Chương 2
Quang Hùng tìm được chìa khóa nhà từ trên người Đăng Dương,mở cửa dìu cậu vào trong nhà.
Đây là lần đầu tiên anh đến nhà Đăng Dương. Theo đồng nghiệp buôn chuyện thì Đăng Dương đã dọn ra ở riêng từ lâu. Quang Hùng vừa mở cửa thì lâp tức thấy được trên bức tường đối diện cửa ra vào có treo một bức ảnh, là Đăng Dương và Hoàng Nam. Đăng Dương mặc vest màu đen, Hòang Nam lại mặc màu trắng, hai người là chụp chính diện, tay trong tay dáng vẻ hạnh phúc, cười đến thật ngọt ngào.
Quang Hùng nhìn ảnh chụp, lại liên tưởng đến bức ảnh trưng bày của cô dâu chú rể trong ngày cưới, chẳng qua bình thường là một nam một nữ, còn bức ảnh trên vách tường này là hai người đàn ông.
-Trần tổng, tôi lấy nước giúp cậu!-Quang Hùng dìu Đăng Dương ngồi vào ghế sofa, đợi cậu ngồi mới xoay người đi vào phòng bếp.
Vật dụng trong nhà bếp đều đầy đủ. Dù đã được thu dọn sạch sẽ, nhưng vẫn có thể thấy có người thường xuyên ở trong này nấu ăn. Quang Hùng nghĩ, nếu chỉ có một mình Đăng Dương sống, công việc của cậu bận rộn như vậy, tuyệt đối sẽ không trang bị đầy đủ dụng cụ nhà bếp, lại còn thường xuyên nấu cơm. Như vậy chắc chắn Đăng Dương đang sống cùng Hoàng Nam, xem ra bức ảnh treo trong phòng khách kia đúng thật là “Ảnh cưới ”.
Quang Hùng tìm được cái ly, sau khi rót đầy nước liền trở lại phòng khách.
-Nam...Nam ...- Đăng Dương vẫn còn lầm bầm.
-Trần tổng, uống nước!- Quang Hùng đem ly để vào tay Đăng Dương
Nhưng cậu lại không hề có phản ứng, đưa đôi mắt lờ đờ lên nhìn Quang Hùng, bàn tay quơ qua chiếc ly, nước lặp tức chảy vào sofa. Quang Hùng vội vàng tìm cái khăn lau nước trên ghế, không còn cách nào đành phải ngồi bên cạnh Đăng Dương, tự mình cầm lấy ly nước đút cho cậu uống.
Anh đem cái ly ghé lên môi Đăng Dương, cậu cũng không phản kháng, ngoan ngoãn mà uống hết.
-Hoàng Nam đối với anh thật tốt!-Nuốt một ngụm nước, Đăng Dương nghiêng đầu, nhìn Quang Hùng nhoẻn miệng cười làm anh ngây ngẩn cả người. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Đăng Dương ở khoảng cách gần như vậy mà cười với anh, còn cười thật dịu dàng. Nhưng là trong miệng cậu lại kêu tên một người khác.
-Tổng giám đốc, cậu nghỉ ngơi đi, không còn sớm, tôi về đây!
Quang Hùng lấy lại tâm tình, buông ly nước từ ghế sofa đứng lên. Đã đưa được Đăng Dương về nhà, anh không cần thiết còn ở lại. Hôm nay anh lừa mẹ nói mình tăng ca để đi bar, vẫn nên về nhà sớm một chút.
-Hoàng Nam...đừng đi...-Nhìn thấy Quang Hùng đứng lên, Đăng Dương lập tức luống cuống, cũng đứng lên, từ phía sau ôm lấy anh vào ngực.
-Tổng...tổng giám đốc....-Quang Hùng hoảng sợ, vội vàng muốn kéo cánh tay của cậu ra
-Nam! Đây không phải nhà chúng ta sao, em còn định đi đâu!? Đừng bỏ anh!- Quang Hùng càng giãy giụa, cậu lại càng siết chặt cánh tay,cằm cậu dựa vào vai anh, thỏ thẻ nói nhỏ.
Nhà của chúng ta!? Nếu như bức ảnh “Ảnh cưới” và toàn bộ những vật dụng trong nhà bếp lúc nãy chỉ là suy đoán của Quang Hùng, thì hiện tại anh có thể khẳng định 100% Đăng Dương và Hoàng Nam đang sống cùng nhau.
-Nam! Chúng ta đừng chia tay được không!? Anh biết anh không có cách nào để mẹ em có cháu nội. Nhưng ngoại trừ con cái, cái gì anh cũng có thể cho em, anh sẽ thương em, sẽ yêu em cả đời! Nhưng nếu mẹ em vẫn muốn có cháu,vậy thì chúng ta đi tìm một người mang thai hộ đi! Hoàng Nam… Cầu… cầu xin em… Đừng bỏ anh…- Lời nói Đăng Dương vẫn như cũ đứt quãng, thanh âm còn kèm theo một chút nghẹn ngào.
Vậy Đăng Dương và Hoàng Nam chia tay là bởi vì đứa nhỏ? Thật sự Quang Hùng cũng chưa từng nghĩ nhiều về vấn đề này, tuy anh thầm mến Đăng Dương 7 năm, nhưng anh chưa từng hẹn hò cùng ai, ít nhất ở trong mắt người khác, Quang Hùng vẫn là “Bình thường”, nên cũng sẽ không bị loại áp lực này.
Hơn nữa nói sao thì anh cũng không thể yêu thầm Đăng Dương cả đời, Quang Hùng đã từng nghĩ sẽ tìm biện pháp để quên đi đoạn tình cảm vô vọng này, rồi sẽ kết hôn cùng một người phụ nữ, an ổn sống cả đời.
Vì lời nói của Đăng Dương, anh cảm thấy thực đau lòng. Đứa nhỏ! Đây là vấn đề không thể nào giải quyết giữa hai người đàn ông, cho nên Hoàng Nam mới chia tay, Đăng Dương thậm chí ngay cả nhờ người mang thai hộ cũng đồng ý
Đang lúc Quang Hùng miên man suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên. Anh mở điện thoại, là mẹ anh gọi.
-Tôi không có đi! Cậu buông tay để tôi nghe điện thoại!-Anh bị bị Đăng Dương ôm chặt không thể nghe máy, thở dài, vỗ nhẹ cánh tay đang ôm thắt lưng của mình
Người uống say tâm lý không ổn định, đại khái cũng dễ bị lừa, Đăng Dương thật sự liền buông lỏng tay ra. Quang Hùng đi đến một bên nhỏ giọng nghe điện thoại, mẹ hỏi anh khi nào thì về nhà. Quang Hùng suy nghĩ 1 lát,sau đó nói công việc của anh còn chưa làm xong, kêu bà đi ngủ trước đừng chờ cửa anh
-Mẹ của tôi…- Cúp điện thoại, Quang Hùng định nói với Đăng Dương mẹ anh giục anh về nhà, nhưng mới vừa mở miệng chưa kịp nói gì liền lại bị cậu ôm lấy.
-Nam! Mẹ em lại bắt chúng ta chia tay đúng không!? Anh sẽ không để em đi đâu!- Đăng Dương cố chấp ôm lấy Quang Hùng
-Tôi không phải....ưm...ưm...
Bị người mình thầm yêu nhiều lần ngộ nhận là người khác, ai ở trong lòng cũng sẽ không dễ chịu, Quang Hùng một bên kịch liệt giãy ra, một bên muốn giải thích. Nhưng kẻ say rượu như Đăng Dương nào có để ý đến lời anh nói, cậu đưa người trong lòng đặt lên vách tường, cúi đầu hôn lên.
Lưỡi Đăng Dương tiến quân thần tốc, mũi Quang Hùng lập tức ngập tràn hương vị của cồn.
Đây là nụ hôn đầu tiên của anh trong gần ba mươi năm qua, đáng được ăn mừng chính là nụ hôn đầu tiên của anh là bị người anh yêu thầm đoạt đi, nhưng thật không may Đăng Dương lại coi anh trở thành người khác mà hôn.
Quang Hùng vì bất ngờ bị hôn mà quên cả giãy giụa, mà Đăng Dương cảm giác được anh không phản kháng, nụ hôn mãnh liệt cũng trở nên dịu dàng hơn. Đầu lưỡi cậu từng tất từng tất tinh tế liếm qua khoang miệng của anh, quấn quanh lấy đầu lưỡi chơi đùa không rời. Là người thầm yêu đến 7 năm,Quang Hùng thật sự là không có cách nào chống cự loại hấp dẫn dịu dàng này, bắt đầu chậm rãi đáp lại Đăng Dương
Đăng Dương hôn đến nhập tâm, đôi môi hai người gắt gao cọ xát cùng một chỗ, đầu lưỡi quấn quanh càng thêm dây dưa. Quang Hùng nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm thụ nụ hôn này của cậu
-Nam… Nam… Đừng chia tay...
Hôn môi hơi lâu khiến cả hai đều có chút khó thở, lưỡi Đăng Dương rời khỏi khoang miệng Quang Hùng, nhưng đôi môi vẫn như cũ quyến luyến, thanh âm run rẩy không kiềm chế thoát ra khỏi miệng.
-Dương!!-Tim của Quang Hùng chính vì một tiếng “Nam” này của Đăng Dương mà đau nhói, liền bởi vì cảm giác ướt át trên mặt mà lặp tức mở mắt.
Hốc mắt Đăng Dương đỏ bừng, cộng thêm men say làm hai mắt đã ngập nước của cậu càng trở nên mờ mịt. Dù là tân sinh viên trên bục hăng hái phát biểu năm đó, hay là tổng giám đốc tài năng trên thường trường sau này, thì ở trong lòng Quang Hùng, Đăng Dương luôn là người ưu tú nhất, mạnh mẽ nhất, hiên ngang đứng trước mọi người. Bộ dáng yếu ớt của người đàn ông trước mặt này, làm cho lòng anh dậy sóng, ý nghĩ muốn buông tay từ bỏ lặp tức bị sụp đổ.
-Dương! Chúng ta sẽ không chia tay!
Quang Hùng nhìn vào trong mắt Đăng Dương, khóe miệng anh vẽ lên một nụ cười dịu dàng.
-Nam!-Đăng Dương nhìn anh tươi cười mà sửng sốt, rồi mới lần thứ hai hôn lên môi anh
Hoàng Nam cũng được, mà Quang Hùng cũng thế, một người say đến độ này rồi sao có thể ý thức được ai đang ở trước mắt. Mà Quang Hùng biết, thật ra Đăng Dương cũng không say đến độ ngay cả Hoàng Nam hay là Quang Hùng cũng không phân biệt được, chỉ là cậu đang say ở thế giới của mình, không muốn tỉnh lại mà thôi.
Nụ hôn của hai người dần dần thay đổi tính chất. Đăng Dương một bên cùng miệng lưỡi của Quang Hùng dây dưa, một bên đưa tay xoa nắn cơ thể của anh, vuốt ve khắp nơi. Bàn tay của cậu lần mò trên áo của anh, cởi nút, thuận tay mở rộng vạt áo sờ soạng đi vào.
-A.....
Ngón tay Đăng Dương đột nhiên chạm vào đầu ngực mẫn cảm, Quang Hùng lập tức từ trong cơn mê loạn tỉnh táo lại, anh theo bản năng bắt lấy bàn tay đang ở trong áo mình kéo ra.
-Nam! Không phải đã nói sẽ không chia tay hay sao, đừng cự tuyệt anh!-Đăng Dương buông đôi môi Quang Hùng ra, ánh mắt nghi hoặc mang chút cầu xin nhìn về phía anh
Quang Hùng đương nhiên biết nếu anh để cậu tiếp tục thì hai người sẽ phát sinh loại chuyện gì. Trong mắt, trong tâm Đăng Dương chỉ có mỗi Hoàng Nam. Hiện tại trong ý thức Đăng Dương, cậu đang nhìn Hoàng Nam, ôm Hoàng Nam, hôn môi Hoàng Nam , vuốt ve cũng chính là Hoàng Nam
Đối với Quang Hùng, Đăng Dương là người anh thầm yêu 7 năm, một người cho đến tận bây giờ vẫn xem anh là kẻ qua đường xa lạ, thậm chí còn không nhìn kỹ mặt anh lấy một lần, nhưng đột nhiên cậu lại dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh, không ngừng hôn môi anh, vuốt ve anh, dẫu biết trong mắt cậu bản thân chỉ là một kẻ thay thế cho người khác, nhưng mà… Quên đi, là nụ hôn đầu tiên cũng được, lần đầu tiên cũng tốt, đây coi như là dấu chấm hết cho 7 năm thầm mến, 7 năm yêu thương vô vọng của anh vậy
Quang Hùng buông lỏng bàn tay đang giữ chặt tay Đăng Dương, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đôi môi Đăng Dương mãnh liệt sáp lại, đã không còn dịu dàng triền miên như lúc đầu, mà ngậm lấy môi anh cố sức mút vào, không thương tiếc mà cắn 1 cái. Quang Hùng cảm thấy đau đớn, nhưng lại nghĩ đây là đêm duy nhất được cùng với cậu, nên không có ý định kháng cự , đôi tay ngược lại còn choàng qua ôm lấy cổ Đăng Dương. Cậu hôn mãnh liệt hơn, anh cảm giác môi mình chảy máu rồi
-Nam...Nam....
Đăng Dương từ khóe môi Quang Hùng bắt đầu hôn xuống dưới, đôi môi lướt qua đường cong nơi cằm, rồi đến chỗ yết hầu đang dao động.
-Ah...
Tuy rằng một tiếng “Nam” của Đăng Dương vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai Quang Hùng , nhưng khi đầu lưỡi của cậu liếm qua yết hầu nhô lên của anh, người chưa từng hưởng qua tư vị tình dục như Quang Hùng, đại não liền lập tức vì loại khoái cảm này mà trở nên đình trệ, vốn nên rất đau lòng vì cách gọi này hiện tại cũng không còn tâm trí để so đo.
Đăng Dương đem vạt áo Quang Hùng rút ra khỏi quần, cởi toàn bộ nút áo, bộ ngực trần trụi lập tức lộ ra. Miệng lưỡi cậu ở trước ngực Quang Hùng vừa hôn vừa liếm, sau khi dùng môi cọ cọ vào đầu ti đã hơi cứng lên, liền nhẹ nhàng hé miệng ngậm vào trong
-Đăng...Đăng Dương...-Quang Hùng ngẩng đầu há miệng thở dốc, ánh mắt tình cờ nhìn đến bức “Ảnh cưới” của Đăng Dương và Hoàng Nam đang treo trên vách tường, anh lập tức chuyển dời tầm nhìn, thay vì nhìn thấy bức ảnh nhắc nhở bản thân chỉ là một kẻ thế thân, không bằng toàn tâm toàn ý vùi đầu vào khoái cảm do tình dục mang lại, bị xem trở thành ai cũng được, điều quan trọng nhất chính là hiện tại Đăng Dương, người mà anh thầm yêu 7 năm, đang ở ngay trước mặt anh. Thậm chí biết rõ bản thân thật đáng thương, nhưng vẫn ngăn không nổi niềm xúc động.
Đăng Dương như muốn làm cho người trước mặt càng thêm nhiều vui sướng, liền đem một bên đầu ti Quang Hùng hút đến sưng, bên còn lại cũng được hai ngón tay cậu xoa nắn không ngừng.
Quang Hùng làm sao chống lại được loại khiêu khích này, nửa người dưới rất nhanh đã có phản ứng.
-Nam! Em cứng rồi!- Miệng Đăng Dương ngậm lấy một bên đầu nhũ của anh, phát ra tiếng cười nhỏ, một bàn tay nãy giờ còn nhàn rỗi bỗng hướng phía quần của Quang Hùng mà sờ
-A… Ha… Không cần…-Cả hai nơi mẫn cảm đều được Đăng Dương chăm sóc,Quang Hùng bị khoái cảm làm cho tê dại , hai chân không thể đứng thẳng, nếu không phải phía sau còn có vách tường chống đỡ, anh đã sớm ngồi bẹp trên mặt đất rồi.
-Chúng ta quay về phòng ngủ!-Đăng Dương cũng cảm giác được người trong ngực sắp đứng không vững, liền cúi xuống ôm lấy Quang Hùng đi về phía phòng ngủ.
Rất đúng tiêu chuẩn của “ôm công chúa”, động tác của Đăng Dương cũng rất thuần thục, vững vàng giữ lấy lưng cùng đùi của Quang Hùng. Anh và Hoàng Nam dáng người không mấy khác biệt, tuy hai người nhìn qua đều khá gầy, nhưng dù sao cũng cao gần 1m8, cùng với chiều cao Đăng Dương cũng không sai khác bao nhiêu, hơn nữa khung xương của đàn ông lớn rộng bất đồng với khung xương nhỏ nhắn của phụ nữ, có thể ôm gọn gàng như vậy không phải là chuyện dễ dàng. Trong tình cảnh này, chỉ có thể giải thích vì Đăng Dương thường xuyên ôm Hoàng Nam, hay bọn họ luôn ở phòng khách mà cầm lòng không được , rồi cậu mới ôm Hoàng Nam quay về phòng ngủ…
Vào phòng ngủ, thứ đầu tiên đập vào mắt Quang Hùng chính là chiếc giường rộng lớn cùng một cặp gối ngủ, tiếp tục nhìn lên, trên vách tường đầu giường có treo một bức ảnh của Đăng Dương và Hoàng Nam, giống y như ngoài phòng khách, trong ảnh vẫn là hai người tay trong tay, cười ngọt ngào hạnh phúc.
Mỗi một động tác của Đăng Dương, mỗi một vật dụng trong nhà đều nhắc nhở cho Quang Hùng biết, cậu cùng lắm chỉ là một kẻ thay thế cho Hoàng Nam trong lúc Đăng Dương say rượu mà thôi.
Đăng Dương đi tới, đặt Quang Hùng lên trên giường, người cũng chồm tới đè lên. Cậu tiếp tục cuồng nhiệt hôn môi anh, trong miệng không ngừng gọi khẽ “Nam”. Quang Hùng nhắm mắt lại, không nhìn đến hình ảnh hai người trên vách tường, bỏ qua cả tiếng nỉ non trong miệng Đăng Dương, để cho bản thân đắm chìm trong dục vọng, đơn giản nghĩ người đang ôm mình chính là Đăng Dương, người mà anh thầm yêu 7 năm.
Nằm trên giường so với lúc đứng thoải mái hơn rất nhiều, từ ánh mắt đến đôi môi, rồi xuống đến yết hầu, xương quai xanh, Đăng Dương hôn không sót chỗ nào. Khi đôi môi đến trước ngực Quang Hùng, nụ hôn của cậu không tiếp tục đi nữa, bắt đầu dừng lại liếm hút hai bên đầu ti của anh
Vừa rồi ở trong phòng khách, đầu ti của Quang Hùng đã muốn bị Đăng Dương ngậm mút, hiện tại trở nên mẫn cảm muốn chết, giờ lại bị môi của cậu chạm vào, toàn thân anh liền không thể khống chế mà run rẩy. Đăng Dương lúc thì dùng răng nanh cắn, lúc lại ngậm đầu ti vào miệng hút mạnh, Quang Hùng hai tay nắm chặt chăn nệm dưới thân, rốt cuộc nhịn không được cất tiếng rên rỉ
-Nam! Thoải mái không?
Thanh âm không giống, cơ thể cũng không giống, nhưng Đăng Dương lại cố chấp cho rằng người dưới thân mình chính là Hoàng Nam. Cậu há miệng buông ra đầu ti đã bị mình hút đến sưng đỏ, lại luyến tiếc mê muội dùng môi cọ cọ, cậu ngẩn đầu, ánh mắt như đang cười nhìn ngắm Quang Hùng
-A a… Thoải… Thoải mái…-Quang Hùng thở dốc dồn dập, suy nghĩ bị những khoái đánh bật thành một đống hỗn loạn, đầu óc mơ mơ hồ hồ, Đăng Dương hỏi cái gì liền đáp cái đó.
-Nam! Có muốn thoải mái hơn không?
Đăng Dương rất vừa lòng với câu trả lời của anh, khóe môi tươi cười càng rộng thêm vài phần, bàn tay hướng đến quần Quang Hùng, ngón tay linh hoạt cởi bỏ dây lưng.
Quang Hùng không thể suy nghĩ đành mờ mịt khó hiểu nhìn lại Đăng Dương.
-Em cứng rồi!
Khóe môi Đăng Dương buông ra một câu, bàn tay liền tiến vào trong quần nhỏ của Quang Hùng, cầm lấy vật nhỏ nóng bỏng.
-A!-Nơi yếu ớt mẫn cảm nhất bị Đăng Dương nắm giữ, Quang Hùng kinh hãi hét lên một tiếng, đại não vốn đã không thể suy nghĩ liền nhất thời trở nên trống rỗng.
Đăng Dương lại cúi đầu ngậm đầu ti Quang Hùng mà mút,tay thì bắt đầu vuốt ve "người anh em" của Quang Hùng
-A a… Ha…
Đối với người lần đầu tiên nếm trải tình dục như Quang Hùng sao có thể chống lại những khiêu khích này của anh, cả trên lẫn dưới đều bị mút mát vỗ về làm mỗi nơi trên cơ thể anh đều ngập tràn khoái cảm, cơ thể lâm vào tình dục trở nên xụi lơ, chỉ có thể há miệng rên rỉ cùng thở dốc.
Đăng Dương dùng lực thật lớn mút vào đầu ti, còn cố ý phát ra tiếng nước tắc tắc. Tay nắm "em nhỏ" Quang Hùng cũng tăng tốc độ vuốt ve chơi đùa, hơn nữa ngón cái không ngừng xoa nắn quy đầu, đầu ngón tay còn ngẫu nhiên cạ qua lỗ nhỏ mẫn cảm.
-A a… Đừng mà… không được…
Quang Hùng liều mạng lắc đầu, âm thanh mơ hồ không rõ, dưới sự hầu hạ của Đăng Dương, anh cảm giác chỗ kia của mình càng ngày càng trướng, thật sự muốn bắn. Anh định đẩy Đăng Dương ra, nhưng hai tay lại không có một chút lực nào.
Nhìn phản ứng này của anh, Đăng Dương ngược lại dùng cả bàn tay ôm chặt lấy "Hùng nhỏ" ra sức một lần.
-A!- Quang Hùng không thể kiềm chế, liền bắn ra trong tay Đăng Dương
-Ngon!
Khi Quang Hùng còn chưa từ dư vị cao trào sau khi bắn tinh mà tỉnh lại, Đăng Dương lại đem tinh dịnh của anh dính trên tay mình đưa lên miệng, vươn đầu lưỡi liếm lấy tinh dịch dính trên đó.
Quang Hùng lập tức ngây ngốc , chăm chăm nhìn Đăng Dương
Lúc này ánh mắt cậu mê man không rõ, rõ ràng còn mang theo men say nồng đậm lại hỗn loạn một tia dục vọng, hai gò má cũng đỏ bừng, đầu lưỡi hiện còn đang liếm bàn tay dính đầy tinh dịch, bởi vì bàn tay cách miệng rất gần, cho nên khóe môi cậu cũng dính một chút tinh dịch của Quang Hùng. Hình ảnh quá sức dâm mỹ này làm anh chịu không được dời đi tầm mắt, trong lúc vô tình lại nhìn tới quần cậu, chỗ kia bị phình lên một khối to, bộ vị to lớn kia làm cho anh không biết phải làm sao.
Tuy rằng Đăng Dương kêu tên của Hoàng Nam, lại đem mình làm như Hoàng Nam, nhưng thứ cậu đang liếm lại hoàn toàn chính là thứ mình vừa mới bắn ra. Một màn kích thích quá mãnh liệt trước mắt làm cho Quang Hùng ứng phó không kịp, đến khi hai chân truyền đến cảm giác lành lạnh, anh mới phát hiện Đăng Dương đã cởi quần mình, ngay cả quần nhỏ cũng bị kéo xuống. Quang Hùng hiện tại nửa người dưới đã hoàn toàn trần trụi hiện trước mắt Đăng Dương. Anh luống cuống định đưa tay che đi chỗ kia, lại bị Đăng Dương nắm chặt.
-Nào! Ở trước mặt anh còn ngượng cái gì? Ngoan, đem chân mở ra chút!-Đăng Dương cười cười, dịu dàng dụ dỗ.
Đầu óc vốn đang hỗn độn, hơn nữa giọng của Đăng Dương lại cực kỳ dịu dàng hấp dẫn, Quang Hùng trong mơ màng liền mở rộng hai chân. Ngón tay thon dài của Đăng Dương lập tức hướng giữa chân của anh mà tìm kiếm.
-Đúng rồi, em luôn luôn sợ đau mà, không thể như vậy trực tiếp đi vào! Động tác của Đăng Dương đột nhiên tạm dừng, cậu xoay người từ ngăn tủ đầu giường lấy ra một chai bôi trơn, mở nắp đổ dầu bôi trơn vào ngón tay, rồi mới đưa ngón tay từng chút từng chút đâm vào lỗ nhỏ của Quang Hùng
-Hức...
Ngón tay thoa dầu có chút lạnh lẽo, sáp nhập vào lỗ nhỏ ấm áp làm cho Quang Hùng khó chịu. Anh nghĩ thầm, thật sự anh nên cảm ơn sự chăm sóc của Đăng Dương dành cho Hoàng Nam, bằng không lần đầu tiên của mình lại bị ngón tay khô khốc trực tiếp đi vào, sẽ không đau đến chết sao.
-Bên trong em nóng quá!
Đăng Dương cười cười, ngón tay ở trong lỗ nhỏ bắt đầu chậm rãi di chuyển, bàn tay còn lại lần thứ hai cầm lấy "người anh em" của Quang Hùng
Ngón tay Đăng Dương bên trong lỗ nhỏ Quang Hùng linh hoạt vỗ về chơi đùa, ma xát với vách tường mềm mại bên trong, chạm đến chỗ sâu nhất thì tạm dừng, một lúc sau mới rút ra. Động tác dịu dàng nhanh gọn làm cho cảm giác khó chịu lúc đầu dần biến mất, hơn nữa chỗ kia không ngừng được Đăng Dương cầm trong tay an ủi. Mặt trước lẫn mặt sau đều bị âu yếm làm "Hùng nhỏ" vì bắn tinh mà mềm nhuyễn lần thứ hai đứng thẳng, thậm chí lỗ nhỏ lần đầu tiên bị dị vật tiến vào cũng bắt đầu sinh ra một loại khoái cảm tê dại, Quang Hùng không tự giác đem hai chân gian rộng một chút, chủ động nghênh đón trừu sáp từ ngón tay của Đăng Dương
-Nam! Giúp anh cởi quần!-Đăng Dương cúi đầu nhìn vào mắt Quang Hùng, thanh âm khàn khàn thấp giọng dụ dỗ. Anh bị cậu nhìn chăm chú,tay có chút run rẩy, duỗi qua vụng về cởi bỏ dây lưng, kéo quần xuống. Anh cảm giác hai gò má mình nóng bừng, ánh mắt không biết nên đặt ở chỗ nào mới tốt
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip