Chương 11 - 12 - 13 - 14

Chương 11 Định tình

Liễu Nhị?

Xưng hô này thật sự khiến Liễu Ly buồn cười, xem ra Bát công chúa dạo này rất ghét Liễu Như Vận.

"Điện hạ đi trước đi, thần nữ sẽ đến ngay." Liễu Như Vận vội vã nói, sau đó lại nhận lỗi với Liễu Ly, "Xin trưởng tỷ đừng giận, muội muội không phải cố ý."

Nhìn thấy bên cạnh không có người khác, và Ninh Tử Thuần đã đi xa cũng không nghe thấy được, Liễu Ly tóm lấy Liễu Như Vận, mặt lạnh lùng giơ lên nắm đấm:

"Có vẻ muội muội hôm nay không mang theo mắt tới Quốc Tử Học, thật là trùng hợp, nắm đấm của ta cũng không có mắt."

Liễu Như Vận đâu từng bị doạ như vậy, nghe xong thì mặt trắng bệch, lắp bắp không dám mở miệng.

Liễu Ly thấy dọa cũng đủ rồi nên buông tay và hất nàng ra: "Ở trước mặt ta thì ngoan ngoãn một chút, hiểu không?"

Nàng cao hơn Liễu Như Vận nửa đầu, từ trên nhìn xuống, dọa Liễu Như Vận run rẩy gật đầu, sau đó liền rời khỏi.

Liễu Ly, Liễu Ly!

Liễu Như Vận trong lòng vô cùng căm hận, nhưng nghĩ tới việc sẽ xảy ra sắp tới đây, niềm vui dâng lên trong lòng, khóe miệng gợi lên một nụ cười giễu cợt.

Trước khi vào cung, nương thân đã nói với Liễu Như Vận, Liễu Ly được nuông chiều từ nhỏ, ngu dốt bất kham, dùng một chút thủ đoạn nhỏ là có thể khiến nàng lộ dốt và bẽ mặt. Luận về tâm cơ, Liễu Ly căn bản không phải là đối thủ của hai mẹ con họ.

Trưởng tỷ, ngươi cứ chờ đó!

*

Bình lặng học xong tiết học buổi sáng, Liễu Ly tối qua không sao ngủ được, nàng uể oải và buồn ngủ, lại lắc đầu đọc "Lễ ký", đọc lâu đến chóng mặt.

Như mọi khi, chỗ giảng bài khác tan học sớm hơn. Các hoàng tử và công chúa hoặc là đi chung nhóm năm nhóm hai, hoặc là cùng với bạn độc xách cặp và hộp cơm đi ra ngoài.

Duy chỉ một mình Ninh Tử Thanh là cô đơn lẻ bóng.

Liễu Ly thấy vậy thì cảm thấy có chút không vui, thu dọn đồ chuẩn bị đi tìm Ninh Tử Thanh.

Phong hòa nhật lệ, vạn vật sớm đã khôi phục sức sống tràn đầy, đua nhau sinh trưởng, tựa như lo sợ cô phụ thời kì tốt đẹp này.

Liễu Ly dọc theo con đường đá xanh hằng ngày, ngước mắt lên thì thấy đám đông phía trước đang chắn đường.

Họ bàn tán sôi nổi và vây xung quanh một người nào đó, hình như có thứ náo nhiệt gì đáng xem.

"Có người đưa tín vật cho Tam điện hạ?"

"Tam hoàng huynh phong thần tuấn lãng, có người thích cũng là bình thường, nhưng không biết là cô nương nhà nào?"

Ở giữa đám đông, chính là Tam hoàng tử Ninh Phàm Phỉ.

Ninh Phàm Phỉ tuổi khoảng mười lăm, mười sáu, là một cậu thiếu niên hăng hái, tướng mạo ngọc thụ lâm phong, nho nhã lễ độ.

Liễu Ly từ xa ngó xem, cảm thấy không có hứng thú.

Tam hoàng tử trong nguyên tác xuất hiện không nhiều lắm. Người này không tham gia tranh đoạt đế vị, về già được phong thân vương, sau đó thì ở lại phong địa.

Bây giờ nghe vậy, hình như có người đưa cho cậu ấy vật gì đó. Khoan đã... tại sao những người này lại từ vật này trực tiếp nghĩ tới "có người thích" vậy?

Liễu Ly cứ cảm thấy không ổn ở đâu đó, nhưng lại lười chẳng muốn quan tâm đến việc của nhân vật không liên quan khác. Nàng vừa định vòng qua để đi tìm Ninh Tử Thanh thì nghe Tam hoàng tử ở bên ấy nói:

"Trong Quốc Tử Học, quan gia cô nương làm bạn độc rất nhiều, có cả các vị quận chúa và huyện chúa, ta thật sự không biết là ai."

Những người khác vừa nghe, thì bắt đầu nhao nhao chọc ghẹo: "Tam hoàng huynh đem tín vật cho mọi người xem đi, các đệ đệ và muội muội sẽ giúp huynh biết!"

"Nói phải đấy, hoàng huynh lấy ra xem đi."

Tam hoàng tử Ninh Phàm Phỉ thoáng nghĩ rồi nói: "Được, nhưng mọi người đừng nên rêu rao, nếu không sẽ tổn hại đến danh tiết của cô nương."

Liễu Ly nghe xong thì nhíu mày, bụng nghĩ ngươi bày ra cho nhiều người xem như thế, vậy mà còn bảo người khác đừng rêu rao, cô gái thích ngươi đúng là xui tám kiếp.

Ninh Phàm Phỉ lấy từ trong ngực ra một vật, hé mở một góc: "Chính là vật này."

Những người khác xôn xao lên, đó là một chiếc khăn tay!

Người nào mà không biết đưa khăn như định tình, cuối cùng là vị cô nương nào đã phải lòng Tam hoàng tử?

Chỉ nghe một người e dè nói: "Cái này, cái này không phải là khăn tay của trưởng tỷ sao?"

Liễu Ly cứ cảm thấy giọng nói này giống của Liễu Như Vận, chợt cảm thấy không ổn, nên đi qua bên đó nhìn xem, lại thấy bóng dáng phát ra giọng nói đã bị người khác chắn lại làm nàng không thấy được.

Ninh Phàm Phỉ không biết vị cô nương này, nhìn người nọ nói: "Ngươi là?"

Liễu Như Vận hơi lúng túng: "Hồi điện hạ, gia phụ Sở quốc công, thần nữ thứ hai."

"Sở quốc công nhị tiểu thư. Trưởng tỷ ngươi..." Ninh Phàm Phỉ hơi ngập ngừng, "Thuần Ninh quận chúa?"

Liễu Ly: ?

Đã có người chú ý đến Liễu Ly, nhiều người liền quay đầu lại dán mắt vào Liễu Ly với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, như Ngũ công chúa và Thập hoàng tử ngày thường quen mặt, dùng ánh mắt khó tả nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Và cả các bạn học ở sau lưng nàng, Thập tam công chúa, Thập ngũ hoàng tử, tiểu huyện chúa... đều đứng ngây ra.

"Thuần Ninh quận chúa?" Ninh Phàm Phỉ nhìn sang bên này, vẻ mặt thận trọng, "Có thật là khăn tay do quận chúa đưa cho à?"

Liễu Như Vận cuối cùng cũng xuất hiện, khuôn mặt hiện ra nụ cười nham hiểm, hai mắt ẩn chứa khiêu khích, đang chờ xem kết cục của Liễu Ly sẽ như thế nào.

Liễu Ly đăm chiêu suy nghĩ, hóa ra cái đụng vào buổi sáng của Liễu Như Vận là đang đợi mình ở đây. Lúc đó, Liễu Như Vận chắc là nhân cơ hội lấy khăn tay của mình, rồi đem tới chỗ Tam hoàng tử, để cho nàng xấu mặt và khó xử trước mọi người.

Nhưng mà Liễu Ly sờ trong ngực của mình và phát hiện khăn tay không bị mất.

Vậy cái mà Tam hoàng tử cầm là...

Nghĩ thông điều này, Liễu Ly không lo lắng chút nào, thậm chí còn hơi buồn cười, nàng cố kìm lại, nhẹ nhàng phúc thân với Tam hoàng tử, nói: "Tam điện hạ hiểu lầm rồi, khăn tay đó chắc chắn không phải của thần nữ."

Nói xong, Liễu Ly giơ cái khăn tay vừa lấy từ trong ngực ra lên: "Khăn tay của thần nữ đang ở đây này."

"Vậy?" Ninh Tử Phạm nhìn qua người vừa nói lúc nãy, Liễu Như Vận.

Liễu Ly ung dung, làm Liễu Như Vận lo lắng, tuy ngữ khí vẫn còn do dự, nhưng cũng nhanh chóng trả lời: "Trưởng tỷ luôn mang theo nhiều khăn tay..."

Thuần Ninh quận chúa trước kia vốn ngang bướng có tiếng, việc nhất thời có gan đưa khăn cho hoàng tử cũng không phải là không thể, mọi người bất giác tin Liễu Như Vận mấy phần.

Thêm vào đó, khăn tay mà Tam hoàng tử và Liễu Ly cầm trong tay đều là khăn màu trắng có vân, không nhìn kĩ cũng không có khác biệt gì, vậy nên mọi người cho rằng chúng đều là đồ của Liễu Ly.

Ninh Phàm Phỉ hiểu rõ, chỉ cho là Liễu Ly xấu hổ không dám thừa nhận, nên cười nói: "Được rồi, quận chúa nói không phải là không phải, mọi người giải tán nhé."

Hoàn toàn càng tô càng đen.

Liễu Ly vẫn cười, chỉ là mang chút giễu cợt: "Tam điện hạ, hay là ngài nhìn xem trên khăn tay đó thêu cái gì?"

Ninh Phàm Phỉ nghe vậy thì mở vật đó ra, những người khác ở bên cạnh cũng đổ dồn ánh mắt vào, lập tức nhận ra: "Trên mặt là chữ "cửu."

Liễu Ly nhún vai: "Thật không may, thần nữ là trưởng nữ trong nhà, chẳng phải thứ chín."

Sao lại như vậy?! Liễu Như Vận hốt hoảng, lúc đó Liễu Như Vận thừa dịp Tam hoàng tử không để ý mới đặt khăn vào cặp của Tam hoàng tử. Do thời gian gấp rút. Thêm vào đó, nó được lấy từ trên người của Liễu Ly, nên đã không kiểm tra kĩ mà ra tay ngay!

Chữ cửu này, trong cung còn có thể chỉ ai nữa, tất nhiên không phải là Liễu Ly, mà là người thân thiết với nàng gần đây...

"Là của ta."

Ninh Tử Thanh nhẹ nhàng nói.

Nàng vốn đã đi xa, quay đầu định xem Liễu Ly đã đi ra chưa thì thấy vật trong tay Ninh Phàm Phỉ trông rất quen mắt, chính là khăn tay của bản thân.

Ninh Tử Thanh làm việc cẩn thận, sẽ không bao giờ đem vật riêng tư của mình để bừa bãi, như vậy chỉ có thể là cái mà nàng đã đưa cho Liễu Ly.

Nhưng tại sao lại ở trong tay của Tam hoàng tử?

"Cửu hoàng muội?" Ninh Phàm Phỉ sửng sốt, không ngờ lại là kết quả này.

Ninh Tử Thanh nói: "Ta làm rơi khăn tay, đang định quay lại tìm, không ngờ lại được Tam hoàng huynh nhặt được."

Công chúa đưa khăn tay cho hoàng tử chẳng phải trái với luân thường sao, việc này hiển nhiên là một cuộc hiểu lầm.

"Thì ra là vậy." Ninh Phàm Phỉ hơi chán ghét mà liếc nhìn Liễu Như Vận. Ninh Phàm Phỉ lớn lên ở trong cung, tất nhiên hiểu rất rõ chuyện giữa đích và thứ. Thứ nữ của phủ Sở quốc công này vậy mà lại muốn mượn cơ hội bôi nhọ đích tỷ.

Nếu như Thuần Ninh quận chúa và Cửu hoàng muội không có mặt đúng lúc thì e là khó mà thanh minh.

Sau đó Tam hoàng tử trả lại khăn tay cho Ninh Tử Thanh: "Đã vậy thì trả lại cho Cửu hoàng muội, sau này đừng nên bất cẩn như thế nữa."

"Đa tạ hoàng huynh."

Màn kịch này đã kết thúc với kết quả như vậy, mọi người thấy chán liền từng người giải tán.

Bát công chúa Ninh Tử Thuần nghiêng mắt nhìn Liễu Như Vận: "Bổn điện hạ đã bảo ngươi là phải ăn nói cẩn trọng rồi mà? Ngươi hay thật đấy, dám nói bừa trước mặt Tam hoàng huynh!"

Liễu Như Vận mặt tái mét: "Việc này..."

Ninh Tử Thuần nghĩ, bạn độc của mình sao lại ngu ngốc như vậy, ánh mắt vừa rồi của Tam hoàng huynh nàng không bỏ qua, nếu sau này giận lây qua mình thì làm thế nào!

Ninh Tử Thuần tức giận, phất tay áo bỏ đi một mạch.

Liễu Như Vận đứng chôn chân tại chỗ. Tại sao lại như vậy? Nàng rõ ràng đã chính tay lấy nó từ trên người của Liễu Ly, tại sao lại trở thành khăn của Cửu công chúa?

Nhưng Liễu Như Vận sao có thể nói chuyện này ra trước mọi người được, bằng không, chẳng phải thừa nhận nàng đã làm việc trộm gà bắt chó đó.

Lẽ nào Cửu công chúa và Liễu Ly đã...

Liễu Như Vận trợn tròn mắt, không dám tin mà nhìn trưởng tỷ của mình. Người sau tươi cười, không nhìn ra bất kì cảm xúc nào ngoài vẻ thân thiện, chỉ là nắm đấm giơ lên.

Liễu Như Vận sợ hãi vô thức lùi về sau một bước, toàn thân run rẩy.

Thấy phản ứng chột dạ như vậy của Liễu Như Vận, không cần nói nhiều thì Ninh Tử Thanh cũng hiểu ra chuyện là như thế nào, mắt lãnh đạm mà quét nhìn Liễu Như Vận.

Liễu Như Vận bị Cửu công chúa và trưởng tỷ trước sau quan sát, nhất thời không nói được gì, ở lại lâu hơn cũng chỉ thêm khó xử, đành phải hành lễ với Cửu công chúa rồi nhanh chóng đi mất.

*

Dưới mái đình như thường lệ là một bữa ăn phong phú.

Liễu Ly ăn rất ngon miệng, câu được câu mất nói: "Điện hạ hôm nay đến thật đúng lúc, cứu ta khỏi lúc nguy cấp."

Ninh Tử Thanh nuốt thức ăn rồi mới mở miệng nói: "Làm sao Liễu Như Vận lấy được khăn tay của ta?"

Nói đến đây, Liễu Ly có hơi hối tiếc: "Sáng nay ta và muội ấy đụng phải ở hành lang, có lẽ lúc ấy đã bị muội ấy trộm mất, lẽ ra vốn định hãm hại ta, là ta nhất thời khinh suất nên đã liên lụy điện hạ."

Nói xong, đột nhiên nàng lại bắt được điều gì đó.

Tặng khăn, tín vật, thích?

Liễu Ly hoảng sợ, vậy ra nàng và Ninh Tử Thanh mấy hôm nay...

Nàng khấn cầu việc này tuyệt đối đừng như mình nghĩ, thầm mở kho tra cứu của hệ thống ra, nhập hai chữ "khăn tay" vào.

Tuy nhiên sự việc không được như ý muốn, hệ thống rành mạch cho Liễu Ly biết, tại Đại Ninh, tặng khăn hoặc hỏi mượn khăn là có ý tỏ tình.

Riêng Ninh Tử Thanh lúc này môi đào khẽ mở, trong mắt vụt qua tia cảm động.

"Khăn tay của ta, ngươi mang theo bên mình mỗi ngày?"

Liễu Ly: ...

Chương 12 Vui sướng

Cảm xúc lúc này của Ninh Tử Thanh, Liễu Ly hiểu hơn hết.

Liễu Ly nhớ về lúc học tiểu học, những bức thư tỏ tình mà mình đã nhận được.

Khi đó, hoa khôi và giáo thảo luôn dẫn đầu xu hướng thời trang, tên tài khoản và chữ ký* trên các ứng dụng trò chuyện là "ngôn ngữ sao Hỏa" ngầu nhất và thịnh hành nhất, rất được các bạn trong lớp yêu thích.

Trong một lượng lớn thanh thiếu thiếu niên không theo trào lưu, có mấy bạn rất có mắt nhìn người, đến tỏ tình với Liễu Ly, làm Liễu Ly rất cảm động, kể từ đó Liễu Ly tự tin hơn rất nhiều.

Tâm lý của Ninh Tử Thanh lúc này chắc có lẽ cũng giống như thế.

——Trong cung có nhiều hoàng tử và công chúa xuất thân hiển hách như vậy, ấy mà vị quận chúa đơn thuần không giả tạo trước mắt lại chỉ thích một mình ta. Chủ động trao đổi khăn tay với ta, và luôn mang theo tín vật của ta bên mình...

Nghĩ đến những hành động và việc mà mình đã làm, cảm thấy khó tẩy sạch nổi, nụ cười cứng đờ ở trên mặt, nhìn ánh mắt mong đợi của Ninh Tử Thanh, Liễu Ly không biết phải trả lời thế nào.

Đau đầu thật, nếu nói dối thừa nhận thì cũng không biết sau đó sẽ có phiền phức ra sao; còn phủ nhận thì lại sợ làm Ninh Tử Thanh không vui, xét cho cùng thì xác thực là Liễu Ly đã làm những việc khiến cho Ninh Tử Thanh hiểu lầm.

Nàng nhìn thấy độ hảo cảm của Ninh Tử Thanh lại nhấp nhô, hệt như trái tim đang loạn nhịp của Liễu Ly.

——Chỉ có điều, Ninh Tử Thanh là nghĩ mình đã nhận ra tình cảm của Liễu Ly nên thấp thỏm trong lòng; còn Liễu Ly chỉ đơn thuần là hoảng sợ.

Thấy Liễu Ly mãi không nói gì, Ninh Tử Thanh lại tiếp tục hiểu lầm, vỗ về nói: "...Nếu ngươi ngại thì ta không hỏi nữa."

...?

Liễu Ly đang hoảng sợ, đành phải lờ mờ gật đầu, sau đó giật mình nhận ra có điều không ổn, rồi điên cuồng lắc đầu. Không, không phải vậy! Ninh Tử Thanh ngươi đừng có "tự biên tự diễn" nữa!

Phản ứng này quá thú vị, làm Ninh Tử Thanh hơi nhoẻn miệng cười, cũng chẳng mau chóng vụt tắt như mọi khi mà đã ở lại trên khuôn mặt của Ninh Tử Thanh rất lâu.

Đến khi Liễu Ly ngượng hết một lúc mới bắt đầu ngẩng đầu lên, Ninh Tử Thanh vẫn còn cười.

Dù không tô phấn son nhưng đã có thể thấy được mấy phần minh diễm động nhân ở ngày sau, thêm vào lúm đồng tiền nhỏ trên má và đôi mắt đan phượng cong cong, cả gương mặt là một niềm vui sướng.

Thiếu nữ non nớt mà lại có khí chất trầm ổn, cùng với nét mặt này, tự động làm người ta thất thần.

Liễu Ly tiếp xúc với Ninh Tử Thanh lâu như vậy, chưa bao giờ thấy nàng cười tươi đến thế, dù thi thoảng có cười thì cũng chỉ thoáng qua.

Lúc này, đối mặt với Cửu công chúa điện hạ hiện ra vẻ mặt như vậy, làm sao Liễu Ly nỡ lòng nói ra sự thật cho nàng được.

Đành phải im lặng, tạm xem như ngầm thừa nhận.

Rất nhanh, Liễu Ly nhìn thấy độ hảo cảm lại tăng lên một chút.

"Độ hảo cảm hiện tại của [Ninh Tử Thanh]: 65 (quân tử chi giao)."

Điều này làm cho Liễu Ly rối rắm, tại sao Ninh Tử Thanh biết mình "thích" nàng mà vẫn tăng độ hảo cảm? Không phải trong nguyên tác không có bách hợp sao? Hả?

Tâm trạng của Ninh Tử Thanh đang rất tốt, để không cho Liễu Ly ngại ngùng thêm, vậy nên đã nhanh chóng đổi đề tài: "Thứ muội của ngươi có ý định hãm hại ngươi, có phải là bất hòa với ngươi không?"

Liễu Ly không phải nguyên chủ nên không biết giữa nguyên chủ và Liễu Như Vận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoán có lẽ cũng do trạch đấu mà ra, thành thật đáp: "Thật ra ta cũng không rõ lắm, nhưng giữa đích và thứ thì làm sao mà hòa hợp được? Điện hạ khẳng định hiểu rõ."

Ninh Tử Thanh "ừ" một tiếng.

Ninh Tử Thanh là thứ nữ có địa vị không cao, Liễu Ly không muốn chọc và vết thương của nàng. Liễu Ly mỉm cười, nhẹ giọng khuyên giải: "Nhưng việc này không áp dụng với điện hạ. Điện hạ thân phận tôn quý, bất kể là đích hay thứ thì cũng là chân long thiên nữ. Đừng nói chi..."

"Sao?"

"Đừng nói chi đích thứ chỉ là do người đời áp đặt vào bản thân mình, họ quá chấp nhất với nó, nên mới tranh cãi mãi. Chỉ cần ta không quan tâm và làm tốt việc bản thân cần làm, thì sẽ không bị ràng buộc."

Ninh Tử Thanh nghe xong, có vẻ trầm tư, hồi lâu mới nói một câu:

"Vậy à."

*

Xuân đi hạ đến, hạ qua thu về, chớp mắt đã là tiết tháng chín trời thu xanh mát.

Trong mấy tháng nay, Liễu Ly đã trải qua một số chuyện, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Đầu tiên là bệnh của Bảo An quận chúa. Bảo An đã dừng thuốc, bệnh tình hiển nhiên không chuyển biến xấu giống như trước. Nhưng rốt cuộc thì Bảo An vẫn mang bệnh trong người, không uống thuốc thì sức khỏe vẫn sẽ tụt dốc, chẳng qua so với nó thì số sinh mệnh giảm chậm hơn mà thôi. May sao thánh thượng rất thương xót bà, ngày nào cũng ban xuống các loại đồ bổ quý hiếm vào Cung Bồng Lai. Có những chất bồi bổ này, số sinh mệnh của Bảo An quận chúa giảm một chút, rồi lại về một chút, miễn cưỡng duy trì ở một số cố định, cho nên gần đây không phải quá lo Bảo An sẽ trở bệnh đột ngột.

Tuy vậy người hạ thủ và cách hạ thủ vẫn là một bí ẩn. Mặc dù Bảo An quận chúa bí mật dừng thuốc, nhưng các cung nữ mỗi ngày hầu hạ kề cạnh, bao giờ cũng có thể nhận thấy một số điều nào đó. Liễu Ly nghi ngờ rằng người đứng sau đã biết việc dừng thuốc này. Nhưng người đó lại án binh bất động, không có bất kì hành động nào khác, hiển nhiên kiên nhẫn vô cùng, đủ thấy người này tâm tính trầm ổn, là một người không dễ đối phó.

Liễu Ly gần đây đã phát hiện một tính năng mới của hệ thống: chỉ cần hai người bất kì xuất hiện cùng một lúc trước mặt Liễu Ly, thì Liễu Ly có thể kiểm tra điểm yêu thích lẫn nhau giữa hai người họ. Liễu Ly tính toán dựa vào cái này để tìm ra người đứng sau. Nhưng Điện Bồng Lai to thế này, mà độ hảo cảm của tất cả mọi người đối với Bảo An đều là số bình thường, căn bản không có sơ hở nào để nàng bắt được. Giác quan thứ sáu của Liễu Ly nói cho bản thân biết, nếu việc này không xong thì đối phương khẳng định sẽ còn tiếp tục ra tay với Bảo An. Mình phải đề phòng nhiều hơn.

Thứ hai, đó là Quốc Tử Học mỗi ba tháng là kiểm tra một lần. Tất cả các học sinh được yêu cầu làm bài văn căn cứ vào những sách đã học gần đây, đem những điều mình học và cảm nhận thể hiện ra hết.

Liễu Ly nằm ở lớp sơ đẳng nhất, nên khá dễ dàng. Nhưng ở đầu khác, độ khó tham chiếu theo khoa thi hương, có thể nói là quá khó cho hoàng tử và hoàng nữ.

Đề bài không khó, Liễu Ly nghiêm túc nghiên cứu một thời gian và có thêm Ninh Tử Thanh chỉ giúp, nên bài văn cuối cùng viết rất tốt. Thế là thái phó phẩy tay một cái là chuyển nàng vào lớp khác phù hợp với độ tuổi của nàng.

Bạn học đều là người quen, như Ngũ công chúa, Lục hoàng tử, Thất công chúa, Bát công chúa... đương nhiên quan trọng nhất là Cửu công chúa Ninh Tử Thanh.

Khi Liễu Ly bước vào lớp học thì nhìn thấy những người này và bạn độc của họ ngồi cạnh nhau, chỉ có Ninh Tử Thanh lẻ loi một mình.

Liễu Ly tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Ninh Tử Thanh, còn chưa đặt đồ trên tay xuống đã nghe thấy một tiếng giễu cợt: "Quận chúa và Cửu muội muội thân thiết thế sao, ai không biết còn tưởng quận chúa là bạn độc của Cửu muội muội."

Là lời của Bát công chúa Ninh Tử Thuần.

Từ sau sự việc lần đó, Ninh Tử Thuần càng nhìn càng thấy Liễu Như Vận chướng mắt. Nhưng thân cửu cửu của Ninh Tử Thuần bây giờ đang làm việc dưới tay Sở quốc công, mẫu thân Lý Tiệp Dư ngày nào cũng dặn đi dặn lại, bảo nàng không được đắc tội với Sở quốc công phủ.

Cho nên Liễu Như Vận này vẫn cứ làm bạn độc của nàng.

Ninh Tử Thuần càng nghĩ càng phiền, tức giận với hai người của Liễu gia này ngày một tăng, rồi nghĩ đến mẫu phi luôn bảo nàng làm bạn với Liễu Ly, kết quả Liễu Ly lại chỉ chơi với một Ninh Tử Thanh không được sủng ái!

Bây giờ Liễu Ly xuất hiện trước mặt mình, Ninh Tử Thuần tự động không kìm được mà khích bác.

Chương 13 Ngân bình

"Ơ?"

Nghe thấy những lời này, Liễu Ly chẳng biết nói gì nữa.

Pháo hôi nữ phụ sở dĩ là pháo hôi nữ phụ, thật là có nguyên do. Người khác không đến tìm mình, mình cứ phải đến gây chuyện, trách sao sống không nổi năm tập.

Trong nguyên tác, Ninh Tử Thanh lúc đầu sẽ chịu đựng sự hống hách và ngang ngược của Ninh Tử Thuần, nhưng Liễu Ly thì không.

Liễu Ly đặt cặp và hộp cơm xuống, nghe vậy thì quay đầu nhìn xung quanh ngơ ngác, sau đó thắc mắc hỏi Ninh Tử Thanh, "Điện hạ, hình như ta nghe thấy tiếng muỗi kêu, ngài có nghe thấy không? Bây giờ đã vào thu, cớ sao vẫn có muỗi bay. Ban đêm đi ngủ, phải đặt một ít gói thuốc đuổi muỗi ngay bên giường mới được. Tuy nó nhỏ, nhưng đốt cũng khó chịu thật, đập chết thì phí sức, không đập chết thì cứ vo ve cánh ở đó..."

Ngũ công chúa bất hòa nhất với Bát công chúa "phì" cười lên một tiếng trước nhất. Những người khác hoặc là che mặt cười thầm, hoặc là bật cười thành tiếng, tuy không rõ ràng như Ngũ công chúa nhưng cũng chẳng kém hơn bao nhiêu.

"Ngươi!"

Ninh Tử Thuần vốn nghĩ Liễu Ly sẽ nói chuyện một cách thiện ý với mình, biết đâu nàng có thể buông bỏ khúc mắc và sẽ hòa thuận chơi cùng Liễu Ly.

Nào ngờ Liễu Ly không cả nể nàng chút nào, mà còn nặng nhẹ nói móc nàng.

"Sao?" Liễu Ly giống như chỉ vừa mới chú ý đến Ninh Tử Thuần ở phía trước, bên phải của nàng, nhẹ nhàng cười nói, "Bát công chúa điện hạ, buổi sáng tốt lành."

Ninh Tử Thuần vô cùng tức giận: "Lúc nãy ngươi nói thế là có ý gì?"

"Ơ?" Liễu Ly tỏ vẻ khó hiểu nói, "Thần nữ không phải đang nói con muỗi sao, Bát điện hạ sao mà nóng nảy thế, không lẽ..."

Nàng tựa tiếu phi tiếu nói: "Bị nói trúng tim đen nên chột dạ à?"

Đúng lúc này, thái phó bước vào lớp học, hiển nhiên đã sắp bắt đầu học. Ninh Tử Thuần đành im miệng, dữ tợn lườm Liễu Ly và Ninh Tử Thanh, sau đó đẩy Liễu Như Vận ở bên cạnh một cái cho hả giận.

Liễu gia các người chẳng có gì tốt lành cả!

Liễu Như Vận thấy Liễu Ly và Bát công chúa cãi nhau, còn đang cười thầm, nên nhất thời không để ý đã bị Ninh Tử Thuần bất thình lình đẩy ngã nhào sang một bên.

Thái phó cau mày: "Liễu Nhị tiểu thư làm sao đấy?"

Liễu Như Vận ngã rất đau, ấm ức mà hốc mắt đỏ hoe, nhưng lại không thể nói với mọi người là Bát điện hạ làm sai. Chỉ đành cắn môi nén nước mắt, khẽ nói: "Ghế ngồi của học trò không may bị trượt, học trò không sao."

"À." Thái phó cầm sách lên, chính thức bắt đầu giảng bài học hôm nay, "Quá Tần Luận ta đã dặn học, các trò đã đọc hết rồi chứ? Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về..."

Cả tiết học Liễu Ly nghe không hiểu gì, mặc dù đã nghiêm túc nghe giảng, nhưng chỉ hiểu được một chút.

Cũng không trách Liễu Ly, ở đây trừ Liễu Ly và bạn độc ra thì tất cả đều là hoàng tử và công chúa sắp đến tuổi trưởng thành. Cho đến nay người kế vị vẫn chưa quyết định, hoàng hậu lại không có con nối dõi, về lý mà nói những hoàng tử và công chúa có mặt ở đây đều có khả năng cạnh tranh. Một vị được ứng cử làm trữ quân thì không thể nào là những đứa nhỏ mười hai, mười ba tuổi vẫn còn ngồi học tứ thư và ngũ kinh, vậy nên đủ dạng đế vương thuật và trị quốc sách thâm sâu và khó hiểu nhất định không thể thiếu.

Liễu Ly – người không có nền tảng gì: Cá mặn.jpg.

Ngược lại, Ninh Tử Thanh ngồi bên cạnh thì ung dung, thoải mái. Ninh Tử Thanh đã tự mình đọc "Quá Tần Luận" từ lâu rồi, hôm nay cũng chỉ xem lại một lần nữa thôi.

Ninh Tử Thanh vừa nghe, vừa hơi đưa mắt sang Liễu Ly ở bên phải. Chỉ thấy Liễu Ly viết không ngơi tay, tuy nghe ngơ ngác hết cả mặt, nhưng rất nghiêm túc ghi lại những điều thái phó giảng.

Ninh Tử Thanh trong mắt thoáng hiện lên sự ôn nhu, thầm nghĩ Liễu Ly học cũng nghiêm túc thật. Nhưng khi ánh mắt dời xuống những dòng chữ mà Liễu Ly viết thì mày không khỏi hơi cau lại.

...Không phải nói là sẽ học viết theo chữ của mình sao? Học ra thế này đây à?

Liễu Ly nhận thấy tâm trạng của Ninh Tử Thanh thay đổi, lè lưỡi xấu hổ. Nàng thật sự có luyện chữ chăm chỉ, tiếc là luyện thư pháp đòi hỏi phải luyện trong thời gian dài mà không phải ngày một ngày hai, cho nên khó nâng cao nhiều trong một thời gian ngắn được.

Nàng cúi đầu xem kĩ nét chữ của mình, cũng đâu có xấu đến thế! Dù nó không ngay hàng thẳng lối lắm, nhưng hơn hết là sự ngây thơ và thuần phác...

Lơ là một chút là những lời thái phó nói đã lọt từ tai nọ sang tai kia, tự nhiên mà đã lỡ bài, Liễu Ly muốn bắt kịp lại thì phát hiện như đang nghe thiên thư vậy.

Giống như học toán cao cấp ở đại học, "Chỉ cần cúi đầu nhặt bút thì ngẩng đầu lên sẽ nghe không hiểu gì."

Tức ghê.

Ninh Tử Thanh cảm thấy thú vị, lặng lẽ đẩy một tờ giấy qua chỗ của Liễu Ly. Vẫn là chữ tiểu khải xinh đẹp như mọi khi, trên giấy ghi đầy những kiến thức cần nhớ của cả tiết học.

Liễu Ly sáng mắt lên, mấp môi từ "cảm ơn" và bắt đầu ráo riết ghi chép.

Ninh Tử Thanh trước giờ chưa từng lơ đễnh trong lúc học lại lần đầu tiên suy nghĩ thẫn thờ.

Ninh Tử Thanh nhớ về con mèo nọ ở bên ngoài Điện Bích Ngọc khi mình tám tuổi.

Hôm ấy, một con mèo đã xuất hiện ở trước Điện Bích Ngọc sau một cơn mưa. Người nó dính toàn là bùn đất, bẩn đến nỗi không nhìn ra màu lông của nó.

Sau khi thị nữ Tiểu Thụy tắm cho nó xong, thì ngạc nhiên khi thấy nó là một con mèo trắng và một màu đen duy nhất là cái đuôi. Đó là một giống mèo rất được yêu thích, thường được gọi là "ngân bình tha thương".

Con mèo có tính sôi nổi và vô hại. Mỗi lần Ninh Tử Thanh cho nó ăn ít thịt nhỏ là nó sẽ nhìn lại bằng đôi mắt sáng long lanh để tỏ lời cảm ơn. Nhưng không được bao lâu, một lần Tiểu Thụy đưa đó đến ngự hoa viên chơi thì đúng lúc bị mẫu thân của Bát công chúa là Lý Tiệp Dư nhìn thấy và bắt nó đi. Kể từ đó thì Ninh Tử Thanh không còn nhìn thấy con mèo ấy nữa. Ninh Tử Thanh có tính cách lãnh đạm, không có nhiều tình cảm với vật nuôi, nhưng khi biết con mèo bị bắt đi thì Ninh Tử Thanh có đôi lúc cũng sẽ nghĩ, nếu một ngày nào đó mình có thể đứng đủ cao thì sẽ không để người khác lấy mất thứ gì của mình nữa.

Ánh mắt lúc này của Liễu Ly, Ninh Tử Thanh dường như đã từng gặp qua, bỗng nhiên giống với con mèo trong kí ức một cách kì lạ. Ninh Tử Thanh cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm giác trong lòng mình, Ninh Tử Thanh chỉ cảm thấy bí mật nơi sâu thẳm trong tim bất chợt bị khuấy động.

"...Đối với việc này, điện hạ có ý kiến gì?"

Giọng của thái phó vang lên, đưa Ninh Tử Thanh quay trở lại bài giảng. Ánh mắt của Ninh Tử Thanh lại bình tĩnh trở lại, giống như chưa từng tồn tại những điều vừa rồi.

Nàng nhỏ nhẹ trả lời câu hỏi một cách lưu loát và trôi chảy.

*

Kết thúc tiết học, Liễu Ly đi vệ sinh, còn Ninh Tử Thanh thì đi ra trước, vẫn như cũ, chờ nàng bên dưới đình hóng mát.

"Quận chúa?"

Liễu Ly vừa đi ra rửa tay thì nghe thấy một giọng nam dịu dàng gọi nàng, nàng giật mình quay ngoắt đầu lại, tiện thể vẩy nước vào mặt người đó.

"Là ngươi?"

Đó là bạn độc của Lục hoàng tử, tên là Giang... gì ấy nhỉ?

Liễu Ly mở bảng thông tin của người này.

Họ và tên: Giang Vũ Chương

Tuổi: 15 tuổi

Thân phận: Thế tử phủ Lương quốc công [Đại Ninh hoàng triều]

Trạng thái hiện tại: nhớ mãi không quên

Ghi chú: lịch sự nho nhã

Không ngờ người này có độ hảo cảm với Liễu Ly lên đến 100 điểm, chẳng lẽ hai người đã quen nhau từ trước?

Liễu Ly không muốn đứng nói chuyện ở chỗ rửa tay, lịch sự nói: "Giang thế tử, ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta đi ra ngoài nhé."

Giang Vũ Chương lúng túng lau nước trên mặt đi: "Là Giang mỗ đường đột."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Liễu Ly hỏi: "Thế tử tìm ta có việc gì không?"

Chương 14 Thanh khiết

Giang Vũ Chương có dáng người gầy và không được cao lắm, trông như một văn nhân ốm yếu. Cậu ho mạnh vài cái rồi mới nói: "Giang mỗ bị bệnh nặng, gần đây mới trở lại học ở quốc tử học, xin quận chúa đừng ngại..."

Liễu Ly cảm thấy Giang Vũ Chương nói một câu là phải thở lấy sức, nên hoàn toàn không dám ngắt lời, sợ cậu chưa kịp lấy hơi thì sẽ ngất xỉu mất, vì vậy kiên nhẫn chờ cậu nói hết.

Giang Vũ Chương này nói chuyện cũng hơi chậm thật, hai người đi ra đến bên ngoài rồi mà Giang Vũ Chương còn đang chào hỏi.

Liễu Ly rất đói bụng và đang chờ ăn cơm, đành phải ngắt lời Giang Vũ Chương: "Thật ra thì thế tử muốn nói chuyện gì vậy?"

Có lẽ sự xa cách trong mắt của Liễu Ly đã đâm vào Giang Vũ Chương, cậu ngưng lại một chút, rồi tổn thương nói: "Quận chúa ghét bỏ thân thể ốm yếu này của Giang mỗ sao?"

Liễu Ly: ?

"Giang mỗ cũng không không muốn liên lụy đến quận chúa, nhưng phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn..." Giang Vũ Chương tiếp tục ho dữ dội, "Nếu không có gì thay đổi thì gia phụ sẽ lập tức trao đổi cùng Tự khanh đại nhân về ngày thành thân của Giang mỗ và quận chúa."

Tự khanh là chức quan của phụ thân Liễu Ly.

"Khoan đã." Liễu Ly nhăn mặt, thấy đã sắp đến lương đình nên vội vã vươn tay ngăn Giang Vũ Chương lại, "Ngươi là vị hôn phu của ta?"

Giọng điệu kích động này làm tan vỡ trái tim của Giang Vũ Chương lần nữa, môi cậu trắng bệch: "Quận chúa, quận chúa đã quên rồi sao? Khụ khụ..."

Liễu Ly cảm thấy đau đầu vì người này cứ ho mãi, thầm nghĩ không lẽ mình thật sự sẽ gả cho thiếu niên có trái tim mong manh và bệnh tật triền miên trước mặt? Tại sao chưa nghe thị nữ nói bao giờ, hay là có hiểu lầm gì?

Nhưng tóm lại, không thể để Ninh Tử Thanh nhìn thấy Giang Vũ Chương.

Giang gia của phủ Lương quốc công là một đại gia tộc, hoàng hậu tại vị là Giang gia nữ, và vị hoàng hậu này còn là một nhân vật phản diện chính hiệu.

Trong nguyên tác, hoàng hậu không sao có con được, cho nên tư duy dần trở nên lệch lạc, đến mức căm thù tất cả hoàng tử và hoàng nữ. Lúc Ninh Tử Thanh vừa bộc lộ sự tài giỏi của bản thân thì đã bị bà nhắm vào. Bà đã dùng nhiều thủ đoạn để ngáng chân Ninh Tử Thanh, thậm chí còn giết hại mẫu thân của Ninh Tử Thanh là Sở Yến! Cuối cùng, sau khi Ninh Tử Thanh đăng cơ, cả gia tộc Giang gia đắc tội nàng đã có một kết cục rất thê thảm. Biết được điều này thì sao Liễu Ly có thể để mình và Giang gia có bất kì liên hệ nào được.

Không thể được.

"Bên ngoài gió to, thế tử hãy về trước đi." Liễu Ly lịch sự cười nói, "Khó khăn lắm mới khỏe bệnh, kẻo lạnh lại trở bệnh."

Giang Vũ Chương dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy biểu hiện không muốn nhiều lời của Liễu Ly, cậu chỉ đành biết ý mà gật đầu với Liễu Ly và từ từ rời khỏi.

Liễu Ly trông theo bóng lưng của cậu, cuối cùng thở phào và nghĩ thật may là Ninh Tử Thanh không nhìn thấy, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc.

Liễu Ly: ...Chột dạ.jpg.

"Chờ cả buổi mà không thấy ngươi đến." Ninh Tử Thanh nói với vẻ mặt bình tĩnh.

Liễu Ly nuốt nước bọt, không biết tại sao mình lại cảm thấy chột dạ: "Ờ, không phải bây giờ đến rồi này."

Hai người nói xong thì đi vào đình hóng mát dùng bữa như bình thường. Ninh Tử Thanh im lặng quay đầu nhìn lại, và thấy một bóng người áo xanh vẫn chưa đi xa lắm.

"Người đó là thế tử của phủ Lương quốc công?"

...Mắt ngươi sao mà tinh thế, Liễu Ly bị bắt quả tang, đành phải thừa nhận: "Ừ, cậu ấy đến tìm ta nói mấy câu."

"Vậy à?"

Liễu Ly hơi do dự, tốt hơn hết đừng nói dối trước mặt Ninh Tử Thanh, nếu không sau này bị phát hiện thì khẳng định sẽ giảm độ hảo cảm, "Nói chuyện... định ngày thành thân."

"Sao?" Ninh Tử Thanh nhướng mày, sau đó sáng tỏ nói, "Phải rồi, Sở quốc công và Lương quốc công có giao tình sâu đậm, sớm đã đính ước từ nhỏ."

Mặc dù lúc này Ninh Tử Thanh vẫn chưa có thù địch với Giang gia, nhưng Liễu Ly đã chọn bên từ trước, vậy nên chủ động phủi bỏ quan hệ: "Ta không muốn gả."

"Tại sao vậy?"

"Thì... chỉ là không muốn." Liễu Ly lấy bừa một cớ để gạt, nàng cảm thấy Ninh Tử Thanh có thể hiểu được, dù sao với sức khỏe Giang Vũ Chương, e là không có mấy cô nương nào muốn gả cho.

Ninh Tử Thanh hiểu được thật, nhưng mà hiểu sai ý, ngẩn người nói:

"Chẳng lẽ... là vì ta?"

Liễu Ly: ...

Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã lỡ rồi, dù sao cũng không tẩy nổi nữa.

Liễu Ly đầu hơi nghiêng và căng thẳng gật nhẹ đầu.

Chỉ bị Ninh Tử Thanh hiểu lầm thôi mà, miễn là tăng độ hảo cảm thì chẳng có gì to tát cả!

Ninh Tử Thanh bặm môi. Một lúc sau, chợt lại nói đến Giang gia: "Thế tử của Lương quốc công này đúng là phiền thật."

Trong ánh mắt hơi cụp xuống của Ninh Tử Thanh dường như có một suy nghĩ mơ hồ đang hiện hữu, u ám đáng sợ và khó lường.

"Từ lâu đã nghe qua thân thể suy nhược của thế tử Giang gia, phải sống nhờ vào thuốc."

Môi răng khẽ chạm nhau, nhưng lời nói đằng sau lại vì nghiến chặt mà lập lờ, không rõ.

"Nếu không may bị bệnh chết, chắc cũng là điều bình thường."

Liễu Ly không hề biết việc này, dù sao trong suy nghĩ của Liễu Ly thì Ninh Tử Thanh bây giờ cũng chỉ là một cô bé mười hai tuổi biết ngại ngùng. Liễu Ly nói: "Tuổi cập kê của ta còn xa, việc này vẫn phải bàn bạc nữa, ngày mai ta sẽ viết một bức thư nói cho phụ thân biết về chuyện này."

"Ừ."

Khi Ninh Tử Thanh ngước mắt lên, những thứ vừa rồi đã biến mất không dấu vết, đôi mắt đan phượng ấy đã thanh khiết trở lại.

*

Bức thư của Liễu Ly gửi cho phụ thân mình nhanh chóng được hồi âm.

Trong thư Liễu Phụ nói tiết truy nguyệt sắp đến, tất cả các đại thần sẽ vào cung dự tiệc, lúc ấy có thể tiện trao đổi việc này với Liễu Ly.

Liễu Ly rõ ràng đã nhắc đến Bảo An mấy câu, nhưng trong thư của Liễu phụ hoàn toàn không có lời hỏi thăm nào về tình hình của Bảo An.

Rõ ràng bà là chính thê của ông ấy, nhưng dường như ông ấy không hề quan tâm.

Liễu Ly thấy lạ, bèn gọi các thị nữ trong điện đến để hỏi và nhận được một số thông tin mới.

Liễu phụ và Bảo An quận chúa đã thành thân nhiều năm, tương kính như tân, chưa có mâu thuẫn lớn bao giờ, nhưng cũng không thân thiết lắm. Ông chỉ nạp một trắc thất là mẫu thân của Liễu Như Vận. Đối với thời đại này mà nói là không hề đa tình.

Trong thư, thái độ của ông ấy đối với Liễu Ly cũng rất gần gũi, thể hiện không có hiềm khích gì giữa phu thê và cha con, đã vậy thì tại sao lại chẳng ngó ngàng đến Bảo An?

Trực giác mách bảo Liễu Ly, điều này có thể liên quan đến việc Bảo An bị hại.

Tại bữa tiệc truy nguyệt, tất cả các đại thần của tiền triều sẽ đến cùng với gia quyến trước, rồi sau đó là các hoàng tử, hoàng nữ và cung phi trong cung cũng sẽ tham dự.

Ninh Tử Thanh nghĩ, người hại Bảo An nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội ra tay trong lần tiệc truy nguyệt này.

Một là Bảo An được sủng ái sẽ được xếp ở vị trí gần với thánh thượng nhất, người ghét  tự động sẽ không đứng nhìn bà vinh dự như vậy.

Hai là số lượng người dự tiệc rất nhiều, hung thủ sẽ trà trộn vào trong đám đông nên có thể tránh bị phát hiện.

Những phân tích này có lí do và căn cứ rõ ràng, Liễu Ly nghe đến mức muốn đi cầu kiến thánh thượng ngay, nói cho ngài sức khỏe của a nương quá kém nên cần chuyển thêm nhiều người đến để chăm sóc. Nhưng đã bị Ninh Tử Thanh ngăn lại bằng một câu nói nhẹ nhàng.

"Sao ngươi biết người động thủ không phải là ông ấy?"

Liễu Ly khiếp sợ, nhớ lại thánh thượng ở trong nguyên tác, lòng nặng nề nhận ra Ninh Tử Thanh nói đúng.

Lạnh lùng và phũ phàng, không lập trữ quân, ngồi xem chúng hoàng tử và hoàng nữ tranh đấu toác đầu chảy máu, xâu xé lẫn nhau.

Một người như vậy, chuyện gì mà không làm được?


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip