Phần 3: Nghe tiếng đàn, uất ức bội phần

Khánh công công lắc đầu cáo lui để cho êm chuyện, nam hậu này quá cứng đầu, e rằng đến lúc hoàng thượng nổi điên lên mà phế hậu thì chỉ có khóc không thành tiếng. Biết bao mỹ nữ trong cung chưa một lần được diện kiến thánh nhan, vậy mà nam hậu lại xem rẻ hoàng thượng, chuyện này đồn ra bên ngoài chắc chắn sẽ ghi lại sử sách ngàn năm.

Phác Trí Mân nổi giận đùng đùng, quay đầu đi vào trong, tiện chân đá một cái vào cánh cửa làm nó rung lên.

Nhìn thấy cây kéo ở gần đó, tiện tay cầm lên cắt nhánh hoa ở gần bên cạnh cho bỏ ghét. Mà thật sự y cũng không biết là y đang bực tức chuyện gì nữa, chỉ biết từ sáng đến giờ nhìn thấy thứ gì cũng không thuận mắt.

- Nam hậu, người không thể cắt thứ này đâu. - Tiểu thái giám đem trà đến cho y, thấy y đang trút giận lên cành hoa liền hốt hoảng.

- Ngươi còn nói thêm một câu, ngay cả đầu ngươi, ta cũng cắt, đừng nói là hoa.

Nhưng đến khi y nhìn lại thì hỡi ôi, đây là chậu hoa thái hậu tặng. Chết mất, Y bực dọc buông kéo xuống. - Thu dọn, thái hậu có đến hỏi chậu hoa thì nói.....nói....nó đi tu rồi.

Tiểu thái giám gãi đầu, chuyện vô lí vậy mà nam hậu cũng nghĩ ra được sao ? Nam nhân thật khó hiểu.

- Nương nương, cơm chiều nương nương còn chưa dùng. - Điền Chính Quốc nhìn thấy y bỏ vào trong giường ngủ liền chạy theo nói líu ríu, tay chân cũng cuống lên hết.

- Ngươi thích thì tự đi mà ăn. - Trí Mân bực mình đi vào trong nằm ở đó mà quấn chăn lại, không hiểu bản thân bị cái gì mà thành ra như vậy.

.....

Mẫn Doãn Kì ngồi ở ngai vàng phê duyệt tấu chương đến khi mặt trời ngã xuống núi mới ngưng. Nhìn cả hoàng cung đã được thắp đèn liền uể oải vươn vai.

Cũng không phải là thuận ý thái hậu mà trốn tránh y, chỉ là hôm nay đúng là quá nhiều việc để làm. Nhưng nếu là bình thường thì hắn cũng sẽ nhín chút thời gian sau giờ thiết triều để đến thăm y, nhưng hôm nay lại ở lì chỗ này, muốn dò xét thái độ y đối với mình ra sao ?

Khánh công công từ tẩm cung của y trở về, mâm quà do Mẫn Doãn Kì sai đem đi, bây giờ đem về không thiếu một món.

Hắn ngạc nhiên, thường ngày hắn đem đến, tuy y có khó chịu, lớn tiếng nói ghét này ghét nọ nhưng cũng nhận, hôm nay sao lại trả về đây ?

- Sao vậy, y không nhận ?

- Dạ không, nam hậu nói.....nói là người không có thành ý, nói người muốn chém muốn giết thì tùy ý, nương nương chờ.

- Còn nhắc gì tới ta không ?

Mẫn Doãn Kì nhìn vẻ mặt áy náy của Khánh công công liền trở nên buồn não nề, thì ra sự vắng mặt của hắn không hề khiến Phác Trí Mân phải bận tâm. Hắn thở dài, đi tới chỗ Khánh công công , nhìn mâm lễ vật rồi nói nhỏ :

- Đem đến cho Vỹ Kỳ quý phi, sau đó nói nàng ấy đến đây.

Ít lâu sau một nữ nhân xinh đẹp, mỹ lệ, tay chân mịn màn, trang phục có chút mờ ám đi đến tẩm cung hoàng đế, vừa lúc Mẫn Doãn Kì mới vừa tắm xong vẫn còn đang được cung nữ giúp thay hoàng bào.

Vỹ Kỳ ra hiệu cho đám cung nữ lui ra rồi đi tới bên cạnh hắn.

- Hoàng thượng, để thần thiếp giúp người.

Mẫn Doãn Kì có chút bối rối, nhưng cũng đứng yên cho nàng ta giúp mình.

Vỹ Kỳ chính là con gái của Lý tổng quản thái y viện, mấy lần cứu tiên hoàng đế khỏi thập tử nhất sinh nên tiên hoàng đế cũng nể ông ta vài phần, cũng vì thế khi ông ta đem con gái đến ngỏ ý muốn Mẫn Doãn Kì nạp làm trắc phúc tấn ( vợ nhỏ ), Mẫn Doãn Kì đã vì nghĩa xưa mà chấp nhận, nhưng trong lòng chỉ xem nàng ta như bằng hữu, hoàn toàn không có ý đồ gì riêng tư. Hắn cũng không tiếc với nàng ta thứ gì, lụa là, vàng bạc, trang sức, thứ gì đắt đỏ và hiếm có mà nàng ta muốn, hắn đều đem đến cho nàng ta, một phần là vì muốn bày tỏ sự áy náy vì đã khiến nàng ta phải vì mình mà chôn vùi chốn hoàng cung.

Mẫn Doãn Kì cũng đã từng nói với Vỹ Kỳ rằng bất kể khi nào nàng ta muốn, đều có thể xuất cung trở về Lý gia, thành gia lập thất. Nhưng nàng ta vẫn một mực ở lại hoàng cung, mộng mị một ngày nào đó sẽ lay chuyển được hắn. Nhưng chờ mãi cũng đã ba năm mà hắn vẫn si tình nam hậu kia, làm nàng ta có chút tiếc nuối, hôm nay đột nhiên Mẫn Doãn Kì lại triệu nàng đến tẩm cung, một chút hy vọng le lói liền ăn mặc thật câu người rồi chạy đến.

Vỹ Kỳ cẩn thận cầm đai ngọc đặt vào eo hắn rồi thắt lại.

- Người gọi thần thiếp đến đây, là có việc gì ? - Lòng nàng có chút chờ mong, hoàng đế gọi mỹ nhân đến vào giờ này thì còn chuyện gì khác ngoài chuyện thị tẩm ? Chắc hẳn bị nam hậu từ chối quá nhiều lần nên đã sinh ra chán ghét chăng ? Cũng phải, hoàng đế cũng không phải Đường Tăng.

- Ta ngày mai phải xuất cung đi lo chuyện hạn hán ở Hoàng Nam, tự dưng trong lòng có chút buồn chán, nhớ ra nàng biết gảy đàn nên mới gọi nàng đến gảy đàn cho ta nghe.

- Ở đây luôn ạ ? - Vỹ Kỳ vui vẻ đến gần hắn, tay chạm vào bả vai hắn.

- Không, ngoài ngự hoa viên, ta đã cho người chuẩn bị rượu và đàn. Chúng ta ra đó vừa ngắm trăng vừa gảy đàn, vừa uống rượu. - Mẫn Doãn Kì cười cười, cầm lấy tay Vỹ Kỳ, mặc dù biết đem nàng vào kế hoạch này là sai nhưng hắn đã hết cách.

Vỹ Kỳ cười hớn hở gật đầu, hoàng đế là lần đầu tiên lãng mạn với mình như vậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Phải chăng đã đến lúc lay chuyển tình thế ? Nam hậu ơi là nam hậu, ngươi có phước không biết hưởng thì đừng trách ta giành lấy...

Nhưng khi ra đến nơi Mẫn Doãn Kì đã cho người chuẩn bị trước thì Vỹ Kỳ có chút đắn đo :

- Hoàng thượng, chỗ này có chút gần với tẩm cung nam hậu, chỉ e sẽ kinh động đến giấc ngủ của y.

- Mặc kệ y, gảy đàn đi. - Hắn phất tay ra hiệu, hắn chính là muốn chọn chỗ này để gây sự chú ý.

Vỹ Kỳ bây giờ thấm thía ý đồ của hắn, thì ra chỉ muốn dùng mình để chọc giận nam hậu. Vỹ Kỳ phẫn nộ nhưng cũng chỉ biết làm theo.

* TẮNG TẰNG TĂNG *

Phác Trí Mân giật nảy mình, chén trà đang cầm trên tay cũng muốn rơi xuống đất, là cái âm thanh quỷ gì vậy ?

Y theo hướng âm thanh đó mà đi ra bên ngoài, nhìn về phía ngự hoa viên, có đoàn thị vệ cầm đuốc đứng xung quanh, cung nữ rót rượu quạt mát, ở giữa Vỹ Kỳ đang ngồi chăm chú gảy đàn, Mẫn Doãn Kì ngồi bên cạnh vừa uống rượu vừa nghe đàn, miệng còn không ngớt cười.

Sao bảo phải phê tấu chương bận lắm mà ? Bây giờ lại cùng mỹ nhân ngắm trăng nghe đàn, thật đáng ghét.

Y vốn ghét cay ghét đắng hắn, mong hắn khuất mắt mình, mong hắn sủng ái phi tần khác để đừng quấy rầy đến mình nữa. Nhưng hôm nay.......cảnh này lọt vào mắt y thì vô cùng chướng tai gai mắt. Phác Trí Mân vịn cửa, nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng y tuyệt đối không nghĩ là mình ghen, chỉ là nghĩ vì hắn làm loạn gần chỗ mình nên sinh ra bực tức vậy thôi.

Mẫn Doãn Kì bên đây nhìn rõ y đang ở bên kia nhìn sang, nhưng hắn vẫn làm bộ làm tịch như không thấy, tay chạm vào eo Vỹ Kỳ, miệng cười nói vui vẻ.

Phác Trí Mân giậm chân giậm giò đi vào trong, hét lên. - TIỂU QUỐC

Điền Chính Quốc đáng thương đang chuẩn bị sắp xếp chăn và gối cho y ngủ, nghe y hét một tiếng thì trái tim cũng muốn văng lên đọt cây, lót tót chạy ra bên ngoài xem có việc gì.

- Dạ, nam hậu có gì sai bảo ?

- Ngươi, đi qua bên đó. - Y chỉ tay về phía ngự hoa viên. - Làm cách nào ta không cần biết, dẹp cái tiếng đàn đó, giải tán đám người đó cho ta, thật náo loạn. Ngươi làm không xong ta lấy đầu ngươi - Nói xong liền đỏng đảnh đi vào.

Chỉ tội cho Điền Chính Quốc bé nhỏ, lơ ngơ như tiểu cẩu mắc mưa, ú ớ còn chưa kịp hiểu rõ sự tình đã thấy y đi vào trong. Điền Chính Quốc nhìn ra bên ngoài, rồi nuốt nước bọt trong đau đớn.

Là nam hậu sai đi dẹp loạn hoàng thượng và quý phi ? Thật là chuyện đáng buồn cười trong thiên hạ. Bây giờ không đi cũng chết, mà đi thì càng chết thảm hơn. Điền Chính Quốc bặm môi, sờ sờ lên đầu mình, nói thầm. - Haizzz, xin lỗi nha, ta thấy ngươi ở trên đây cũng đủ lâu rồi.

Ây da, không được nha, Điền Chính Quốc năm nay cũng chỉ mới mười lăm, làm sao có thể chết vô duyên vô cớ như vậy ? Điền Chính Quốc ngẫm nghĩ xem cách nào cho ổn thỏa.

Phác Trí Mân ngồi ở phụng sàng, thở ra một cái, sao tự dưng lại trút giận lên Điền Chính Quốc ? Y tự động cảm thấy áy náy, ngó ra bên ngoài gọi. - Điền Chính Quốc...

Không ai trả lời, y nheo mắt, đi đâu rồi ? Đừng nói là làm thật nha ? Điền Chính Quốc đi tới chỗ ngự hoa viên kia nói nhăn nói cuội thì đầu rơi ngay chứ không đùa. Y lo lắng thập phần nhưng không biết phải làm sao ?

Phác Trí Mân rõ ràng chỉ là bực tức nói cho đã miệng, ai ngờ Điền Chính Quốc kia lại nghĩ ra một cách, bèn đi tới ngự hoa viên, cúi thấp người hành lễ.

- Nô tài thỉnh an hoàng thượng, thỉnh an quý phi nương nương.

- Có chuyện gì vậy ? - Mẫn Doãn Kì ra hiệu cho Vỹ Kỳ ngừng gãy đàn, nhìn thị vệ thân cận của y, lòng có chút vui vẻ.

- Bẩm hoàng thượng, nam hậu đang chờ bên trong để hầu người thị tẩm.

Điền Chính Quốc nói xong liền tự khen mình thông minh, chiêu này vừa khiến Vỹ Kỳ quý phi không còn gảy đàn nữa, mà cũng vừa giải tán đám đông này.

Điền Chính Quốc tự cảm thán mình chính là thị vệ xuất sắc nhất hoàng cung này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip