CHƯƠNG 17+18
CHƯƠNG 17
———
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng ly rượu vỡ nát, mọi người trên quốc yến đều rối loạn, sôi nổi nhìn nhau, không biết phải làm sao. Ánh mắt Wakasa trở nên nghiêm nghị, mu bàn tay đều nổi lên gân xanh, nếu không phải có Takemichi ở bên cạnh ngăn cản, e là bây giờ hắn đã xông lên cho Đông Nam Vương một quyền.
Vương triều Đại Kim tuy nam nam có thể thành thân, cũng từng có chuyện con cháu hoàng gia lấy nam tử làm thê tử, nhưng chưa bao giờ có tiền lệ con cháu hoàng thất phải gả đi.
Huống chi Takemichi còn là Thánh Vương gia, là đệ đệ của Hoàng thượng, cho dù là có ý với Takemichi nhưng cũng không ai dám tuyên bố muốn cưới cậu làm thê tử.
Đông Nam Vương nói như vậy không chỉ làm nhục Takemichi, mà còn đụng chạm đến Đại Kim, người trên quốc yến gần như không thể ngồi yên.
"Triều của ta chưa bao giờ có tiền lệ để Vương gia đi liên hôn, Đông Nam Vương quá tự phụ rồi."
"Hoàng thượng hiểu lầm, tiểu vương thật sự có lòng ngưỡng mộ với Thánh Vương gia, hơn nữa nếu hai ta liên hôn thì chẳng phải là may mắn cho dân chúng hai bên sao?"
Từ xưa đến nay, liên hôn là một trong những biện pháp có thể tránh được chiến loạn, nếu Shigyo có muội muội hoặc có nữ nhi có thể gả, nói không chừng y cũng sẽ cân nhắc đến việc này. Không phải y máu lạnh vô tình, nhưng thân là hoàng đế của một nước không cho phép y có tâm tư ích kỷ, là vì dân phục vụ, hy sinh một người còn hơn hy sinh ngàn vạn người.
Nhưng lần này thì khác, không chỉ vì thân phận của Takemichi hay tình cảm của Shigyo với cậu, nếu như thật sự đáp ứng yêu cầu của Đông Nam Vương, để Takemichi đi hoà thân, thì chính là một nỗi sỉ nhục của Đại Kim. Nếu y chết, nhất định sẽ không có mặt mũi đi gặp những liệt tổ liệt tông của mình.
"Triều ta không có tiền lệ gả Vương gia, về sau cũng sẽ không có, Đông Nam Vương vẫn nên tìm tiểu thư công tử nhà nào làm thê tử đi."
Lời này của Shigyo không hề khách khí, Đông Nam Vương tốt xấu gì cũng là thủ lĩnh của một phong địa, lần này lại đến đây với ý đồ không tốt, y vừa nói như vậy thì rất dễ để đối phương xuống đài, cứ mạnh mẽ bẻ gãy. Bất quá có lẽ Đông Nam Vương đã đoán được tình huống này, nên cũng không tiếp tục yêu cầu.
"Bản vương đối với Vương gia vừa gặp đã thương, chỉ tại lúc ấy bận rộn chiến sự, nên không có tâm theo đuổi, nếu không phải là Vương gia, thì cũng không có ai có thể lọt vào mắt của tiểu vương."
Đông Nam Vương lắc đầu, tiếc nuối trở lại chỗ ngồi, đúng như gã dự đoán, Wakasa ở đối diện tràn ngập lửa giận hừ lạnh một tiếng, gã cười tủm tỉm, nhìn thế nào cũng không giống một người tốt.
Thời gian còn lại của quốc yến tất cả mọi người ăn nhưng không cảm nhận được hương vị. Các đại thần thâm niên đều hiểu rõ tình thế hiện tại e là không được thoải mái.
"Wakasa."
Shigyo sai người gọi Wakasa tới, giữa lông mày có thêm vài phần ngưng trọng.
"Ngươi quay về nhớ để ý Takemichi, đừng để đệ ấy suy nghĩ nhiều, tâm tư đệ ấy từ trước đến nay rất nhạy cảm, ta chắc chắn sẽ không để tên nghịch tặc đó thành công."
"Xin Hoàng thượng yên tâm, mạt tướng tất nhiên sẽ che chở chu toàn cho t....Vương gia."
"Ừm."
Hai người không nói nhiều nữa, Wakasa vội vàng chạy về bên cạnh Takemichi, quốc yến lần này kết thúc e là trong lòng mỗi người đã không còn bình tĩnh như trước.
"Koichi , Gaki, các ngươi về trước đi, ngày khác ta sẽ đến sân huấn luyện."
"Dạ, tướng quân."
Gaki nhanh chóng đáp ứng, nhưng Koichi ở bên cạnh lại đang thất thần. Vừa rồi hai người có tách ra một lát, từ lúc gặp lại bộ dạng của Koichi vẫn luôn nặng nề tâm sự, lúc này vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Cho đến khi Wakasa đưa Takemichi lên xe ngựa rời đi, Gaki mới đẩy đẩy Koichi.
"Ngươi bị sao vậy, lúc nãy còn thất lễ, vừa rồi ta thấy trạng thái của ngươi không đúng."
"Chỉ là hơi lo lắng mà thôi, hôm nay chuyện của Đông Nam Vương không phải là chuyện tốt."
Koichi cúi đầu cười cười, ngoài miệng mang theo nụ cười nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại đang run rẩy.
Gaki cho rằng Hắn là đang lo lắng, thở dài một hơi, "Đông Nam Vương quả thật quá lớn mật, nhưng đây cũng là điều chúng ta đã sớm đoán được, chúng ta trở về trước đi, mấy ngày tới tăng cường huấn luyện diễn tập, để tránh gặp phải tình huống bất ngờ."
"Ừm."
Hai người cùng nhau rời đi, không ai biết vừa rồi lúc Koichi biến mất là đi đâu. Không ai biết hắn đã gặp ai. Ngoại trừ bản thân hắn, không ai có thể nhìn ra được sự khác lạ.
Quốc yến qua đi, Đại Kim bên này bắt đầu trở nên căng thẳng, nhưng Đông Nam Vương ở bên kia lại án binh bất động, mấy ngày nay đều ở tại trạm dịch, hoặc là đi ra ngoài dạo chơi, không làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng đám người Wakasa vẫn không dám buông lỏng, liên tục luyện tập ở sân huấn luyện.
Lúc này tình thế không tốt, Takemichi cũng không thể vô tâm chơi đùa, cậu chỉ ở bên cạnh trợ giúp Wakasa, nguyên chủ vốn có rất nhiều thi thư cùng với ký ức về binh pháp, còn có 007 hỗ trợ nên có rất nhiều chuyện cậu đều có thể nhìn thấu triệt để, nghe qua một lần đã thông suốt, cùng cậu thương nghị nói chuyện phiếm thực sự là một chuyện rất thoải mái. Có điều cũng chính vì thế, Koichi là người vốn "thuộc về" vị trí này, oán hận trong lòng lại càng sâu.
"Vương gia vương gia!"
Nana vội vàng từ ngoài cửa chạy vào, sau khi hành lễ liền nhanh chóng mở miệng: "Vương gia, trong phủ có người tới, nói là Đông Nam Vương muốn đến phủ bái kiến Vương gia, có lẽ khoảng một canh giờ nữa sẽ đến."
"Một canh giờ?"
Takemichi nhíu mày cùng Wakasa nhìn nhau, theo lý mà nói, nếu gã thật sự muốn bái kiến Takemichi thì phải sớm thông báo, sao có thể sắp đến rồi mới nói.
Nhưng tình huống trước mắt không cho phép Takemichi từ chối gã, suy nghĩ một lát, Takemichi đứng dậy, "Khụ khụ, xem ra bây giờ ta phải đi rồi."
"Ta đi cùng ngươi, tâm tư của gã Đông Nam Vương này không đơn giản, ta sợ gã..."
"Không sao,Wakasa, không cần lo lắng, dù sao ở đây vẫn là Vương phủ, cho dù gã có bất mãn với ta, cũng sẽ không dám làm gì với ta đâu."
Wakasa muốn mở miệng giải thích, điều hắn lo lắng không phải là việc Đông Nam Vương động thủ với Takemichi , mà là lo lắng tâm tư Đông Nam Vương không thuần khiết. Nhưng hôm nay là ngày diễn tập của sân huấn luyện, lại đang luyện tập trận hình mới nên hắn nhất định phải có mặt.
"Tướng quân, hay để ti chức đi cùng với Vương gia được không."
Koichi đứng dậy, lòng bàn tay đang đổ mồ hôi nhưng biểu tình vẫn tỏ ra lạnh nhạt: "Có ta ở đó, Đông Nam Vương sẽ không dám trắng trợn làm gì."
Wakasa theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng lại không nghĩ ra được lý do, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, nhưng không thể tìm ra được nguyên nhân, chỉ có thể nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú khi nghiêm túc ngược lại rất có uy nghiêm.
"Vậy thì cứ như vậy đi, Koichi quân sư sẽ đi cùng ta,Wakasa ngươi cũng không cần lo lắng, nếu có việc gì bên này sẽ mau chóng chạy tới."
"Được, Koichi ngươi nhất định phải bảo vệ cho sự an toàn của Takemichi ."
"Xin tướng quân yên tâm."
Lại dặn dò thêm vài câu, Wakasa mới nhìn Takemichi cùng Koichi rời đi, không hiểu sao trái tim hắn cứ đập kịch liệt, trong lòng lại sinh cảm giác bất an.
Koichi ngồi trong xe ngựa với Takemichi không nói gì, tay hắn nắm chặt thành quyền, khẽ cúi đầu khiến cho người ta không nhìn rõ thần sắc trên mặt.
Không bao lâu sau cũng đã đến vương phủ, mà sau khi bọn họ đến xe ngựa của Đông Nam Vương cũng vừa đến.
"Vương gia, lâu rồi không gặp, ngài ngày càng thêm xinh đẹp nha."
Nếu Wakasa khen Takemichi xinh đẹp, trong lòng Takemichi nhất định sẽ rất vui mừng, nhưng người trước mặt lại làm cho cậu nhìn thế nào cũng cảm thấy chán ghét.
"Đông Nam Vương hôm nay đến đây có chuyện gì sao?"
"Nói sao thì cũng là người quen cũ, Vương gia không muốn ôn chuyện cũ với ta à?"
CHƯƠNG 18
———
Takemichi không đáp lại, khuôn mặt luôn ôn hòa lúc này lại hết sức lạnh nhạt cùng đề phòng.
Cậu có khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt quyến rũ, hôm nay mặc một thân y phục màu đen càng khiến khí chất cả người càng thêm câu người.
Đông Nam Vương cảm thấy rất thú vị, lúc trước gã không phải chưa từng gặp qua tiểu Vương gia này, nhưng hiện tại lại phát hiện thì ra tiểu Vương gia cũng có một mặt thế này.
"Vương gia thật vô tình, tiểu Vương đã tự mình đến đây bái kiến, không thể cho tiểu Vương mặt mũi nói hai câu với tiểu Vương gia sao?"
"Đông Nam Vương, nếu có việc thì ngài cứ nói, còn nếu không có việc gì thì xin Đông Nam Vương rời cho. Bản vương là Vương gia của một nước, ngài lại là thủ lĩnh của Đông Nam, nếu bị người khác hiểu lầm thì không được tốt lắm."
Đông Nam Vương cười cười, bất đắc dĩ chống tay lên mặt, "Ồ, mấy người thích suy nghĩ phức tạp như vậy à, ta chỉ tới đây cùng bằng hữu ôn chuyện cũ, sao có thể làm cho người ta hiểu lầm được? Vương gia lo lắng nhiều rồi."
Takemichi không để ý tới gã, bên ngoài còn có người của gã, tuy không nhiều lắm nhưng hộ vệ của Vương phủ không thể so với quân binh, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sợ là không thể chống đỡ được lâu, nên bây giờ Takemichi không dám chọc giận đối phương.
"Vương gia, Đông Nam Vương, trời nóng thế này hay để ta đi chuẩn bị trà thảo mộc, hai vị dùng sẽ không còn khó chịu."
Koichi chủ động đứng lên, lúc này hắn nói chuyện còn lễ phép hơn so với bọn Yutai, hơn nữa còn có thể điều chỉnh tình huống xấu hổ hiện tại, thật sự không thấy được sai lầm gì.
Tuy biết tâm tư của Koichi không đơn thuần, nhưng Takemichi vẫn tin tưởng hắn ở phương diện "trung thành", do dự một hồi mới gật đầu.
"Vậy làm phiền Koichi quân sư."
"Vương gia nói quá."
Koichi hành lễ rồi nhìn Yutai đang đứng bên cạnh, "Tại hạ chưa từng tới Vương phủ, Yutai cô có thể dẫn đường cho ta không?"
"Cái này...vậy quân sư đi theo ta."
Yutai liếc nhìn Nana, cô gật đầu, hai người bọn họ nhất định không thể để Takemichi một mình ở đây giằng co với Đông Nam Vương.
Nơi Takemichi và Đông Nam Vương gặp mặt là ở trung đường, bởi vì thân thể Takemichi không tốt, không thể ngửi được mùi khói dầu nên phòng bếp cách nơi này khá xa, tuy Yutai bước đi rất nhanh, nhưng vẫn phải mất một chút thời gian.
Đi được một phần ba quãng đường, Koichi đột nhiên dừng lại, "Yutai, ti chức vẫn không yên tâm cho Vương gia, không bằng như vậy đi, cô cứ đi đến phòng bếp, còn ta trở về ở cùng với Vương gia được không?"
Những lời này cũng nói đến điều Yutai đang lo lắng, nàng chần chờ một lát, nghĩ nhiều thêm một người vẫn tốt hơn nên gật đầu.
Koichi nhìn Yutai bước nhanh rời đi, trong lòng thở dài một hơi, ánh mắt hung ác nham hiểm, không tiếp tục ở lại nữa, xoay người rời đi.
Khi hắn trở về trung đường, Takemichi đang ngồi ở đó với Đông Nam Vương, bầu không khí giữa hai người ngưng trệ, có thể thấy được thái độ cảnh giác và kháng cự của Takemichi đối với Đông Nam Vương.
Suy nghĩ một lát, nhưng cuối cùng Koichi vẫn không đi vào, đứng ở nơi Nana có thể nhìn thấy rồi vẫy tay, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Nana theo bản năng cho rằng đã xảy ra chuyện, nghĩ là ở cửa thì chắc không sao, nên nói một tiếng với Takemichi rồi đi ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ngươi có biết hộ vệ của Vương phủ ở đâu không?"
"Đang tuần tra trong viện, xảy ra chuyện gì sao?"
Koichi gật đầu, giống như sợ bị người nghe được nên hạ thấp giọng nói, "Ta thấy Đông Nam Vương không có ý tốt, vừa rồi ta nhìn thấy người của gã cứ lén lút bên ngoài, ngươi mau đi tìm hộ vệ đi, để cho bọn họ nhìn xung quanh."
"...Nhưng Vương gia thì sao?"
"Vương gia ở đây đã có ta rồi, lát nữa Yutai sẽ trở về sau, ngươi mau đi đi."
Nana không nhúc nhích, cô thật sự lo lắng cho Vương gia, cũng không thể tin được người trước mặt.
"Ngươi không tin ta sao? Ta tốt xấu gì cũng là quân sư mà tướng quân đích thân tuyển chọn, ngươi hình như quá khinh thường ánh mắt của Vương gia rồi!"
Koichi cau mày tỏ vẻ tức giận, tuy trong lòng Nana vẫn còn nghi hoặc, nhưng vẫn ngại mặt mũi của Wakasa, cuối cùng đành gật đầu.
"Ngươi một tấc cũng không được rời, nếu Vương gia xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ nói cho tướng quân với Hoàng thượng!"
"Ta biết rồi, ngươi mau đi đi, nếu muộn thì không kịp."
Nana gật đầu rồi vội vàng chạy đi, Koichi nhìn bóng lưng Nana biến mất, nắm tay giấu trong tay áo buông lỏng nhưng trong lòng ngược lại càng thêm nặng nề.
Đưa tay lên bỏ một viên thuốc màu đen vào miệng, mùi vị đắng chát trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng.
Hắn xoay người đi vào trung đường, quay đầu lại đóng cửa, hai tay chần chờ đặt ở cửa một hồi, cuối cùng vẫn quyết định khóa trái bên trong.
"Nana đâu?"
"Bẩm vương gia, Nana đi giúp Vương gia lấy sách tới đây để Vương gia giải sầu."
Bởi vì Takemichi không thích những chỗ quá nhiều người cho nên hạ nhân trong Vương phủ cũng không có bao nhiêu, ngày thường cũng ít đi dạo ở tiền viện, sau khi xong việc đều lập tức trở về hậu viện, nên lúc này ở trong trung đường rất trống trải.
Takemichi không nói gì, cũng không nói là mình có tiếp nhận lời này hay không.
Koichi đến gần thay thế vị trí của Nana, không biết có phải là ảo giác của Takemichi hay không, cậu ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt. Cậu bình thường thanh nhã nên càng thích hương vị thanh nhẹ du dương, mùi hương trên người Koichi quá nồng, khiến cậu có hơi đau đầu.
"Nghe nói Vương gia chơi cờ rất giỏi, trùng hợp tiểu vương bình thường cũng thích đọc sách đánh cờ, không biết Vương gia có nguyện ý cùng tiểu vương chỉ điểm hay không."
"Bản vương hôm nay không có hứng thú, khụ khụ."
Takemichi lắc đầu, trên mặt hiện ra vài phần mệt mỏi, "Bản vương có hơi mệt, Đông Nam Vương nếu không có việc gì thì ta sai người đưa ngài trở về được không?"
"Mệt sao?"
Đông Nam Vương cười nhạo một tiếng, trong tiếng cười ẩn chứa vài phần ý xấu, không hiểu sao lại khiến Takemichi hoảng hốt, "Tiểu vương có biết qua một vài y thuật xoa bóp, hay để cho tiểu vương trị liệu cho Vương gia được không?"
Nói xong, Đông Nam Vương lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh Takemichi , một chưởng đẩy Koichi ra. Có lẽ Koichi quá gầy yếu, vừa đẩy một cái đã làm hắn ngã xuống, đầu đập vào ngăn tủ cách đó không xa rồi ngất xỉu trên mặt đất.
Takemichi phản ứng rất nhanh, lúc Đông Nam Vương động thủ cậu liền đứng dậy chạy đi, cậu biết thân thể này rất yếu, nhưng chưa bao giờ lại yếu như hôm nay, chưa chạy được mấy bước đã quỳ trên mặt đất, cả người yếu đuối vô lực.
Đông Nam Vương đứng ở phía sau cậu, từ trên cao nhìn xuống, âm tà trong mắt khiến cho người ta kinh hãi.
"Vương gia ơi là vương gia, tiểu vương lễ phép đối đãi với ngài, sao ngài cứ thích đi tìm phiền phức vậy?"
Đông Nam Vương từ phía sau đi đến túm lấy tóc Takemichi , ép cậu ngẩng đầu lên, tư thế cưỡng bức thế này đem cần cổ trắng như tuyết của Takemichi lộ ra, đặc biệt thỏa mãn dục điểm xâm chiếm của nam nhân.
"Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt, Vương gia hôm nay đừng trách bản vương thất lễ."
Takemichi muốn hét lên nhưng ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn, tuỳ ý để Đông Nam Vương ném cậu ngã quỳ xuống đất.
"Ta.....ta là Vương gia của một triều, nếu ngươi...khụ khụ, nếu ngươi dám khinh nhục ta, khụ khụ, ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ buông tha cho ngươi sao?"
Giọng nói của Takemichi so với mèo sữa không lớn hơn bao nhiêu, cậu cảm giác thể lực của mình đang mất đi, ngoại trừ suy nghĩ thì thân thể của cậu đã không thể khống chế.
"Khinh nhục ngươi? Ha ha ha, tiểu vương gia, ngươi thật đúng ngây thơ, cho dù chuyện này có bại lộ, ngươi nghĩ mấy người kia sẽ cho rằng đây là gian dâm đơn phương, hay là..."
"Hai chúng ta thông dâm?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip