Chương 34

Đây là lần đầu tiên Đăng Dương nghe được Quang Hùng  thổ lộ tình yêu, trong lòng kích động không thôi, lập tức ngậm lấy môi anh dùng sức mút vào, nước mắt chảy xuống, hương vị mằn mặn, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Trải qua chuyện này của Hoàng Nam, hai người không cãi nhau, ngược lại thổ lộ với nhau, làm tình cảm càng tiến thêm một bước, hai đôi môi gắn bó cùng một chỗ làm thế nào cũng không tách ra được. Nhưng giằng co nửa ngày, hai người cũng đều đói bụng, tuy nói có tình uống nước cũng thấy no, nhưng dù sao người cũng không phải sắt thép, cơm tối dù sao cũng phải ăn.
-

Tay anh bị thương, không được lộn xộn! Ngoan ngoãn ngồi xuống sofa xem TV đi, em đi nấu cơm!-Đăng Dương hôn đủ mới buông anh ra, chuẩn bị đi vào bếp nấu cơm. Nhưng lại sợ Quang Hùng bướng bỉnh, còn cố ý trưng ra gương mặt nghiêm túc dặn dò một câu.
-Chỉ là vết thương nhỏ không sao đâu…-Quang Hùng làm sao có thể để Đăng Dương  một mình xuống bếp, lo lắng muốn cùng đi.
-Vết cắt sâu như vậy còn gọi là vết thương nhỏ! Lê Quang Hùng, nếu anh cứ nhất định đòi nấu cơm, thì sau khi nấu xong phải theo em đi bệnh viện khám vết thương ngay!-Đăng Dương tiếp tục nghiêm túc mà uy hiếp.
-Anh… anh không đòi nấu cơm nữa. Nhưng mà anh không muốn ở phòng khách xem TV, anh muốn… ở cùng với em!-Quang Hùng nghĩ thầm vết thương trên tay chỉ là vết thương nhỏ, đi bệnh viện khám nhất định sẽ bị bác sĩ cười cho, nên cũng không cứng đầu. Nhưng lại không muốn xa cậu chút nào, nói xong  lại ngượng ngùng mà đỏ mặt.
Đăng Dương rốt cuộc không thể giả vờ nghiêm túc được nữa mà bật cười, dắt tay anh cùng đi vào bếp nấu cơm.
Nhưng lúc nấu cơm, cậu cũng thật sự không cho Quang Hùng động một móng tay, chỉ cần đứng bên cạnh chỉ cậu nấu là được. Tuy rằng tài nấu ăn Đăng Dương kém xa anh, nhưng anh lại cảm thấy đồ ăn cậu làm mới là ngon nhất đẹp nhất.
Hai người cơm nước xong dọn dẹp phòng bếp, sau đó ngồi vào sofa xem TV. Đợi lúc chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, Đăng Dương  sợ ngón tay bị thương của Quang Hùng dính nước, liền dùng túi nhựa bao lại, gói ngón tay anh y như cái bánh chưng.
Quang Hùng có một tay động tác không tiện, đành phải nhờ Đăng Dương cởi quần áo dùm mình. Cậu đương nhiên vui lòng giúp đỡ, một bên giúp anh cởi quần áo, một bên nhìn trộm thân thể trần trụi trắng nõn của ai kia. Nhưng khi Đăng Dương cởi quần dài của anh, nhìn thấy hai bắp chân có mấy vết bầm xanh, cậu lập tức liền thay đổi sắc mặt.
-Anh, chỗ bầm này là do Hoàng Nam đá hả! ?-Đăng Dương nghiến răng nghiến lợi hỏi. Thật ra không cần anh trả lời, Đăng Dương cũng có thể khẳng định suy đoán của mình, hiện tại cậu thật hối hận vì vừa rồi đã để Hoàng Nam dễ dàng cút đi, đáng ra nên đánh nó mới đúng.
-Không sao không sao, anh không còn đau nữa!-Quang Hùng nhanh chóng cúi người định che đi mấy vết bầm kia, nhưng toàn thân đều bị cậu cởi sạch, hơn nữa chỉ có một bàn tay làm sao che được nhiều chỗ, che đến che đi càng ngày càng lo lắng.
-Được rồi được rồi, anh nói không sao thì không sao! Chúng ta đi tắm rửa!-Đăng Dương biết anh không muốn để mình lo lắng, nên cũng không ép hỏi anh nữa. Cậu nâng anh dậy, ôm lấy bờ vai của anh đi đến dưới vòi sen
Dòng nước ấm áp lao xuống, Quang Hùng thoải mái ngẩng đầu lên, nhắm lại hai mắt.
-Anh Hùng…-Những bọt nước trong suốt xuôi theo thân thể trắng nõn mà chảy xuống… Cho dù phòng tắm tràn ngập hơi nước ẩm ướt, nhưng Đăng Dương  vẫn nhìn đến miệng khô lưỡi khô, bụng dậy lên một cỗ nhiệt, côn thịt  nháy mắt liền cương. Nhưng hiện tại tay Quang Hùng đang bị thương, hai chân lại đầy vết bầm, cậu nghĩ thầm lúc này mà nhào lại thì đúng là không bằng cầm thú. Thân thể tuy rằng bị dục hỏa đốt khó chịu, nhưng lại sợ chạm đến vết thương của anh, cận lại do dự không dám lộn xộn.
-Dương!- Thân thể hai người dính cùng một chỗ, Quang Hùng sớm đã cảm giác được cơ thể Đăng Dương  có biến hóa, nhưng cậu lại chậm chạp không hề động tay. Anh mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt dục vọng của cậu, dịu dàng mỉm cười, chủ động tiến lại hôn lên môi cậu
Lửa nóng dục vọng rất nhanh thiêu đốt, thậm chí ngay cả nhiệt độ trong phòng tắm cũng đột nhiên lên cao.

Ôm chầm, hôn môi, vuốt ve… Trong động tác vội vàng của Đăng Dương lại mang theo một chút cẩn thận, cố gắng không để mình đụng tới ngón tay bị thương của Quang Hùng
-Dương… có… có thể … tiến vào...-Đăng Dương ngồi xổm trước mặt Quang Hùng, miệng phun ra nuốt vào côn thịt, ngón tay cắm trong hậu huyệt rất nhanh khuếch trương. Trước sau hai bộ phận quan trọng đều bị kích thích làm Quang Hùng đứng không vững,  rên rỉ đứt quãng, khát vọng người yêu mau một chút thỏa mãn thân thể hư không của mình.
Đăng Dương đứng lên buông anh, để anh đưa lưng về phía mình, hai tay vịn lấy vách tường chống đỡ thân thể. Cậu cầm lấy côn thịt để ở cửa huyệt ma xát qua lại, dụ anh lại vang lên tiếng rên rỉ ngọt ngào, lúc này cậu mới đem côn thịt tiến vào trong, một hơi sáp nhập thẳng đến chỗ sâu nhất. Đăng Dương một khi tiến vào thân thể Quang Hùng liền khống chế không được tư tưởng cùng hành động của mình, liều mạng ra vào điên cuồng, hoàn toàn  muốn chiếm giữ người trước mắt. Phòng tắm đóng kín, chung quanh tràn ngập mùi vị tình dục dâm mỹ.

-Dương…-Trận này sau khi chấm dứt, Quang Hùng đến cả cổ họng cũng đều khàn đi, trên người lại không có chút khí lực, cũng không ngoan cố chống đỡ, ngoan ngoãn tựa vào người Đăng Dương  để cậu giúp mình tắm
Trong phòng tắm nhiệt độ hơi cao, cho dù tình dục đi qua, khuôn mặt Quang Hùng vẫn đỏ bừng như trước, ánh mắt nửa khép hờ đem đầu gối lên vai Đăng Dương , tựa như một con mèo nhỏ vừa mới được chủ nhân cho ăn no, bộ dạng biếng nhác làm cậu nhìn  mà trong lòng càng yêu càng say.
Bởi vì ngày mai còn phải đi làm, Đăng Dương  cũng rất nhanh tắm rửa cho cả hai rồi lên giường đi ngủ.

Cuộc sống của hai người cũng không bởi vì sự xuất hiện của Hoàng Nam mà xáo trộn, ngày hôm sau như cũ, Đăng Dương  lái xe đưa Quang Hùng cùng đến công ty.
-Anh Dương!-Nhưng làm cậu không ngờ chính là vừa bước vào văn phòng không lâu, Hoàng Nam lại từ ngoài cửa xông vào.
-Thông báo với bảo vệ đuổi Hoàng Nam ra ngoài cho tôi! Sau này nếu cậu ta còn tới tìm, không cho cậu ta vào công ty!-Đăng Dương lạnh nhạt nói với thư ký, căn bản là không cho Hoàng Nam có cơ hội mở miệng nói câu thứ hai.
-Tôi biết rồi!-Thư ký nhanh chóng rời khỏi văn phòng, dựa theo chỉ thị của Đăng Dương  mà làm việc.
-Anh Dương! Sao anh có thể đối xử với em như vậy!? Cái tên đê tiện kia đã cho anh uống bùa mê gì!?-Sắc mặt Hoàng Nam nháy mắt trở nên trắng bệch, giống như bị bệnh thần kinh mà hét lớn.
-Cậu nói ai đê tiện!?-Đăng Dương  lập tức đứng dậy tới trước mặt Hoàng Nam, tay phải giương cao tựa như nháy mắt sẽ tát xuống mặt nó.
Hoàng Nam và Đăng Dương  yêu nhau năm năm, tuy rằng thấy cậu  giận, nhưng cũng hiểu ít nhiều tính cách của cậu. Hoàng Nam nhìn thấy bộ dáng Đăng Dương thật sự hung hăng, biết cậu thật sự sẽ đánh mình, sợ tới mức cắn chặt môi không dám tranh luận, hốc mắt đỏ lên một bộ dáng sắp khóc.
-Tổng giám đốc!-Bảo vệ dưới lầu vừa lúc lên tới.
-Đuổi cậu ta ra ngoài, sau này không được để cậu ta bước chân vào công ty nửa bước!-Dù sao ở trước mặt cấp dưới mà đánh người thì cũng không tốt, Đăng Dương thu tay lại, coi như là cho Hoàng Nam một chút mặt mũi, nhưng vẫn cấm nó vào công ty.
-Vâng!-Bảo vệ theo yêu cầu mà làm việc, một trái một phải  kẹp lấy cánh tay Hoàng Nam rời văn phòng.
Hoàng Nam còn kinh ngạc, mặt mày ngốc lăng bị bảo vệ lôi đi. Đăng Dương ngồi trở lại ghế tiếp tục làm việc.

Ngày hôm qua trong công ty lan truyền tin tức Đăng Dương và Hoàng Nam quay  lại, hôm nay Hoàng Nam lại bị bảo vệ lôi đi. Máu ‘tám’ của nhân viên Domas lập tức sôi trào, sự kiện Hoàng Nam nhanh chóng trở thành đề tài thảo luận nóng nhất ở các phòng ban, phòng tài chính của Quang Hùng đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
-Nghe nói Hoàng Nam bị tổng giám đốc đuổi ra ngoài, thật hay giả vậy!?
-Thật! Vừa rồi tôi còn tận mắt thấy! Hoàng Nam bị hai bảo vệ kẹp lấy cánh tay, hốc mắt hồng hồng, hình như vừa mới khóc xong!
-Tôi mà là Hoàng Nam thì tôi cũng khóc, rất đáng sợ! Mọi người nói coi có phải  tổng giám đốc  quá tuyệt tình hay không!?
-Biết đâu tất cả đều là Hoàng Nam tự làm tự chịu! Hoàng Nam muốn quay lại, tổng giám đốc lại  không muốn. Sau đó cậu ta thà chết nhõng nhẽo bám theo làm cho cậu ấy nổi giận, trong cơn tức giận mới đuổi Hoàng Nam ra ngoài? Tôi cảm thấy  tổng giám đốc làm như vậy là rất đúng, trong chuyện tình cảm nên rõ ràng dứt khoát, dài dòng dây dưa ngược lại sẽ hại người hại mình! Hơn nữa nếu  tổng giám đốc đã có người yêu mới, vậy càng phải đem chuyện của Hoàng Nam giải quyết rõ ràng!
-Cô nói vậy tôi mới nhớ, gần đây tâm tình tổng giám đốc tốt như vậy, nếu không phải vì quay lại với Hoàng Nam, vậy nhất định là có tình yêu mới rồi!
-Đúng đúng, tôi cũng cảm thấy như thế! Nhưng tổng giám đốc giấu cũng kỹ quá, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu, cũng không thấy được có ai thân mật xuất hiện bên cạnh anh!
-Cho nên mới càng làm cho người ta tò mò! Dù sao chuyện của Hoàng Nam đã là quá khứ, chúng ta bắt đầu nghiên cứu xem ai là người yêu mới của tổng giám đốc đi…

… …

Quang Hùng ngồi làm việc trước máy vi tính, nhưng tiếng các đồng nghiệp ồn ào thảo luận cũng thường xuyên bay vào tai anh
Hoàng Nam lại đến tìm Đăng Dương ! Nhưng  bị cậu  đuổi khỏi công ty!
Quang Hùng không biết nên làm sao để hình dung tâm trạng của mình lúc này, tuy rằng không nên vui khi người khác gặp họa, nhưng anh thật sự có chút vui sướng, dù không phải vì Hoàng Nam bị Đăng Dương đuổi khỏi công ty. Ví như ngày hôm qua anh bị Hoàng Nam vừa đánh vừa mắng, nhưng với  tính cách hòa nhã khoan dung của Quang Hùng, căn bản là sẽ không oán hận Hoàng Nam. Thậm chí anh còn nghĩ nếu đứng trên lập trường của nó, có lẽ cũng sẽ làm như thế đi. Đương nhiên tình yêu đều là ích kỷ, Quang Hùng tuyệt đối sẽ không bởi vì hiểu được Hoàng Nam mà nhường Đăng Dương cho nó
Niềm vui của anh là đến từ Đăng Dương , dù cậu có đuổi Hoàng Nam đi hay không, chỉ cần cậu giữ vững phần tình cảm này, cũng đã làm lòng anh tràn đầy vui mừng và  cảm động, cũng một mực yêu cậu. Chỉ cần em yêu anh, anh liền yêu em gấp bội.

Tới gần giữa trưa, Quang Hùng hâm nóng đồ ăn, né tránh tầm mắt mọi người, theo thang máy lên lầu cùng Đăng Dương  ăn cơm trưa.
-Anh, sao giờ anh mới tới, em sắp chết đói rồi đây!-Quang Hùng vừa mới bước vào văn phòng , Đăng Dương đã lập tức chạy tới, một bên oán giận một bên đón lấy camen trong tay anh. Cậu đem camen bày ra bàn, cầm lấy đũa bắt đầu gắp thức ăn.
-Anh đang làm báo cáo tài chính tháng này của công ty, đối chiếu số liệu xong rồi mới lên! Em ăn từ từ thôi, có ai giành đâu!-Quang Hùng  vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của cậu
-Không được làm việc quá sức! Hơn nữa anh phải nhớ kỹ, báo cáo tài chính của công ty không phải quan trọng nhất, mà chính là ăn cơm!-Đăng Dương miệng nhét thức ăn, hai bên má đều phòng lên, còn cố ý giả bộ dáng nghiêm túc dặn dò anh
-Nhớ rồi! Lần sau anh nhất định sẽ cho tổng giám đốc ăn no rồi mới đi làm việc!-Quang Hùng bị bộ dáng buồn cười của cậu chọc cho vừa bực mình vừa buồn cười, cũng nghịch ngợm đùa lại.
-Đây là anh nói đấy! Mau đến đút em đi! A ~-Đăng Dương  nói xong thật sự buông đũa xuống, há to mồm ý bảo anh đút mình.
-Sao giống trẻ con như vậy, hình tượng  tổng giám đốc nghiêm túc đều bị phá hủy hết rồi!-Quang Hùng cười lắc đầu, gắp thức ăn đưa lên miệng cậu
-Ở trước mặt anh thì cần gì hình tượng! Anh, cái này ăn ngon,  đút em một đũa! A ~-Cậu cố ý bày ra tính trẻ con lần thứ hai há miệng. Đăng Dương không chỉ đem anh để ở trong lòng mà cưng chiều, cũng rất thích cảm giác ngọt ngào khi được Quang Hùng xem như đứa nhỏ mà thương yêu
Anh đem thức ăn đưa đến miệng Đăng Dương, bao nhiêu hạnh phúc đều hiện lên mặt
Đăng Dương không chỉ để Quang Hùng đút mình, cũng cầm lấy đũa đút lại anh, hai người anh một miếng  em một miếng, ngọt ngào ăn cơm trưa.
-Anh, lúc sáng Hoàng Nam lại tới tìm em, em kêu bảo vệ  đuổi cậu ta đi!- Tuy rằng Hoàng Nam và mình đã không còn bất cứ quan hệ nào, nhưng Đăng Dương vẫn nói chuyện của nó nói cho Quang Hùng nghe, để không dẫn đến hiểu lầm nào khác nữa.
-Anh có nghe nói! Hoàng Nam không sao chứ!?-Trước kia khi Đăng Dương  và Hoàng Nam quen nhau, gia thế bối cảnh và tính cách của Hoàng Nam đều bị nhân viên Domas điều tra rõ ràng. Quang Hùng cũng từ miệng của họ mà biết được Hoàng Nam có tính thiếu gia, hôm nay bị cậu đuổi ra khỏi công ty chuyện lớn như thế, anh có chút lo lắng phản ứng của Hoàng Nam
-Không sao, để cậu ta nếm chút khổ sở sau này sẽ không đến tìm em nữa. Hùng, anh đừng nghĩ nhiều, hai chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được. Ngoan, há miệng!-Đăng Dương không muốn vì chuyện của Hoàng Nam mà ảnh hưởng đến tâm trạng Quang Hùng, gắp thức ăn đưa đến miệng anh, mượn dịp này nói sang chuyện khác.
Quang Hùng ngoan ngoãn hé miệng, chuyện của Hoàng Nam đến đây cũng kết thúc, hai người tiếp tục ngọt ngào ăn cơm trưa.

Cơm nước xong, Quang Hùng nằm xuống ghế sofa trong phòng làm việc của Đăng Dương  nghỉ ngơi chốc lát, sau đó quay xuống lầu tiếp tục làm việc.

Tan làm, hai người đi tới chợ mua chút thức ăn trước rồi mới về nấu cơm.

-Anh Dương…-Hai người về đến nhà, không ngờ Hoàng Nam đã sớm đứng ở trước cửa đợi họ. Hoàng Nam nhìn thấy Đăng Dương  đi tới, ủy khuất gọi một tiếng.
Cậu nhìn cũng không nhìn, một bàn tay ôm lấy bả vai Quang Hùng, tay kia lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa vào nhà.
-Anh Dương, em biết lỗi rồi… em không nên vì mẹ bị bệnh mà vứt bỏ tình cảm của chúng ta, sau khi mất đi anh em khổ sở muốn chết. Xin anh mà Dương , chúng ta quay lại được không, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói, không bao giờ … tùy hứng nữa …-Hoàng Nam vừa thấy Đăng Dương  không để ý tới mình, lập tức chạy lại kéo tay áo cậu, đỏ mắt khóc lóc kể lể nói.
-Hoàng Nam, tôi nói rồi, giữa tôi và cậu không còn bất cứ quan hệ nào, xin cậu sau này đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!-Đăng Dương  lạnh lùng hất cánh tay Hoàng Nam ra.
-Anh Dương, em đã hạ mình cầu xin anh như vậy, anh thật sự tuyệt tình như thế sao!?-Hoàng Nam vẫn chưa từ bỏ ý định, cố chấp nhìn chăm chú cậu
-Anh, chúng ta vào nhà!-Đăng Dương không hề phản ứng lại Hoàng Nam, mở cửa cùng Quang Hùng vào nhà.
-Đều là bởi vì mày nên anh Dương mới không để ý tới tao! Tao đánh chết mày! Mày chết, anh Dương sẽ lại là của tao!-Hoàng Nam đột nhiên giống như phát điên nhào lại đánh Quang Hùng ở bên cạnh Đăng Dương
May mắn cậu tay mắt lanh lẹ  đẩy Hoàng Nam ra,Quang Hùng mới không bị thương tổn gì, ngược lại Hoàng Nam bởi vì bị cậu dùng sức đẩy, trọng tâm không vững mà té xuống đất.
-Hoàng Nam, ba mẹ cậu là người có uy tín danh dự, đừng ép tôi báo cảnh sát!-Đăng Dương phẫn nộ trừng Hoàng Nam, vô cùng tức giận cảnh cáo, nếu không phải Quang Hùng  ở phía sau kéo lại, chắc chắn cậu đã sớm đá cho Hoàng Nam một cái.
-Tôi nhất định sẽ làm cho hai người phải hối hận!-Hoàng Nam đứng dậy, oán hận bỏ lại một câu, xoay người chạy đi.
-Hoàng Nam cậu ta…-Quang Hùng lo lắng nhìn bóng dáng có chút lảo đảo của Hoàng Nam
-Đừng quan tâm tới cậu ta, chúng ta vào nhà!-Hoàng Nam sống chết dây dưa đã làm Đăng Dương phiền chán muốn chết, làm sao còn có tâm tình đi quản nó,kéo Quang Hùng đi vào trong nhà.
Hai người sau khi vào nhà, Đăng Dương  không quan tâm câu nói của Hoàng Nam, nhưng Quang Hùng thì rất lo lắng, làm việc gì cũng đều tâm thần không yên, khiến cậu hơi bất mãn, oán giận nói anh chỉ nghĩ về Hoàng Nam, không thèm nghĩ đến mình.
Đăng Dương  vì không cho anh tiếp tục miên man suy nghĩ, ăn cơm xong cả TV cũng không xem, liền ép Quang Hùng lên giường đi ngủ. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, ngày mai cũng không cần thức dậy sớm đi làm,Đăng Dương  đè anh ra làm vô số lần… Bình thường cậu đều sợ Quang Hùng mệt mỏi, mỗi đêm chỉ làm một lần. Nhưng hôm nay Đăng Dương xem như tham lam, sau lần đầu bắn tinh, cũng chưa rời khỏi hậu huyệt ấm áp của anh, côn thịt liền lại một lần nữa cương, cậu cũng  dùng tư thế của hai người lúc này bắt đầu trừu sáp thao lộng.

Nội vách tường non mềm bị côn thịt ma sát lâu dĩ nhiên có chút đau đớn, nhưng Đăng Dương  một lần rồi lại một lần va chạm, từng cơn sóng khoái cảm chí mạng khiến toàn bộ thân thể Quang Hùng đều run rẩy, đôi chân dài ôm lấy thắt lưng cậu, dùng sức nâng mông lên nghênh hợp, thầm nghĩ đạt được càng nhiều vui thích, trong đầu cũng sớm đã bị dục vọng nhấn chìm, làm gì còn thời gian suy nghĩ xem Hoàng Nam ra sao, trong lòng trong não anh hiện tại chỉ còn tràn ngập hình ảnh của Đăng Dương mà thôi.

Làm tình rất thoải mái, nhưng lại là chuyện làm tiêu hao khá nhiều thể lực. Quang Hùng thể lực không bằng Đăng Dương , thời gian kéo dài dĩ nhiên cũng không bằng cậu, lúc cậu bắn lần thứ hai, anh cũng đã bắn ba lần. Đợi khi Đăng Dương  cảm thấy đã “Ăn” no, anh thậm chí ngay cả sức nâng đầu ngón tay cũng không có, mơ mơ màng màng được Đăng Dương ôm vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau khi trở về giường, đầu vừa dính xuống gối liền lập tức ngủ mất.

Hai người vốn là lăn lộn đến sau nửa đêm mới ngủ, nhưng mới vừa thiu thiu, điện thoại Đăng Dương đột nhiên vang lên.
-Ưm…-Quang Hùng bị chuông điện thoại đánh thức, khó chịu nhăn mày, dùng sức rúc sâu vài ngực Đăng Dương
-Ngoan, không sao không sao, ngủ đi nào!-Đăng Dương  nhẹ giọng dỗ vài câu, cũng không dám mở đèn sợ làm chói mắt Quang Hùng, một tay che tai anh, tay kia thì sờ soạng tủ đầu giường tìm điện thoại.
Đăng Dương  lật ra xem thì thấy là số điện thoại của Hoàng Nam, không chút do dự ngắt máy. Cậu để điện thoại di động xuống, cánh tay  ôm  Quang Hùng chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Chẳng được bao lâu, di động lại vang lên.
-Ai vậy Dương !?-Quang Hùng cố sức mở to mắt, mơ hồ không rõ hỏi một câu.
-Điện thoại của Hoàng Nam! Không cần để ý đến cậu ta, anh mau ngủ đi!-Đăng Dương  lấy qua điện thoại chuẩn bị tắt máy lần nữa.
-Trễ như thế còn gọi tới, lỡ có chuyện quan trọng thì sao, em mau nghe đi!-Lúc trước Quang Hùng  vẫn luôn vì câu nói trước khi rời đi của Hoàng Nam mà lo lắng không yên, hiện tại vừa nghe Đăng Dương nói điện thoại của Hoàng Nam gọi tới, anh lập tức tỉnh ngủ,  giục cậu nhanh nghe máy.
Đăng Dương  không lay chuyển được anh, đành phải ấn nút nghe.
Quang Hùng khẩn trương nhìn chăm chú cậu, lại nhìn thấy cậu từ khi nghe điện thoại sắc mặt ngày càng khó coi.
-Điện thoại là mẹ của Hoàng Nam gọi tới. Bà ấy nói Hoàng Nam cắt cổ tay tự sát, hiện tại đang ở trong bệnh viện cấp cứu, muốn em đến đó 1 chút!-Đăng Dương cúp điện thoại, nói ra tin tức động trời.
-Tự… tự sát! Chúng ta… Chúng ta lập tức đi bệnh viện… Hắt xì!-Quang Hùng bị tin tức Hoàng Nam tự sát làm cho hoảng sợ, đột nhiên từ trên giường đứng dậy, lại bởi vì chăn rớt xuống đến hông, da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí lạnh lẽo nên hắt hơi một cái.
-Được được, chúng ta đi bệnh viện! Ban đêm nhiệt độ thấp, lỡ bị đông lạnh thì tính sao, em tìm cho anh thêm vài cái áo rồi chúng ta đi!-Đăng Dương  nhanh chóng ấn Quang Hùng  vào lại bên trong ổ chăn, xuống giường tìm quần áo giúp anh. Để anh ăn mặc thật kỹ càng sau đó mới lái xe đưa anh đến bệnh viện.

-Dương…-Đăng Dương và Quang Hùng vừa mới tới bệnh viện, mẹ của Hoàng Nam liền lập tức chạy tới.
-Chào cô!-Đăng Dương khách sáo gọi một tiếng.
-Dương, lúc trước là cô sai! Không nên giả bệnh chia rẽ con và thằng Nam Con quay lại với nó được không!? Nó vì con mà cắt cổ tay tự sát....-Bà Hoàng bởi vì nóng vội nên không có chú ý tới Quang Hùng đang đứng bên cạnh cậu, trực tiếp nắm lấy cánh tay cậu khóc sướt mướt cầu xin.
-Cô, con và Hoàng Nam đã không còn bất cứ mối quan hệ nào! Tính mạng là của chính mình, hy vọng cậu ấy sau này tự giải quyết cho tốt!-Đăng Dương rút cánh tay khỏi tay bà Hoàng, lễ phép cự tuyệt.
-Dương, con… cậu ta là ai vậy!?-Bà Hoàng còn muốn nói thêm, lại đột nhiên nhìn thấy Đăng Dương và Quang Hùng đang nắm tay nhau, bà lập tức chỉ anh chất vấn.
-Người yêu của con!-Đăng Dương thoải mái thừa nhận.
-Thì ra cái tên đê tiện mà thằng Nam nói là cậu ta à! Dương! Rốt cuộc con coi trọng cậu ta ở điểm nào!? Về gia thế, cậu ta có thể so sánh được vơi nhà họ Hoàng không!? Về diện mạo, cậu ta có xách dép cho con trai cô cũng không xứng…-Ánh mắt bà Hoàng cực kỳ khinh thường đánh giá anh
-Anh, chúng ta đi!-Đăng Dương lập tức thay đổi sắc mặt, kéo Quang Hùng xoay người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
-Chờ một chút! Dương ơi! Hoàng Nam còn đang ở trong phòng cấp cứu...-Anh giữ Đăng Dương lại
-Nhưng mà....-Người của mình bị người khác hạ nhục, Đăng Dương vừa giận vừa đau lòng, ánh mắt bất mãn hướng nhìn về phía bà Hoàng
-Anh không sao! Chờ xác định Hoàng Nam không nguy hiểm nữa, chúng ta mới đi được không!?-Quang Hùng lắc đầu, nhỏ giọng cầu xin anh
-Được rồi....-Đăng Dương  thở dài, vốn không nghĩ sẽ xen vào chuyện sống chết của Hoàng Nam nữa, chỉ bởi vì sợ anh  lo lắng mới đồng ý ở lại.
-Giả nhân giả nghĩa!-Bà Hoàng nghe được hai người đối thoại,  khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Đăng Dương  không phản ứng lại bà ta nữa, dắt Quang Hùng đi đến ghế dài bên cạnh ngồi xuống. Cậu cởi áo khoác khoác lên người anh, ôm lấy bả vai để anh dựa vào trong ngực mình. Quang Hùng  lúc tối được cậu "yêu thương" đến quá nửa đêm, chưa ngủ được bao lâu lại phải vội vã đến bệnh viện, hiện tại mệt đến mắt cũng mở không ra. Cậu  đau lòng, trong lòng hối hận vì đã đến bệnh viện
-Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, người nhà có thể vào thăm!-Cánh cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra, bác sĩ đi ra tuyên bố Hoàng Nam qua khỏi nguy hiểm.
-Con ơi!-Ông bà Hoàng lập tức chạy vào.
-Chúng ta cũng vào đi!-Quang Hùng  đứng lên, cùng Đăng Dương nhanh chóng đi vào phòng phẫu thuật.
-Nam, sao con ngốc nghếch như vậy, nếu con có chuyện gì thì mẹ biết tính sao đây…-Bà Hoàng chạy tới giường bệnh ôm lấy Hoàng Nam nức nở
-Anh Dương…-Hoàng Nam vẫn chưa để ý tới mẹ mình đang khóc, ánh mắt nhìn chăm chú Đăng Dương đang đứng phía sau.
Đăng Dương vẫn chưa định đi qua, nhưng bị Quang Hùng ở bên cạnh đẩy vài cái mới nhích bước, cậu dắt anh cùng đi đến trước giường bệnh.
-Anh Dương… Chúng ta quay lại được không…-Hoàng Nam dùng bàn tay quấn đầy băng gạt bắt lấy cánh tay anh
-Hoàng Nam, lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta hiện tại đã không còn bất kỳ quan hệ nào, cũng không thể quay lại!-Đăng Dương không có cách nào bỏ bàn tay đang bị thương của Hoàng Nam ra, nhưng cũng lập tức cự tuyệt yêu cầu của nó
-Anh Dương…-Hoàng Nam nước mắt chảy dài, gắt gao nắm lấy tay Đăng Dương không buông.
-Con trai bảo bối nhà tao bị mày hại thành ra như vậy, mày là kẻ thứ ba còn có mặt mũi mà đứng ở chỗ này sao!?-Bà Hoàng chịu không nổi con trai của mình đáng thương, bắt đầu châm chọc khiêu khích Quang Hùng
-Tôi không phải là kẻ thứ ba! Tôi chưa bao giờ xen vào tình cảm của Dương  và con trai cô, lúc họ còn đang yêu nhau, Dương chưa biết đến tôi. Sau khi họ chia tay, tôi mới quen với em ấy. Tôi biết điều kiện của mình so ra đều kém con trai cô, nhưng mà chỉ cần Dương còn yêu tôi, tôi sẽ không nhường em ấy cho ai hết!- Quang Hùng giữ chặt Đăng Dương đang muốn ra mặt vì mình, cũng không thể cả đời đều đứng ở phía sau để cậu bảo vệ. Anh tiến lên một bước, không kiêu ngạo không xu nịnh nhìn bà Hoàng, bàn tay nhỏ đan vào bàn tay lớn của Đăng Dương vô cùng vững vàng nói ra suy nghĩ của mình.
-Mày…-Bà Hoàng cứng họng nói không ra lời.
Đăng Dương nắm chặt tay anh, cúi xuống hôn lên trán anh một cai như khẳng định tình yêu của mình.
-Dương, anh muốn về nhà! Anh mệt rồi!-Quang Hùng nhếch lên khóe môi, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng  nhất.
-Được, chúng ta về nhà!-Đăng Dương gỡ tay Hoàng Nam đang nắm tay mình ra, dắt Quang Hùng rời khỏi phòng bệnh.
-Đều tại mẹ! Đều tại mẹ lúc trước giả bệnh hại con và anh Dương chia tay! Bây giờ mẹ bị bệnh nan y thật đi, ngày mai con liền kết hôn với phụ nữ sinh cháu cho mẹ!-Hoàng Nam vừa thấy Đăng Dương đi mất liền trút giận lên mẹ mình
-Con…-Bà Hoàng tức đến hai mắt trợn trắng, lấy hơi lên thiếu chút nữa té xỉu xuống đất.

Trong phòng bệnh mẹ con Hoàng Nam tranh cãi ầm ĩ cũng không liên quan đến hai người, Đăng Dương và Quang Hùng cùng nhau trở về căn nhà ấm áp của cả hai.
-Ưm…-Hai người vừa mới vào cửa, Đăng Dương  liền bị Quang Hùng nhào vào trong ngực hôn môi.
Đôi môi mềm mại vừa đặt lên, cậu lập tức hé miệng để cho đầu lưỡi của Quang Hùng thẳng tiến vào trong miệng mình, hai người ôn nhu mà triền miên dây dưa cùng một chỗ. Hai tay anh ôm lấy cổ Đăng Dương , đem thân thể xích lại càng gần.
Tuy rằng cách một lớp quần áo thật dày, nhưng Đăng Dương vẫn có thể cảm giác được tần suất tim đập của Quang Hùng và mình.
-Dương, anh yêu em...-Nụ hôn chấm dứt, Quang Hùng bất giác nói ra một câu, mỗi một chữ đều rõ ràng vô cùng.
-Hùng ơi, anh vừa nói yêu vừa hôn em, em sẽ nhịn không được đâu… Phía sau còn đau hay không!? Hay là  chúng ta tiếp tục…-Lâu lắm Quang Hùng chủ động làm cho Đăng Dương  nhịn không được nghĩ muốn trêu đùa anh. Đương nhiên câu cũng là nói ngoài miệng mà thôi, nhìn sắc mặt mệt mỏi và đôi mắt thâm đen của Quang Hùng, cậu cũng không nỡ để anh phải mệt mỏi thêm.
-Được!-Quang Hùng cảm giác mình rất mệt, nhưng mà lại không đành lòng cự tuyệt Đăng Dương, do dự một chút liền nhẹ nhàng gật đầu.
-Anh à, anh cứ nghe lời rồi chiều chuộng em như vậy sẽ làm em hư đó! Chúng ta đi ngủ trước đã, chờ anh nghỉ ngơi đủ rồi, anh muốn làm ở tư thế nào,em đều chiều anh hết…-Quang Hùng ngoan ngoãn làm cho trong lòng Đăng Dương vừa cảm động lại đau lòng. Giày vò anh cả đêm, cậu nghĩ hiện tại nên để Quang Hùng ngủ một giấc. Ôm lấy vai anh,cậu nhỏ giọng đùa giỡn cùng nhau trở về phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip