Chương 19

-Hùng ơi!-Đăng Dương lái xe về đến nhà mở cửa, vừa thay dép mang trong nhà vừa thuận miệng gọi một tiếng, lại không nghe thấy Quang Hùng đáp lại.
-

Quang Hùng!-Đăng Dương lớn tiếng gọi một lần nữa, nhưng vẫn không có ai đáp lời, cậu thay xong dép cũng không vội đi lấy văn kiện, mà vòng quanh khắp nhà tìm kiếm bóng dáng của Quang Hùng

Không phải đã bảo anh ngoan ngoãn ở nhà chờ mình về sao! ? Sao lại không có ở nhà! ? Chẳng lẽ là đi chợ? Hay là… Hoài nghi trong lòng Đăng Dương lại dâng lên, lập tức rút di động ra bấm số anh

Hôm nay sau khi đến công ty, Quang Hùng vốn đang lo lắng không biết Lâm Hoàng Việt  có bởi vì mình ngày hôm qua không đi ăn cơm cùng gã mà chỉ trích mình hay không. Nhưng gã tới trưa cũng chưa có nói với anh một câu, thậm chí ngay cả bàn làm việc của anh cũng chưa bước tới gần.
Quang Hùng thở phào một hơi yên lòng, ngày hôm qua bị Lâm Hoàng Việt cứng rắn kéo đi ăn cơm, lúc ấy anh rất sợ hãi, cảm thấy gã có phải đối với mình có ý đồ bất lương, nhưng vừa thấy gã hôm nay làm như chưa có chuyện gì xảy ra , Quang Hùng liền nghĩ chắc do mình quá đa nghi, có lẽ Lâm Hoàng Việt thật sự chỉ muốn mời mình ăn cơm mà thôi. Ngược lại chính mình có việc không đi. Anh liền không nghĩ nữa, bắt đầu chuyên tâm làm việc, làm nhanh cho xong rồi về nấu cơm cho Đăng Dương. Buổi sáng khi đi làm thân thể cậu hình như không được khỏe, buổi tối nhất định phải nấu ngon hơn.
L

úc Quang Hùng đang cúi đầu chuyên tâm làm việc, di động trong túi đột nhiên vang lên, lấy điện thoại ra định ấn nút nghe thì anh thấy cái tên hiện lên trên màn hình, là Đăng Dương gọi tới! Quang Hùng ngây ngẩn cả người, nhớ tới hồi sáng Đăng Dương dặn mình ngoan ngoãn ở nhà, tâm tình đang thả lỏng đột nhiên liền khẩn trương lên.
-Anh Hùng, sao anh không nghe?-Đồng nghiệp bên cạnh nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Quang Hùng, nghiêng đầu sang nhìn thấy anh đang ngơ ngác nhìn màn hình di động mà không chịu nghe, tò mò hỏi một câu.
-A, nghe chứ!-Quang Hùng đành phải nghe điện thoại.
-Dương!-Quang Hùng cẩn thận lên tiếng, di động để sát vào tai, chỉ sợ anh sẽ nghe thấy tiếng những đồng nghiệp đang ở cạnh mình nói chuyện.
-Anh đang làm gì đó?-Bên kia điện thoại thanh âm của Đăng Dương rất nhẹ, giống như là tùy tiện gọi tới.
-Mới vừa… Mới vừa nấu xong cơm, đang chuẩn bị ăn!- Cũng may hiện tại đang là giờ ăn trưa, Quang Hùng lấy cớ là đang ăn cơm. Nhưng bởi vì chột dạ, nói chuyện có chút lắp bắp, lại sợ mấy đồng nghiệp xung quanh nhìn ra mình khác thường, lại cố ý đè thấp thanh âm. Một bộ dạng quá mức cẩn thận, ngược lại có vẻ càng không bình thường.
-Biết vậy gọi cho anh sớm là được rồi, đúng lúc trưa nay em không có việc gì làm, có thể về nhà ăn cơm trưa! Đồ ăn anh nấu so với bên ngoài đều ngon hơn!-Đối mặt với thái độ khác thường của Quang Hùng, Đăng Dương lại giống như chưa có phát hiện, trong khi nói còn có thể nghe thấy tiếng cười, làm cho người ta cảm giác cậu rất thảnh thơi.
-Xin lỗi, không biết em sẽ về, cho nên anh chỉ… chỉ nấu một mình anh ăn thôi!-Quang Hùng kích động đến mồ hôi lạnh cũng chảy ra, liều mạng tìm lấy cớ ngăn cản Đăng Dương về nhà.
-Tiếc thật! Em không có lộc ăn, buổi tối nhớ nấu nhiều món một chút! Được rồi, không quấy rầy anh ăn cơm, không còn chuyện gì em cúp máy trước!-Đăng Dương giống như tiếc nuối thở dài một hơi, rồi lại như đang cười dặn dò một câu.
-Được, buổi tối gặp!-Quang Hùng mới vừa nói xong, liền nghe được tiếng Đăng Dương cúp điện thoại.
Quang Hùng nhìn màn hình di động tối dần mà thở ra, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán. Lần này xem như may mắn không bị Đăng Dương  phát hiện chuyện mình không có ở nhà, nhưng nếu lần sau cậu đột nhiên trở về thì tính làm sao!?

Nhà Đăng Dương

Quang Hùng từ lúc nào bắt đầu lừa gạt mình! ? Rốt cuộc đã lừa mình bao lâu rồi! ? Anh rốt cuộc ở bên ngoài làm cái gì! ? Nếu không dám nói thật, thì chắc chắn không phải chuyện quang minh chính đại như đi chợ mua thức ăn! Tiếng ho khan của người đàn ông xa lạ trong điện thoại, vết bầm bị người nắm trên cánh tay, cả ngày một bộ dáng cực kỳ mỏi mệt… Gương mặt tươi cười giả bộ trong điện thoại vừa rồi đã sớm biến mất, sắc mặt Đăng Dương càng ngày càng đen

Nếu như nói tối hôm qua Đăng Dương còn do dự, đối với những điểm đáng ngờ trên người Quang Hùng chỉ là hoài nghi, đó là bởi vì chưa có chứng cứ rõ ràng, trong lòng cậu còn giằng co , một bên không thể hoàn toàn tin tưởng Quang Hùng, một bên lại luyến tiếc anh đối với mình thật tốt.
Nhưng hôm nay đối mặt với sự lừa gạt trắng trợn của Quang Hùng, những suy đoán và hoài nghi trong lòng Đăng Dương tất cả đều thành thực, cảm giác bị lừa gạt, bị phản bội nháy mắt nảy lên trong lòng, anh trong cơn giận dữ, nếu không phải cần đem văn kiện về công ty gấp, chỉ sợ lúc này cậu chắc chắn sẽ tìm đến Quang Hùng, xem rốt cuộc anh nói dối mình để làm gì.

Đăng Dương nổi giận đùng đùng trở về công ty, Bảo Khang thấy cậu mặt nhăn như ăn phải ớt thì cũng quan tâm hỏi han cậu,nhưng chỉ nhận được cái liếc sắc lẹm của cậu,hắn biết khó mà lui,nhận văn kiện từ tay cậu rồi đóng của phòng. Xem ra hôm nay hắn phải thay Đăng Dương chủ trì cuộc họp rồi!
Đăng Dương một mình ở trong phòng làm việc tức giận. Hiện tại đã biết bị Quang Hùng lừa, tiếp theo nên tính làm sao! ? Cho dù tới nước này, cậu vẫn không nghĩ sẽ chấm dứt bao dưỡng, không muốn để cho Quang Hùng rời đi. Là lưu luyến thân thể ấm áp của anh sao! ? Hay luyến tiếc anh đối với mình thật tốt! ? Hay là quen với khẩu vị cơm anh nấu! ? Khóe miệng Đăng Dương trào phúng nở nụ cười, đến lúc này rồi, chính mình còn suy nghĩ những thứ đó. Trong lòng cậu nhắc nhở chính mình, không để cho Lê Quang Hùng lập tức cút đi, chẳng qua là muốn biết anh rốt cuộc đang làm gì thôi. Nếu anh cố giấu diếm mình, vậy thì mình càng nhất định phải tra ra chân tướng rõ ràng.

-Có cá trích tươi không chị?-Sau khi tan ca, theo kế hoạch đã định trước đó, Quang Hùng trước tiên là đi chợ mua thức ăn. Nhớ tới canh cá trích rất bổ, liền mua một con cá trích để Đăng Dương bồi dưỡng một chút.
-Hùng hả? Em xem con này đi!-Chỗ Quang Hùng mua cá vẫn là sạp hàng mà lần đầu tiên Đăng Dương đưa anh đi mua. Tuy nói lần đó người bán cá bị anh vạch trần, đem những việc trước kia lừa Đăng Dương đều nói ra hết. Người bán cá lúc ấy cũng rất tức giận, sau đó Quang Hùng lại đến mua cá, công việc đưa tới đương nhiên không thể không làm, nhưng sắc mặt dĩ nhiên là không hề thân thiện. Anh cũng là vì thấy chỗ này bán cá so với mấy chỗ khác tươi ngon hơn, mới hạ thấp mặt mũi lại đây mua.

Sau khi mua tới mua lui vài lần, người bán cá dần dần thấy Quang Hùng thật ra cũng rất tốt, chỉ cần bán với giá cả vừa phải, anh cũng sẽ không kỳ kèo mặc cả, hơn nữa một chút tiền lẻ cũng trả không thiếu. Quang Hùng chọn cá cũng rất có kinh nghiệm, đương nhiên còn có thể cùng người bán cá trao đổi vài câu, người bán cá bỏ đi khúc mắc với Quang Hùng, hai người dần dần thân thiết hơn. Cho nên lúc anh đi mua cá, đều chọn gian hàng của cô đầu tiên.
-Được! Vậy lấy em con này đi!-Quang Hùng vừa lòng gật gật đầu.
-Một ký ba, tổng cộng 74 nghìn, chị lấy   em 70 nghìn!-Người bán hàng lưu loát đem cá bọc vào trong gói to rồi đưa qua cho Quang Hùng
-Chị buôn bán cũng không dễ dàng, bao nhiêu thì em trả bấy nhiêu chứ bớt làm gì?-Quang Hùng nhận gói to, lấy ví ra, thanh toán một nghìn cũng không thiếu.
-Ủa mà hôm nay sao chỉ có mình em, Dương không đi cùng em sao!?-Sau khi quen biết, người bán cá có cùng Quang Hùng nói một chút về chuyện nhà. Thường xuyên nhìn thấy Đăng Dương và anh đi mua đồ, người sáng suốt đều có thể đoán ra quan hệ của họ không chỉ là bạn bè thông thường
-Em ấy còn chưa đi làm về!-Quang Hùng thuận miệng đáp, thật giống như Đăng Dương là người nhà của mình vậy.
-Em giỏi mua cá như vậy, chắc tài nấu nướng cũng rất lợi hại. Con cá hôm nay chắc là nấu cho Dương ăn rồi, canh cá trích vừa thơm ngon vừa bổ dưỡng, cậu ấy thật là có lộc ăn!-Cô nghe giọng điệu của Quang Hùng, lại chọc ghẹo nói vài câu.
-Dương cũng nói đồ ăn em làm so với bên ngoài đều ngon hơn!-Quang Hùng lộ ra vẻ mặt tươi cười, cũng không phải muốn khoe tài nấu nướng của mình, mà chỉ muốn ở trước mặt người khác biểu hiện quan hệ của mình và Đăng Dương có bao nhiêu thân mật.


Bởi vì Quang Hùng còn cần mua một chút rau, nên cùng người bán cá nói thêm hai ba câu liền cầm bọc cá đi
- Hùng ơi! Đến đây! Muốn mua cái gì?-Bác bán hàng vừa nhà thấy Quang Hùng đi tới, lập tức nhiệt tình chào hỏi. Quang Hùng đến mua thức ăn, cho nên mấy bác gái ở đây đều quen mặt, hơn nữa bộ dạng anh thanh tú lịch sự, tính tình lại hoà nhã, đúng mẫu người mà phụ nữ trung niên thích.
-Hôm nay con nấu canh cá trích, mua chút rau nấu chung sẽ ngon hơn. Cái này đi, làm phiền dì cân giúp!-Quang Hùng cúi đầu lựa rau rồi đưa cho bác bán hàng bỏ lên cân.
-Hùng này! Con nhìn rất khá, tính tình lại tốt!… Cái thằng nhóc hay cùng con đi mua đồ, Đăng Dương gì đó thật không biết kiếp trước tích được đức gì, mới có thể may mắn gặp con!-Bác bán hàng một bên cân đồ một bên cùng Quang Hùng nói chuyện phiếm.
-Em ấy cũng tốt lắm!-Quang Hùng sợ người khác hiểu lầm Đăng Dương, vội vàng lên tiếng biện minh cho cậu
-Tốt cái gì? Mỗi lần lúc con đi mua thức ăn nó đều đứng kế bên hết nhìn đông rồi ngó tây, mua xong cũng không biết xách giúp con một chút. Dì thấy mấy lần con đều tự mình xách đồ đến đi đường cũng có chút khó khăn, mà nó lại giống như đại thiếu gia hai tay trống trơn… Được rồi được rồi, dì không nói nữa!-Bác bán hàng có chút bất bình thay cho Quang Hùng, nhưng vừa thấy sắc mặt anh thay đổi, lập tức dừng lại đề tài.
-Em ấy không phải có ý không giúp con, chỉ tại con yếu quá, có một chút đồ mà xách cũng không nổi!-Quang Hùng bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó trả tiền, còn tán thưởng đồ ăn của bác bán hàng, nói đã mua được đồ tốt về nhà.

Đăng Dương vừa mới bước qua cửa liền ngửi được một mùi thơm nồng đậm, nhịn không được hít mạnh một hơi, dạ dày nhất thời nổi lên cảm giác đói bụng réo inh ỏi, đổi xong giày đi vào nhà, càng đi mùi hương càng nồng đậm.
-Em về rồi? Canh cá trích anh nấu xong rồi, em đi thay quần áo là có thể ăn!-Quang Hùng đang bưng một đĩa đồ xào từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Đăng Dương, khóe miệng không tự giác cong lên.
Nụ cười ấm áp, lời nói ôn nhu, đồ ăn nóng hổi… Đăng Dương lúc trước vừa mới cảnh báo chính mình phải đề phòng, đột nhiên trở nên có chút lơi lỏng.
-Anh Hùng, hôm nay ở nhà anh làm gì vậy?-Đăng Dương bước lên trước, hai tay ôm lấy thắt lưng Quang Hùng, từ phía sau kéo anh vào trong lồng ngực.
-Không… không có làm cái gì, chỉ dọn dẹp nhà một chút, rồi mới đi ra ngoài mua đồ ăn! Buông ra trước đã, để anh… anh đem đồ ăn đặt lên bàn cơm!-Quang Hùng chột dạ muốn chết, thậm chí sợ Đăng Dương có thể nghe thấy tiếng tim mình đập quá nhanh. Lợi dụng lấy cớ đặt đồ lên bàn mà hơi giãy giụa thoát khỏi vòng tay anh
-Ngoan quá! Em đi  thay quần áo!-Đăng Dương cười khích lệ một câu, quay đầu ở trên mặt Quang Hùng hôn nhẹ. Sau khi buông tay ra quay người đi, ý cười trên mặt cậu lập tức biến mất, trong lòng nảy lên cảm giác thất vọng tràn trề, cho anh một cơ hội nói thật, anh lại tiếp tục nói dối mình.

Khi Đăng Dương thay xong quần áo đi ra, trên bàn đã dọn chén bát chỉnh tề, ở giữa là một tô canh cá trích lớn hương bay tứ phía, chỉ cần ngửi mùi thơm cũng đủ làm người ta tưởng tưởng được vị ngon của nó.
-Nhân lúc canh còn nóng uống nhiều một chút!-Đăng Dương mới vừa ngồi vào ghế,Quang Hùng liền lấy muỗng múc một chén canh đưa đến trước mặt cậu
Đăng Dương bưng bát lên, uống một chút nước canh, mùi vị thơm ngon, hòa quyện với mùi hương nồng đậm. Tài nấu ăn của Quang Hùng trước sau như một vẫn nấu rất ngon, thậm chí lúc này mỗi một lần đều ngon hơn hồi trước, nhưng trong lòng Đăng Dương lại không còn cảm giác ấm áp khi ăn nữa, hiện tại ăn cái gì chỉ giống như để no bụng mà thôi.
Một chén canh uống xong, Đăng Dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quang Hùng đôi mắt chờ mong nhìn mình.
-Canh cá uống ngon lắm!-Đăng Dương vẫn nhịn không được mở miệng khen ngợi một câu.
-Anh… anh giúp em múc thêm một chén!-Trong nháy mắt nụ cười sáng lạn tràn ngập khuôn mặt của Quang Hùng, anh đưa tay cầm lấy cái chén trong tay Đăng Dương định tiếp tục múc canh cho cậu
-Tự em làm được rồi,anh cũng ăn mau đi!-Đăng Dương né tránh Quang Hùng, tự mình cầm muỗng múc canh.
-Được!-Quang Hùng ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng nụ cười sáng lạn trên mặt cũng dần dần biến mất, thản nhiên nổi lên biểu tình thất vọng.
Chỉ là không để anh múc canh giúp thì đã thất vọng vậy sao!? Sau lưng mình không biết đã làm ra những chuyện xấu xa gì, ở trước mặt ngược lại làm bộ làm tịch, bởi vì sự lừa dối lúc trước, biểu tình hiện tại của Quang Hùng vào trong mắt Đăng Dương, hoàn toàn trở thành một loại trào phúng.
Hiện tại ăn cơm Đăng Dương đương nhiên không có tâm tình cùng Quang Hùng nói đùa, nhưng cậu cũng không phải loại người để tâm sự lộ ra trên mặt, cho dù trong lòng đã thay đổi thái độ đối với Quang Hùng, cũng sẽ không để cho anh dễ dàng phát hiện, nhiều lắm chỉ là cúi đầu ăn cơm mà thôi.
Đăng Dương không nói, Quang Hùng cũng không dám nhiều lời, anh nghĩ nhất định là ban ngày cậu làm việc quá mệt mỏi, mình nhiều lời lại làm cậu càng phiền lòng, cũng liền yên lặng ăn cơm, thậm chí bị hóc xương cá cũng không dám ho khan một tiếng.
Bữa cơm của hai người yên lặng vô cùng. Cơm nước xong, Đăng Dương  buông chén đũa liền lập tức đứng dậy rời đi. Quang Hùng yên lặng dọn chén bát đến nhà bếp rửa.
Sau khi Quang Hùng ra khỏi nhà bếp, cũng không nhìn thấy Đăng Dương  ngồi ở sofa xem TV, ngược lại trong phòng ngủ truyền ra tiếng động rất nhỏ.
-Dương!?-Cửa phòng ngủ khép hờ, Quang Hùng đẩy cửa vào, thật cẩn thận gọi tên.
-Ừ!? Có chuyện gì sao!?-Đăng Dương  đang dựa vào đầu giường lật xem văn kiện, nghe thấy tiếng Quang Hùng liền nghi hoặc ngẩng đầu.
-Không… không có gì!-Quang Hùng đã có thói quen mỗi ngày cơm nước xong, bản thân sẽ được Đăng Dương ôm vào trong lòng cùng xem TV, không khí ấm áp khi cả hai luyên thuyên thảo luận tiết mục, điều đó làm cho anh cảm thấy mình và Đăng Dương giống như là người yêu. Hôm nay cậu đột nhiên thay đổi thói quen, trong lòng Quang Hùng có chút hốt hoảng, vào phòng ngủ chỉ là muốn nhìn cậu, rời xa cậu mới có một lúc, liền làm cho tâm anh khi không hốt hoảng. Hiện tại bị Đăng Dương hỏi có việc gì, Quang Hùng cũng không biết nên trả lời sao đây, bối rối bất an nhìn lại cậu
-Lại đây!-Đăng Dương giơ cánh tay lên vẫy.
Quang Hùng thuận theo nhanh chóng đến bên cạnh cậu
-Hôn em!-Đăng Dương đem tập văn kiện cầm trong tay ném lên tủ đầu giường, ngẩng đầu lên nhìn Quang Hùng nhíu mày.
Quang Hùng sửng sốt một chút, nhưng cũng lập tức cúi đầu đem đôi môi mềm mại của mình đặt lên, nhẹ nhàng cọ xát qua lại, vươn đầu lưỡi hướng phía trước liếm, như là muốn đi vào trong miệng Đăng Dương. Cậu hé miệng, để đầu lưỡi Quang Hùng tiến vào, khi đầu lưỡi cả hai quấn quít cùng một chỗ, lúc đầu chỉ là hôn lướt qua nhanh chóng trở nên nóng bỏng, cũng phân không rõ là ai chủ động, ai bị động, đều dây dưa hôn đối phương. Đăng Dương nhắm mắt, trầm luân theo đuổi khoái cảm mãnh liệt do tình dục mang lại, đàn ông mà, tình cảm là một chuyện, dục vọng lại là một chuyện khác, huống chi Quang Hùng  là một MB do mình bao dưỡng, tội gì không hưởng thụ.
Đăng Dương không buông, Quang Hùng cũng không dám tránh ra, đầu lưỡi bị mút đến đau, hơn nữa tư thế xoay người đứng thẳng không được  tự nhiên, đứng lâu chân và xương sống đều cảm thấy tê dại, nhưng cho dù là như vậy, anh cũng cố chống đỡ thân thể để Đăng Dương thỏa mãn mà hôn

-Tiếp tục…-Hai người hôn môi một lúc lâu, ngay cả hô hấp của Đăng Dương cũng trở nên hỗn loạn, cuối cùng buông lỏng môi Quang Hùng ra, thoải mái tựa vào đầu giường phía sau, vẫn nhắm mắt như trước, miệng nhả ra hai chữ.
Quang Hùng hơi cúi thắt lưng, môi hôn lên yết  hầu của Đăng Dương, cũng không dám quá dùng sức sợ làm cậu đau, chỉ là theo yết hầu trượt lên xuống mà nhẹ nhàng liếm
-Ha...-Đăng Dương phát ra thanh âm rên rỉ thoải mái, giơ tay lên cởi quần áo của mình, đè đầu Quang Hùng xuống, ý bảo anh hôn xuống phía dưới.
Nụ hôn lại đi xuống thấp hơn, Quang Hùng đành phải sửa lại tư thế thành ngồi xổm, đầu lưỡi lướt qua trước ngực Đăng Dương , đầu ti, bụng… Trên người cậu lưu lại từng vết nước bọt thấm ướt. Khi đôi môi từ từ hôn đến gần phía quần cậu, Quang Hùng do dự có nên giúp cậu cởi quần ra hay không, thì đột nhiên đầu bị một lực mạnh ấn xuống phía dưới, miệng phút chốc đã ở trước côn thịt đã  hoàn toàn cứng rắn của Đăng Dương
-Dùng miệng đi!-Đăng Dương khàn giọng ra lệnh.
Đăng Dương nếu đã đưa ra yêu cầu, Quang Hùng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Anh đưa tay đem quần của cậu kéo xuống, côn thịt dựng thẳng nhảy ra, Quang Hùng liền hé miệng ngậm vào.
-Hô…-Trừ lúc hai người lần đầu tiên làm tình Đăng Dương say rượu, không để lại ấn tượng sâu sắc nào. Nhưng ở lần thứ hai lúc ân ái, cậu đã phát hiện thân thể Quang Hùng đối với mình có một lực hấp dẫn rất lớn, sau đó số lần hai người làm tình nhiều hơn, càng thêm quen thuộc với những đụng chạm lẫn nhau. Cho tới hiện tại, cậu cảm thấy mình đối với Quang Hùng căn bản không có sức chống cự,côn thịt bị khoang miệng ấp ám ngậm vào hơn phân nửa, Quang Hùng còn chưa tiến hành phun ra nuốt vào, Đăng Dương đã cảm giác được một lửa dục tụ tập dưới bụng, đành há miệng thở dốc để bình ổn dục vọng quá mãnh liệt trong cơ thể. Cậu không muốn cứ như vậy mà bắn, tuy rằng Quang Hùng chắc chắn không dám nói cái gì, nhưng chính cậu sẽ cảm thấy mất mặt

Quang Hùng cũng từng được Đăng Dương khẩu giao, biết rõ cảm giác sảng khoái khi côn thịt được khoang miệng bao bọc, cho nên cố gắng há miệng thật lớn cố ngậm vào sâu một chút, đến tận khi quy đầu đi đến chỗ sâu bên trong yết hầu, trong dạ dày nổi lên cảm giác muốn nôn, hô hấp đều trở nên khó khăn, anh mới chịu ngừng lại. Tạm dừng lại một lúc, Quang Hùng mới chầm chậm phun ra côn thịt, quá trình cực kỳ thong thả
-Hùng…-Giờ này khắc này Đăng Dương nhịn không được kêu tên Quang Hùng, trong thanh âm khàn khàn bao hàm dục vọng nồng đậm cùng khát vọng sâu sắc, bàn tay cậu xoa lên đầu anh, ngón tay luồn vào mái tóc đen nhánh mềm mại nhẹ nhàng vò rối. Thời gian khẩu giao càng lâu, nước bọt chảy ra càng nhiều, khi Quang Hùng phun ra nuốt vào côn thịt, tiếng nước vang lên rất lớn, nhóp nhép nhóp nhép thêm kích thích thần kinh Đăng Dương, hơn nữa khi anh lần lượt phun nuốt, khoái cảm như từng đợt sóng đánh vào nửa người dưới rồi lan ra từng tế bào trên toàn cơ thể, Đăng Dương đã dần dần không khống chế được thân thể của chính mình.

-Được rồi!-Nháy mắt trước thời điểm khoái cảm bùng nổ, Đăng Dương quát bảo Quang Hùng dừng lại
-Sao vậy… Xảy ra chuyện gì!?-Quang Hùng không biết tại sao Đăng Dương  lại đột nhiên bảo mình dừng lại, tưởng rằng răng nanh của mình vô ý làm đau cậu, kinh hoàng ngẩng đầu lên, khẩn trương nhìn về phía cậu
-Em muốn anh, nhanh ngồi lên trên! Khi Quang Hùng ngẩng đầu, khóe miệng dính nước bọt trong suốt, miệng khẽ nhếch, đôi môi bởi vì ma sát quá lâu mà có chút sưng, màu sắc so với bình thường hồng diễm hơn nhiều. Vừa nhìn đôi môi Quang Hùng, nghĩ đến anh vừa khẩu giao mang đến cho mình bao nhiêu khoái cảm,Đăng Dương cảm thấy dưới bụng lại căng thẳng, côn thịt nghẹn trướng đến phát đau, gấp gáp muốn hậu huyệt ấm áp lại chặt chẽ kia đến an ủi chính mình.

Yêu cầu trắng trợn của Đăng Dương làm mặt Quang Hùng đỏ hồng, ngoan ngoãn đứng lên bắt đầu cởi quần áo của mình. Đăng Dương lại không kịp đợi động tác của anh, khi thấy anh chậm rãi cởi áo, liền tự động cởi lấy thắt lưng của anh, đem quần và quần nhỏ cùng một lúc kéo xuống.
-

Xoay người đi chỗ khác, đem mông nhếch lên đến một chút!-Đăng Dương một bên nói một bên mở ngăn kéo tủ lấy ra chai bôi trơn đã lâu không dùng đến. Vài lần làm tình gần đây cậu  đều là dùng đầu lưỡi đem chỗ kia của Quang Hùng liếm đến ướt át mềm nhũn, sau đó côn thịt mới thật cẩn thận tiến vào.
Nhưng hiện tại tâm tình của cậu đối với anh đã khác ngày xưa, cảm thấy anh lừa gạt mình, hoài nghi anh giấu mình đi tìm người đàn ông khác. Nếu không phải lúc trước đã quen với cảm giác sảng khoái khi không mang bao lúc ân ái, nói không chừng Đăng Dương ngay cả bao cũng sẽ mang. Đã đến lúc này rồi, anh sao còn có thể dùng đầu lưỡi liếm lộng hậu huyệt, tùy tiện dùng bôi trơn khuếch trương một chút là được.
Đăng Dương mở nắp, đem bôi trơn vẽ loạn lên đầu ngón tay. Chờ sau khi Quang Hùng xoay người đưa lưng về phía mình, ngón tay dính bôi trơn ở chỗ huyệt khẩu xoa nhẹ vài cái liền gấp rút đi vào.
-A!-Ngón tay lạnh lẽo cứng rắn đột nhiên tiến vào hậu huyệt, cùng đầu lưỡi ấm áp mềm mại chậm rãi liếm lộng lúc trước quá bất đồng, Quang Hùng khó chịu hét một tiếng. Nhưng anh cũng không vì việc Đăng Dương dùng bôi trơn mà có suy nghĩ gì khác, nghĩ thầm có lẽ Đăng Dương đợi không kịp, dù sao dùng bôi trơn khuếch trương cũng nhanh hơn. Chỉ là Quang Hùng cũng là không chấp nhận sự thật mà thôi, lúc cậu đối xử tốt với anh,anh liền vui vẻ muốn chết; lúc cậu  đối với anh không tốt, thì lại tự tìm cái cớ an ủi mình.
Đăng Dương không còn tâm tình thương tiếc che chở Quang Hùng như lúc trước, hơn nữa dục vọng vốn là tên đã trên dây, ngón tay mới vừa thâm nhập hậu huyệt liền rất nhanh tiến hành trừu sáp. Cũng may bôi trơn được bôi đầy đủ, Quang Hùng cũng không đau đớn quá nhiều. Hơn nữa trong tâm anh tất cả chỉ có Đăng Dương, cậu  hôn môi và đụng chạm đều có thể làm thân thể anh khoái cảm, không bao lâu sau khi được ngón tay trừu sáp, Quang Hùng liền cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
-Như vậy được rồi, nhanh ngồi lên đi!-Đăng Dương từ hậu huyệt rút ngón tay ra, dùng một ít bôi trơn còn dính trên đó quét lên côn thịt, lại duỗi tay ở trên cánh mông mềm mại của Quang Hùng nhéo một cái ý bảo động tác của anh mau một chút.
Quang Hùng xoay người, một chân bước qua hai chân Đăng Dương, nửa quỳ ở hai bên sườn cậu, côn thịt lung lay dựng thẳng cũng không cần dùng tay cầm, hai tay anh bám lấy bả vai cậu, nửa người trên chậm rãi ngồi xổm xuống, khi quy đầu chạm vào huyệt khẩu, Quang Hùng cắn cắn môi ngồi mạnh xuống đem quy đầu tiến vào sâu trong hậu huyệt, rồi mới khôi phục lại tốc độ chầm chậm, hậu huyệt từng chút từng chút bao lấy lấy côn thịt, cho đến khi côn thịt nóng bỏng thô dài hoàn toàn bị cơ thể mình nuốt vào.
-

Ha…-Tuy rằng tốc độ Quang Hùng có chút chậm, làm cho Đăng Dương càng thêm khó nhịn, nhưng cũng lại là một loại hưởng thụ, khoái cảm tê dại ngứa ngáy từ nhẹ tiến đến sâu sắc, dần dần lan ra toàn bộ thể xác và tinh thần. Đợi thời điểm hai người hoàn toàn kết hợp, Đăng Dương cảm thấy càng thỏa mãn, trong miệng phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
Biểu tình thoái mái trên mặt Đăng Dương không khác gì cho Quang Hùng một lời cỗ vũ, anh bắt đầu lên xuống thân thể, làm cho hậu huyệt phun ra nuốt vào côn thịt của cậu, lần lượt nhấp nhô, vách tường mềm mại bên trong hậu huyệt không ngừng ma xát với côn trụ, bôi trơn vốn vẽ loạn ở hậu huyệt đã biến thành chất lỏng  dính nhớp, động tác phun ra nuốt vào cũng càng ngày càng dễ dàng, Quang Hùng không tự chủ được từ từ tăng tốc độ nhấp nhô thân thể.
Bên trong hậu huyệt mềm mại quy đầu cọ đến vừa tê vừa ngứa, Quang Hùng lại dùng tư thế cưỡi ngựa, đối với Đăng Dương mà nói chính là thuần túy hưởng thụ. Chỉ là khi cậu nhìn Quang Hùng bởi vì cả người lên xuống mà mệt đến hô hấp càng ngày càng dồn dập, thậm chí trên trán đều toát ra mồ hôi, cậu đưa hai tay lên cầm lấy thắt lưng của anh, cánh tay dùng một chút lực giúp anh chống đỡ cơ thể, để Quang Hùng khi cử động lên xuống cũng không quá tốn sức.

Có Đăng Dương chống đỡ, Quang Hùng di chuyển càng nhanh, hai cánh mông nộn thịt và đùi Đăng Dương va chạm không ngừng, phát ra thanh âm vang dội, chỗ kết hợp càng lâu, nhiệt độ càng nóng bỏng, như muốn đem hai người hoà tan luôn vào bên trong ngọn lửa dục vọng.
Khi dục vọng tới đỉnh, Đăng Dương đè thân thể Quang Hùng xuống, quy đầu chạm đến chỗ sâu nhất bên trong hậu huyệt, đem tinh dịch nóng bỏng phun trào trong thân thể của anh
-Dương..Dương…-Quang Hùng bị kích thích thân thể kịch liệt run rẩy, côn thịt từng đợt phóng xuất tinh dịch trắng ngà bắt tung tóe khắp nơi trên người Đăng Dương
-Đi tắm thôi!-Hoan ái trôi qua, Đăng Dương cũng không giống bình thường  ôm Quang Hùng vào trong ngực vuốt ve trong chốc lát, mà cơ hồ là tình cảm mãnh liệt vừa mới rút đi, cậu liền ôm anh xuống giường đi đến phòng tắm. Lấy tâm tình hiện tại của Đăng Dương, đương nhiên không phải lo lắng Quang Hùng sau khi hoan ái thân thể mệt mỏi mới ôm anh đi phòng tắm, chẳng qua cậu cảm thấy nếu để anh tự mình đi, như vậy tinh dịch vừa bắn ở trong hậu huyệt chắc chắn sẽ lưu thành một đường, sẽ phải phiền phức đi thu dọn mà thôi.
Hai người tắm rửa xong, liền lên giường tiến vào chăn chuẩn bị ngủ.
-Tắt đèn, ngủ đi!-Đăng Dương nằm thẳng trên giường, cố ý nén lại cảm giác muốn ôm thân thể ấm áp của Quang Hùng vào trong ngực.
-A!-Quang Hùng nhẹ nhàng đáp, trong giọng nói tựa hồ hỗn loạn một tia thất vọng, nhưng cũng không dám nhiều lời, ngoan ngoãn giơ tay lên tắt đèn.

Ngày hôm nay công việc của Đăng Dương bận rộn, lại luôn nghĩ đến chuyện bị Quang Hùng dối gạt, làm cho thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Vừa rồi lại qua một tràng hoan ái vô cùng thỏa mãn, làm cho toàn thân cậu thả lỏng, mỏi mệt nhất thời ùn ùn kéo đến, không bao lâu liền trầm trầm mà ngủ.
-Hô…-Trong lúc ngủ mơ Đăng Dương không tự chủ hướng lại gần thân thể ấm áp bên cạnh, trở mình vươn cánh tay đem Quang Hùng gắt gao kéo vào trong ngực, mơ hồ lẩm bẩm một tiếng, đầu ở trên người anh cọ qua cọ lại, tìm kiếm một tư thế thoải mái nhất, sau đó không động đậy gì nữa.
Quang Hùng vốn đang đang lo lắng tại sao đêm nay Đăng Dương không có ôm mình ngủ, càng nghĩ càng tỉnh hai mắt làm sao cũng ngủ không được. Nhưng hiện tại cậu lại ôm lấy mình, tuy rằng trong phòng tối như mực, nhưng anh vẫn nhịn không được cong lên khóe miệng yên lặng cười thầm, cẩn thận hạ thân thể, hướng lồng ngực Đăng Dương dụi vào chặt hơn một chút, nội tâm ngập tràn hạnh phúc rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Quang Hùng như cũ tỉnh dậy trước Đăng Dương, nhưng khi anh nhẹ nhàng tách ra khỏi cái ôm của cậu chuẩn bị đi nấu bữa sáng, Đăng Dương cũng cũng đã tỉnh lại, nhưng vẫn như cũ giả bộ đang ngủ say không để cho Quang Hùng phát hiện. Sau khi anh ra khỏi phòng ngủ, cậu mới mở mắt ra, trên mặt hiện ra biểu tình ảo não. Trước khi ngủ phải kiềm chế lắm mới không ôm anh, vậy tại sao trong khi ngủ lại không tự chủ ôm lấy anh!? Chẳng lẽ ôm Quang Hùng ngủ đã thành thói quen trong tiềm thức không thể thay đổi!? Cậu nhíu mày, phiền não cào cào tóc. Ha… Đăng Dương thở ra một hơi, muốn làm mình trầm tĩnh lại. Ôm thì ôm thôi, nếu đã thành thói quen, vậy không thể từ bỏ trong một sớm một chiều được, dù sao Quang Hùng vẫn còn ở bên cạnh mình, không phải đã nói chờ điều tra xem anh rốt cuộc nói dối, ở sau lưng mình làm ra chuyện xấu xa gì sau đó mới chấm dứt bao dưỡng sao!? Còn nhiều thời gian, thói quen đợi qua một thời gian hẳn bỏ. Đăng Dương tự khuyên mình một hồi, trong lòng mới tốt hơn chút ít. Nhìn thời gian không còn sớm, liền rời giường mặc quần áo tử tế, sau khi rửa mặt thì ra khỏi phòng ngủ.
Trên bàn đã dọn xong bữa sáng nóng hổi, Đăng Dương ngồi trên ghế yên lặng ăn xong bữa sáng. Khi đứng trước gương sửa sang quần áo thì Quang Hùng cũng đi tới, Đăng Dương ngừng tay, giống thường ngày để cho anh giúp mình tiếp tục sửa sang lại. Lúc này cậu lại nhìn vào gương, trông thấy bộ dáng Quang Hùng cúi đầu giúp mình đeo cà- vạt, nhưng trong lòng đã không còn cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, mà chỉ cảm thấy mình dùng tiền bao nuôi anh, tất nhiên phải để anh hầu hạ mình.

Khi Đăng Dương ra đến trước cửa cũng không nói với Quang Hùng kêu anh ngoan ngoãn ở nhà đợi mình, tuy rằng Quang Hùng khẳng định sẽ gật đầu đáp ứng, nhưng chẳng phải ở trước mặt thế này sau lưng lại làm thế khác. Cậu cũng lười tốn nước bọt, dứt khoát đi thẳng ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip