.

– Ta hôm nay đánh chết mày thằng nghịch tử này !!

Lưu Bí thư vẻ mặt thoải mái kéo bạch sĩ quan tới bên cạnh, thả hộp công văn, lấy ra gói thuốc lá.

– Làm một điếu ?

Bạch phó quan lắc đầu, vẫn nơm nớp lo sợ không biết làm sao.

– Chúng ta không đi khuyên nhủ ? Tạ Chủ tịch đang đánh Tư lệnh đâu...

Lưu Bí thư châm một điếu, hít một hơi, chậm rãi phun ra vòng khói, cười cười.

– Con trai lớn như vậy, chơi một nam nhân, còn có thể đánh chết thật ? ... Nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát xong việc. Tiểu lão đệ, nhớ kỹ, chúng ta cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe, rõ chưa ?

...

Quả nhiên, khoảng mười phút sau, Tạ Tư lệnh quần áo chỉnh tề, vẻ mặt bình tĩnh như thường giúp đỡ Tạ lão tiên sinh đi vào phòng khách.

– Cha, ngài ngồi. Bạch sĩ quan, tới châm trà.

Tạ lão tiên sinh hất mạnh cánh tay, hầm hừ ngồi xuống sô pha.

Bạch sĩ quan vội vàng rót một ly trà đến, Tạ Tư lệnh tự tay tiếp nhận, đem chén trà đặt lên bàn trà ở trước sô pha, đồng thời vung đầu.

Bạch sĩ quan và Lưu Bí thư yên lặng liếc nhau, song song lui ra. Trước khi đi, Bạch sĩ quan vụng trộm liếc thấy, trên cánh tay Tạ tư lệnh có một vết thương, trên mặt trái, còn có vệt đỏ không rõ ý tứ...

23.

Tạ tư lệnh vốn biết Tạ Chủ tịch sắp tới.

Nhưng theo hành trình dự định, ông già hẳn là sáng ngày mai đến Trương Gia Khẩu. Đội danh dự nghênh đón lão, giờ phút này đang ở trên thao trường diễn luyện lau mồ hôi như mưa.

Lão lần này là lấy thân phận Chủ tịch đại diện chính phủ Quốc dân, cùng Uông Viện trưởng viện Hành chính tới, nhận ủy thác của Tưởng Ủy viên trưởng, đến cùng liên quân Chahar kháng Nhật trao đổi thủ tục hợp tác.

Tạ Chủ tịch nhiều năm như vậy ở Nam Kinh sừng sững không ngã, hiển nhiên có bí quyết của lão. Tuy Tạ Tư lệnh là con ruột lão, nhưng ở trên chính trị, cha con hai người lại luôn luôn gạt sạch sẽ, không hề có liên quan.

Lúc này đây, cũng là Tưởng Ủy viên trưởng mấy lần xin nhờ, Tạ Chủ tịch mới cố mà làm đáp ứng đi một chuyến.

Theo ý Tưởng Ủy viên trưởng, mọi người đều là một mạch đảng Quốc dân, kế thừa là di chí Trung Sơn tiên sinh, giữa lúc trị loạn trong giặc ngoài này, lẽ ra nên đồng tâm đồng đức, dắt tay trừ nội an ngoại. Chỉ cần tiểu đệ mau chóng tỉnh ngộ, nghe theo điều khiển của chính phủ Quốc dân, gã đây nghĩa huynh, đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn.

Tạ Chủ tịch, Uông Viện trưởng, đều là nguyên lão đảng Quốc dân, đức cao vọng trọng.

Nhưng hai vị nguyên lão đức cao vọng trọng tụ nhau, hiệu quả cùng cấp với hai bà vợ bé gặp nhau, cũng tranh phong không ngừng.

Tạ Chủ tịch thân là đáng tin phái Nam Kinh, hiển nhiên chướng mắt vị Uông Viện trưởng đầu đảng Quảng Châu này. Đây kỳ thật cùng đầu bài trong kỹ viện nhảy đến kỹ viện khác, sẽ bị cô nương có thâm niên xa lánh, là cùng loại đạo lý.

Nhưng Uông Viện trưởng kiêm Bộ trưởng ngoại giao, tài ăn nói đương nhiên là hạng nhất. Mấy lần giao chiến, Tạ Chủ tịch đều bại trận, vì thế trong cơn tức giận, đơn giản quăng lão ta ở phía sau, tự mình ngồi trên xe, một đường đến thẳng Trương Gia Khẩu.

Thanh hòa công chính, công tư rõ ràng Tạ chủ tịch, phong trần mệt mỏi, mang theo một bụng trù tính, định nhìn con trai trước, cùng nó tính toán thương lượng cho tốt.

Ai ngờ lại đón đầu đánh vỡ chuyện tốt của con trai, ngoài tức giận đến ngã ngửa, trái lại vừa lúc khoe khoang một chút uy phong làm cha.

Đại chấn phụ cương sau, Tạ Chủ tịch ngồi trên sô pha, một hơi uống hết nước trà trong tách, thanh thanh cổ họng, bắt đầu thao thao bất tuyệt giáo huấn.

– Nghịch tử ! Tạ thị ta gia môn bất hạnh, mới sinh ra đứa nghịch tử như mày ! Người trưởng thành, dưới ban ngày ban mặt, ở trong văn phòng, làm cái việc không muốn người thấy ?! Cái gì bẩn thối, cứ như vậy mang vào trong phòng ?! ...

...

Tạ tư lệnh đứng thẳng ở trước mặt Tạ Chủ tịch, khuôn mặt chân thành chăm chú lắng nghe phụ thân dạy bảo, trong lòng lại thong thả nghĩ. 'Lão hổ thân thể trần truồng bộ dáng vừa thẹn vừa vội, thật đúng m* n* thú vị ... '

Lúc này, Tạ Chủ tịch đang nói đến.

– Nghe nói chiến dịch Đa Luân lần này, là một đảng viên Cộng đảng họ Lý trù hoạch ? Người này ngược lại là một nhân tài, chốc nữa mày mang hắn tới gặp ta.

24.

Tạ Viễn nghe nói như thế, gật gật đầu.

– Người này hôm nay đang ở đây, trạch nhật bất như chàng nhật*, phụ thân muốn gặp hắn bây giờ không ?

*thuận theo tự nhiên, muốn làm là làm không cần lựa ngày.

...

Lý Hổ lão đại không vui lầu bà lầu bầu với Bạch sĩ quan. – Hắn tìm bố... Ta có chuyện gì ? Ta đang muốn trở về... cha hắn không phải đến đây sao, sao không bồi cha hắn ?

Lúc này hắn chỉnh lý chỉnh tề, vạt áo sơ mi ngắn tay bỏ vào quần dài, dùng một cái thắt lưng buộc ngay ngay ngắn ngắn. Ngay cả tóc đều thoa keo một lần nữa, chải vuốt đến một sợi không rối. Cố gắng cau mặt, hòng làm ra một bộ khí thế trang nghiêm, nhưng giọng lại nổi lơ lửng chột dạ.

Bạch sĩ quan mặt đỏ tim đập không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu, ấp a ấp úng nó.

– Tư lệnh nói có chút việc, chậm trễ ngài một chút...

Cửa vừa mở ra, Lý Hổ tức thì choáng váng.

Bạch sĩ quan đã xoay người chạy trối chết, chỉ còn lại Lý Hổ đứng ở cửa, độc nhãn mở rất tròn, ngốc ngốc nhìn về phía lão giả trường sam trên sô pha tay nắm quải trượng, điệu bộ mười phần.

Đối phương cũng đang trợn tròng mắt, vài sợi râu màu xám trên cằm không gió mà động, hiển nhiên là cực kinh hãi !

Chỉ có Tạ Tướng quân thần sắc bình tĩnh, tại trước khi Lý Hổ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã một bước ôm vai Lý Hổ trước, kéo hắn vào cửa.

– Cha, vị này chính là đại biểu đảng Cộng Sản Liên kháng trú phái, Lý Hổ Lý Chủ nhiệm. Lần này quân ta tại Đa Luân đạt được thắng lợi to lớn, toàn dựa vào mưu đồ của Lý Chủ nhiệm.

Lý Hổ trên mặt xanh, đỏ, trắng luân phiên biến đổi, thật giống tuyệt kỹ trong kịch — biến sắc. Hắn phản ứng lại, liền lập tức thử tránh thoát cánh tay Tạ Viễn, chạy trối chết.

Nhưng cánh tay trên vai kiên định hữu lực, cùm chặt hắn, nhất thời tránh thoát không được. Lý Hổ sốt ruột, mặt đỏ lên, giãy cổ quát.

– Đ*** cha ngươi ! Buông bố ra, bố còn có việc !

...

Chòm râu Tạ chủ tịch run run càng thêm lợi hại, ngay cả hai tay vịn trên quải trượng cũng bắt đầu run nhè nhẹ.

Tạ Tướng quân vẻ mặt dường như không có việc gì, chỉ đem tay từ trên vai trượt xuống, dùng sức nhéo mông Lý Hổ một cái, nghiêng đầu đè thấp giọng nói.

– Câm miệng, lúc mặc quần áo ngoan ngoãn nói chuyện chính sự.

Hắn quay đầu, thần sắc nghiêm túc khẩn thiết, nghiêm trang nói với Tạ Chủ tịch.

– Cha, Lý Chủ nhiệm thật là một nhân tài. Con và hắn quen biết nhiều năm, luôn luôn rất coi trọng nhân phẩm và năng lực của Lý huynh.

25.

Tạ chủ tịch làm chính trị một đời, trường hợp gì cũng từng trải qua, nhưng trường hợp này, cũng là từ xưa đến nay gặp một lần.

Nghịch tử kia mặt dường như không có việc gì, cứ như giới thiệu cho lão, thật sự là thủ hạ đắc lực chẳng liên can gì.

Không biết liêm sỉ ! Sao mình lại sinh ra thứ vô liêm sỉ như vậy ?!

Nộ tới cực điểm, lại ẩn ẩn sinh ra hai phần tự hào. Nghịch tử quả nhiên là định làm chính trị, lão cũng có thể xem như có người kế tục...

Tạ Chủ tịch suy nghĩ khó dò, Lý Chủ nhiệm lại đần độn.

Tuy vừa rồi cầm thú chắn ở phía trước, hắn không bị thiệt cái gì, nhưng trần mông, bị lão nhân cầm cây quải trượng đuổi theo loạn đánh, cũng thật khiến hắn đến bây giờ còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Hắn tự biết hòa cầm thú là dã lộ tử*, không thể lộ ra ngoài sáng. Nhưng bị cha đối phương bắt được ngay tại trận, chặn đầu ra sức đánh, ngoại trừ cảnh xấu hổ, trong lòng cũng ẩn ẩn có một tia khó chịu. Đứng ở chỗ này, càng cảm thấy bản thân vẫn là trần như nhộng, quẫn bách đến thầm nghĩ cướp đường mà chạy.

*con đường không chính thống, chính quy.

Trong ba người, chỉ có Tạ Tướng quân trấn định tự nhiên. Tuy là trên mặt hắn còn mang vài vết đỏ, bộ dáng thật sự không thể diện lắm.

– Cha và Lý huynh đây coi như là quen nhau. Chuyện hôm nay xảy ra đột ngột, ngày sau lại cùng nhau ăn một bữa cơm, hảo hảo nói chuyện đi. Cha một đường bôn ba mệt nhọc, trước nghỉ ngơi, con đưa Lý Chủ nhiệm ra ngoài, lại trở về bồi ngài.

Tạ Chủ tịch hơi hơi há miệng, chòm râu trên cằm vểnh vài sợi, không đợi lão nghĩ xong nên tỏ vẻ gì, Tạ Tướng quân đã như một trận gió kéo Lý Chủ nhiệm ra ngoài.

...

Lý Hổ căm giận hướng về phía Tạ Viễn ồn ào.

– Đ*** cha ngươi ! M* nó ngươi có ý gì ?!

Tạ Viễn chau mặt, đập đầu hắn một bàn tay.

– Cha ta ở ngay bên trong kìa, ngươi còn chưa "chơi" xong ?! Quản tốt miệng của ngươi, bớt ở đây tự tìm xui xẻo !

Nói nói, hắn cúi đầu nở nụ cười.

– Tiểu lão hổ lúc này xem như gặp qua cha chồng, qua minh lộ rồi. Về sau vào cửa Tạ gia ta, cần phải ngoan ngoãn, nếu không, coi chừng gia pháp hầu hạ...

– Đ*** cha... bác ngươi !

26.

Tạ Chủ tịch nóng nảy một buổi chiều, sau cơm chiều, rốt cục cùng nghịch tử tốt trở lại. Phụ tử hai người ở trong thư phòng, thân thân mật mật thương thảo một trận đại kế. Cuối cùng, Tạ Chủ tịch nói với con trai.

– Nếu mày cảm thấy họ Lý kia dùng được, phải lung lạc làm sao thì tùy mày. Nhưng có một điều, mày phải nhớ kỹ, càn khôn âm dương mới là chính đạo, quan hệ hạ lưu như thế, chung quy chấm dứt sớm một chút thì tốt. Lại nói, tên đó bằng lòng vì một chút quyền thế khuất thân dưới người khác, tâm cơ sâu, tâm tư ngoan cũng không thể lường được, mày chớ nghĩ sai tâm tư, bị chim nhạn mổ mù mắt* !

*quá tự tin nên lơ là sơ suất phạm vào sai lầm không nên.

Tạ Viễn gật gật đầu.

– Phỏng chừng chấm dứt không được. Nhưng tâm tư của hắn ta, con biết, đương nhiên sẽ có đề phòng.

Tạ Chủ tịch sửng sốt, từ trong lỗ mũi cười lạnh một cái.

– Mày ngược lại là định liệu kỹ trước ! Sao lại khinh cuồng sơ suất ?! Mày thật nghĩ mọi chuyện trên thế gian mày đều có thể nắm trong lòng bàn tay ?

– Có thể nắm trong bàn tay hay không, đều phải thử xem.

Tạ tư lệnh đột nhiên cười cười, nói với Tạ chủ tịch.

– Nếu con quản không được, không phải còn có cha sao. Nếu hắn có dị tâm, cha ngài liền theo gia pháp xử trí, cứ thay con nghiêm khắc giáo huấn !

Tạ Chủ tịch hai hàng mày dài xoắn chặt vào nhau, chỉ cảm thấy nghịch tử nói lời này bừa bãi, có hơi điên.

'Con dâu đi Pháp rồi, đi nhiều năm như vậy, mắt thấy là không còn dùng được, cần phải thu xếp lại chuyện hôn nhân cho nghịch tử này.' Tạ Chủ tịch vừa tính toán, vừa thấy mình quan tâm chu đáo, có thể nói từ phụ mẫu mực.

...

Ngày thứ hai.

Uông Viện trưởng viện Hành chính đến Trương Gia Khẩu, Tổng Tư lệnh Liên quân kháng Nhật Tạ Viễn tự mình đi tới nhà ga nghênh đón.

Tạ Chủ tịch vẫn chưa lộ diện, lão hận cũ chưa tiêu, lại thêm tân sầu, buồn bực không muốn gặp người.

Uông Viện trưởng là mỹ nam tử nổi tiếng, nay trung niên mập ra, nhưng vẫn có thể được cho là một mĩ trung lão niên. Ông ta toàn thân tuyết trắng, áo sơmi trắng, tây trang trắng, quần dài trắng, giày da trắng, giống như một con thiên nga trắng mập mạp, phong độ phiên phiên đem mũ phớt trắng đội đầu cầm ở trên tay, mỉm cười hướng về phía Tạ Tướng quân gật đầu tỏ ý.

Tạ Tướng quân vốn là một người nhân phẩm ôn nhuận như ngọc, nhưng những năm gần đây ở trong đội ngũ binh lính lâu, lây dính vài phần phong phạm võ nhân. Giờ phút này bị vị thiên nga béo này so sánh, lập tức liền có vẻ chẳng được tinh trí* nữa.

*đẹp đẽ.

Hai người đứng đó, so hư tình giả ý, nụ cười của hắn không có tinh tế động nhân như Uông Viện trưởng, ngữ điệu cũng không như Uông Viện trưởng hơn ôn nhu uyển chuyển.

Uông Viện trưởng trên mặt cười tựa như gió xuân tháng ba.

– Sự tích kháng Nhật của hiền chất, nay đã truyền khắp nước Hoa Hạ. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, ngu thúc mặc cảm. Chấn Sơn huynh có con trai như thế, thật sự là làm người ta hâm mộ.

Tạ Tướng quân lại cười nói.

– Đâu có đâu có, chất nhi vô năng, chuyện làm cực kỳ hữu hạn. Chỉ có một lời chân thành nhiệt huyết, nguyện vì nước hy sinh thân mình, kháng chiến đến cùng mà thôi.

Uông Viện trưởng cười đến càng động lòng người.

– Hiền chất nói không sai, ngu thúc ngược lại có một chuyện thỉnh giáo. Đều nói phải kháng chiến đến cuối cùng, vậy làm sao mới tính là 'đến cùng' ?

Tạ Viễn sửng sốt, lập tức hồi đáp.

– Đánh tới ngày người Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện đó là đến cùng !

Uông Viện trưởng dùng mũ phớt che lại miệng, cười đến nhã nhặn ấm áp, vừa cười vừa gật đầu.

-Hiền chất cao kiến !

Ông dưới đáy lòng bĩu môi. 'Xem ra là một mãng phu không biết trời cao đất rộng, hành động theo cảm tình.'

27.

Ban đêm, khách sạn lớn Chaha'er.

Khách sạn đã khẩn cấp làm một phen trang hoàng, đổi thảm mới tinh, cửa cũng treo lên đủ mọi bóng đèn màu sắc, tại đây giặc Nhật như hổ rình mồi đầy rẫy trong thành thị vẫn cứ xây dựng ra một cỗ không khí đô thị hiện đại phồn hoa.

Những thân sĩ nhân vật nổi tiếng tập hợp, trong y hương tấn ảnh, Uông Viện trưởng và Tạ Tướng quân tay nắm tay xuyên qua giữa, bị vô số người quen hoặc không biết vây quanh, nói cười hàn huyên.

Tạ Tướng quân từ trước đến nay lấy dáng vẻ phong độ của mình làm ngạo, hôm nay gặp được kình địch, vì thế chấn hưng tinh thần muốn biệt miêu đầu*. Hiện giờ hắn một bộ tây trang màu xám nhạt, cắt quần áo vừa cơ thể, bên hông hơi hơi thu lại, càng có vẻ vai rộng eo nhỏ, dáng người thon dài. Trong túi ngực gấp một chiếc khăn vuông màu vàng nhạt, thoáng lộ ra một góc nhọn, nét mặt toả sáng, cùng Uông Viện trưởng ở dưới ánh đèn treo thủy tinh cười một chỗ, giống như hai đóa hoa giao tiếp đón gió phấp phới.

*ngầm tranh nổi bật.

Tạ Tướng quân phong lưu phóng khoáng rơi vào trong mắt Lý Chủ nhiệm, cũng là có một nhận xét khác.

Hắn thấy cầm thú đêm nay khá phong tao, cùng lão Uông mặt trắng đứng một chỗ, thật giống Hồng Cô nương trong kỹ viện, theo tú bà đi ra đón khách.

Giờ phút này Lý Chủ nhiệm đang cùng vài nhân sĩ tiến bộ đứng ở một chỗ, trang phục thống nhất trang trọng giản dị, tại tiệc rượu sắc màu rực rỡ này, càng phát ra chất phác nổi bật của giai cấp vô sản.

Xa xa, cầm thú đang phong độ phiên phiên hướng về phía hắn ngoắc.

– Thế thúc, nếu ngài không ngại, tôi dẫn kiến với ngài vài vị khách đặc biệt.

Uông Viện trưởng cười đến nhất phái động nhân.

– Ha ha, đương nhiên không ngại ! Đã sớm chờ hiền chất mở miệng. Ta nhưng là từ sớm đã nghe thấy, trong quân ngươi chính là nhân tài có hảo Cộng đảng ta !

Tạ Viễn mỉm cười.

– Ngu chất chỉ là cẩn tuân Trung Sơn tiên sinh dạy bảo, đối đầu kẻ địch mạnh, quốc cùng hợp tác, cùng chống sự xâm lược.

– Ha ha, đúng vậy, đúng vậy ! Nghĩ ta lúc trước đi theo bên Nam Kinh đối Cộng đảng khai đao, đó cũng là bất đắc dĩ... Có người nhìn kỹ ! Kỳ thật trong lòng Uông mỗ, vẫn luôn ghi nhớ phương châm của tiên sinh.

Hai người nhìn nhau cười, vui vẻ thuận hòa.

Xa xa, Tạ Chủ tịch khinh thường cùng hai người này làm bạn, tự ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, bày ra một bộ tư thái tao nhã. Trường sam màu xám ủi phẳng phiu, ở trên một vết nhăn cũng không có, một tay chống quải trượng, một bàn tay chỉ trỏ phát biểu lời bàn cao kiến, một vòng người vây quanh ở cạnh lão, người người vẻ mặt ngưng trọng, biểu tình nghiêm túc nghe lão phát biểu.

Thật vất vả lão miệng khô lưỡi khô dừng lại, bưng lên tách trà xanh uống một ngụm.

Góc hẻo lánh, một thân ảnh màu xám lặng yên không một tiếng động đi đến trước mặt lão, hơi hơi khom người.

– Chủ tịch.

Tạ Chủ tịch nâng mắt vừa nhìn, đột nhiên ngẩn ra. – ... Trọng Lân ?!

Lục Trọng Lân một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám, khuôn mặt bình tĩnh, khóe môi nhếch lên mỉm cười hơi có thân thiết chừng mực.

– Là học sinh. Đã lâu không gặp chủ tịch, học sinh thật sự rất nhớ.

Quả thật đã lâu không thấy. Lần trước hai người tại một chỗ, còn là năm 1925. Lúc ấy, Trung Sơn tiên sinh vừa mới mất, chính phủ Quốc dân mới thành lập. Lúc ấy, Tạ Chủ tịch nắm tay Lục Trọng Lân nói.

– Trọng Lân, con là học sinh ta đắc ý nhất, niềm tin đối với chủ nghĩa Tam Dân cũng là kiên định nhất. Bây giờ đi gánh vác trọng trách, đối mặt đủ loại gian nan hiểm trở, con liệu có tin tưởng ?

Anh lúc ấy tuổi trẻ mà hăng hái, trong lòng tràn ngập kính ngưỡng với thầy Tạ, ánh mắt sáng quắc, ngẩng đầu ưỡn ngực.

– Có ạ ! Học sinh giờ đi, không thắng lợi mà quay về, đó là da ngựa bọc thây, chết trận chiến trường !

Nhưng, anh không thắng lợi, cũng không chết trận, mà là giống như con chuột, từ trên chiến trường chạy trốn !

Quân đội bị anh bỏ lại, toàn quân bị diệt ở yếu tắc Tây Khẩu !

Người bỏ anh lại đường làm quan rộng mở, thành anh hùng dân tộc, biểu tượng kháng Nhật !

Mà cha người đó, thầy Tạ của anh, chưa từng xuất hiện, không một câu một chữ quan tâm anh chết hay sống !

...

Lục Trọng Lân nhoẻn miệng cười với Tạ Chủ tịch.

– Học sinh vẫn nhớ Chủ tịch. Sau khi từ Quảng Châu chuyển đến Nam Kinh, vài lần muốn đi bái kiến ngài, nhưng bởi vì cô phụ kỳ vọng của thầy, vẫn không có mặt mũi gặp ngài. Lúc này đây, học sinh đặc biệt yêu cầu đi theo Uông Viện trưởng đến Chaha'er, chính là muốn gặp ngài và Tam gia, thăm hỏi các ngài.

28.

Tạ Tướng quân biểu tình thân thiết tự nhiên, quen thuộc vỗ vỗ bả vai Lục Trọng Lân.

– Nhiều năm không gặp, Trọng Lân huynh nhìn qua như xưa, thật đáng mừng, ha ha.

Người đàn ông ngọc thụ lâm phong dưới ánh đèn, giữa đuôi lông mày khóe mắt, tìm không thấy một tia kinh ngạc, xấu hổ, hay là cứng đờ, giống như làm Lục Trọng Lân tâm tâm niệm niệm tới lui, ở chỗ Tạ Viễn, chỉ là việc nhỏ hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.

Lục Trọng Lân trong lòng hận đến nhỏ máu, lại đem eo cong cong, khuôn mặt kính cẩn thành khẩn.

-Trọng Lân cô phụ Tư lệnh nhờ vả, không thể bảo vệ yếu tắc Tây Khẩu. Nhiều năm qua, mỗi khi nhớ tới việc này, liền cảm thấy xấu hổ không thôi. Hôm nay vừa thấy, rốt cục có cơ hội giáp mặt thỉnh tội Tư lệnh !

Tạ Tướng quân khoan hồng độ lượng khoát tay áo.

– Ai, thắng bại là chuyện thường của binh gia, Trọng Lân huynh không cần quá mức tự trách...

Hắn quả thật trong ngoài như một, trong sáng vô tư không hề xấu hổ. Nếu từng hại Lục Trọng Lân một lần, song phương liền kết thành cừu. Nay Lục Trọng Lân biểu hiện càng khiêm tốn, trong lòng oán hận lại càng sâu. Một cừu nhân lòng mang oán hận với mình, đương nhiên không tiện tiếp tục lưu lại trên đời này.

Bất cứ việc gì không làm thì thôi, nếu làm, thì phải làm tuyệt. Nếu từng hại y, thì phải hại chết mới thôi !

Tạ tướng quân vừa hàn huyên ôn chuyện với Lục Trọng Lân, trong lòng vừa âm thầm tính toán, đợi thêm một hồi y trở về Nam Kinh, làm thế nào lặng lẽ tìm người ở bên kia xử lý y...

Chuyện này cũng không sốt ruột, một chốc họ Lục cũng không tạo nổi sóng gió gì. Từ từ, sẽ không liên lụy đến người mình...

Hai người nhiều năm không thấy ở một chỗ đàm tiếu yến yến, thân thiết thân thiện vô cùng. Lại thật giống như tâm hữu linh tê*, đồng thời ở trong lòng nhếch lên một chút cười lạnh...

*tâm ý tương thông, hiểu ngầm lẫn nhau.

Bên cạnh, Tạ Chủ tịch đang cau mày, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía đám người đảng Cộng sản.

Lý Chủ nhiệm vẻ mặt chính phái nghiêm túc tại ánh nhìn chăm chú đó, không biết sao liền đỏ lên cổ.

Hắn bị kẹp ở giữa một đám đồng chí, không thể chạy trối chết, đành phải kiên trì đứng ở chỗ cũ, xấu hổ bất an nghiêng đi đầu... Lúc này bên cạnh hắn có một vị Trương đồng chí, là Phó Chủ nhiệm tiền ủy Chaha'er. Người này cũng cảm nhận được ánh mắt của Tạ chủ tịch, liền ở trong lòng phẫn nộ nghĩ. 'Tạ Tướng quân cởi mở tiến bộ như thế, cha sao lại là phần tử ngoan cố phản Quốc dân !'

...

Uông Viện trưởng vẫn phong thái nhanh nhẹn đứng ở một bên, vừa mím môi mà cười, vừa cẩn thận quan sát hết tất cả.

29.

Mấy ngày sau, Uông Viện trưởng và Tạ Chủ tịch lần lượt rời đi.

Uông Viện trưởng trước khi đi, lưu luyến không rời nắm tay Tạ Tướng quân nói.

– Hiền chất, về chuyện chính phủ Quốc dân, ngươi cẩn thận suy nghĩ thêm một chút. Yên tâm, chỉ cần ngươi trở về, nếu như... Người nọ muốn giở thủ đoạn gì, ngu thúc ta nhất định sẽ động thân mà ra, đứng ở bên ngươi !

Tạ Chủ tịch thì lại là cau mặt.

– Bất hiếu có tam, vô hậu vi đại. Mà cũng trưởng thành, chưa từng nghĩ đi con đường hoang đàng như vậy ! Con dâu chắc chắn là bị mày chọc giận, cho nên cứ ở Tây Dương không chịu trở về. Đã như thế, nạp tiểu thiếp cũng là việc hơi bị bất đắc dĩ. Nói tóm lại, cử chỉ đoan chính, tuân theo chính đạo, mới là hành vi của con cháu Tạ thị ta !

Về phần Lục Trọng Lân, anh lặng yên không một tiếng động chôn trong đám người đi theo Uông Viện trưởng, không lộ mặt nữa.

Tạ Viễn cho rằng, Lục Trọng Lân bây giờ không đáng để ý, muốn trị y cũng không cần nóng lòng nhất thời. Không biết, chính là một lúc nhất thời sơ sẩy này, sau gây thành hậu quả xấu...

...

Mấy ngày sau, Trung Quốc Ủy ban mặt trận Chaha'er nhận được chỉ thị đến từ Trung ương. "Xét thấy Tư lệnh Tạ Viễn Liên quân kháng Nhật Chahar đã cùng chính phủ đảng Quốc Dân phản động Nam Kinh đạt thành đồng mưu, để tránh thảm kịch 'Ninh Hán hợp lưu' tái diễn, tiền ủy cần phải hành động trước, ở bên trong Liên quân khai triển xúi giục, đem thế lực ủng hộ đảng ta phát triển trở thành Hồng quân, tại Sơn Tây Hà Bắc thành lập khu Xô – Viết.

Lý Chủ nhiệm tạm thời bỏ xuống ngụy trang chiến sĩ Quốc dân, lấy ra bản sắc quân phiệt, phẫn nộ gầm gừ nói với Trương Phó Chủ nhiệm.

– M* n* ! Đ*** ông mày !! Họ Trương ngươi rất không chân chính, ở sau bố lưng mách lẻo cho Trung ương !

Trương Phó Chủ nhiệm là một người nhã nhặn, nghe xong lời này, mặt trướng đỏ bừng, kiên trì tranh cãi nói.

– Điều này sao có thể gọi là mách lẻo ? Lý đồng chí, chúng ta đều là đảng viên Cộng Sản, sẽ tận trung đối với Quốc dân, tôi chỉ là đem tình hình chân thật thu thập được báo cáo cho Trung ương mà thôi.

– Cái gì tình huống chân thật ?! Ngươi từ đâu hỏi thăm được tin tức nho nhỏ này, sao bố không biết gì ?!

Trương Phó Chủ nhiệm ưỡn ngực.

– Tôi hiển nhiên có thể dựa vào nguồn tin, cam đoan tin tức vô cùng chính xác !

Gã ở trong lòng âm thầm bổ sung. 'Ngươi đương nhiên muốn giả không biết, ngươi tên phần tử lợi dụng bán mình cầu vinh !'

– Nguồn đáng tin? ! Nguồn tin cậy ở đâu, thằng khôn nạn nào rải lời đồn, ngươi nói !

– Thực xin lỗi Lý Chủ nhiệm, tin tức đến từ nội tuyến trong lòng địch của đảng ta, đồng chí ấy cùng với tôi là đơn tuyến liên hệ, dựa theo kỷ luật bảo mật, không thể tiết lộ thân phận hắn cho anh ...

...

Lý Hổ xoải tứ chi nằm trên giường, đầu chôn vào gối. Vừa mới mạnh mẽ làm, đằng sau mông hơi âm ỷ đau.

Hắn vươn tay tới, muốn xoa xoa chút, đã có một bàn tay đưa tới, giành trước đè lên mông hắn. Cái mông này vừa tròn lại vừa vểnh, vừa mới bị hung ác làm qua, trên làn da căng ửng một lớp tinh mịn sáng bóng...

Tạ Viễn vừa thưởng thức, vừa nhẹ nhàng xoa, từ đỉnh mông chậm rãi xoa ấn đến eo thon gầy mà lại căng ... Vừa mới cao trào qua, âm thanh lười biếng của hắn mang theo vài phần trầm thấp hoa lệ.

– Tiểu lão hổ hôm nay có tâm sự ?

Lý Hổ đem mặt dụi dụi vào gối đầu, không quan tâm hắn. Tạ Viễn nhíu mày cười, nắm eo Lý Hổ, ép hắn lật người qua.

– Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nói rõ... Nếu không... Tam gia ta cần phải đại hình hầu hạ...

Hắn vừa nói, vừa dùng hạ thân chọc chọc Lý Hổ.

Dưới mái tóc rối tung, con độc nhãn của Lý Hổ cố gắng hướng về phía trước, làm một cái bạch nhãn khinh thường.

– Nói rõ cái rắm. Bố suy nghĩ... Khi nào thì đến phiên ta làm ngươi đây ?!

30.

Tạ Viễn nhếch lông mày, hơi hơi nheo lại ánh mắt. – À... ! Hắn vỗ một cái mạnh lên mông tròn Lý Hổ.

– Tam gia quá nuông chiều ngươi rồi, không thoải mái phải không ?! ... Vừa mới làm xong ngươi đâu, mông lại ngứa ?

Lý Hổ nỗ lực nghiêng đầu, dùng cái ót đối Tạ Viễn, miệng chẹp chẹp đặt ở trên gối đầu than thở vài câu.

– ...

– Nói cái gì, không nghe thấy !

– ... Ngủ... cứ...

– Lớn tiếng một chút !

Lý Hổ ở trên gối đột nhiên quay ngoắt lại, gân cổ, không quan tâm lớn tiếng nói.

– Nhiều năm qua, đều là ngươi ngủ bố, có đi không có lại, bố ngủ ngươi một lần cũng không được ! Là vì bố đấu không lại ngươi, cũng chỉ có thể cứ bị ngươi cho làm kỹ nữ ngủ sao ?!

Nói tới đây, hắn có chút uất ức giảm âm xuống, cúi đầu than thở một câu.

– Bố cũng là Đại lão gia*, cũng không phải chỉ mọc mông không mọc kê đâu !

*chỉ đàn ông trưởng thành trở lên.

Nói xong lời này, hắn lập tức quay lại đầu đi, nhắm hai mắt lại, một bộ tư thế lợn chết không sợ nước sôi nóng. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy lỗ tai hắn đang hơi hơi rung rung, ngay cả tóc ngắn ngủn sau gáy đều dựng đứng lên.

Phía sau nửa ngày không có động tĩnh. Đột nhiên, hắn lỗ tai nóng lên, vành tai bị người nhẹ nhàng ngậm vào miệng.

– Ai nói Tam gia chỉ ngủ kỹ nữ, còn không thể ngủ với vợ ta ?

Âm điệu một câu đó thân mật mà lại dịu dàng, Lý Hổ thân thể hơi hơi chấn động. Nhưng rất nhanh sau đó, giọng nói ngược lại trở nên hung tợn.

– Về phần khác, ít ở đây nghĩ đông nghĩ tây ! Lúc phía sau ngươi vui, phía trước cũng không phải không thích ra nước, cái gì tên là mọc không ?!

– ...

Lý Hổ nằm đó không nhúc nhích.

Tạ Viễn lại nghĩ nghĩ, rốt cục chần chờ mở miệng nói.

– ... Tam gia không phải không nói đạo lý, loại sự tình này, dù sao cũng phải nói Càn Khôn cương thường*, ngươi không thể trái lại... Nhưng... Tiểu lão hổ nếu vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cũng không phải không thể thưởng cho một lần...

*cương thường : tam cương ngũ thường.

Nói tới đây, hắn tròng mắt chuyển chuyển.

– Đợi đến ngày kháng Nhật thắng lợi, tiểu Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện, Tam gia nhượng cho ngươi một lần ! Song, trước đó ngươi phải luôn ngoan ngoãn nghe lời ! Thành giao không ?

Nói mấy ngày trước, Uông Viện trưởng từng hỏi Tạ tướng quân.

– Thế nào là kháng Nhật đến cùng ? Lúc ấy Tạ tướng quân trả lời.

– Đánh tới người Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện đó là đến cùng !

Nay xem ra, lúc lời nói hùng hồn đó ra khỏi miệng, Tạ Tướng quân có lẽ kỳ thật cũng không tin tưởng lớn lắm.

...

Lý Hổ nghe xong lời này, trong một lúc không trả lời.

Hắn không có cách nào ngoan ngoãn nghe lời ! Hắn cũng là Đại lão gia, nếu muốn xoay người, không thể trông cậy vào bố thí của người khác !

Hai chữ 'Thành giao' này ở trong đầu lưỡi hắn bồi hồi chuyển vài vòng, nửa ngày, hắn rốt cục cúi đầu nói câu.

– Lừa bố à... Quên đi, bố nói đùa, vốn sẽ không hi vọng ngươi có thể đáp ứng.

31.

Hai người mặc lại quần áo, trở lại thành hình người dáng người.

Song song đứng ở trước gương lớn sửa sang lại dung mạo, đều là người vóc dáng cao chân dài, Tạ Viễn nhìn qua so Lý Hổ thoáng thon gầy hơn một chút.

Hắn đang ngưỡng cổ, đối gương thắt một cái ca-ra-vat màu vàng. Lý Hổ đứng ở sau, cầm lược chẻ ngôi. Hắn chải đầu liếc mắt, thấy cổ áo trong sau cổ Tạ Viễn vểnh lên, liền vươn tay qua giúp hắn bẻ thắng.

Tạ Viễn quay đầu lại, con mắt lóng lánh mỉm cười. – Cảm ơn.

...

Khi sắp chia tay, Tạ Viễn nói với Lý Hổ.

– Còn nhớ ngươi là người Thiểm Tây ? Ta lần này đi Tây An, muốn mang về chút gì không ?

Lý Hổ dùng con độc nhãn còn lại nhìn chăm chú hắn một lát, rũ mi, lắc lắc đầu. Hắn hơi cúi đầu, liền chợt lộ ra lông mi, là một dãy đen nhánh đậm. Đáng tiếc chỉ có một con mắt như thế, một con khác, ẩn ở trong bịt mắt đen.

Giờ khắc này, Tạ Viễn đột nhiên có xúc động vươn tay ra ngoài vuốt ve con mắt rũ xuống đó. Hắn hơi hơi nâng lên cánh tay, chần chờ một thoáng, rốt cục vẫn lại buông xuống.

Ô tô Mercedes màu đen đã đậu ở cửa, phó quan đứng sẵn, trên tay nắm cửa xe.

Lý Hổ mắt thấy Tạ Viễn xoay người, phong thái rắn rỏi bước vào trong xe.

phó quan khép lại cửa xe. Cửa kính xe rung lên, màu thủy tinh đục ngăn trở tầm mắt, hắn không biết giờ phút này Tạ Viễn trong xe có biểu tình gì.

Đây là một chào từ biệt không có gì đặc biệt. Tạ Viễn cuối cùng để lại cho hắn, là một bóng dáng tây trang màu đậm có vẻ gầy yếu.

...

Ngày 2 tháng 8 năm 1933.

Tổng Tư lệnh Liên quân Chaha'er kháng Nhật Tạ Viễn lặng yên đến Tây An cùng quân Tây Bắc trao đổi công việc hợp tác.

Ngày 6 tháng 8.

Binh sĩ Liên quân Chaha'er kháng Nhật nghiêng về Trung Quốc đột nhiên tuyên bố thoát ly, độc lập làm Tấn Kí Sát Hồng quân, hướng vào Tân Bình bảo, thành lập Tấn Kí Sát khu Xô – Viết.

Ngày 12 tháng 8.

Binh ngụy quân Chaha'er Nhật chia làm hai đường từ Sát đông, Sát bắc ồ ạt tấn công Liên quân kháng Nhật. Quân tâm rối loạn, loạn trong giặc ngoài, Liên quân liên tiếp tháo chạy.

Ngày 15 tháng 8.

Quân Nhật một lần nữa đánh chiếm Đa Luân.

32.

Ngày 25 tháng 8, yếu tắc Hô Đạt ngoài thành Trương Gia Khẩu.

Tạ Viễn đứng trong chiến hào, tay cầm kính viễn vọng, nhìn về phía trận địa quân địch đối diện.

Một phát đạn pháo rơi vào phụ cận, ầm ầm một trận nổ, mang lên bụi mù trời, bùn đất trong chiến hào đều lả tả rơi xuống.

– Tướng quân, nơi này rất nguy hiểm ! Ngài vẫn nên đi vào trước đi !

Tạ Tướng quân không hề nhúc nhích. Hắn dáng người thẳng đứng, hai tay mang theo găng tay trắng vẫn vững vàng cầm kính viễn vọng.

Trong ống kính, là quân địch chi chít và đại pháo san sát. 'Trương Gia Khẩu không giữ được ', Tạ Viễn đáy lòng bình tĩnh đến thậm chí gần với lãnh khốc, một lúc sau, hắn mới buông kính viễn vọng, xoay người trở lại yếu tắc.

Ngày đó chạng vạng, Tạ Tướng quân trở lại trong thành Trương Gia Khẩu.

Đoàn Bí thư đi theo nhiều năm sớm đã mất, nay là Vương Bí thư, khom người đứng ở trước mặt.

– Gửi điện báo đi. Nói cho bên Nam Kinh, Liên quân kháng Nhật bằng lòng quy thuận chính phủ Trung ương, tiếp nhận lãnh đạo của chính phủ Quốc dân.

– Vâng.

Sau khi Vương Bí thư rời đi, Tạ Viễn châm một điếu thuốc, đi đến trước cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là bóng đêm đen ngòm, đen đặc đến đè người không thở nổi. Chỉ trong doanh trại xa xa, sau mấy cánh cửa sổ là lộ ra quầng đèn vàng.

Người sau cửa sổ này, không biết tương lai có mấy người có thể may mắn sống sót ?

Tạ Viễn nâng lên tay, hít mạnh một điếu thuốc, sau khi chậm rãi phun khói ra, cúi đầu hừ câu.

Chuy không thệ hề khả nề hà,

Ngu hề ngu hề nại nhược hà...

Kết quả của khư khư cố chấp, luôn là không có kết cục tốt !

Đạo lý này, kỳ thật, hắn trong lòng rất rõ !

Tạ Viễn lại hít một hơi, đối ngoài cửa sổ thoáng nở nụ cười lạnh lùng. 'Dù vậy, Tạ Tam làm việc, từ trước đến nay không hối hận !'

Phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Tạ Tướng quân đứng ở cửa sổ xoay người, chỉ thấy Vương Bí thư chậm rãi tiến tới đây.

Y thần sắc trầm trọng mang theo một chút bối rối.

– Tư lệnh, bên Nam Kinh hồi âm. Bọn họ nói...

Nói đến đây, y chần chờ ngậm miệng, như không biết nên tiếp tục nói thế nào.

– Bên Nam Kinh nói gì?

– Bên Nam Kinh trả lời là, Liên quân kháng Nhật có thể nhập vào quốc quân, nhưng điều kiện là... Ngài phải lập tức từ chức Tổng Tư lệnh Liên quân, mở điện cả nước tuyên bố về vườn... Còn có...

Tạ Ttướng quân giọng bình tĩnh và trấn định.

– Còn có gì?

– Ngài phải lập tức lên đường, đi Nam Kinh nhận chất vấn của chính phủ Quốc dân.

33.

Ngày 28 tháng 8, tiền Tổng Tư lệnh Liên quân Chaha'er kháng Nhật Tạ Viễn đến Nam Kinh.

Ở thao trường sân bay lớn nghênh đón hắn, không có trống nhạc và hoa tươi, mà là một đội hiến binh súng vác vai, đạn lên nòng.

Đội trưởng đầu lĩnh coi như khách khí chào hắn kiểu lính.

– Theo chỉ thị của thượng quan, tôi phụng mệnh hộ tống tướng quân tới chỗ của ngài.

Trên mũi Tạ Viễn đeo bộ kính râm, thấy không rõ thần sắc lắm. Hắn im lặng không lên tiếng thoáng nhìn quanh bốn phía, nơi nơi đều là xe Jeep và binh lính màu xanh, gần nhất có một chiếc xe hơi màu đen, cửa xe đã mở ra, một binh sĩ đứng ở bên cạnh.

Hắn vai lưng thẳng tắp, ngẩng đầu, lập tức đi tới chiếc xe hơi.

Đằng sau, Vương Bí thư mang theo hộp công văn đang muốn đuổi kịp, lại bị hiến binh ngăn lại, bảo y lên một chiếc xe khác.

Tạ Viễn mang kính râm ngồi ở trong xe, môi mím chặt, mặt không chút thay đổi. Từ sân bay hắn bị áp giải tới một ngôi biệt thự dưới chân Tử Kim Sơn, nơi này, cũng đã sớm bố trí tầng tầng canh gác.

...

Biệt thự là toà nhà lớn hai lầu màu trắng, cảnh vật tuyệt đẹp, mát mẻ dễ chịu, chuẩn bị cả đầu bếp Trung Tây, mụ già người hầu đầy đủ mọi thứ.

Nhưng tất cả người đi theo hắn, đều không biết tung tích, xung quanh nơi nơi đều có cảnh vệ cầm súng, vừa đi đến cửa viện, sẽ có người xuất hiện, khách khí nhưng kiên quyết thỉnh Tạ tướng quân dừng lại.

Trong phòng không có điện thoại, cũng không có bất luận kẻ nào tiến đến thăm hỏi. Thậm chí ngay cả Tạ Chủ tịch, cũng vô tung vô ảnh, không tin tức gì.

Khi xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ mặt Tạ Viễn luôn khó dò, hoàn toàn nhìn không ra hỉ nộ ái ố. Hắn mỗi ngày ngoại trừ xuống lầu ăn cơm và sau bữa cơm ở trong sân tản bộ, những thời gian khác, đều nhốt mình ở trong phòng.

Mười ngày sau, biệt thự đến một vị phỏng khách.

Lục Trọng Lân một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám, trong vẻ mặt nghiêm túc mang theo một chút tự mãn không kiềm chế được.

– Trọng Lân nhận chính phủ ủy nhiệm, phụ trách hỏi Tướng quân. Về thủ tục liên quan trang bị phi pháp Chaha'er, kính xin tướng quân nói rõ tỉ mỉ, Trọng Lân dễ bề báo lên quan trên.

34.

Lục Trọng Lân thân thể hơi hơi đổ xuống về phía trước, toát ra vài phần nôn nóng cùng tức giận khắc chế không được.

– Tạ Tướng quân, ngài đây là có ý gì ?! Ngài không phối hợp thế này, Trọng Lân không thể trở về báo cho quan trên !

Tạ Viễn tựa lệch vào lưng sô pha, nhấc chân bắt chéo, là dáng vẻ thế gia đệ tử nhã nhặn lạnh lùng.

– Không phải Tạ mỗ muốn cố ý khó xử Trọng Lân huynh, thật sự là trong đó nội tình, không phải Trọng Lân huynh thân ở vị trí hẳn là biết, nhiều lời đối với huynh vô ích. Quan trên huynh muốn biết, cứ mời ông ta tự mình tới hỏi là được.

Khách khí hữu lễ, nhưng cẩn thận nghiên cứu ý tứ hàm xúc trong đó, cũng là khinh thường khắc cốt.

Lục Trọng Lân gương mặt hơi hơi đỏ lên, anh đảo mắt nhìn nhìn, bốn bề vắng lặng, liền hạ giọng hung tợn nói câu.

– Họ Tạ, ngươi bớt ở trong này kiêu ngạo ! Ngươi cho là mình vẫn là Tạ Tư lệnh ngày xưa sao ?! Phượng Hoàng sụp đổ không bằng gà ngươi còn có cái gì đắc ý ?!

Tạ Viễn vững vàng ngồi trên sô pha, nghe xong lời này, cũng chỉ mỉm cười.

– Đạo lý Hổ lạc Bình Dương bị khuyển khi, Tạ mỗ biết. Nhưng tuy hổ bệnh đấu không lại chó dữ, cũng không tới phiên con chuột nhắt ở một bên ra vẻ ta đây.

...

Lục Trọng Lân hơi hơi khom người, đối với Uông Tinh Vệ nói.

– Viện trưởng, học sinh có một ý kiến, không biết có nên nói hay không...

– Ừm ? Uông Tinh Vệ hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Trọng Lân.

– Giữa ngươi và ta, cứ nói đừng ngại.

– Học sinh nghĩ, hiện nay là thời cơ tốt nhất diệt trừ Tạ Viễn.

– Trừ hắn ta... Cái này đối bên ta có chỗ gì tốt ?

– Tạ Viễn sở dĩ kiêu ngạo như vậy, chẳng qua là ỷ vào thế của cha hắn, biết bên đó sẽ không thật muốn mạng của hắn. Nếu giờ phút này chúng ta động thủ, mọi người bên kia tất đều nghĩ bên kia đã hạ thủ. Thứ nhất, có thể buộc cha hắn trở mặt với bên kia, để cho bọn họ đấu chết đi sống lại, chúng ta ngồi ngư ông đắc lợi. Thứ hai, họ Tạ dân vọng không thấp, cứ như vậy, trong cảm nhận dân chúng, tội danh bên kia mưu hại anh hùng dân tộc liền xem như là thật. Nhất cử lưỡng tiện, cớ sao không làm ?

Uông Tinh Vệ tay bưng tách trà trầm ngâm một lát, gật gật đầu.

– Nhưng đuôi tay phải sạch sẽ mới tốt, quyết không thể có bất cứ dấu vết để lại liên lụy đến chúng ta.

– Xin Viện trưởng yên tâm. Học sinh đã giải quyết xong Vệ Đội trưởng phụ trách canh giữ, chỉ chờ Viện trưởng ra lệnh một tiếng, cam đoan tiến hành đến thần không biết quỷ không hay !

– Ồ... Ngươi thật là mưu tính sâu xa.

Hai người nhìn nhau cười, đôi bên ngầm hiểu.

...

– A Cửu, cậu yên tâm, Vệ Đội trưởng đã ở trong khống chế tay mình, bản đồ biệt thự, vị trí bảo vệ, thời gian giao ca toàn bộ ở trong lòng bàn tay, cậu đi, nhất định không có vấn đề. Nếu thực sự nguy hiểm, vô luận thế nào mình cũng sẽ không cho cậu đi mạo hiểm như vậy !

Mai Cửu hơi hơi nhíu mày, nhưng lại vẫn kiên nhẫn giải thích với Lục Trọng Lân.

– Tống tử, cậu không hiểu được ý của tôi. Không phải tôi sợ nguy hiểm, tôi là không tán thành giờ phút này ám sát Tạ Viễn.

– Vì sao ?! Cậu không muốn báo thù sao ?!

Mai Cửu tóc chỉnh tề chẻ ra hai bên, lộ ra cái trán trắng nõn sạch sẽ. Dưới mắt kính thật dày, là hai mắt hẹp dài xếch lên. Đôi mắt này đang ôn hòa nhìn về phía Lục Trọng Lân, bên trong là thật sâu khuyên giải an ủi.

– Cho dù báo thù, cũng phải có việc nên làm, việc không nên làm. Hiện giờ báo thù, chỉ đúng ý của người Nhật Bản, khiến dân chúng kháng Nhật thất vọng dau khổ. Quốc gia đại nghĩa trước mặt, ân oán cá nhân có thể bỏ xuống trước. Đợi đến ngày đuổi đi người Nhật Bản, chúng ta lại tính sổ với họ Tạ được không?

35.

Sau khi hôn mê ba ngày ba đêm, Tạ Viễn rốt cục ở trong bệnh viện mở to mắt.

Đầu tiên là một mảnh trắng xoá, nửa ngày, rốt cục có tiêu cự, sự vật trước mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Bên tai truyền đến tiếng kinh hỉ của y tá, chợt xa chợt gần.

– Tạ Tướng quân tỉnh rồi ! Tạ Tướng quân tỉnh rồi !

Cửa phòng bị đẩy ra, đứng ở cửa, là râu tóc hoa râm, chống quải trượng Tạ lão nhân.

Tuy lão vẫn là khuôn mặt già nua, nhưng trong ánh mắt, đã có một cỗ vui sướng che dấu không được.

Tạ Viễn hơi hơi há miệng thở dốc, im lặng gọi một câu. – Cha.

...

Tạ Chủ tịch phẫn nộ giậm quải trượng.

– Đồ không nên thân, nhìn xem chuyện tốt mày làm ! Tao đã sớm cảnh cáo mày, thứ chó đó bụng dạ khó lường, mày lại hoàn toàn không để ở trong lòng ! Kết quả như thế nào ?! Mày nằm ở đây mất nửa cái mạng, người ta ngược lại thăng chức rất nhanh, thành Bí thư cục địa phương, nhân viên quan trọng của Trung Quốc ! Mày... Mày... Mày khư khư cố chấp, khinh cuồng sơ suất, cho nên có kết cục hôm nay ! Tự làm tự chịu, thật sự là tự làm tự chịu mà !!

Tạ Chủ tịch ngoài miệng vẫn chỉ giáo huấn, chút xíu quan tâm cũng không có, nhưng râu tóc trắng không ít so với trước đây lại bại lộ những ngày lo lắng của lão.

Tạ Viễn chỉ cảm thấy hốc mắt hơi hơi ướt.

– Nhi tử vô năng, để cha nhọc lòng.

Hắn thật là tự làm tự chịu, nhưng cũng không hối hận.

Sẽ không điên khinh cuồng nữa, nhưng tất cả xảy ra trong quá khứ, cũng không có bất cứ hối hận !

Tạ Chủ tịch không biết suy nghĩ trong lòng bây giờ của con trai, cứ ở đó tiếp tục nói.

– Lần này mày thật sự là may mắn. Có người thần bí, đem tin tức báo cho ta biết, khi ta dẫn người xông vào, vừa vặn giữ kịp một hơi mày còn lại !

Trong miệng lão miêu tả đơn giản, nhưng tình hình lúc ấy chỉ mành treo chuông, giương cung bạt kiếm, sao có thể nói tóm lại như vậy.

Tạ Viễn biết cha vì nghĩ cách cứu viện mình chắc chắn hao phí không ít tâm huyết, nhưng Tạ Chủ tịch không nói, hắn cũng không nhắc, chỉ là hỏi.

– Bắt được thích khách không ?

Tạ chủ tịch lắc lắc đầu.

– Không có. Nói đến kỳ quái, lúc vệ sĩ vọt vào, thích khách đã bị bắn chết ngay tại chỗ, trên tay thi thể còn nắm súng, nhưng không biết là ai làm...

– Bên đầu trọc có thái độ gì ?

– Hắn cam đoan với ta không phải hắn bày mưu đặt kế. Ta cũng hiểu việc có kỳ quái, hắn không phải người lỗ mãng như vậy ... Mày xảy ra chuyện, đối y lợi ít mà hại lớn ... Vô luận thế nào, hắn đã nhận lời ta, chuyện của mày, đến đây chấm dứt. Hắn không truy cứu việc mày cấu kết đảng Cộng nữa, điều kiện trao đổi là, mày phải an tâm về vườn ở nhà đợi, không thể sinh rắc rối nữa.

...

Một tháng sau, Tạ Viễn xuất viện về nhà an dưỡng.

Dưới sự kiên trì của Tạ Chủ tịch, hắn chuyển vào đại trạch Tạ gia ở Nam Kinh, cùng một đống lớn dì cùng với em trai em gái cùng cha khác mẹ ở cùng.

Cùng lúc đó, Tấn Kí Sát khu Xô – viết dưới song trọng giáp công của quân Nhật ngụy và quân đội đảng Quốc Dân, tuyên bố thất thủ. Binh sĩ địa phương còn sót lại dưới sự dẫn dắt của Bí thư cục Lý Hổ, tới căn cứ địa đại danh đỉnh đỉnh Thiểm Cam Ninh Quốc dân tìm nơi nương tựa.

Bộ 2. Chaha'er phong vân. Bình tụ.

Hoàn 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: