Chương 1: Trò chơi trốn tìm cô độc

"Sau đây là mục điểm tin.

Hôm nay, tại một trường trung học ở thành phố XX, thi thể của một nam sinh đã được phát hiện.

Cảnh sát cho rằng vụ việc này có thể là tai nạn, cũng có thể là một vụ giết người; và hiện tại đang tiến hành điều tra theo cả hai hướng"

Giọng nói máy móc đầy vô cảm của phát thanh viên vang vọng trong căn phòng chật hẹp.

Cơn chóng mặt kéo đến, cả thế giới trước mắt tôi bỗng trở nên quay cuồng và hỗn loạn.

*

Dưới đây là bản tường thuật tóm tắt những gì đã xảy ra.
Vụ việc xảy ra vào khoảng thời gian kết thúc giờ nghỉ trưa.
Nhân chứng đầu tiên là một nữ sinh trong trường.
Trong lúc tìm kiếm quả bóng bị đánh bay ra khỏi sân trường, nữ sinh này đã vô tình đụng phải một người đang đứng trong lùm cây.
Sau cú va chạm đó, thân thể của người kia đột nhiên đổ xuống.
Khi nữ sinh này đang định ngẩng đầu lên xin lỗi thì chợt nhận ra một điều bất thường.
- Cơ thể người đó không có phần trên, chỉ trơ trọi mỗi nửa thân dưới.
Theo lời khai của nhân chứng này, cho đến lúc bị va vào, thứ đó vẫn tự đứng vững trên đôi chân của nó.

Cùng thời điểm đó, tại cổng sau của trường học, nằm ở hướng ngược lại so với sân trường.
Người chứng kiến vụ việc là một nam sinh cùng trường.
Nam sinh này đã đi ngang qua cổng sau một lần trong lúc mang các dụng cụ quét dọn cất vào kho. Một lúc sau, khi nam sinh này đi qua đó lần thứ hai, cậu ta đã nhìn thấy một cảnh tượng dị thường.

- Nằm trước cổng sau của trường học là một thứ mà chắc chắn trước đó khômg hề có, một thi thể người chỉ có vỏn vẹn phần thân trên.

Trên mặt đất để lại một dấu vết dài vài mét như thể thứ đó đã bị kéo lê đi.
Phương hướng của dấu vết đó, vừa khớp, lại đang hướng về phía phần nửa thân dưới của nó.

Vào giờ nghỉ trưa, trong trường cũng như trên sân trường hẳn nhiên có rất nhiều học sinh đi lại, thế nhưng, không một ai nhìn thấy thủ phạm.
Nói cách khác, đây là một vụ giết người trong phòng kín, mà căn phòng đó chính là khuôn viên trường.

"Có thật như thế không?"

Ngay ngày hôm đó, một cuộc họp khẩn cấp đã được triệu tập, mọi hoạt động của trường đều tạm bị đình chỉ.
Các học sinh buộc phải về nhà trong tâm trạng hoang mang, tất cả đều khó có thể tiếp nhận sự thật kinh hoàng này.
Tuy nhiên, không phải ai cũng ra về ngay, trong trường vẫm còn vài học sinh phải ở lại để lấy lời khai, hay những học sinh đang chờ người thân tới đón.

Tại tầng 2 của dãy phòng học cũ, trong căn phòng đã từng được sử dụng làm phòng học nhạc, một đám học sinh đang tụ tập.
Gương mặt của tất cả bọn họ đều tràn ngập vẻ sợ hãi.
Nỗi sợ này, không hề giống với nỗi lo lắng mơ hồ của các học sinh khác, nó mang theo sự căng thẳng về một mối đe dọa nào đó.

"- Này, là ai đã nói với cậu ta? - Ai là kẻ phản bội?".
" Có phải chúng ta cũng sẽ chết, đúng không...?".
" Đến lúc này rồi mà còn bình tĩnh được nữa sao?".
"... Vẫn chưa... Vẫn chưa biết cụ thể thế nào mà.... Có khi chỉ là trùng hợp, cũng nên..."
" Cậu biết điều này không phải là trùng hợp mà!?".
" Bình tĩnh lại đi".
"...".
"... Nếu tò mò quá mức... Vẫn chưa ai muốn chết phải không....?".
"!!!"
" Dù sao thì, hẳn là đã có ai đó đã nhận được thư..."
" Vậy có nghĩa là.... tất cả đều là sự thật? Vậy...".
" Có vẻ là như vậy đấy".
"...".

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lấy căn phòng. Một sự im lặng đến nghẹt thở.
"- Nè... Vậy giờ chúng ta phải làm sao?".
" Trước mắt, có lẽ chỉ còn cách tiếp tục theo dõi tình hình thôi. Bởi đã có người nhận thư...".
" Ừm, vì thế nên sau một tuần nữa, trong chúng ta sẽ có một người phải chết".
" Một.... Một vụ việc lớn như vậy, hẳn là sẽ lập tức tìm được thủ phạm mà, phải không!?".
"... Đó là nếu như thủ phạm thực sự tồn tại".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: