Chương 7

Truyện chương này có sự hạnh phúc vui vẻ ngọt, ko có sự nghiêm túc nghiêm khắc hay phạt dạy dỗ chỉ có tiếng cười vui vẻ , ấm áp

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua khe cửa sổ, rọi xuống nền gỗ sáng bóng của căn phòng. Hoàng Nam thức dậy với cảm giác nhẹ nhõm, vết thương trên lưng và đầu gối bớt sưng hẳn. Không còn cảm giác nhói buốt, cậu hít một hơi thật sâu, nụ cười tươi nở trên môi.

Tướng quân đã dậy từ sớm, đứng ngoài cửa chờ. Nhìn thấy con trai tỉnh dậy, ông khẽ mỉm cười, giọng ấm áp hẳn:
"Ngươi ngủ ngon chứ?"

Hoàng Nam vội vàng ngồi dậy, mắt sáng rực:
"Dạ, con ngủ rất ngon, cha."

Ông gật đầu hài lòng, rồi ra lệnh cho gia nhân chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn. Cả phủ hôm nay tràn ngập không khí nhộn nhịp, tiếng chim hót, tiếng nước róc rách từ giếng, hòa cùng hương thơm từ gian bếp.

Hoàng Nam ăn xong, quay ra sân, nơi những tia nắng sớm chiếu lên mặt hồ trong xanh. Cậu hít căng lồng ngực, cảm giác tươi mới tràn ngập cơ thể. Tướng quân đi theo sau, nhìn con trai vui vẻ mà lòng cũng nhẹ nhõm.

"Cha, hôm nay con muốn đi dạo quanh vườn, được không?" Hoàng Nam hối hả hỏi, ánh mắt long lanh niềm hạnh phúc.

Tướng quân mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
"Được. Nhưng đi cùng ta, không được chạy nhảy lung tung."

Hai cha con bước ra vườn. Hàng cây, hoa lá như vẫy chào, gió lướt qua mang theo hương hoa mai và hương tre. Hoàng Nam chạy nhảy, thậm chí nhặt một vài cánh hoa rơi, cười vang. Tướng quân đứng nhìn, đôi mắt lấp lánh một niềm vui hiếm thấy, cảm giác nhẹ nhàng đến lạ.

Một lúc sau, tướng quân lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra bên trong là những món đồ chơi tinh xảo bằng gỗ và một vài sách tranh. Ông trao cho Hoàng Nam, giọng ấm áp:
"Cha đã chuẩn bị cho ngươi. Đây là để thưởng cho sự ngoan ngoãn và dũng cảm."

Hoàng Nam mắt sáng lên, nắm chặt hộp, cười không ngớt:
"Cảm ơn cha! Con thích lắm!"

Từ sáng tới trưa, hai cha con cùng nhau chăm vườn, nhổ cỏ, tưới cây, rồi chơi những trò nhỏ bên hồ nước. Mỗi tiếng cười của Hoàng Nam vang lên, lại như xua tan hết mây đen trong lòng tướng quân. Ông bỗng nhận ra rằng, hạnh phúc giản đơn chỉ cần nhìn thấy con trai khỏe mạnh, vui vẻ bên mình.

Buổi chiều, Hoàng Nam tự tay nấu món ăn nhẹ cho cha dưới sự hướng dẫn của đầu bếp. Mọi hành động của cậu đều cẩn thận, nghiêm túc nhưng ánh mắt lại rạng rỡ. Tướng quân nhìn con trai, lòng tràn đầy tự hào và yêu thương:
"Ngươi trưởng thành nhiều quá, Nam à."

Hoàng Nam nhìn cha, nụ cười nở tươi:
"Con muốn cha vui vẻ, cha không được buồn đâu!"

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, hai cha con ngồi bên hiên nhà, nhìn trăng tròn treo cao trên bầu trời. Hoàng Nam dựa vào vai cha, giọng nhỏ nhẹ:
"Con yêu những ngày bình yên thế này."

Tướng quân đặt tay lên vai con trai, giọng ấm như sưởi ấm cả tâm hồn:
"Cha cũng vậy. Chỉ cần ngươi vui, cha đã hạnh phúc."

Ngoài kia, đèn lồng phủ rực sáng, gió mang theo mùi hoa, ánh trăng chiếu xuống sân phủ, tất cả như một bức tranh yên bình. Tiếng cười, tiếng nói, tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai cha con hòa cùng tiếng suối róc rách tạo nên một bản nhạc trọn vẹn, hạnh phúc và viên mãn – lần đầu tiên sau nhiều năm, phủ đệ tràn đầy niềm vui, bình yên.


Chúc mọi người đọc vui vẻ nha🌷🌷💕

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip