chương 9 : Chỉnh người !
Ngày hôm sau , Lãnh Dạ Hiên Dục thượng triều sớm . Đoạn Tư Ân ở chỗ tẩm cung của hoàng thượng dường như rất hài lòng , ngủ một mạch đến buổi trưa
Tiểu Cố đứng ở cạnh giường lòng không tránh khỏi lo lắng , mặc dù tiểu thư nhà nàng được hoàng thượng sủng hạnh nhưng nếu tiểu thư cứ không tuân theo phép tắc thì khó tránh khỏi tiểu nhân ở sau lưng hãm hại...
" Đoạn phi , người mau dậy đi ! Hoàng thượng sắp bãi triều rồi , nếu người cứ không tuân theo phép tắc thì sẽ làm hoàng thượng khó xử mất " Tiểu Cố không ngừng lay lay thân thể mềm mại của Tư Ân , miệng luyên thuyên không ngừng
" Tiểu Cố...em làm gì vậy ? Đừng làm ồn ta đang ngủ mà.."
" Đoạn phi à , mọi người trong cung đã dậy từ sớm rồi . Nếu để người khác biết người không tuân thủ phép tắc nhất định sẽ không hay đâu ạ ! " Cô tiểu cung nữ thật thà nói
" Không phải là ta đang bị thương nặng sao ? Hoàng cung này không cho người ta dưỡng thương à ? Đạo lý gì đây ? " Đoạn Tư Ân cáu gắt nói , nàng đang mang trọng thương mà...
" Đoạn phi à..."
" Chuyện gì vậy ? " Lãnh Dạ Hiên Dục từ phía cửa tiêu sái bước vào
" Ân nhi , nha đầu này chọc giận nàng sao ? " Vừa nhìn hắn đã biết nữ nhân của mình đang rất không vui
" Nô tỳ..." Tiểu Cố hoảng sợ lên tiếng
" Ở đây không còn chuyện của ngươi , lui đi "
" Vâng nô tỳ cáo lui , đa tạ hoàng thượng không trách phạt "
" Tư Ân , nói ta nghe nàng không vui chuyện gì ? " Lãnh Dạ Hiên Dục đứng trước nữ nhân mình lại dịu dàng ôn nhu , nhẫn nại dỗ dành
" Không có gì , chỉ là ta muốn nghỉ ngơi một chút thôi " Nàng thở dài nói , những lời của tiểu Cố khi nảy nàng nghe sao có thể không hiểu chứ ? Mặc dù nàng chán ghét những quy củ , phép tắc nhưng dù sao thì lấy gà thì phải theo gà , lấy chó thì phải theo chó , nàng đã lấy Lãnh Dạ Hiên Dục thì phải vì chàng ấy mà nhẫn nhịn thôi
" Tư Ân , thật vất vả cho nàng " Lãnh Dạ Hiên Dục xoa xoa đầu nàng , ôn hò nói
" Ta thật không sao mà , chàng không cần lo lắng đâu " Nàng mỉm cười nói
" Ân nhi , sau này nàng sẽ không bỏ rơi ta chứ ? " Hắn ôm lấy Đoạn Tư Ân , cằm đặt lên vai của nàng âu yếm nói
" Ta không biết , ta rất nhớ ba mẹ...." Yêu hắn là thật , muốn ở bên hắn cũng là thật nhưng việc đó cũng không thể nói lên rằng nàng không muốn về nhà ?
" Tư Ân , ta thật sự không thể không có nàng..." Lãnh Dạ Hiên Dục siết chặt vòng eo nàng hơn , giọng nói có chút cô độc
" Lãnh Dạ Hiên Dục , chàng xem chàng bây giờ có phải rất giống trẻ con hay không chứ ? Trước đây , khi chưa gặp ta chàng chẳng phải cũng sống rất tốt đấy sao ? Hơn nữa...nếu không phải ta đột nhiên chen vào thì bây giờ chàng và Đường Nhất Như đã ân ân ái ái rồi " Nàng bĩu môi khinh bỉ nói
" Tư Ân , ta nghiêm túc " Mặc kệ số mệnh , mặc kệ sự sắp đặt của thượng đế...Nếu đã cho hắn gặp Đoạn Tư Ân thì sẽ không thể nào là Đường Nhất Như...
" Được rồi , ta không trêu chàng nữa ! Ta sẽ không hứa hẹn điều gì với chàng . Nếu chàng đối tốt với ta , không để ta phải chịu ủy khuất thì ta sẽ hảo hảo suy nghĩ tốt... " Lời nàng nói là thật , nếu hắn không để nàng chịu phải ủy khuất thì nàng cũng không có ý định nghĩ đến chuyện rời đi...
Hắn đối tốt với nàng , bảo vệ nàng là lẽ đơn nhiên đều đó không cần bất kỳ lý do hay mục đích nào " Đoạn Tư Ân nàng nghe đây ! ta sẽ hảo hảo đối tốt với nàng , tuyệt đối sẽ không để cho nàng chịu một ủy khuất nào cả . Nàng nhất định sẽ không có cơ hội rời xa ta "
Tư Ân mỉm cười , không đáp lại . Ngoan ngoãn nằm ở trong nằm hắn
Lãnh Dạ Hiên Dục biết nàng ham ngủ mà quên cả ăn uống nên đã đặc biệt dặn dò bọn người Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thức ăn cho bảo bối hắn
Tỳ nữ cung kính mang thức ăn vào , sau đó tự "ý thức" đã cáo lui
Hắn cưng chiều đặt nàng ở trên đùi , dịu dàng bồi nàng ăn
Dùng cơm xong , Lãnh Dạ Hiên Dục lại đột ngột có việc bận nên đã rời đi , bây giờ trong phòng chỉ còn một mình Đoạn Tư Ân
" Đoạn phi , Đường Nhất Như ở bên ngoài cầu kiến " Tiểu Cố chạy vào báo cho nàng
" Cho nàng ấy vào " Kì thực Đoạn Tư Ân không đủ cao cả để " thương yêu " Đường Nhất Như . Nhưng nếu so với ghét nàng ta thì không đến nổi . Dù sao nàng cũng là người có lỗi , bởi vì sự xuất hiện của nàng mà đã cướp đoạt hạnh phúc vốn thuộc về Đường Nhất Như . Tuy trong lòng Đoạn Tư Ân có chút thổ thẹn nhưng nói gì thì nữ nhân kia cũng là " đối thủ " thế nên nàng sẽ không vì chuyện này mà " nhường nhịn "
" Thần thiếp bái kiến Đoạn phi nương nương " Đường Nhất Như ôn nhu như nước
" Được rồi , không cần đa lễ . Ngươi đứng lên đi " Tư Ân có chút ganh tị với vẻ đẹp đơn thuần thanh khiết của người đối diện . Quả phong thái của Hoàng hậu tương lai thì có khác , hừ
" Đường tỷ tỷ không biết có chuyện gì đến tìm ta ? " Gì chứ ? Nàng là người của hiện đại đấy , gọi tỷ tỷ không quá chút nào đâu . Nàng ta cách nàng bao nhiêu thế kỉ rồi ? Xưng hô bằng lão bà bà cũng không có quá đâu nhé
" Chuyện hôm qua...thần thiếp đến đây là để nhận tội , nương nương...thần thiếp đã gián tiếp hại người bị trọng thương...tội không thể tha thứ , khẩn cầu nương nương trách phạt " Đường Nhất Như không nhanh không chậm nói , phong thái nhẹ nhàng tao nhã quả thật khiến người khác phải trầm mê
" Không cần đâu cảm thấy có lỗi đâu , là ta cam tâm tình nguyện đỡ đại đao cho Dục . Suy cho cũng chuyện đó vốn cũng không liên quan gì đến tỷ , tỷ không cần phải tự trách mình " Nàng thầm cười lạnh , nàng vì phu quân của nàng mà đỡ đại đao thì liên quan gì đến nàng ta ? Còn nữa , nàng ta lấy tư cách gì mà nhận lỗi thay phu quân của nàng chứ ?
" Đoạn phi nương nương người không cần dung thứ cho thần thiếp . Bởi vì hoàng thượng cứu thần thiếp nên mới không thể bảo vệ chu toàn cho nương... ngược lại đỡ đại đao cho hoàng thượng và thần thiếp...nên đã khiến nương nương bị trọng thương...Tội của thần thiếp thật sự rất lớn...xin nương nương trách phạt Nhất Như "
Đường Nhất Như ơi là Đường Nhất Như cô là đang muốn khoe khoang là phu quân của tôi đã cứu cô thế nào rồi đã bỏ mặc tôi ra sao sao ? Càng nghĩ Đoạn Tư Ân càng tức giận , nàng kì thực không thể nhẫn nhịn nàng ta "khua môi múa mép " ở trước mặt nàng . Đoạn Tư Ân nàng là ai chứ ? Con gái cưng của một tập đoàn lớn , thứ gì nàng muốn mà chưa từng đoạt được chứ ? Ngày thường lại chưa bao giờ phải chịu ủy khuất , nàng vì sao phải ở loại địa phương tồi tàn này rồi còn phải nhìn sắc mặt của nữ nhân kia ?
" Tốt , Đường tỷ tỷ có phải rất muốn được ta trách phạt không ? Được , vậy muội muội đây sẽ " giúp " tỷ tỷ hoàn thành tâm nguyện nhé " Đoạn Tư Ân nhếch môi cười khinh bỉ
Dứt lời , một lực mạnh từ trên cao giáng xuống gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Đường Nhất Như , Đoạn Tư Ân không hề khách khí mà tát thật mạnh vào mặt nàng ta...
Nàng ta muốn bị đánh ? Vậy thì nàng sẽ làm người tốt hảo hảo toại nguyện cho...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip