Episode 5
Kể từ ngày anh biết cậu ở kế bên nhà, hôm nào anh cũng sẽ cố gắng làm việc thật nhanh hoặc làm chậm tốc độ lại để lấy cớ là trùng hợp mà ra về cùng nhau.
"Hanbin-ssi, anh không cần phải thế đâu, em về một mình được mà" Cậu bất lực mà nói với anh, suốt cả tháng nay anh cứ luôn vậy, cứ chạy theo nhịp mà vể cùng mình. Nhưng như vậy cũng vui, về cùng nhau, cậu sẽ dễ dàng quan sát anh và bảo vệ anh hơn.
"Này, anh có làm gì đâu" Đôi mắt anh liếc nhìn qua lại, một bộ dạng không đứng đắn, nhìn là biết đang nói dối người khác rồi!
Khụ khụ! Cậu cũng không muốn vạch trần anh, anh muốn sao thì cho là vậy đi, dù gì bản thân cũng không phải là người chịu thiệt! [<ừ thì... không chắc đâu cậu Kim>]
Nói vậy thôi đến cuối ngày hai người cũng ra về cùng nhau.
Trời hôm nay có vẻ lạnh, chắc là sang đông rồi, cái mùa lạnh lẽo này, nhưng cũng thật cô đơn. Ngắm nhìn dọc đường người người đi với người mình thương mà nắm tay, mà ôm ấp nhau, cảm giác vừa hạnh phúc thay họ vừa đau lòng cho chính mình. Bởi lẽ, mùa đông của 10 năm trước đã cướp đi của cậu 2 người mà cậu yêu nhất... ba mẹ.
May thay, năm nay cậu có anh, mặc dù... cả hai chưa là gì của nhau, nhưng ít nhất cũng có người cùng cậu ra về, sáng đi làm cùng nhau, tối ra về cùng nhau, lâu lâu lại cùng nhau đi ăn uống và tán rẫu.
"Tae... TAE!" Hanbin đi bên cạnh thấy ánh mắt cậu đờ đẫn mà cất tiếng gọi
"ah.. dạ? Anh iu kêu gì em" Cái nết ghẹo gan anh không biết từ khi nào, không biết từ đâu mà gần đây, phải nói là cách đây nửa tháng cậu hay kêu Anh là anh iu dữ lắm... chắc vì thích.
"Đồ khùng! Mắc gì nãy giờ kêu không nghe?" Anh nổi đoá mà mắng nhít cậu, ừ thì... anh quen rồi.
"Ah~ Anh iu ah~ Hôm nay người ta lạnh quá~ cho ôm mín iii" Cậu lơ luôn câu hỏi của anh mà lãng tránh sang chuyện khác
"Yah!! Cất cái giọng đó đi cho anh!!" Eo khiếp, nổi hết cả biểu bì da gà trên người anh rồi đây này, mắc gì hôm nay nó sến sẩm vậy chứ.
"Hoiii mò~ cho ôm mín" Cậu vẫn không chịu dừng lại mà giở cái giọng nũng nịu kia, eo khiếp, thử tưởng tượng xem, một người đàn ông cao gần m9, tướng người không cho là mỏng manh với cái giọng âm dưới 8 tầng địa ngục mà nay nói với điệu nhẹ nhàng xem. Tưởng tượng ra được chưa?? Xin lỗi chứ author chịu thua [🥲]
"Ôi! Dừng lại đi Kim Taerae!!!!!" Anh nghe mà sởn gai óc, bỏ cậu đứng lại đó mà bỏ chạy đi xa, anh nghĩ nếu mà bản thân ở lại đó thêm tí nữa anh sẽ bị đột tử màn nhĩ mất... mà nghĩ lại, cũng dễ thương.
"Hanbin-ssi ah~ Chờ Tae với~"
Trên đoạn đường vắng người ở khu dân cư vào buổi tối, ánh đèn loe lói, thấp sáng một vài nơi, trông thì có chút tĩnh lặng, nhưng trên đoạn đường đó có một lớn một nhỏ đang đuổi theo nhau, một cuộc rượt đuổi sao mà vui vẻ quá, người phía sau không ngừng chạy theo gọi tên người kia, người chạy trước thì vừa chạy vừa kêu "thôi đi!!!!!!"
Trời đông tuy có chút lạnh giá, nhưng có lẽ trong lòng ai đó đã có ngọn lửa thắp lên, hình như... ấm lòng mất rồi.
Cứ như vậy mà một nhân viên văn phòng và một sinh viên năm ba cùng nhau trải qua hết ngày.
Nay đã vào đông, cũng là những tháng cuối cùng của năm, cậu cũng sắp sửa nộp đồ án tốt nghiệp cho trường nên dạo gần đây bận hẳn, ít lên công ty hơn trước mà đối mặt với đống bài tiểu luận lẫn luận cương tốt nghiệp. Ôi thôi thôi, thật khủng khiếp!!!
-------
Một buổi sáng của nhiều ngày sau:
"Hanbin hyung, chào buổi sáng"
"Oáp~ chào buổi sáng Taerae"
"Aaw..."
"Có chuyện gì sao?"
"Dạ không ạ"
Không làm sao được mà không kia chứ? Anh vốn luôn gọi cậu một chữ Tae, hai chữ Tae thôi mà nay lại gọi thẳng tên ra, có đằng trời cũng nhận ra sự khác biệt nữa kia kìa!!
"ờm ờ... nay có tính lên công ty không?" Hanbin thắc mắc hỏi, thật ra thì cả tuần không được làm việc cùng cậu rồi... có chút vắng vẻ
"Dạ chắc là không ạ, em cũng sắp hết khoá thực tập rồi, phải về trường làm đồ án tốt nghiệp nữa ạ!"
Taerae thật ra cũng muốn cùng anh như tháng trước, sáng tối có nhau, khụ khụ, là sáng đi làm, tối về cùng nhau mới phải. Nhưng biết làm sao được bây giờ? Cậu cũng đã vào cuối kì của những tháng ngày cuối cùng làm sinh viên rồi, phải nhanh nhanh tốt nghiệp còn mang anh về nhà nữa kia chứ!
Hôm nay trời có chút mát mẻ và dễ chịu hơn những lần trước, chắc chắn có điều gì đó đang chờ cậu, chờ anh, chờ chúng ta đón nhận nó, không sớm thì muộn sẽ đến mau thôi.
[Trường đại học quốc gia]
"Hêi! Taerae! Bài tập giảng viên giao mày làm xong chưa?"
Là cậu bạn thân cùng khoá của cậu, Byeongseob, nhưng hắn không thích bị gọi với cái tên đó lắm, chỉ có mẹ hắn hoặc người đặc biệt nào đó đến cứu rỗi cái sự độc thân chán chê của hắn mới được thôi. Mọi người thường gọi hắn với cái tên là Eunchan, một thân cao to, vai rộng, gương mặt nho nhỏ trong có vẻ là điềm tĩnh trưởng thành, nhưng không nhé, hắn là tay chơi thứ thiệt về đêm đó!
"Làm hay chưa chắc đến phiên mày hỏi à?"
Cậu đáp lại một câu không thể xanh hơn, hmmm... cũng đúng, bài ai nấy làm, mắc gì phải hỏi, bài mà lỡ giống nhau thì không A- cũng thành B, tới đó có mà khóc thét đi à? Không được đâu.
"Tao chỉ hỏi thôi, làm gì căng" - Hắn chề môi - "Mà này, kì thực tập của mày sao rồi? Ổn định không?" Hắn hỏi
"Không đến nổi tệ, đã vậy..." Xém tí là hắn đã nói hớ về người kia rồi, lỡ mà nói ra có khi hắn sẽ trêu cậu suốt mấy tháng cuối này và về sau mất, thôi không được đâu, Anh là bí mật nhỏ mà cậu luôn muốn bảo vệ, phải để Anh tránh xa hắn càng XA càng TỐT!
"Đã vậy... là sao? Kể nốt coi thằng tró này" Hắn mất kiên nhẫn thật sự, mắc gì nói phân nửa chừa phân nửa cho tò mò thế? Ai mượn vậy?
"Đã vậy tao còn có lương, haha" Cậu nói xong cười lớn.
Có gì đâu mà cười? Đúng không nè, đi làm thì có lương thôi. Nhưng mà với quy định của những công ty khác thì họ nhận thực tập sinh từ các trường đại học thì sinh viên sẽ không được trả lương, bởi lẽ họ luôn có mặc định rằng sinh viên đến đó chỉ trao dồi kĩ năng trong công việc, ngành học của chính mình chứ không giúp ích gì được cho họ, thành ra họ sẽ không trả lương. Vì thế, câu nói của Kim Taerae chẳng khác gì đang cứa vào tim hắn một nhát dao?
Cậu học song ngành QTKD và Marketing nên khi đi thực tập được ngồi văn phòng máy lạnh, thoáng mát, hắn thì học chuyên ngành Kỹ thuật nên khi đi thực tập hắn đã làm việc rất nhiều đó, chẳng được vào văn phòng như cái tên kia đâu, tức chết hắn!
"Mày được lắm Kim Taerae!" Hắn chỉ tay về phía Kim Taerae mà tức tối nói.
"Ôi bạn ơi, bớt giận!" Cậu cười khì khì đỡ tay bạn bỏ xuống, vỗ vỗ vuốt vai bạn.
"Tối nay đi nhậu, mày phải khao tao một chầu cho ra hồn đó!" Hắn liếc nhìn cậu với đôi mắt sắc lẹm.
"Pheromone của tao không đủ cho mày ngửi hay gì mà còn đòi uống rượu?"
"Oẹ, bố mày đếch cần, cái tao cần là rượu, có cồn, có nước, có vị chứ không phải một bình rượu di động như mày, ngửi mà phát ói"
Hắn cũng là một Alpha, nhưng hắn ghét sự trói buộc nên đến nay cũng chưa tìm được một Omega nào phù hợp với bản thân cả. Vì là "đồng loại" nên hắn miễn nhiễm với mùi hương của Cậu, chỉ ngửi được nhưng sẽ không bị sự khống chế hay bị gì với mùi hương đó.
"Ah ah, được rồi, đùa tí, tối nay quán cũ, giờ thì tao đi nộp báo cáo"
Nói rồi cậu quay lưng bước đi đến văn phòng giáo viên và nộp bản báo cáo của mình về quá trình đi thực tập kia, thật tốt, xong bài báo cáo này thì còn 2 bài tiểu luận lẫn đồ án tốt nghiệp nữa là xong.
-------
to be continued
Chúc mừng cả nhóm COMEBACK!
ON AND ON
ĐI LÊN VÀ ĐI LÊN NỮA!!!
#pepo_26.11.22
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip