49.

Hai ly trà sữa nhẹ nhàng chạm vào nhau, nhân vật bên trên cũng thân thiết chạm mặt với nhau.

"Hôn hôn." Thanh Pháp nói.

Yết hầu Đăng Dương khẽ lay động, trái tim hắn mềm nhũn. Hắn bây giờ rất muốn vùi đầu vào người Thanh Pháp, hít hà hương thơm trên người cậu, hít đến khi thấy đã mới thôi.

Nhưng mà bây giờ đang ở ngoài đường nên không thể làm vậy, Đăng Dương chỉ có thể đưa tay ra trước Thanh Pháp, Hắn nhìn Thanh Pháp đưa tay lại gần bàn tay hắn, sau đó nắm lấy.

"Nắm tay về ký túc xá luôn hả?" Đăng Dương thử thăm dò hỏi.

"Ừm." Thanh Pháp đáp lại, "Nắm tay về ký túc xá luôn."

Bây giờ cũng chưa muộn lắm, dọc đường cũng không có mấy mống người. Thanh Pháp để cho Đăng Dương tùy ý nắm tay, thỉnh thoảng hút một ngụm trà sữa.

Không khó để nhận ra những chuyện mà cậu làm đã khiến Đăng Dương rất vui vẻ, khóe môi của hắn vẫn luôn cong lên, nói chuyện với cậu cũng vô cùng dịu dàng.

Con người như là khối đa diện, sẽ không chỉ có một mặt, một mặt khác của Đăng Dương mà trước giờ cậu không biết, bây giờ đã lờ mờ hiện ra.

Có mấy nữ sinh đang đi về phía họ, sau khi nhìn họ nắm tay sắc mặt có hơi thay đổi, mặc dù đang cố gắng khống chế biểu cảm, nhưng đôi mắt vẫn hơi trợn tròn.

Mấy bạn nữ sinh đi lướt qua họ, sau khi qua được vài bước thì nghe thấy các cô gái bắt đầu không chịu được mà bàn tán.

"Má ơi, tôi không có hoa mắt phải không, họ nắm tay nhau kìa! Có phải thật sự thành đôi rồi không?" Bạn... Bạn bè cũng có thể nắm tay nhau hả?" "Gì chứ, lúc trước chẳng phải cũng nắm tay nhau sao, khi đó vẫn chắc chắn là trai thẳng mà, bình thường thôi."

Thanh Pháp nhìn biểu cảm của Đăng Dương, quả nhiên thấy Đăng Dương nhăn mày.

"Các cậu ấy hiểu lầm rồi." Thanh Pháp nói, "Đúng ra bình thường nhìn hai thằng con trai cùng tuổi nắm tay nhau là có thể xác định quan hệ, nhưng do anh lúc trước là trai thẳng mỗi ngày cũng làm như vậy, làm đến nỗi người khác không dám tin."

Đăng Dương thở dài một hơi: "Sao anh lại không cong sớm một chút chứ? Cấp ba cong luôn, nhìn thấy em là cong liền, như vậy để xem còn ai dám nói anh là trai thẳng nữa."

Thanh Pháp suy nghĩ, cậu không thể tưởng tượng nổi Đăng Dương tự cong mà không cần cậu bẻ là như thế nào nữa.

"Tiểu Pháp." Đăng Dương đung đưa tay Thanh Pháp: "Anh có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không?"

Thanh Pháp hút một ngụm trà sữa: "Nếu đến Trần ca cũng không biết có nên nói hay không vậy thì không nói nữa."

"Nhưng mà anh lại đột nhiên cảm thấy vẫn nên nói ra thì hơn." Đăng Dương nhanh chóng thay đổi lời nói, hắn nhìn Thanh Pháp, thử thăm dò vào ngón đeo nhẫn của Thanh Pháp, nhẹ nhàng vuốt v e.

"Có phải chỗ này thiếu thứ gì đó không?" Đăng Dương làm bộ làm tịch cảm thán. "Thiếu gì ta? À, hình như anh cũng thiếu gì đó nè, thật là trùng hợp quá đi. Có cái đó, hẳn là chúng ta sẽ không bị nói là bạn bè nữa, tuyệt vời ông mặt trời luôn."

Thanh Pháp lẳng lặng nhìn Đăng Dương, nhìn tia hy vọng trong mắt hắn.

"Chiều mai em chỉ học ba tiết." Thanh Pháp nhẹ giọng nói, "Ngày mai chúng ta đi mua đi."

*

Ngày hôm sau muốn đi mua nhẫn với Thanh Pháp, nên tối hôm đó Đăng Dương bắt đầu hưng phấn đến không ngủ được, hơn nữa còn tìm suốt đêm xem nhẫn của cửa hàng nào đẹp nhất.

Tuy rằng chỉ mới là người yêu với nhau, không phải nhẫn cưới, cũng không phải nhẫn đính hôn, nhưng mỗi chiếc nhẫn hắn và Thanh Pháp đều vô cùng trân trọng.

Kế hoạch thức đêm của Đăng Dương được thực hiện chưa được nửa tiếng thì hắn tắt đèn, hắn không muốn để ánh sáng làm phiền đến Thanh Pháp nên vùi mình vào trong chăn, nhưng không bao lâu cái chăn lại bị xốc lên.

Một bàn tay thon dài đưa tới trước mặt hắn.

Đăng Dương nắm lấy tay cậu hôn mấy cái, cái tay bị hắn nắm lấy quơ qua quơ lại, chỉ vào cái điện thoại di động.

Đăng Dương cố giấu điện thoại nhưng Thanh Pháp đã lấy điện thoại của hắn một cách không thương tiếc.

"Tịch thu." Thanh Pháp nói nhỏ, "Đừng thức đêm mãi, tối không ngủ sẽ không tốt cho sức khỏe. Chúng ta cùng đi chọn, anh không cần chuẩn bị trước một mình."

Thanh Pháp để điện thoại của Đăng Dương bên cạnh điện thoại của cậu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đăng Dương.

Sau khi tắt đèn cậu không thể thấy rõ vẻ mặt của Đăng Dương, cũng không biết quản hắn như vậy, hắn có vui không?

"Cất điện thoại chưa?" Đăng Dương ở bên kia nhỏ giọng hỏi, sau khi Thanh Pháp trả lời thì hắn nói: "Đưa tay ra đây."

Thế là Thanh Pháp đưa tay ra, hắn hôn vào lòng bàn tay cậu.

Lòng bàn tay bị hôn đến vừa ẩm vừa nóng, còn có giọng cười của Đăng Dương. "Được, Thanh Pháp đã lên tiếng, tất nhiên đều nghe theo em."

*

Không có ai nói nữa, Thanh Pháp an tĩnh nằm.

Cậu nắm chặt tay trong chăn, trong lòng bàn tay dường như vẫn còn hơi nóng ẩm ướt.

Thanh Pháp đặt bàn tay đó lên người mình, nhớ lại những chuyện đã bỏ qua trong khứ.

Rất nhiều chuyện phức tạp mà cậu và hắn đã cùng nhau trải qua, Thanh Pháp suy nghĩ rất lâu cũng chưa nhớ ra, đa số những gì cậu nhớ được chính là hình ảnh Đăng Dương đối xử tốt với cậu.

Cậu không thích đặt mình vào những chuyện có khả năng nguy hiểm, cũng không thích dựa vào vận may để làm việc, mà chỉ thích cố gắng hết sức để giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.

Lý trí bảo rằng một mối quan hệ quá mức si mê, cuồng nhiệt nhất định sẽ nguy hiểm, bởi vì cậu thực sự đã chứng kiến quá nhiều trường hợp có mong muốn kiểm soát và chiếm hữu quá mạnh. Một người không chấp nhận nổi muốn chia tay nhưng người kia lại không đồng ý, cuối cùng dẫn tới kết quả không tốt. Nhưng về mặt tình cảm... Cậu không muốn rời xa, cậu muốn đánh cược một lần.

Đăng Dương thật sự có một mặt điên cuồng không ai biết, nhưng bất kể là mặt nào thì Đăng Dương vẫn là Đăng Dương. Cậu tình nguyện buông bỏ cảnh giác để hoàn toàn tin tưởng vào con người Đăng Dương, tin tưởng tình cảm của Đăng Dương dành cho cậu, tin tưởng rằng Đăng Dương khác với những kẻ cố chấp nguy hiểm đó.

Nỗi ám ảnh, độc chiếm của những kẻ nguy hiểm đó chính là vì để thỏa mãn những muốn ích kỷ của bản thân, đặt cảm xúc bản thân lên trên hết, cho nên những người lọt vào tầm ngắm của họ rất dễ bị tổn thương.

Sau khi cân nhắc hết tất cả những mặt lợi và hại, cậu vẫn cứ nguyện ý đánh cược một lần, khía cạnh khác mà cậu không biết về Đăng Dương sẽ không làm như vậy, sẽ không làm tổn thương cậu, chỉ đơn giản là do hắn quá thích cậu mà thôi.

Bỏ qua lý trí mà xuất phát từ tình cảm của mình, cậu đã để cho mối quan hệ của họ ngày càng thân mật hơn, tình cảm và sự tin tưởng cậu dành cho Đăng Dương từ trước đến giờ đủ để gạt bỏ một phần lý trí kia.

Cậu cũng sẽ cố gắng dẫn lối cho Đăng Dương, để Đăng Dương biết làm chuyện này không cần phải lén lút, có nhu cầu gì thì cứ nói thẳng với cậu.

*

Là thành phố lớn nên có rất nhiều cửa hàng chuyên bán trang sức ở đây.

Mỗi lần Đăng Dương đến những nơi như thế này đều sẽ hiện rõ khí chất giàu có trên người mình, mấy cái giá thấp đều không thèm liếc một cái, trực tiếp xem từ chỗ giá cao nhất.

"Vừa đắt tiền vừa thu hút ánh mắt, vậy thì một viên kim cương lấp lánh to bằng trứng bồ câu thì sao?"

Nhìn thấy Đăng Dương thật sự muốn đi qua tủ chứa một hàng nhẫn kim cương lớn, thậm chí thân nhẫn còn được đính vô số viên kim cương nho nhỏ, Thanh Pháp nhịn không được mắng:

"Nhiều kim cương như vậy lóe mù cả mắt, sao anh không chọn viên tám trái tim, tám mũi tên(*) luôn đi?

(*) Kim cương 8 trái tim 8 mũi tên "Ý kiến hay, sao anh lại không nghĩ tới chứ." Đăng Dương sờ cằm, "Vẫn là bạn học Diệp thông minh."

Thanh Pháp: "... Nếu mà anh thật sự mua loại đó, vậy thì chỉ có thể là bên trái anh đeo một cái, bên phải anh đeo một cái, thứ lỗi cho em khó mà đi theo anh."

"Được rồi, nghe em mà." Đăng Dương đành tiếc nuối từ bỏ viên kim cương to tổ bố đeo lên cái là thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, mà đi xem những chiếc nhẫn đơn giản.

Nhẫn nam chủ yếu là những mẫu đơn giản, cửa hàng này nổi tiếng khắp thành phố có rất nhiều thiết kế đẹp cho nhẫn nam, sẽ không bao giờ có chuyện không có chiếc nào lọt vào mắt xanh của mình được.

Lúc Tầm trước giờ đi mua đồ đều không cần nhìn giá, chỉ quan tâm thứ đó có đúng ý mình hay không thôi, hắn ước có thể mua hết tất cả những chiếc mà hắn nhìn trúng cho Thanh Pháp, nhưng Thanh Pháp lại không cho hắn làm điều đó.

"Đến lúc đó họ thấy mình mỗi ngày đều đổi một chiếc, nói không chừng sẽ cảm thấy đây chỉ là một món trang sức bình thường, chiếc nhẫn sẽ không chứng minh được anh là gay. Anh chỉ có thể mỗi tối tự mình ra sân thể dục hô lên "Tôi thành gay rồi nè, Thanh Pháp là bạn trai của tôi đó", mới làm cho mọi người biết anh là gay thôi." Thanh Pháp không đổi sắc mặt nói, "Mà nói trước, em không đi theo anh ra sân thể dục hô tôi là gay đâu à nha."

Đăng Dương: "... Tàn nhẫn lắm, em thật sự nhẫn tâm như vậy sao?"

Thanh Pháp: "Haha, em không chỉ nhẫn tâm thôi đâu, lúc mà anh đi ra sân thể dục hô hào thì em sẽ lén mua đồ ăn không cho anh ăn, anh liệu mà nghĩ cho kỹ."

Thanh Pháp kiên quyết ngăn cản, cuối cùng họ chỉ mua một cặp nhẫn.

Thiết kế gọn nhẹ nhưng không kém phần tinh xảo mang trên ngón áp út trái, Thanh Pháp nhìn nhẫn của mình, rồi lại nhìn nhẫn của Đăng Dương.

"Đẹp lắm." Thanh Pháp đánh giá.

Đeo trên tay cùng một kiểu nhẫn, thể hiện rõ họ là một đôi, người lạ không biết quan hệ của họ, thấy nhẫn là hiểu liền.

Đăng Dương nắm chặt tay Thanh Pháp, hơi thở nặng nề hơn thường ngày, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Thanh Pháp, trong mắt là tia say mê và sung sướиɠ.

Thanh Pháp sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì đẩy Đăng Dương ra một chút, nhỏ giọng nói: "Làm gì đó, đang ngoài đường mà, về phòng rồi hôn."

Đăng Dương cũng lấy lại tinh thần, hắn nắm tay đang đeo nhẫn của Thanh Pháp rời khỏi cửa hàng. Nắm tay sau khi đeo nhẫn, thì nắm trúng cái nhẫn nho nhỏ trên ngón tay, ban đầu nhẫn hơi lành lạnh, lúc này dần bị nhiệt độ cơ thể ủ ấm, cuối cùng hòa cùng với nhiệt độ cơ thể.

"Giống như đang nằm mơ vậy." Đăng Dương ngậm ngùi.

"Em cũng thấy giống như đang nằm mơ." Thanh Pháp nói, "Hy vọng đó là một giấc mơ thật đẹp."

"Chắc chắn là đẹp rồi, ai dám làm cho Tiểu Kiều gặp ác mộng, anh sẽ đánh nó đến ba má nhận không ra luôn." Đăng Dương nghiêm túc nói.

Thanh Pháp cười cười, không nói gì thêm. Họ ăn cơm chiều, sau đó bắt taxi về trường.

Đăng Dương vẫn luôn nắm tay Thanh Pháp, tối hôm qua suy nghĩ nhiều chuyện nên ngủ trễ, bây giờ có hơi buồn ngủ.

"Mệt hả? Dựa vào vai anh ngủ chút đi." Đăng Dương dịu dàng nói.

Vì thế Thanh Pháp dựa vào vai Đăng Dương, được Đăng Dương nhẹ nhàng ôm vào lòng. Đây là hơi ấm mà Thanh Pháp đã quen thuộc, không bao lâu đã ngủ thϊếp đi.

*

Sau khi về tới ký túc xá Thanh Pháp bắt đầu làm bài tập về nhà, hiếm khi Đăng Dương chịu nằm trên giường thay vì ngồi bên cạnh học cùng cậu.

Làm bài tập xong Thanh Pháp nghĩ gì đó rồi lấy điện thoại ra, đăng nhập tài khoản mà cậu ít khi sử dụng vào diễn đàn trường học.

【Trời đất ơi, hai cậu bạn thân trai thẳng kia ở trường chúng ta ở bên nhau rồi hả, tôi thấy ngón áp út của họ đeo nhẫn đôi!】

Mới vừa mua nhẫn không lâu mà tối đó đã có một bài đăng rồi hả?

Thanh Pháp nhướng mày, bấm vào xem thời gian đăng bài.

Thời gian đăng bài đúng là lúc họ đang trên xe taxi, cậu đã ngủ say, người đăng bài là ai không cần nói cũng biết.

Thanh Pháp nhấp vào xem người đăng bài, nhìn người đăng bài khuấy đ ộng tình hình, chứng minh họ đã ở bên nhau bằng mọi góc độ.

Quần chúng vây xem từ bắt đầu nghi ngờ đến không thể tin nổi, rồi tới hơi tin tin một chút, cuối cùng đa số đều đã tin rồi, lúc này chủ bài đăng mới hài lòng mà lặn đi.

Đăng Dương đúng là muốn cho tất cả mọi người biết họ đã ở bên nhau, không muốn chờ đợi thêm giây phút nào nữa.

Thanh Pháp rời khỏi diễn đàn, cậu rửa mặt đi lên giường, sau đó không ngoài dự tính bị Đăng Dương bắt lấy, thực hiện lời hẹn "Về phòng rồi hôn."

Trong phòng còn có những người khác, họ trốn trong giường hôn sẽ không quá cuồng nhiệt, mà chỉ nhẹ nhàng hôn. Cho dù là vậy, nhưng Thanh Pháp vẫn hôn một cách cẩn thận, cũng nếm trải sự nhiệt tình muốn nuốt chửng cậu của Đăng Dương.

Thanh Pháp sờ gáy Đăng Dương, sau đó khẽ thở một hơi.

Đăng Dương dừng lại, thu lại chiếc lưỡi mới xông vào ra, ngẩng mặt lên kiểm tra.

"Cắn trúng em sao?" Đăng Dương thấp giọng nói.

Thanh Pháp chẳng chút xây xát gì, nhưng cậu vẫn nói: "Có một chút, nhưng cũng ổn rồi."

Đăng Dương nhăn mày, hắn xoa đôi môi Thanh Pháp, nhẹ nhàng hôn một cái.

Thanh Pháp ngẩng đầu đối diện với Đăng Dương, nghe Đăng Dương nói với cậu: "Hay em cắn lại đi? Mạnh hơn cũng được nữa."

Thanh Pháp cười rộ lên, cậu đến gần mặt Đăng Dương nhẹ nhàng cắn một cái: "Được, huề nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip