06
Đã là ngày thứ ba.
Hạ Thiên tiếp nhận chai nước nam sinh kia đưa qua, lau đi mồ hôi trên tóc mái sau trận đánh bóng rổ.
"Đàn anh, em còn phải ở cạnh anh như vậy mấy ngày nữa a?" Nam sinh vẻ mặt đau khổ hỏi hắn.
Sắp đến tết Nguyên Đán rồi, nam sinh sầu não không muốn đem tất cả năng lượng đều đặt ở Hạ Thiên như vậy. Hạ Thiên là đàn anh học cùng lớp âm nhạc của nam sinh này, hai ngày trước Hạ Thiên tìm nam sinh nhờ giúp đỡ, nói nếu nam sinh giúp hắn cái này, lần sau giáo viên kiểm tra biểu diễn, hắn sẽ nói tốt cho mình với giáo viên.
Lúc ấy nam sinh không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, bởi vì gần đây có điểm ham chơi làm biếng luyện tập, giáo viên dương cầm bọn họ lại có tiếng nghiêm khắc, nhưng cũng là có tiếng rất tán thưởng Hạ Thiên. Có Hạ Thiên này nói đỡ cho là kim bài miễn tử, sẽ không bị phạt quá thê thảm.
Chính là nam sinh liền thấy hối hận rồi. Hạ Thiên độ nổi tiếng không phải không ai biết, hai ngày này Hạ Thiên vẫn luôn đem nam sinh mang đi theo bên cạnh, mấy nữ sinh ngày thường hay tìm nam sinh nói chuyện bây giờ đều không thèm để ý tới nam sinh nữa, thậm chí có người bắt đầu hoài nghi nam sinh là gay và đang yêu đương với Hạ Thiên!
Nam sinh khóc chít chít mà nói: "Bởi vì cứ như thế này, tết Nguyên Đán sẽ chẳng nữ sinh nào thèm rủ em đi ra ngoài chơi mất."
Hạ Thiên dùng ánh mắt quét một vòng cũng chưa tìm thấy tên nhóc tóc đỏ kia.
Trong lòng "Hừ" một tiếng, mở miệng nói: "Đừng nóng vội, nó vẫn chưa có tới tìm tao."
"Người đó không tới tìm anh anh cũng sẽ không đi tìm người đó sao? Rốt cuộc giận nhau kiểu gì vậy?" nam sinh bây giờ so với lúc trước bị giáo viên dương cầm giáo huấn gần chết còn không thấy mệt mỏi bằng.
"Mày thì biết cái gì." Hạ Thiên quay nhìn nam sinh một cái, hắn chính là muốn cho Mạc Quan Sơn cũng nếm thử loại mùi vị này, làm Mạc Quan Sơn cũng có loại cảm giác lo lắng sợ mất đi như hắn, chờ tên nhóc đó có cảm giác sợ bị mất đi hắn rồi sẽ liền ngoan ngoãn tới nhận sai, nghiêm túc quan tâm tới hắn.
Nhưng là, trái tim Hạ Thiên có điểm sốt ruột, Mạc Quan Sơn tại sao đến giờ vẫn chưa tới tìm hắn chất vấn?
Cẩn thận ngẫm lại mà nói, ngoại trừ ngày đầu tiên nhìn thấy Mạc Quan Sơn bộ dáng chân tay luống cuống đó—— nói thật lúc ấy nhìn thấy dáng vẻ kia của Mạc Quan Sơn hắn cũng rất đau lòng, lập tức nghĩ rằng chính mình làm ra loại chuyện này thật ngu ngốc, nhưng Hạ Thiên lại nghĩ nếu không giải quyết chuyện này về sau khả năng cao bị Mạc Quan Sơn vô tư với Di Lập làm cho tức chết, chỉ có thể hung hăng giả vờ không phát hiện ra, hòng muốn làm cậu biết được cảm giác này của hắn—— nhưng mà trừ ngày đầu tiên hắn nhìn thấy Mạc Quan Sơn kia, hai ngày liền sau đó, hắn thế nhưng cũng chưa từng gặp mặt Mạc Quan Sơn thêm lần nào nữa. Nhiều lắm là ở giờ giải lao ở phía xa trông thấy được cái đầu tóc đỏ nổi bật của cậu.
Hạ Thiên rốt cuộc ý thức được kết luận, Mạc Quan Sơn đang trốn hắn.
Mạc Quan Sơn đang trốn hắn.
Thằng nhóc này không tới tìm thế nhưng lại còn dám trốn tránh hắn?
Hạ Thiên tức giận đồng thời có điểm thấy hoảng loạn không rõ ngọn nguồn.
"Nghỉ trưa kết thúc rồi, em đi về trước đây ạ." Nam sinh khô héo mà nói Hạ Thiên một tiếng, gục đầu xuống rời đi.
Hạ Thiên vì muốn xác minh phỏng đoán của mình, đi đến lớp Mạc Quan Sơn.
Chờ lúc hắn một đường giả đò ung dung trêu hoa ghẹo nguyệt mà hướng hành lang lớp bảy tiến đến, Mạc Quan Sơn vừa lúc đứng lên tính đi ra ngoài, trong tay cầm ly nước, phỏng chừng là khát muốn đi rót nước. Đi tới cửa vừa nhấc mắt thấy được Hạ Thiên trên hành lang, Mạc Quan Sơn liền quay người về lại chỗ ngồi, bắt đầu vùi đầu trên bàn giả bộ ngủ.
Đến đây, Hạ Thiên xác nhận, Mạc Quan Sơn chính xác là đang trốn hắn.
Hạ Thiên nhìn cục đầu đỏ cố vùi đầu chôn thật sâu trong cánh tay, trong lúc nhất thời có chút hụt hẫng, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là không có đem hai tiếng "Nhóc Mạc" gọi ra.
Hạ Thiên lúc này quay người trở về lớp càng nghĩ càng nôn nóng, cái hắn muốn chính là Mạc Quan Sơn ghen, phẫn nộ chất vấn hắn, như vậy hắn cũng có thể mượn cơ hội này nói ra bất mãn của chính mình. Nhưng mà hắn không nghĩ tới, cảm xúc Mạc Quan Sơn cho hắn hiện tại, chỉ có trầm mặc cùng tránh né.
Nó sao lại có thể trốn tránh mình?
Nó thế nhưng lại trốn tránh mình!
Hạ Thiên nhịn không được, hắn hiện tại chỉ muốn nắm cổ áo cái tên tóc đỏ lưu manh kia đem cậu gông cùm xích chặt ở trong khuỷu tay hắn, làm Mạc Quan Sơn nhìn thẳng hắn, làm Mạc Quan Sơn chỉ có thể nhìn hắn, không cho Mạc Quan Sơn lảng tránh hắn thêm một chút nào nữa. Làm Mạc Quan Sơn minh bạch, vĩnh viễn không cần phải né tránh Hạ Thiên này.
Hạ Thiên móc di động ra, giao diện hộp thoại chat của hắn cùng Mạc Quan Sơn vẫn là dừng lại ở hai cái tin nhắn Mạc Quan Sơn đã gửi đến vài ngày trước.
Hạ Thiên nhấp miệng, gõ vài chữ 【 Trốn tao à? 】 bèn nhanh tay gửi đi.
Sau đó, Hạ Thiên nhìn phía trước tin nhắn xuất hiện dấu chấm thang màu đỏ, hắn phát hiện, Mạc Quan Sơn chặn hắn.
Hắn còn chưa được Mạc Quan Sơn thêm vào danh sách bạn bè, Mạc Quan Sơn đã đem hắn xoá đi.
Hạ Thiên đột nhiên đứng lên, ghế ngồi ngã ra phía sau "rầm" một tiếng rõ to. Bạn học trong lớp đều kinh ngạc mà quay lại nhìn, nhưng hắn đã không rảnh bận tâm. Một thoáng trong nháy mắt, đồng tử Hạ Thiên có chút chặt lại, giống con báo non trối chết hướng lớp Mạc Quan Sơn phóng đến.
Hạ Thiên kinh hoảng không thôi, trái tim kịch liệt mà nhảy liên hồi, ở trong lồng ngực phát ra thật lớn tiếng vang, tựa như trống rỗng.
"Mạc Quan Sơn chặn hắn."
Tin tức này không ngừng kích thích đại não Hạ Thiên, mạch máu trên huyệt Thái Dương cũng phồng ra giật mạnh theo nhịp tim hắn, không thể có ý nghĩ này, Hạ Thiên tuyệt vọng mà tưởng, ý nghĩ rằng cậu từ bỏ hắn?
Hắn lúc trước khó chịu, bực bội, thương tâm, hắn chiếm hữu ghen tuông quấy phá, hắn cùng Mạc Quan Sơn giận dỗi và chiến tranh lạnh, hắn bất chợt rùng mình, dù thế nào nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phải rời khỏi Mạc Quan Sơn.
Hắn lớn lên như vậy, thích một người đến như vậy, hắn sẽ không nghĩ tới việc đi thích người nào khác.
Nhưng là Mạc Quan Sơn không cần hắn.
Mạc Quan Sơn không cần hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip