2.


Sáng sớm Thanh Pháp mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc.

Đăng Dương đã tỉnh rồi, đang bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt âm trầm.

"Nhìn gì mà nhìn." Thanh Pháp đẩy hắn ra xa một chút, ổn định lại nhịp tim của bản thân mới sáng sớm đã nhảy tứ lung tung: "Nhát ma ai đấy, học đâu cái cách dọa người khác ở phim kinh dị nào thế hả?"

Đăng Dương nhếch môi nở nụ cười: "Tôi cảm thấy lông mi của cậu dường như dài hơn hồi cấp ba 0,2 mm."

"..." Thanh Pháp nằm dậy, thuận thế đạp một cước lên cái người vẫn luôn bám giường không chịu dậy-Đăng Dương: "Chớ có nói hưu nói vượn, tôi muốn đi học, rút cái chân lại để tôi xuống giường."

Đăng Dương dùng chân ngoắc ngoắc mắt cá chân của Thanh Pháp: "Gấp cái gì chứ, cùng đi đi."

...

Đăng Dương và Thanh Pháp không học cùng ngành, Thanh Pháp học Luật, Đăng Dương học Tài Chính.

Thanh Pháp chẳng rõ cụ thể là Đăng Dương đã làm bằng cách nào mà từ lúc bắt đầu nhập học hồi năm nhất, cái con người học tài chính-Đăng Dương đã vào ký túc xá khoa luật của họ. Làm cho họ dù đã lên đại học mà vẫn như cũ bám dính không rời.

Thanh Pháp bước vào lớp trước mười phút, đi theo bên cạnh là Đăng Dương.

Tìm được chỗ ngồi xong, sẵn tiện giúp bạn giữ chỗ, Thanh Pháp nghe thấy nữ sinh ngồi ở hàng trước mỉm cười trêu ghẹo mình: "Thanh Pháp, lại dẫn theo người nhà tới nghe giảng à?"

"Đúng đó." Vừa nghe nói tới chuyện có liên quan đến Thanh Pháp, còn chưa đợi Thanh Pháp trả lời, "người nhà" đã tự giác mở miệng, "Chẳng phải trẻ sinh đôi mà bị tách ra sẽ khó chịu à."

Thanh Pháp liếc Đăng Dương một cái, Đăng Dương ngậm miệng cười, nằm úp sấp lên bàn nhìn Thanh Pháp chuẩn bị nội dung cho bài học tiết sau.

Mặc dù Đăng Dương không phải là sinh viên của lớp này, nhưng đối với việc thường xuyên xuất hiện đi nghe ké bài giảng của hắn, Thanh Pháp và tất cả các bạn trong lớp đều tập mãi thành quen.

Chỉ cần bên khoa Tài Chính không có lịch học lại vừa khéo khoa họ có lịch, thì cái tên nam thần vườn trường Đăng Dương này nhất định sẽ kiên trì xuất hiện bên cạnh Thanh Pháp, cùng Thanh Pháp đi học.

Chuông học vang lên, phòng học yên tĩnh lại, tiếng lão giáo sư giảng bài, tiếng lật sách, tiếng ghi chép, dung hoà lại thành một.

Trước giờ Thanh Pháp đều rất nghiêm túc trong học tập, dù là như vậy, cũng khó mà bình tĩnh nổi đối với cái người đang nằm gục xuống bàn, cái gì cũng không làm, chỉ lo chăm chú nhìn cậu kia được.

Huống chi cái người này còn là crush của cậu.

Thanh Pháp duỗi tay chắn tầm mắt của Đăng Dương lại, nhẹ giọng nói: "Đừng có nhìn nữa, tập trung nghe giảng đi."

Đăng Dương nắm chặt lấy cái tay đang chắn tầm mắt của hắn kia đặt xuống chân mình, rồi mới chịu dời mắt đi.

Chuông tan học vang lên, người có tiết học vào ca sau-Đăng Dương đứng dậy.

"Tôi đi đây, đừng có thừa dịp không có tôi ở đây mà lén la lén lút đi tán gái, tốt xấu gì cũng phải chờ tôi tới biết chưa." Đăng Dương nói.

Thanh Pháp phất tay một cái ra hiệu cho Đăng Dương cút lẹ giùm, tới khi bóng dáng của Đăng Dương biến mất ở trước cửa, cậu mới ngẩng đầu nhìn một cái.

...Nếu như Đăng Dương biết người mà cậu thích là ai, chắc chắn sẽ không căn dặn cậu như thế.

Thanh Pháp nở một nụ cười tự giễu, nếu như cậu thật sự thích con gái thì tốt rồi, không phải giống như bây giờ, lúc nào cũng lo lắng đề phòng, sợ sệt bị phát hiện ra tình cảm chân thật.

....

Chương trình học một ngày kết thúc suôn sẻ, Đăng Dương không có đến khoa luật tìm Thanh Pháp mà đi thẳng ra sân bóng rổ.

Khoảng thời gian này mỗi ngày đều sẽ có mấy khoa cùng thi đấu bóng rổ với nhau, mà đúng lúc hôm nay chính là khoa Tài Chính đấu với khoa Luật. Đăng Dương và Thanh Pháp đều là thành viên của đội bóng rổ, cho nên Đăng Dương chỉ cần đến sân bóng chờ là được rồi.

Đăng Dương đang ngồi ở băng ghế dự bị buộc dây giày, đồng đội cũng ngồi xuống một cái phịch bên cạnh hắn.

"Trần ca, tôi hỏi cậu chuyện này." Đồng đội dùng giọng điệu thần thần bí bí hỏi, "Tôi tìm hết một vòng, cảm thấy chuyện này chắc cậu là người rõ nhất."

Đăng Dương không ngẩng đầu: "Chuyện gì?"

Tên đồng đội to con cười hì hì: "Trần ca, cậu và Thanh Pháp khoa Luật là bạn của nhau, nên tôi chỉ muốn hỏi một chút...Thanh Pháp có bạn gái chưa?"

Đăng Dương dừng lại động tác buộc dây giày, hắn quay đầu nhìn về phía đồng đội: "Hỏi cái này chi?"

"Là thế này, tôi có một người bạn, cô ấy rất thích Thanh Pháp, nhưng vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc, muốn nhân dịp trận bóng này đưa cho Thanh Pháp một chai nước. Lúc đó Trần ca có thể giúp một chút được không, làm cho họ nói nhiều hơn mấy câu chẳng hạn?" Đồng đội hỏi.

Đăng Dương không lên tiếng, biên độ của khóe môi hạ xuống chút, mà cái tên đồng đội vẫn chưa cảm thấy có chỗ nào không thích hợp mà còn cố gắng nói thêm: "Bạn của tôi rất là xinh gái luôn, tính tình cũng rất tốt nữa, nói nhiều thêm vài câu cũng không có thiệt thòi đâu á."

"Cậu ấy giờ không có dự định hẹn hò." Đăng Dương nói.

"Không sao cả, nữ theo đuổi nam càng dễ thành công hơn mà." Đồng đội cười haha như được mùa.

"...Nói sau đi." Đăng Dương đứng lên, đi đến quầy hàng bán đồ ăn vặt.

Các đồng đội phía sau đang cười rung trời lệch đất.

"Cậu dám kêu Lục ca giới thiệu bạn gái cho vợ của cậu ấy, Đại Tráng à, cậu cũng gan quá đó chớ."

"Đây chẳng phải là kêu Trần ca tự ụp nón xanh lên đầu mình à!"

"Cậu xong đời rồi, không giới thiệu bạn gái cho tôi thì đừng hòng ra khỏi trận này.

Mấy tên thẳng nam cười ha hả, dù sao cũng không có ai coi trọng cái chuyện cười này, bởi vì họ đều biết, Đăng Dương chính là một tên thẳng nam sắt thép.

...

Trận đấu diễn ra rất kịch liệt, điểm số vẫn luôn suýt soát nhau, mà khoa Tài Chính lần này ai ai cũng tương đối cao lớn, vẫn là chiếm được ưu thế hơn. Giây phút cuối cùng khoa Tài Chính giành chiến thắng với tỉ số chênh nhau 3 điểm.

Thanh Pháp thở hổn hển ngồi trên băng ghế dài bên sân, dùng cổ tay lau đi mồ hôi trên trán.

Cậu có một làn da trắng, ướt đẫm mồ hôi như thế mà cũng trông không bẩn gì mấy, trái lại còn mang vẻ đẹp kì lạ như viên ngọc trắng bị thấm ướt.

Bên tai là tiếng hò reo chúc mừng náo nhiệt, Thanh Pháp khát khô cổ họng, trước đây cậu sẽ trực tiếp uống nước của Đăng Dương, mà từ khi tình cảm bạn bè dần biến chất, cậu đành khắc chế hành vi của chính mình lại.

Một cổ tay nhỏ nhắn cầm theo chai nước mát lạnh đưa tới trước mặt Thanh Pháp, Thanh Pháp nương theo cánh tay ngước nhìn lên, thì thấy một cô gái có mái tóc đen ngang vai cùng dáng vẻ dịu dàng.

Cô gái ngại ngùng nói: "Chai nước này cho cậu."

"..." Thanh Pháp quét mắt một vòng, phát hiện kha khá người đều đang nhìn qua đây, trên mặt là một biểu cảm hóng hớt để xem trò vui. Dáng vẻ cô gái trông lo lắng bất an, hiển nhiên cô cũng không quen làm mấy chuyện như vậy.

Thanh Pháp nhận lấy chai nước: "Cảm ơn."

"Không có chi." Cô gái cười cười, "Cậu còn nhớ tớ không, lần trước ở gần thư viện tớ gặp phải số chuyện phiền phức, là cậu giải quyết giúp tớ đó."

"Tiện tay mà thôi, cậu không cần để trong lòng đâu." Mặc dù cậu đang rất khát, nhưng Thanh Pháp vẫn cầm chai nước trong tay mà không uống.

"Chuyện là, tớ muốn cảm ơn cậu, tối nay...cậu có rảnh không...?"

Cô gái còn chưa nói hết câu, một giây sau, bên cạnh Thanh Pháp đặt xuống một chai nước vận động chỉ còn hơn nửa đã mở sẵn nắp.

Một bàn tay lớn để lên trên vai của Thanh Pháp, chủ nhân của cánh tay dựa vào Thanh Pháp ngồi xuống: "Mua cho cậu, là vị cậu thích nhất, một người anh em đạt chuẩn năm sao rồi chứ gì."

Thanh Pháp lười lắm lời với Đăng Dương, cậu khát muốn chết liền cầm lấy nước của Đăng Dương chuẩn bị uống, thì trong đầu chợt lóe lên một vấn đề.

Chai nước này Đăng Dương hiển nhiên đã uống một nửa, vậy bây giờ cậu uống chẳng phải là hôn môi gián tiếp với Đăng Dương sao, nhỡ đâu khi uống nước cậu không không chế được biểu cảm của mình, hiện ra rất biến thái thì sao?"

Cái suy nghĩ này khiến cho Thanh Pháp do dự trong chốc lát, trong lúc đang do dự, Đăng Dương vòng tay qua cổ cậu kéo cậu lại gần.

"Ghét bỏ nước miếng của tôi? Tôi thậm chí còn không nhớ nổi cậu đã ăn cùng tôi bao nhiêu lần đâu." Đăng Dương trầm giọng nói.

Âm thanh của Đăng Dương không hề lớn, nhưng đủ khiến cho người đứng trước mặt họ nghe được vô cùng rõ ràng. Biểu cảm của cô gái có hơi đờ ra, cô nhìn Thanh Pháp, rồi lại nhìn Đăng Dương, đột nhiên bỗng tỉnh ngộ, như là đã hiểu được điều gì.

"Làm...làm phiền rồi, chúc các cậu hạnh phúc!"

Cô gái nhanh chóng rời đi, khóe miệng đang rũ xuống của Đăng Dương cuối cùng cũng cong lên.

Thanh Pháp: "Cậu lại bị hiểu lầm thành gay rồi đó."

Đăng Dương thỏa mãn nhìn Thanh Pháp uống sạch chai nước, hoàn toàn không thèm để ý nói: "Hiểu lầm thì hiểu lầm chứ, cũng chẳng thể khiến tôi thật sự thành gay."

...

Sân bóng cách tòa ký túc xá có hơi xa, Thanh Pháp và Đăng Dương vì lười đi bộ nên đã quét mã một chiếc xe đạp cho cả hai cùng đi.

Trên đường trở về, Thanh Pháp ngồi sau ôm eo Đăng Dương, ngáp một cái.

Đăng Dương hiếm khi ở bên cạnh Thanh Pháp mà vẫn duy trì sự yên tĩnh, mãi đến tận khi xe chạy tới một con đường nhỏ hẻo lánh ít người, Đăng Dương cuối cùng cũng mở miệng.

"Bạn học Nguyễn, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị xử nhẹ." Đăng Dương nói: "Có chuyện gì thì tôi khuyên cậu ở nơi này nói cho rõ ràng, bằng không đừng trách tôi không khách sáo với cậu."

"Nói rõ cái gì?" Thanh Pháp rũ mắt hỏi.

Đăng Dương cáu kỉnh: "Sao cậu lại biết con nhỏ đó, học ở đâu ra cái thói lén lút sau lưng tôi đi hẹn hò?"

"Không có." Thanh Pháp trả lời. "Lúc trước có lần cậu đi học, tôi đi thư viện mượn sách, tình cờ gặp cô gái đó bị một đám ất ơ ngoài trường quấy rối, cho nên tôi tiện tay giúp thôi."

Đăng Dương trầm mặc trong chốc lát: "Có một lần trên người cậu bầm một mảng, tôi hỏi cậu, cậu gạt tôi nói không cẩn thận đụng vào cạnh bàn, có phải là vì chuyện này không?"

"Ừm." Thanh Pháp thừa nhận.

Đăng Dương lần thứ hai trầm mặc, mãi đến tận xe sắp ra khỏi đoạn đường nhỏ hẻo lánh, mới mở miệng lần nữa.

Giọng điệu Đăng Dương đè nén: "Vậy cậu thích nhỏ đó?"

Nghe vậy, Diêp Dao cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Đăng Dương, người mà mà ngay cả khi những sợi tóc lay động theo gió lung lay ở sau gáy cũng đều lộ ra vẻ đẹp trai ngời ngời.

Vậy mà người cậu yêu đã không biết được nỗi lòng của cậu thì thôi đi, giờ còn hỏi cậu có thích cô gái khác hay không nữa chứ.

"Không có, đừng có mà suy nghĩ lung tung." Thanh Pháp chậm rãi trả lời, "Lúc trước tôi cũng giúp cậu như thế đó, vậy tôi với cậu là một đôi chắc?"

Tâm trạng Đăng Dương thả lỏng, lại nói đùa: "Thành đôi còn chưa đủ, chúng ta đêm nay động phòng liền, buổi tối ngủ phòng tôi, nhá?"

Thanh Pháp vỗ mấy cái vào lưng Đăng Dương để cảnh cáo hắn, nhưng hắn hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cảm thấy tự nhiên không khí trong lành hẳn ra.

Trước khi hắn là một thiếu niên phản nghịch, cái gì cũng học, nhưng mà học dở. Người trong nhà nhìn hắn là thấy nhức nhức cái đầu, cho nên cả nhà liền ném hắn vào thị trấn nhỏ ở phía Nam học, hi vọng cuộc sống gian khổ có thể mài giũa tính tình của hắn.

Thanh Pháp là lớp trưởng sau khi hắn chuyển trường, khi đó Thanh Pháp ở trong mắt hắn chỉ đơn thuần là một học sinh ngoan nhạt nhẽo, chỉ cần một ngón tay của hắn cũng có thể đâm chết cậu.

Mãi đến một ngày hắn cùng tên côn đồ đầu đường nảy sinh xung đột, tên côn đồ đầu đường chơi xấu tìm rất nhiều người hội đồng hắn, tình hình đang bất ổn, vừa hay Thanh Pháp đang đạp xe đạp đi làm thêm ngang qua, giúp hắn xong thì nghênh ngang rời đi, thậm chí không cho hắn cơ hội nói chuyện, cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn dù chỉ một cái, ngầu đét.

Đăng Dương sống lâu như thế, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải người làm xong chuyện tốt như vậy mà ngay cả chào hỏi cũng lười, cảm thấy rất tò mò, chậm rãi quen thuộc với cái tên học sinh ngoan này.

Mức độ quen biết từ tình cờ nói mấy câu thành mỗi ngày đều nói chuyện, đến nỗi mà một ngày Đăng Dương không nhìn thấy Thanh Pháp thì cả người liền bứt rứt, khó chịu.

Vì để được ở bên cạnh người anh em tốt của mình, Đăng Dương nỗ lực phấn đấu, cùng thi đậu một trường đại học với Thanh Pháp.

Mà hiện tại, cuộc sống tốt đẹp này đang tiềm ẩn một mầm họa nào đó.

Thời trung học, Thanh Pháp nghiêm túc học tập, tuyệt đối không thể yêu, nhưng đại học thì không như vậy, yêu là chuyện hết sức tự nhiên.

"Thanh Pháp." Đăng Dương nghiêm túc nói, "Cậu trước hết đừng có yêu đương, cậu thấy tôi không, tôi đâu có yêu ai đâu."

"Giề?" Thanh Pháp rút tay lại từ eo của Đăng Dương, "Trần ca không có, người em trai này cũng không thể vượt mặt anh yêu đương trước à?"

Đăng Dương nắm lấy tay Thanh Pháp kéo lại đặt trên eo của mình, "Cậu không phải là em trai của tôi, cậu là tổ tông của tôi. Tôi không yêu, cậu cũng không yêu. Ngược lại cũng như vậy, cậu không yêu, tôi cũng không yêu, nói chung chúng ta tuy hai mà một, đừng để một người yêu đương, còn người kia cô đơn là được."

Thanh Pháp nhắm mắt lại, nghe tiếng gió thổi bên tai, "Thế thì thiệt cho cậu rồi, cậu là nam thần vườn trường kia mà."

"Là cái gì mà là, đừng có nói nhảm, nói đi, cậu đồng ý hay không?" Đăng Dương hỏi.

"Được thôi." Thanh Pháp ngoài miệng nói được, nhưng trong lòng cũng không coi chuyện Đăng Dương nói là thật.

Dù sao nếu quả thật đúng như lời hẹn...Đăng Dương sẽ phải độc thân cả đời giống như cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip