Chap 2

Sau một tuần trang mật không lấy gì là thú vị, cùng nhau đến Nhật Bản nhưng mỗi người lại đi một chỗ khi đến nơi, họ chỉ gặp nhau vào tối mịt. Có vài lần họ đi cùng nhau để chụp một vài tấm ảnh gọi là có. Cả hai đều hài lòng với cuộc sống không bó buộc lẫn nhau này.

Vài ngày sau khi trở về từ tuần trang mật hai người được gọi đến nhà mẹ của Jisoo. Jennie theo bước Jisoo vào nhà, người đầu tiên ngồi ở phòng khách nhà là ông bà của Jisoo đang nói chuyện rồi đến mẹ Jisoo đang ngồi đan áo len trên chiếc ghế ngả gần đó. Cô gật đầu chào một cách lễ phép rồi ngồi xuống cạnh Jisoo trước mặt ông bà, mẹ Jisoo cũng dừng việc thêu thùa và đến ngồi cạnh.

- Mẹ gọi tụi con đến có chuyện gì vậy? – Jisoo hỏi

- Uhm!... chả là mẹ thấy hai đứa nên chuyển về đây sống cùng mẹ và ông bà, dù sao hai đứa cũng mới cưới, về đây mẹ có thể kèm cặp Jennie nhiều hơn.

Jennie hơi giật mình về lời đề nghị, còn Jisoo vẫn tỏ ra điềm tĩnh. cô khẽ nhíu nhẹ tay Jisoo ra hiệu cho cô ấy từ chối. Jisoo hiểu, cô cũng không muốn như thế, vì như vậy cuộc sống vợ chồng cô sẽ bị bó buộc hơn và dễ bị lộ. Hơn nữa ở gần người thân thế này sớm muộn cũng có lúc họ nhận ra cô.

- Không cần đâu mẹ! Con sợ như vậy sẽ làm phiền mọi người, hơn nữa con cũng muốn tự lập. Jennie cũng chưa muốn làm công việc nội trợ nên có lẽ một thời gian nữa hẵng hay.

- Hun ah!- bà không hài lòng lắm với câu trả lời của con mình

- Được rồi mà mẹ, mẹ có thể thường xuyên đến thăm tụi con, con cũng đâu có đi đâu xa!- Jisoo cương quyết.

- Sao con bướng quá vậy! trước đây con đâu có thế, giờ thì con bướng giống hệt con bé Jisoo! Nhiều lúc mẹ tưởng con là nó đấy!

Không khí trong nhà hơi chùng xuống, Jisoo hơi thay đổi sắc mặt, mẹ Jisoo thì khẽ nhỏ lệ. Jennie nhận ra điều đó, cô tự hỏi Jisoo là ai?

"ah! Chắc đó là em gái của Hun, mình có nghe cha nói qua về chuyện này, hẳn Hun rất thương em gái của mình"

Thấy Jisoo có vẻ buồn bà đành nhượng bộ.

- Thôi được rồi! hai đứa cứ suy nghĩ kĩ đề nghị của mẹ. Mà hai đứa ở lại dùng cơm với ông bà đi.

- Vâng! – hai người đồng thanh.

Sau bữa tối Jennie và Jisoo ở lại chơi với gia đình Jisoo thêm một lúc. Jennie thì ngồi cùng bà và mẹ Jisoo xem lại những bức ảnh của gia đình, còn Jisoo thì ngồi chơi cờ với ông.

- Cháu chơi khá hơn nhiều rồi đấy Hun!

- Vâng rảnh rỗi cháu vẫn hay tập!

Ba người phụ nữ ngồi trên chiếc sofa, thỉnh thoảng lại cười khúc khích trước những tấm hình hồi còn nhỏ của Hun. Jennie cảm thấy Hun là một người thú vị, sôi nổi nhưng so với Hun của lúc đó thì bây giờ thì trầm hơn nhiều. Jennie để ý thấy những bức hình chụp 2 anh em Hun và Jisoo lúc còn nhỏ cô không thể nào phân biệt được.

- Đây là Jisoo hả mẹ?- Jennie chỉ tay vào người đứng cạnh Hun trông một bức ảnh chụp cả gia đình.

- Uh! Con thấy 2 đứa nhỏ giống nhau không, lúc 2 đứa còn bé tụi nó vẫn hay đổi đồ cho nhau khiến cho bố và mẹ đau đầu không ít lần tìm cách để phân biệt hai đứa nó. Lớn lên tưởng có thế khác nhau đi một chút nhưng lại càng giống nhau hơn cũng may là một đứa nam một đứa nữ, rồi con bé Jisoo sang Mỹ du học bố mẽ cũng đỡ đau đầu hẳn đi. Mà giờ... mắt của mẹ và bà Jisoo bắt đầu rung rung, Jennie không hiểu sao mình cũng khóc theo.

Jisoo nhìn qua lúc còn cười đùa là thế mà giờ 3 người phụ nữ đang cố gắng nén những giọt nước mắt lại. Trong lòng Jisoo đau kinh khủng, cô chỉ muốn chạy lại ngay đó và nói rằng "mẹ ơi con là Jisoo..." nhưng đôi chân cô như đá không hề nhúc nhích. Nhưng rồi cô nghĩ lại, cho dù bây giờ cô là Hun hay là Jisoo thì mẹ cô cũng mất đi một người con. " mình là ai đâu còn quan trọng, thêm nữa giờ đã là chồng của Jennie, nếu chuyện là nữ lộ ra lúc này Jennie biết sống sao. Tạm thời cứ giấu được lúc nào hay lúc đó đã"

Jennie là một nhà thiết kế thời trang cô đã đi du học ở New Zealand trước khi về Hàn 2 năm trước, làm việc tại một công ty con trực thuộc gia đình mình. Từ nhỏ cô đã được mọi người gọi là công chúa băng giá vì cô trông rất lạnh lùng, nhưng ít ai biết được bên trong cái vẻ lạnh lùng đó là một người khá nhút nhát, một chút ngọt ngào ... người biết về cô chỉ có người bạn thân cùng học tại New Zealand, Park Chaeyoung...

Sân bay Inchoen, 10h30pm

Jennie đang đứng hậm hực ở cửa ra, cô cứ đi qua đi lại suốt. Sáng nay mới sáng sớm cô phải dậy sớm hơn thường lệ để ra đón cô bạn từ nước ngoài mới về của mình, cô ấy nói 9h30 máy bay sẽ đến vậy mà cô chờ đã hơn một giờ đồng hồ vẫn chả thấy ma nào. Nhìn lên bảng điện tử Jennie thấy báo rằng 10h45 chuyến bay từ New Zealand mới hạ cánh. "Sóc chuột cậu sẽ biết tay tớ" Vài phút sau trong khi cô còn đang hậm hực thì đã có tiếng người réo tên cô từ xa.

- Jennnn!!! - cô gái mặc chiếc áo da màu đen, đẩy chiếc xem chất đầy mấy cái vali màu hồng đi đến chỗ Jennie với gương mặt tươi rói, để lộ rõ đôi mắt cười quyến rũ. Jennie không vui cho lắm, cô cảm thấy hơi bực mình vì phải bỏ dở giấc ngủ, cô tính khi gặp cô ấy thì sẽ nạt cho một trận vì cái tội lừa cô ra sớm nhưng chưa kịp mở mồm thì đã bị Chaeyoung ôm cứng, thấy Jennie không vui lắm Chaeyoung lo lắng hỏi - sao thế Jennnn? Gặp mình cậu không vui ah?

- Vui cái gì cơ chứ! Máy bay đáp xuống lúc 10h45 vậy tại sao hôm qua cậu lại nói là 9h30 làm mình phải ra đây sớm hơn cả tiếng.- Jennie tỏ vẻ giận dỗi.

- Mình xin lỗi! cũng tại vì cái thói ham ngủ của cậu nên mình mới hẹn thế chứ. Đừng giận mà!!- Chaeyoung lại dùng mắt cười để thuyết phục.

- Được rồi! tha cho cậu lần này.

Jennie và Chaeyoung đẩy hành lý ra xe về nhà Jennie.


Trong văn phòng của mình tại công ty, Jisoo đọc lướt qua tập tài liệu mà Lisa và Seulgi vừa đưa vào cho cô, đọc được vài trang Jisoo tỏ vẻ không hài lòng cô thả tập tài liệu xuống bàn.

- Cái cái công ty nhảy vào giữa ta và Sam Sung là của ai vậy? tính nẫng tay trên của mình sao?

- Đó là của Kai, một doanh nhân mới nổi lên gần đây, hắn thường xuyên chen vào giữa hợp đồng của các cô ty khác. Một tay cũng khá đấy- Seulgi đọc từ trong cuốn sổ tay của mình.

- Vậy là muốn đọ với ta? Được rồi, hắn đã muốn thì chiều. Để xem mèo nào cắn mỉu nào.

- Ah mà hắn...uhm... còn là bạn trai của Jennie trước khi cô ấy lấy cậu.

- Oh! vì thế mà hắn muốn phá mình, chuối vẫn còn non và xanh lắm- Jisoo cười tự tin khiến Lisa và Seulgi cũng phải rùng mình.

Xin phép Jisoo, Lisa và Seulgi ra ngoài vừa đi cả hai vừa bàn tán về Jisoo hôm nay.

- Mình chưa bao giờ thấy cậu ấy tự tin như vậy- Seulgi nói.

- Càng ngày tớ càng cảm thấy Hun không phải là Hun nữa rồi, thay đổi nhiều quá, từ tính cách cho đến thái độ cư xử. Dạo này không bar, không nhậu nhẹt, khác hẳn với trước đây. Khó hiểu thật.

- Thì cưới vợ rồi phải thế chứ, chắc bị Jennie quản chặt lắm đây. Phải học hỏi cô ấy để sau này quản chồng mới được.

- Tham ăn như cậu ai lấy- Lisa cười trêu trọc rồi đi nhanh trước.

- Yah! Lisa Manobannnn...., cậu đứng lại! nói lại lần nữa xem. Yah Lalisa! Seulgi cũng nhanh chóng đuổi theo.

Ngồi trong văn phòng Jisoo cởi bỏ chiếc áo Vest, tháo lỏng chiếc cà vạt đang thít chặt lấy cổ cô cho thoải mái, Jisoo thở nhanh, cố gắng hớp lấy oxi khi mà chiếc cà vạt và tấm vải quấn ngực làm Jisoo hơi khó thở.

"Đóng giả con trai thật là khó, cứ làm cái bản mặt nam tính với cái giọng điệu con trai này mình giảm thọ quá. Giờ mình chỉ muốn đi đâu đó cho khuây khỏa đầu óc"

"Brừ...Brừ..." tiếng rung của chiếc điện thoại gây sự chú ý của Jisoo, cô cầm lên thì thấy tin nhắn của Jennie, cô mở nó ra.

"tối nay anh về sớm được không? Bạn tôi từ nước ngoài mới về và sẽ ở lại ăn tối cô ấy muốn gặp anh, tôi sẽ nấu bữa tối nên anh nhớ về sớm, thế nhé hẹn anh buổi tối"

"cái quái gì thế này, cô ta hỏi và cũng tự quyết định cho mình luôn, thật là" Jisoo vứt cái điện thoại xuống bàn và ngó lên đồng hồ, nó đã điểm 3h chiều. " mà khoan đã" Jisoo chộp lấy cái điện thoại đọc lại tin nhắn của Jennie "cô ta biết nấu ăn sao? Thật không nhỉ".

Chợt nhớ ra điều gì đó Jisoo lấy điện thoại gọi.

- Alo?

- Lisa tối rảnh không tới nhà dùng cơm, nay Jennie nấu ăn.

- Ok! Mấy giờ?

- Khoảng 7h tối. gọi Seulgi nữa.

- Uhm! Tối gặp.

- Tối gặp.

Jisoo cúp máy, cô nhắn ngay lại cho Jennie nấu thêm đồ ăn cho Seulgi và Lisa

"mình nên mua thêm rượu"
——————————-
🌟🌟🌟 cho tui với 💁‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #jensoo