Chap 20

"Không có dấu hiệu xâm phạm?"

So­phie kinh ngạc đứng hẳn dậy, quên mất chuyện che giấu cảm xúc, quay sang nhìn Phác Thành Huấn. Bác sĩ Lưu nhìn hai người ngại ngùng: "Vết thương ngoài da chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏi, nhưng trạng thái tinh thần của cậu ấy không ổn định. Một người gặp chuyện như thế này, tất nhiên sẽ bị sốc nặng."

Bác sĩ Lưu vội vàng cáo từ. Trong phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn, So­phie nhẹ nhàng tiến sát lại gần Phác Thành Huấn: "Phác! Em xin lỗi, em thật sự không ngờ anh và anh ta chưa có gì..."

"Bây giờ em hài lòng rồi chứ?"

Phác Thành Huấn quay đầu nói lạnh lùng: "Tôi đã bảo, Kim Thiện Vũ chỉ là ân nhân cứu mạng của tôi. Từ trước đến nay tôi không thích nợ nần ai cả. Lòng tin của em đối với tôi chỉ có bấy nhiêu?"

Phác Thành Huấn cười lạnh lẽo gạt tay So­phie: "So­phie, cuộc hôn nhân của chúng ta cũng không nhất thiết phải duy trì nữa."

Kim Thiện Vũ nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của Phác Thành Huấn và So­phie ở phòng bên cạnh. Cậu ngồi tựa người vào giường gỗ, không muốn ngủ chút nào. Kim Thiện Vũ nhìn bàn tay vẫn đang run rẩy của mình. Lúc ở bệnh viện, có vị giáo sư từng khen ngợi cậu, nói cậu sinh ra là để cầm dao mổ. Kim Thiện Vũ từng cứu vô số mạng người, bất kể người vô tội hay kẻ có tội đều là bệnh nhân của cậu.

Thế nhưng hôm nay, cậu đã giết người.

Kim Thiện Vũ biết rõ động mạch trên cánh tay con người nằm ở đâu. Nếu bị cắt đứt, lượng máu phun ra sẽ tương đương bốn lần lượng máu cung cấp cho quả tim, con người sẽ chết trong vòng vài giây. Cậu thậm chí vẫn mường tượng rõ cảnh cậu cầm dao rạch xuống da của người đàn ông kia. Việc cướp đi sinh mạng của hắn, hóa ra cũng chẳng khác gì việc cứu người.

Nghĩ đến chuyện này, trái tim Kim Thiện Vũ càng trở nên cứng như đá.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Phác Thành Huấn xuất hiện ở cửa. Anh đứng đó nhìn cậu, bàn tay cuộn chặt nắm đấm. Phác Thành Huấn đột ngột lao đến bế xốc Kim Thiện Vũ đi ra ngoài. So­phie chạy theo nhưng không dám nói gì, cô ta đứng nhìn Phác Thành Huấn đặt Kim Thiện Vũ lên xe Jeep rồi phóng đi mất, ánh mắt lóe một tia tàn độc.

Phác Thành Huấn phóng xe rất nhanh, đường núi gồ ghề khiến Kim Thiện Vũ buồn nôn. Ban đầu, cậu còn cố chịu đựng. Khi xe đi đến hẻm núi, Kim Thiện Vũ không nhịn được nữa liền nôn khan. Thân thể của cậu có cảm giác như bị lộn ngược lộn xuôi, đến dạ dày cũng muốn nôn ra. Tuy nhiên, Kim Thiện Vũ chỉ ói ra tí nước vàng vàng.

Phác Thành Huấn dừng xe, lặng lẽ nhìn Kim Thiện Vũ hồi lâu. Anh ta với tay lấy bình nước ở ghế sau đưa cho cậu. Kim Thiện Vũ ngẩng đầu nhìn Phác Thành Huấn, trong lòng cậu bỗng dội lên sự căm hận và phẫn nộ. Kim Thiện Vũ ném mạnh bình nước, trừng mắt nhìn Phác Thành Huấn: "Phác Thành Huấn, cảm ơn lòng tốt giả tạo của anh. Tôi chỉ cần anh đưa tôi về nhà, từ nay trở đi đừng bao giờ xen vào cuộc đời của tôi nữa."

Phác Thành Huấn chỉ lặng yên nhìn Kim Thiện Vũ, tay nắm chặt nắm đấm rồi lại thả lỏng. Kim Thiện Vũ bỗng dưng ngượng ngùng, không biết làm thế nào để thoát khỏi tình thế này. Kể từ khi trong đời cậu xuất hiện người đàn ông tên Phác Thành Huấn, dù cậu có muốn hay không, cũng bị anh ta kéo vào mỗi lúc mỗi sâu hơn.

Kim Thiện Vũ quay người định bước xuống xe. Phác Thành Huấn nhanh chóng kéo cậu lại và ấn chốt khóa cửa. Anh kéo mạnh cậu vào lòng, mùi hương của anh ngay sát gần. Kim Thiện Vũ cố giữ bình tĩnh, quay người, định nói gì đó nhưng không thể mở miệng vì nụ hôn của Phác Thành Huấn đã ập xuống.

Đến nước này rồi, thì một nụ hôn có là gì chứ. Kim Thiện Vũ cảm thấy rất tuyệt vọng, ra sức chống cự. Phác Thành Huấn giữ chặt người không cho cậu phản kháng. Anh ta đẩy cậu sát vào cửa xe, cúc áo bung ra từ lúc nào. Ngón tay Phác Thành Huấn vuốt ve nhè nhẹ làn da Kim Thiện Vũ. Hơi nóng của anh khiến Kim Thiện Vũ tức thở. Nụ hôn của Phác Thành Huấn vừa gấp gáp vừa lưu luyến trên thân thể Kim Thiện Vũ, khiến cậu dần quên đi giãy giụa. Trong lòng muốn chống cự nhưng không thể chối bỏ được tình cảm đang trào dâng. Kim Thiện Vũ cảm thấy đôi mắt mình nhòe đi.

Tại sao... tại sao cậu lại bất lực như vậy?

Phác Thành Huấn cảm nhận thấy giọt nước mắt của Kim Thiện Vũ. Anh hơi buông lỏng người cậu, nhìn sâu vào mắt cậu. Ánh mắt anh có gì đó khiến trái tim Kim Thiện Vũ co rút một nhịp. Phác Thành Huấn im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Lần này khi em ra đi, tôi đảm bảo sẽ cắt đứt mọi quan hệ với em, mãi mãi."

Kim Thiện Vũ như chết trân. Cậu còn ở trong lòng anh, anh đã nói những lời xa cách đó, Kim Thiện Vũ ngước nhìn Phác Thành Huấn. Người đàn ông này chưa bao giờ hứa hẹn với cậu điều gì. Anh có cảm tình với cậu hay không đều do cậu tự suy đoán. Nhiều lúc Kim Thiện Vũ nghĩ, không biết có phải cậu đang huyễn hoặc bản thân. Nhưng nếu anh không tỏ ra có ý với cậu, làm sao cậu có thể nảy sinh suy nghĩ như vậy.

Phác Thành Huấn buông lỏng Kim Thiện Vũ. Nhưng cậu bất ngờ giữ chặt cánh tay anh, thuận đà lao vào lòng anh. Phác Thành Huấn sững người kinh ngạc. Người con trai đang ở trong lòng bạo dạn quay người ngồi dạng hai chân qua người anh, hai tay ôm chặt cổ anh. Kim Thiện Vũ đỏ mặt, cố gắng khống chế sự run rẩy. Bụng và hông anh săn chắc, cọ xát vào cặp đùi mềm mại của Kim Thiện Vũ. Phác Thành Huấn giơ tay nắm chặt đùi Kim Thiện Vũ: "Tiểu Vũ..."

Trước khi để mất hết dũng khí, Kim Thiện Vũ cúi đầu hôn Phác Thành Huấn. Cậu cảm nhận thấy Phác Thành Huấn cứng người trong giây lát, rồi toàn bộ tình cảm bị đè nén đột nhiên bùng phát. Anh ôm chặt Kim Thiện Vũ, từ bị động hóa thành chủ động hôn Kim Thiện Vũ cuồng nhiệt, khiến cậu nghẹt thở. Kim Thiện Vũ định mở miệng hỏi Phác Thành Huấn, nhưng anh toàn toàn không cho cậu cơ hội. Anh mút chặt miệng lưỡi Kim Thiện Vũ làm cho cậu không thể thở nổi.

Bàn tay Phác Thành Huấn du ngoạn trên tấm lưng mềm mại của Kim Thiện Vũ, anh đẩy cậu thẳng người rồi dùng sức kéo sát cậu vào thân mình. Nơi lửa nóng của cậu tiếp xúc với bộ phận nóng rực dưới cơ thể anh khiến Kim Thiện Vũ bị một luồng khí nóng đốt cháy. Cậu quên mất ý đồ ban đầu của mình chỉ là muốn thăm dò xem tình cảm của anh dành cho cậu như thế nào. Kim Thiện Vũ chỉ biết cậu đang rơi xuống vực sâu dưới sự dẫn dắt điên cuồng của Phác Thành Huấn.

Thân thể đụng chạm, hơi thở hòa quyện, ánh mắt đam mê, họ đã hoàn toàn bị đối phương cuốn hút. Kim Thiện Vũ gần như không thể chịu nổi hơi nóng từ bàn tay của Phác Thành Huấn đang vuốt ve trên người cậu. Hơi nóng này như xuyên qua làn da cậu xâm nhập vào mạch máu rồi tích tụ nơi trái tim, khiến tim cậu đập thình thịch.

"Tiểu Vũ..."

Phác Thành Huấn cất giọng khàn đặc bên tai Kim Thiện Vũ. Hơi thở của anh đánh thức từng sợi dây thần kinh của cậu. Bàn tay Phác Thành Huấn vuốt ve từ cặp đùi mịn màng đang kẹp chặt người anh lên thân trên. Cảm giác mềm mại láng mượt này khiến anh không thể kiểm soát nổi bản thân: "Tiểu Vũ...".

Anh nâng người Kim Thiện Vũ đặt cậu ngồi lên tay lái. Chiếc quần của Kim Thiện Vũ bị kéo xuống vắt vào mắt cá chân cậu, để lộ những vết bầm tím trên cặp đùi trắng muốt. Đáy mắt Phác Thành Huấn sẫm lại khi nhìn thấy những vết tích đó. Trong lúc Kim Thiện Vũ nhìn Phác Thành Huấn với ánh mắt hoang mang, anh đã vùi đầu xuống đùi cậu.

Kim Thiện Vũ giật nảy mình, như bị điện giật. Ngón tay và đôi môi Phác Thành Huấn vuốt ve dịu dàng trên các vết thương của cậu, dần dần chạm đến kho báu của cậu. Kim Thiện Vũ theo phản xạ khép chặt đùi, bị anh nhẹ nhàng tách ra. Kim Thiện Vũ không biết động tác đó của cậu càng kích thích Phác Thành Huấn.

"Tại sao em lại quyến rũ tôi, hả?"

Phác Thành Huấn đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh. Kể từ lúc gặp cậu, anh luôn luôn giữ khoảng cách nhất định. Mặc dù họ không dưới một lần đụng chạm thân thể nhưng anh luôn kiềm chế bản thân, rút lui đúng lúc. Trong ánh mắt Phác Thành Huấn, một ngọn lửa nguy hiểm bùng cháy dữ dội, ngọn lửa dần lan sang Kim Thiện Vũ, không có cách nào dập tắt.

Kim Thiện Vũ muốn né tránh bàn tay và đôi môi của Phác Thành Huấn nhưng toàn thân cậu bất lực, mềm nhũn để mặc anh muốn làm gì thì làm. Ánh mắt Phác Thành Huấn tràn ngập sự chinh phục và giết chóc. Cậu dám khơi gợi bản năng dã thú nguyên thủy mà anh mất công che giấu, cậu sẽ phải gánh chịu hậu quả.

"Anh..." Kim Thiện Vũ hít một hơi sâu, chưa kịp nói đã bị nụ hôn của Phác Thành Huấn cướp mất. Phác Thành Huấn kéo Kim Thiện Vũ ngồi xuống lòng mình. Bàn tay lớn của Phác Thành Huấn ôm lấy mông Kim Thiện Vũ đẩy mạnh vào, khiến cho cửa hang động của cậu vừa vặn cọ xát vào bộ phận đàn ông đang thức tỉnh của anh. Động tác đầy mờ ám này khiến thân thể Kim Thiện Vũ hơi chuyển động. Kim Thiện Vũ bóp mạnh vai Phác Thành Huấn, nụ hôn cuồng nhiệt của anh che lấp tất cả những lời cậu muốn nói.

Nơi hẻm núi chỉ tiếng gió thổi ào ạt và tiếng nước sông cuộn chảy. Những tiếng động này lọt vào tai Kim Thiện Vũ, giống như tiếng dòng máu nóng đang sôi sục trong cơ thể cậu. Đôi môi nóng bỏng của Phác Thành Huấn trượt dần xuống ngực Kim Thiện Vũ, đầu lưỡi liếm nhẹ lên quả anh đào một cái rồi đột nhiên dừng lại. Anh ngẩng đầu đầy cảnh giác, Phác Thành Huấn chau mày.  Ngọn lửa điên cuồng và hỗn loạn trong đáy mắt anh dần dần biến mất, người anh trở lại dáng vẻ lạnh lùng như cũ.

Phác Thành Huấn bế Kim Thiện Vũ đặt sang một bên, lấy quần cho cậu rồi vuốt nhẹ tóc cậu: "Ngồi chắc vào."

Phác Thành Huấn khởi động xe Jeep, Kim Thiện Vũ có cảm giác không ổn thỏa. Cậu quay đầu nhìn, từ xa xa có tiếng xe chạy và một làn khói bụi cuồn cuộn lao đến chỗ họ. Phác Thành Huấn rút điện thoại, ấn số đầu tiên: "Ni-Ki, gặp nhau ở phía trước, Tiểu Vũ gi­ao cho cậu."

Phác Thành Huấn cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn Kim Thiện Vũ chỉnh đốn lại quần áo từ lúc nào rồi nhấn ga, xe Jeep phóng với tốc độ nhanh nhất. Mặt đường đất đá gồ ghề. Kim Thiện Vũ nắm chặt cửa xe mới có thể giữ người không bị văng ra khỏi xe. Xe đến đầu hẻm núi, Ni-Ki đang đứng dưới một gốc cây lớn đợi họ. Phác Thành Huấn phanh xe lại, kéo Kim Thiện Vũ ra ngoài đi đến bên Ni-Ki. Phác Thành Huấn giữ im lặng, Ni-Ki chỉ nói một câu "đắc tội rồi à", rồi vác Kim Thiện Vũ đi vào rừng cây bên hẻm núi.

Kim Thiện Vũ tưởng Ni-Ki sẽ đưa cậu rời khỏi nơi đó nhưng không phải. Ni-Ki vác Kim Thiện Vũ vào lùm cây bên cạnh, đặt cậu lên một cành cây cao và ra hiệu cậu đừng lên tiếng. Sau đó, cậu ta với một cái túi màu đen lớn ở trên cây mang xuống đất. Ni-Ki lôi một số thứ trong túi ra, nhanh chóng lắp thành một khẩu súng rồi chĩa mũi súng về phía Phác Thành Huấn.

Phác Thành Huấn nhìn hai người biến mất trong rừng cây, từ từ quay lại xe Jeep. Anh rút một điếu thuốc châm lửa, cúi đầu rít vài hơi. Vừa lúc đó một đám người đuổi tới, đoàn xe Jeep đứng vây quanh Phác Thành Huấn. Một người đàn ông từ trên xe nhảy xuống, liếc nhìn Phác Thành Huấn rồi ngó vào xe không của anh: "Anh Phác, tiểu thư So­phie bảo chúng tôi đưa bác sĩ Kim về nước."

Phác Thành Huấn cúi đầu im lặng, nhả khói thuốc thành từng vòng rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông bằng vẻ mặt vô cảm: "Cảm ơn ý tốt của tiểu thư So­phie. Người của tôi đã đưa bác sĩ Kim đi rồi, không cần cô ấy phải lo."

Đám đàn ông nhìn nhau, người đàn ông vừa lên tiếng cười nhạt: "Anh Phác, tính cách của tiểu thư So­phie chắc anh cũng biết. Chúng tôi không biết sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào nếu về tay không?"

"Các người về tay không tay có thì liên quan gì đến tôi?"

Phác Thành Huấn đứng thẳng người, ném điếu thuốc rồi dùng chân di di: "Đồ rác rưởi chúng mày. Việc của mình làm không xong lại muốn tao đi chùi đít cho à?"

Mấy người đàn ông mặt biến sắc, lập tức thò tay ra đằng sau lưng. Tên vừa mở miệng cố giữ nụ cười gượng gạo, nắm lấy tay tên đứng bên cạnh, mắt nhìn Phác Thành Huấn miệng nói với những người xung quanh: "Anh Phác nói đùa rồi. Anh em chúng tôi dù thế nào cũng không dám đắc tội anh Phác, nếu không sẽ khó ăn nói với tiểu thư So­phie. Sau này anh Phác và tiểu thư So­phie kết hôn, chúng tôi còn phải trông cậy vào anh Phác."

Kim Thiện Vũ lặng lẽ nhìn cảnh tượng bên dưới. Phác Thành Huấn nghe những lời đó chỉ cười nhạt không lên tiếng. Anh lim dim, liếc nhìn đám người tay vẫn đặt ở sau lưng. Ni-Ki nắm chặt cây súng, ngồi bất động như tảng đá. Chỉ cần một ai đó có hành động bất lợi với Phác Thành Huấn, cậu ta sẽ ra tay ngay.

Phác Thành Huấn chẳng phải là vị hôn phu của So­phie sao? Tại sao tình hình có vẻ không đơn giản như vậy. Thuộc hạ của So­phie rõ ràng có ý thù địch với Phác Thành Huấn. Trong khi đó, thái độ của Phác Thành Huấn cũng không lấy gì làm hòa nhã.

Phác Thành Huấn cuối cùng ngồi lên xe, nhìn mấy người đàn ông xung quanh, nở nụ cười bất cần rồi đạp ga phóng đi. Mấy người đàn ông nhìn nhau, rồi nói chuyện bằng tiếng Miến Điện. Kim Thiện Vũ không hiểu đối phương thương lượng điều gì. Tuy nhiên nhìn hành động của chúng cũng có thể đoán ra, chúng chia thành hai nhóm, một nhóm đi về hướng hẻm núi đuổi theo cậu, một nhóm theo Phác Thành Huấn về sơn trại.

Đợi nhóm người ở bên dưới mất dạng, Ni-Ki thu súng về, quay đầu nhìn Kim Thiện Vũ. Cậu ta hình như không hề bất ngờ khi gặp lại cậu trong hoàn cảnh này. Ni-Ki tháo súng rồi cất vào túi, nhìn lên trời: "Bây giờ chúng ta men theo đường núi đi về hướng cũ, đến tầm trưa chắc có thể về tới khu vực gần sơn trại."

Kim Thiện Vũ nhìn Ni-Ki đầy nghi hoặc. Cậu ta nói dứt lời liền đeo cái túi lớn trên lưng, tụt xuống dưới gốc cây rồi đỡ Kim Thiện Vũ trèo xuống. Anh ta ngoảnh đầu nhìn Kim Thiện Vũ mỉm cười: "Khu vực này là địa bàn của Rắn độc. Dựa vào khả năng của tôi tuyệt đối không thể đưa anh ra khỏi đây. Việc tôi có thể làm là đảm bảo an toàn cho tính mạng của anh. Đợi đến thời điểm thích hợp, anh Phác sẽ đưa anh đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip