Tâm sự #1

Ly Ly là một cô gái 26 tuổi, làm việc trong ngành truyền thông tại một công ty lớn ở Seoul. Mỗi ngày đối với cô đều là một cuộc chiến đấu với thời gian, công việc và cảm giác kiệt sức. Sáng nay, cũng như mọi ngày, cô thức dậy khi đồng hồ báo thức reo vang, ánh sáng mờ mờ từ ngoài cửa sổ lọt vào phòng. Mặc dù ánh sáng ấy đủ để báo hiệu một ngày mới, nhưng nó cũng làm nổi bật sự mệt mỏi trong ánh mắt của Ly Ly. Cô ngáp dài, vặn mình một chút rồi bật dậy, cảm giác như mọi thứ quanh cô đều đang quay cuồng.
Mở mắt ra, Ly Ly chỉ muốn ngủ thêm một chút nữa. Cô quay lại nhìn chiếc giường ấm áp, nhưng không thể. Cuộc sống luôn tiếp diễn, và công việc không thể chờ đợi. Cô thở dài, lê bước vào phòng tắm, chuẩn bị cho một ngày làm việc nữa.
Sau khi ăn sáng vội vàng, Ly Ly vội vàng mặc áo công sở, cố gắng trang điểm nhanh chóng để nhìn tươi tỉnh hơn, dù trong lòng cô chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực. Khi bước ra khỏi nhà, cô cảm thấy mình như một con robot, chỉ biết làm theo những gì đã định sẵn mà không có cảm giác gì mới mẻ hay thú vị.
Đến công ty, Ly Ly không cảm thấy một chút niềm vui nào. Đúng hơn, cô cảm thấy như mọi thứ quanh mình đang trở thành gánh nặng. Những bộ phận bận rộn, tiếng chuông điện thoại, đống email chưa đọc – tất cả dường như đang dồn lại trên vai cô. Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng cô không thể kìm nổi sự mệt mỏi ngay từ phút đầu tiên.
Ngày làm việc bắt đầu. Ly Ly ngồi vào bàn làm việc, mắt cô mờ dần vì cơn buồn ngủ không thể kìm lại. Cô chỉ nhìn vào màn hình máy tính mà không thể hiểu nổi những email mình đang đọc. Công việc cứ thế kéo dài, những cuộc họp liên tục diễn ra, nhưng đầu óc cô như đang ở một nơi khác. Cảm giác trống rỗng vây lấy cô, dù cô vẫn cắn răng làm xong nhiệm vụ.
Thậm chí, Ly Ly đã phải uống vài ly cà phê trong suốt buổi sáng, hy vọng nó sẽ giúp mình tỉnh táo, nhưng càng uống lại càng cảm thấy mệt mỏi hơn. Cà phê chỉ là một phép thử giúp cô giữ được tỉnh táo trong giây lát, nhưng rồi sự mệt mỏi lại nhanh chóng quay lại, như thể cơ thể cô đang phản kháng lại tất cả.
Đến buổi chiều, Ly Ly cảm thấy như mình đang bị vắt kiệt sức. Một cuộc gọi điện thoại tưởng chừng đơn giản trở thành một thử thách không hề nhỏ. Dù cố gắng cười nói, nhưng cô chỉ muốn cuộc gọi đó kết thúc thật nhanh để cô có thể tiếp tục chìm vào những công việc còn dang dở.
Khi nhìn vào đồng hồ, Ly Ly thấy rằng giờ làm việc vẫn còn rất dài. Cô không biết mình sẽ cố gắng như thế nào để vượt qua thêm một giờ nữa. Mắt cô mờ đi, và tâm trí cô cứ lang thang, không thể tập trung vào công việc. Sự mệt mỏi không chỉ thể hiện ở cơ thể, mà còn rõ ràng trong từng suy nghĩ và cảm xúc của Ly Ly.
Cuối cùng, khi ngày làm việc cũng kết thúc, Ly Ly bước ra khỏi công ty, cảm giác như vừa trải qua một cuộc chiến. Cô không hề cảm thấy thành công hay thỏa mãn, mà chỉ thấy một sự kiệt quệ trong cả thể xác lẫn tinh thần. Cô đóng cửa công ty lại, bước ra ngoài và vác chiếc túi trên vai, cảm giác như cả thế giới đang đè lên người mình.
Trên đường về nhà, Ly Ly không nghĩ đến gì khác ngoài việc được về tới nhà, tắm rửa và nằm xuống giường. Nhưng sự mệt mỏi ấy lại không dễ dàng tan biến. Cô mở cửa phòng, vứt chiếc túi xuống đất, và ngã người lên giường. Cảm giác cô đơn trong lòng cô lại trỗi dậy, khiến cô không thể ngủ ngay lập tức. Cô suy nghĩ về công việc, về những điều chưa xong, về những cuộc họp chưa kịp chuẩn bị. Cô cảm thấy ngột ngạt, như thể tất cả những gì cô làm chỉ là chạy theo một guồng quay không bao giờ dừng lại.
Ly Ly thở dài, cuộn tròn trong chăn, đôi mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà. "Ngày mai lại bắt đầu," cô tự nhủ. Nhưng trong lòng, cô cũng biết rằng, dù ngày mai có đến, thì cảm giác mệt mỏi ấy sẽ không bao giờ rời bỏ cô, trừ khi cô tìm ra cách sống khác đi.
Cuối cùng, trong những phút cuối cùng của ngày, Ly Ly ngủ thiếp đi trong cơn mơ màng, với những suy nghĩ về cuộc sống, về công việc và những câu hỏi không lời đáp. Cô biết, dù mệt mỏi đến đâu, ngày mai vẫn phải đến, và cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Nhưng ít nhất, cô cũng có một chút thời gian để nghỉ ngơi và hy vọng rằng, một ngày nào đó, cô sẽ tìm thấy một cách để cân bằng mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #blog#daily