Chap 3.2

Lee Minho đứng ở đó, ánh sáng rọi ở sau lưng, khuôn mặt nhợt nhạt như chìm trong một nửa sáng tối mờ ảo. Bang Chan vẫn nói, khuôn mặt của Lee Minho nhìn từ phía ngược nắng vẫn luôn là hình ảnh đẹp nhất, hình ảnh hắn suốt đời này khắc sâu vào tâm khảm. Ở trong thứ ánh sáng kia, cậu như hòa làm một. Tựa như thân thể cậu cũng có thể tự mình phát ra nguồn sáng, khiến người nhìn vào cũng lạc trong một khoảng mơ mơ hồ hồ.

Chỉ là, ánh mắt người kia so với những năm tháng của năm năm trước đã chẳng còn tinh khôi trong trẻo, ngược lại chứa đựng chỉ là những phiền muộn và đau thương.

Cậu nhìn hắn đứng ngây ra ở cửa, gắng gượng cong mắt cười.

- Anh quay lại lấy điện thoại sao?

Bang Chan nhìn điện thoại di động trong tay cậu, hơi mất tự nhiên ậm ừ.

- Ừ.

Lee Minho vươn tay đưa điện thoại ra, Bang Chan liền bước tới trước nhận lấy. Ngón tay chạm vào lòng bàn tay người kia còn cảm giác được cả độ lạnh lẽo. Lee Minho thu tay lại đặt ở trên đùi, lại miên man nhìn ra bầu trời ngoài kia. Bang Chan rũ mi, tầm mắt đậu lại trên những ngón tay gầy gò của cậu. Trước kia mỗi lần nắm tay, đều có thể nhận ra nhiệt độ hai bên quá chênh lệch, bàn tay của Lee Minho thường lạnh lẽo, cố chấp nắm lấy cũng không cách nào sưởi ấm được.

Bang Chan im lặng nhìn, kỳ lạ là lấy được điện thoại rồi cũng không hề có ý định rời đi. Lee Minho tựa trán vào kính cửa, không quay đầu chậm chạp nói.

- Chủ nhật này cùng đi mua hoa đi.

Bang Chan ngẩng đầu nhìn cậu, Lee Minho nói xong cũng không quay đầu, chỉ tay ra ngoài cửa, đầu ngón tay không vươn xa được đụng vào cửa kính. Bên ngoài là một vườn hoa nhỏ dưới khuôn viên công ty.

- Tiểu quỳnh đỏ thẫm thật đẹp.

Trước kia Lee Minho từng nói cậu thích nhất là hoa tiểu quỳnh, dù là mùa đông hoa lá đều rủ xuống, tiểu quỳnh vẫn mạnh mẽ trổ hoa. Nhưng Bang Chan thì không thích tiểu quỳnh, vì cánh hoa tiểu quỳnh màu đỏ, đỏ thẫm như màu máu.

Lee Minho thấy Bang Chan im lặng hồi lâu, mới quay đầu lại nhìn hắn cong mắt cười, ở trong đôi mắt màu khói như đọng lại hết thảy dịu dàng.

- Được không?

Mà những dịu dàng đó, lại vương vấn cả những đau thương, khiến cho người nhận được không nỡ từ chối.

- Được.

Cho nên chủ nhật đó, Bang Chan nói dối phải tới văn phòng giải quyết vài việc rồi lái xe tới nhà Lee Minho. Tám giờ sáng cậu vẫn còn đang ngủ, cửa không khóa. Bang Chan có chút giật mình vì cái thói đoảng này của cậu.

Thật sự Lee Minho còn đang ngủ, khi Bang Chan bước vào phòng cậu còn đang nằm trên giường, một nửa khuôn mặt vùi vào tấm chăn trắng. Kể từ khi Lee Minho trở về, cái nhìn của cậu so với cuộc sống xung quanh có phần lạnh lẽo, giống như đồ đạc và sơn tường đều là một màu trắng tinh, trắng tới cô quạnh. Để nhìn thấy tấm thân cậu trên giường, chính là đốm màu duy nhất.

Tất cả mọi đồ đạc trong phòng đều là màu trắng, nhưng quần áo của Lee Minho lại không có một chút màu trắng nào. Ở trong căn phòng này, cậu là đốm màu riêng biệt. Bang Chan từng nói Lee Minho khi mặc áo sơ mi trắng rất đẹp, thời đại học cậu cũng rất thường mặc áo màu trắng, nhưng giờ lại không.

Bang Chan bước tới, chậm rãi chạm vào vai cậu.

- Lee Minho...

Lee Minho nhíu chặt lông mày một cái, sau đó chậm rãi mở mắt ra, bị ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào làm cho vô thức phải nheo mắt. Tới lúc định thần lại nhìn thấy Bang Chan đứng ở bên giường mới chậm chạp cười.

- Anh tới rồi sao?

Bang Chan nhìn cậu, gật đầu.

- Ừ.

Lee Minho bò dậy, chăn quấn lộn xộn ở quanh người. Lúc này Bang Chan mới để ý, dạo này cậu ấy ngày càng gầy.

Lee Minho bước xuống giường, tùy ý vò rối phần tóc ở sau gáy sau đó đi vào phòng tắm. Tới lúc quần áo xong đi ra ngoài, Bang Chan cũng đã nấu bữa sáng gần xong. Lee Minho đứng im ở cửa, lặng lẽ nhìn tấm lưng người đàn ông đang thong thả xào nấu, lòng có chút chùng lại.

Nếu như ngày xưa cậu ích kỷ hơn một chút, có phải hiện tại hạnh phúc này cũng đang ở ngay trong tầm tay. Một ngôi nhà nhỏ với cậu và hắn, những buổi sáng thức dậy có hắn bên cạnh mình, những bữa cơm đơn giản có cậu và hắn. Tiếc rằng, cậu vừa không đủ ích kỷ lại vừa không đủ cao thượng. Cuối cùng ao ước nhất cuộc đời này cũng là một nguyện vọng có thời hạn không xa.

Bang Chan mang trứng cho ra đĩa, lúc quay đến đầu lại nhìn thấy Lee Minho đang đứng ở đó.

- Tới đây ăn gì đi.

Lee Minho dứt mình khỏi những suy nghĩ, sau đó không nhanh không chậm bước lại kéo ghế ngồi xuống. Trên bàn chỉ có bánh mỳ, sữa và trứng tráng.

Bang Chan cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu.

- Ăn tạm thế này đi.

Lee Minho không nói gì, chậm rãi cầm bánh mỳ lên nhai. Liếc nhìn trứng tráng, rìa ngoài vỏ cong lên.
—————————————-
Lee Minho cong ngón tay, lén lút nhón rìa bên ngoài miếng trứng tráng cho vào miệng, lại bị người kia bất ngờ xuất hiện phía sau lưng gõ đầu một cái.

- Đã nói em không được nhón rồi.

Lee Minho mút đầu ngón tay, nhìn hẳn cong mắt cười.

Anh tráng trứng thế nào mà rìa ngoài cong giòn lên được vậy, ăn ngon quá.

Bang Chan lấy khăn trên bàn lau tay câu.

- Em hay tráng trứng như vậy mà không biết sao?

Lee Minho bĩu môi.

- Làm sao mà biết được?

Bang Chan thủng thẳng nói.

- Không nói cho em biết.

Lee Minho phụng phịu.

- Ki bo.

Bang Chan buồn cười, cúi đầu hôn lên chóp mũi cậu.

- Về ở với anh đi, mỗi ngày đều sẽ tráng trứng ngon cho em ăn.

Lee Minho ngẩng đầu nhìn hắn, bị một lời của Bang Chan làm cho ngây người. Bang Chan biết cậu đang ngạc nhiên, cho nên thu ánh mắt lại, dịu dàng nhìn cậu mỉm cười.

- Chúng ta sống chung đi, anh đã mua nhà rồi. Một ngôi nhà trên đường 17.
—————————————
Hai người cùng nhau ra khỏi nhà, quần áo trên người đơn giản. Minho nói muốn mua hoa, cho nên bọn họ tới phố hoa cách đó vài cây số.

Phố hoa ngày đông không quá nhiều người, nhưng đủ để không khí nơi đây trở nên ồn ào hơn, dù sao hôm nay cũng là chủ nhật. Đây không phải là một con phố, chỉ là một dãy đường dài khoảng chừng vài ba cây. Người ta gọi nơi này là phố hoa bởi truyền thống trồng hoa lâu đời, những ngôi nhà lùi về phía sau, trước cửa mỗi nhà đều có một vườn hoa lớn trồng rất nhiều loại. Có những nhà còn treo trong chậu cảnh, trong giỏ để bày bán ngoài đường. Người mua hoa có thể mua ở ngoài hoặc vào trong 2 vườn tùy ý.

Bang Chan đậu xe ở ngoài phố hoa rồi cùng Lee Minho đi bộ vào, đoạn đường này không cho xe vào trong. Hai người cùng nhau sánh bước, bên đường không ít người cũng đi mua hoa, con đường trở thành một dải người lững thững vừa dạo quanh vừa vui vẻ chuyện trò.
—————————————
cũng hong có vui vẻ gì cho cam☺️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip