Chúng Ta Cùng Một Con Đường

Đêm trao giải cuối năm của ngành giải trí Hàn Quốc luôn thu hút sự chú ý không chỉ từ các fan hâm mộ mà còn từ giới chuyên môn. Mỗi năm, lễ trao giải không chỉ là dịp để tôn vinh những thành tựu xuất sắc, mà còn là một cuộc gặp gỡ giữa những ngôi sao sáng giá trong làng giải trí. Trong không khí trang trọng và đầy hào quang của đêm này, khán giả háo hức chờ đón một trong những hạng mục quan trọng nhất: "Nữ Diễn Viên Chính Xuất Sắc Nhất."

MC bước ra sân khấu với bộ tuxedo đen lịch lãm, ánh sáng rực rỡ chiếu lên từng cử động của anh. Trên tay, anh cầm chiếc micro và bắt đầu công việc của mình.

"Xin chào tất cả quý vị khán giả! Chúng ta đã trải qua một năm thật đáng nhớ với vô số bộ phim tuyệt vời, và giờ đây, chúng ta sẽ cùng nhau vinh danh những nữ diễn viên xuất sắc nhất trong năm qua."

Giọng nói của MC vang lên trong không gian rộng lớn, nhấn mạnh sự quan trọng của hạng mục "Nữ Diễn Viên Chính Xuất Sắc Nhất." Màn hình lớn phía sau anh bắt đầu chiếu lên hình ảnh của ba nữ diễn viên được đề cử.

"Đầu tiên, xin chúc mừng nữ diễn viên Yoona, người đã chinh phục khán giả qua vai diễn đầy cảm xúc trong bộ phim Ánh Sáng Cuối Cùng."

Bức ảnh của Yoona, trong bộ váy trắng lộng lẫy, ánh mắt sâu lắng như biết nói, hiện lên trên màn hình. MC tiếp tục.

"Tiếp theo, chúng ta có một cái tên quen thuộc, Seojin, người đã gây ấn tượng mạnh mẽ trong vai diễn một bà mẹ đầy hi sinh trong Mùa Đông Năm Đó."

Bức ảnh của Seojin, với mái tóc đen dài và gương mặt đượm buồn, chiếu lên màn hình.

"Cuối cùng, là một cái tên được mong đợi, nữ diễn viên tài năng Jiwon, người đã tạo nên một cơn sốt với vai diễn trong Cánh Cửa Bí Ẩn."

Hình ảnh của Jiwon, với gương mặt sắc sảo và ánh mắt mạnh mẽ, hiện lên rực rỡ. Các khán giả đồng loạt vỗ tay, tán thưởng cho ba cái tên này, đều là những nữ diễn viên đầy tài năng và đã chinh phục trái tim khán giả suốt cả năm.

"Và bây giờ, chúng ta sẽ cùng đến với khoảnh khắc quan trọng nhất của đêm nay: Công bố người chiến thắng trong hạng mục 'Nữ Diễn Viên Chính Xuất Sắc Nhất.'"

MC dừng lại một chút, rồi nở một nụ cười và nhìn về phía bên phải sân khấu, nơi một ánh đèn rực rỡ chiếu xuống.

"Để trao giải thưởng cao quý này, chúng ta không ai khác chính là một nữ diễn viên xuất sắc, người đã làm nên những cột mốc quan trọng trong sự nghiệp điện ảnh của mình, đồng thời cũng là người mà tất cả chúng ta đều ngưỡng mộ. Xin chào đón, Seohyun!"

Ánh đèn trên sân khấu chuyển hướng, và một tiếng vỗ tay vang lên khi Seohyun bước ra. Cô xuất hiện trong chiếc váy dạ hội đen thanh lịch, mái tóc dài uốn sóng nhẹ nhàng buông xõa trên vai, gương mặt không chút biểu cảm nhưng toát lên vẻ quyến rũ và thanh tao. Seohyun bước lên sân khấu, ánh sáng tập trung vào cô, mọi cặp mắt đều hướng về phía nữ diễn viên nổi tiếng này.

Cô cầm chiếc micro, gật đầu chào khán giả. Mọi người trong khán phòng lập tức lặng im, chờ đợi những lời nói tiếp theo.

"Xin chào tất cả các bạn, tôi rất vui được ở đây tối nay để cùng các bạn vinh danh những tài năng xuất sắc của ngành điện ảnh. Và giờ đây, tôi rất vinh dự được trao giải 'Nữ Diễn Viên Chính Xuất Sắc Nhất.'"

Seohyun nhìn xuống chiếc bì thư trong tay. Ánh mắt của cô lướt qua các tên trên bì thư, và rồi cô khẽ mỉm cười. Mọi người đều háo hức chờ đợi, hy vọng rằng sẽ có một cái tên quen thuộc được gọi lên.

"Và người chiến thắng trong hạng mục này không ai khác chính là... Yoona!"

Cả khán phòng bùng nổ với những tràng vỗ tay nồng nhiệt. Yoona, trong chiếc váy trắng tinh khôi, bước lên sân khấu. Cô nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt long lanh nhìn Seohyun từ xa, như thể cảm nhận được sự kết nối đặc biệt giữa hai người trong khoảnh khắc ấy.

Seohyun đứng chờ Yoona ở chính giữa sân khấu. Khi Yoona đến gần, cô đưa tay trao chiếc cup vàng lấp lánh cùng với bó hoa xinh đẹp, rồi khẽ cúi đầu chúc mừng.

"Chúc mừng, Yoona. Chị xứng đáng với giải thưởng này" Seohyun nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ấm áp.

Yoona nhận giải và hoa từ Seohyun, cúi đầu cảm ơn. Cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi chạm vào tay Seohyun, nhưng lại cố giữ bình tĩnh để không lộ ra cảm xúc thật.

Khi Yoona bước ra ngoài để nhận lời chúc từ các đồng nghiệp và khán giả, Seohyun lui về phía sau hậu trường. Ánh sáng sân khấu dần mờ đi, và Seohyun đứng một mình, cảm nhận một cảm giác lạ lẫm trong lòng. Có lẽ là sự tựa vào ánh mắt của Yoona, một cái nhìn mà cô chưa từng nhận từ ai trước đây.

Cô tự hỏi, liệu tình cảm này có phải là một khoảnh khắc ngẫu nhiên, hay là một dấu hiệu cho một sự bắt đầu mới.

Đêm trao giải kết thúc, nhưng không khí trong hậu trường vẫn còn đọng lại một cách lặng lẽ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trao giải, Seohyun nhanh chóng rời khỏi sân khấu, bước vào cánh gà, nơi ánh đèn mờ nhạt và tiếng cười nói của các nghệ sĩ bắt đầu vang lên. Tuy nhiên, tâm trí của cô không thể tĩnh lặng như vẻ ngoài của mình.

Seohyun bước vào phòng thay đồ, dự định sẽ thay trang phục và rời đi nhanh chóng. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy chiếc gương lớn trước mặt, cô chợt dừng lại. Đôi mắt mình vẫn chưa thể quên khoảnh khắc ấy - khi cô trao giải cho Yoona, khi tay cô chạm vào tay Yoona và nhìn thấy sự cảm kích trong đôi mắt của cô ấy. Một cảm giác ấm áp lạ thường xâm chiếm trái tim Seohyun, khiến cô không thể hiểu nổi.

Chẳng phải đây chỉ là một công việc đơn giản, chỉ là một lễ trao giải thôi sao? Seohyun tự hỏi trong lòng, nhưng tại sao lại cảm thấy như vậy? Cảm giác này không giống bất kỳ một cảm xúc thường ngày nào.

---
Ở bên ngoài hậu trường, Yoona vừa nhận giải thưởng, bước xuống từ sân khấu với đôi tay vẫn nắm chặt chiếc cup vàng lấp lánh và bó hoa. Cô mỉm cười với những người đồng nghiệp chúc mừng mình, nhưng trong tâm trí, ánh mắt của Seohyun vẫn luôn hiện lên.

Khi cô đi ngang qua các lối đi, một vài phóng viên nhận ra cô và bắt đầu chụp ảnh, nhưng Yoona chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi vội vã đi vào một hành lang vắng. Trong lòng cô, không có gì quan trọng hơn khoảnh khắc vừa qua. Cái cách mà Seohyun trao giải cho cô, cái cách cô ấy nhìn Yoona - tất cả đều khiến trái tim Yoona đập nhanh hơn. Có phải cô đang quá nhạy cảm hay không? Nhưng cảm giác ấy thực sự không thể phủ nhận được.

Yoona tìm thấy một góc yên tĩnh và đứng đó, đôi mắt cô nhìn vào chiếc cup trong tay. Tất cả những nỗ lực, những đêm dài vất vả trong suốt năm qua đều đã được đền đáp. Nhưng có một thứ mà cô không thể hiểu được: Tại sao, khi cô bước lên sân khấu nhận giải, lại chỉ muốn nhìn thấy Seohyun đứng đó, nhìn cô? Tại sao, trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ khác đều không còn quan trọng?

---
Seohyun rời khỏi phòng thay đồ và bước xuống hành lang, đôi chân cô hướng về phía cửa ra vào, nhưng một suy nghĩ bất chợt khiến cô dừng lại. Cô quay lại nhìn về phía nơi Yoona vừa đi qua. Cảm giác ấy, khoảnh khắc ấy... có phải Yoona cũng cảm thấy giống như mình? Seohyun tự hỏi trong lòng, nhưng chẳng có ai ở đó để trả lời.

Bỗng nhiên, một tiếng gõ nhẹ vào cửa vang lên. Seohyun quay lại và thấy Yoona đứng ngay đó, nhẹ nhàng bước vào. Cả hai không nói gì trong một lúc, chỉ đứng nhìn nhau, một không gian lặng lẽ bao trùm.

"Xin lỗi, tôi không muốn làm phiền, nhưng... tôi chỉ muốn cảm ơn em" Yoona cất lời, giọng nói của cô nhẹ nhàng và đầy cảm xúc. "Cảm ơn em vì đã trao giải cho tôi. Đúng là một khoảnh khắc rất đặc biệt."

Seohyun hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Yoona. Cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi suy nghĩ về khoảnh khắc trao giải và cái nhìn của Yoona. Nhưng giờ đây, khi Yoona đứng trước mặt cô, cảm xúc trong lòng lại dâng trào.

"Không cần cảm ơn đâu" Seohyun đáp, hơi mỉm cười nhưng vẫn không giấu được sự lạnh lùng quen thuộc. "Chị xứng đáng với giải thưởng này. Chị đã rất tuyệt vời trong vai diễn."

Yoona nhìn Seohyun, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn mờ ảo của hậu trường. "Tôi... tôi không chỉ muốn cảm ơn về giải thưởng đâu. Tôi muốn cảm ơn em vì cách em nhìn tôi. Nó khiến tôi cảm thấy như mình thực sự có giá trị, không chỉ là một cái tên trong một giải thưởng."

Lời nói của Yoona khiến Seohyun hơi ngỡ ngàng. Cô không nghĩ rằng một hành động đơn giản như vậy lại có thể có ý nghĩa lớn lao đến vậy đối với Yoona. Nhưng giờ đây, khi cô nhìn vào đôi mắt đầy cảm xúc của Yoona, cô mới nhận ra rằng chính bản thân mình cũng đã bị ảnh hưởng bởi chính những cảm xúc ấy.

"Yoona..." Seohyun nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng nói có phần mềm mại hơn bình thường. "Tôi... tôi nghĩ rằng chúng ta có thể nói chuyện thêm một chút. Nếu chị không bận."

Yoona gật đầu, nở nụ cười. "Tôi cũng muốn như vậy. Cảm ơn em."

---
Ở một góc khuất trong hậu trường, hai người phụ nữ đứng đối diện nhau, những khoảng cách lặng lẽ giữa họ dần dần tan biến, như thể hai tâm hồn bắt đầu tìm thấy sự đồng điệu. Seohyun, người luôn được xem là người lạnh lùng, mạnh mẽ, giờ đây cảm nhận được một cảm xúc lạ lẫm và mạnh mẽ trong lòng. Còn Yoona, người luôn nổi bật với sự dịu dàng và dễ gần, giờ đây đang nhìn Seohyun với đôi mắt đầy sự tò mò và, có lẽ, một chút hy vọng.

Giữa họ, không còn chỉ là những biệt danh "Người Phán Xử" và "Nữ Hoàng Tình Cảm." Mà là một cảm giác mới, đầy phức tạp và đầy hứa hẹn.

Mỗi khoảnh khắc trôi qua, cả hai đều nhận ra rằng có một điều gì đó đặc biệt giữa họ. Và dù không ai trong số họ dám thừa nhận ngay lúc này, nhưng tất cả những cảm xúc ấy đang dần dần len lỏi vào trái tim, tạo nên một mối liên kết không thể tách rời.

Cánh cửa hậu trường đóng lại sau lưng, ngăn cách họ với sự huyên náo ngoài kia. Không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng và hơi thở đều đặn của hai người. Seohyun và Yoona đứng đối diện nhau, ánh sáng mờ nhạt từ những chiếc đèn điện chiếu lên khuôn mặt họ, làm nổi bật từng đường nét tinh tế. Không khí giữa họ vừa căng thẳng, vừa ngọt ngào - một sự kết nối kỳ lạ mà cả hai đều chưa thể lý giải được.

Seohyun là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên, cô chậm rãi đặt chiếc cup vàng lên chiếc bàn gần đó và quay lại nhìn Yoona.

"Chị có thể nói rõ hơn được không?" Seohyun hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự tò mò. "Cảm giác của chị khi nói rằng tôi... đã khiến chị cảm thấy mình có giá trị?"

Yoona nhìn vào Seohyun, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi cô, nhưng trong ánh mắt lại có một chút gì đó bối rối. Cô không phải là người dễ dàng bày tỏ cảm xúc, nhưng trước Seohyun, những cảm xúc ấy lại tự nhiên tuôn trào.

"Thực ra, tôi luôn cảm thấy có một khoảng cách giữa mình và những người xung quanh, mặc dù mọi người luôn yêu mến tôi" Yoona bắt đầu, giọng nói trầm ấm. "Nhưng khi em nhìn tôi như vậy, trao tôi giải thưởng với tất cả sự chân thành, tôi cảm thấy như mình thực sự có giá trị, không chỉ vì những gì tôi làm mà còn vì con người tôi."

Seohyun không nói gì ngay, chỉ đứng đó lắng nghe Yoona với vẻ mặt chăm chú. Lời nói của Yoona dường như đã chạm vào một phần sâu trong trái tim Seohyun mà cô chưa từng nhận ra. Cô không chỉ nhìn Yoona với ánh mắt của một đồng nghiệp, mà còn là một người hiểu và trân trọng những gì cô ấy đã trải qua.

"Chị..." Seohyun nói, dừng lại một chút, như thể đang suy nghĩ cẩn thận trước khi nói tiếp. "Chị không cần phải cảm thấy vậy. Chị đã là một nữ diễn viên xuất sắc từ lâu rồi. Tất cả mọi người đều biết điều đó."

Yoona cười nhẹ, nhưng lần này, nụ cười của cô mang theo một chút gì đó u buồn. "Tôi biết chứ. Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy mình không xứng đáng với tất cả những tình cảm mà mọi người dành cho mình. Đặc biệt là khi tôi nhận giải thưởng này. Cảm giác ấy... không phải chỉ là vì công lao của tôi, mà vì những người xung quanh, trong đó có em."

Seohyun cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cô không ngờ rằng Yoona lại có những suy nghĩ như vậy, khi mà mọi người luôn nhìn cô như một biểu tượng của sự hoàn hảo và thành công. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô nhận ra một điều: Yoona không phải là một nữ thần vô cảm, mà cũng là một con người đầy cảm xúc và sự mỏng manh.

"Yoona..." Seohyun bước lại gần, đặt tay nhẹ lên vai cô. "Đừng nghĩ vậy. Chị xứng đáng với tất cả. Và nếu bạn cảm thấy không đủ tự tin, tôi sẽ luôn ở đây để nhắc nhở chị."

Lời nói của Seohyun khiến Yoona ngẩng đầu lên, ánh mắt cô sáng lên một cách đầy ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng một người như Seohyun, người luôn kiên định và mạnh mẽ, lại có thể hiểu và an ủi cô một cách chân thành như vậy. Đó là một cảm giác rất mới mẻ, không chỉ vì những lời nói, mà còn vì sự ấm áp trong ánh mắt và trong từng cử chỉ của Seohyun.

"Tôi..." Yoona ngập ngừng, không biết nên nói gì thêm. Cô cảm thấy như có một cơn sóng nhẹ nhàng trong lòng, một cảm giác mà trước giờ chưa bao giờ có. Và trong giây phút ấy, cô nhận ra một điều rõ ràng: Cô không chỉ cảm ơn Seohyun vì giải thưởng, mà còn vì cách cô ấy làm cho Yoona cảm thấy như mình thực sự là một phần quan trọng của thế giới này.

Seohyun nhìn Yoona, thấy đôi mắt cô sáng lên một cách khác thường. Cảm giác mà cô không thể giải thích được trong lòng dường như càng lúc càng rõ ràng hơn. Cô khẽ mỉm cười, bước lùi một bước nhưng không rời mắt khỏi Yoona.

"Tôi sẽ luôn ở đây" Seohyun nói, giọng cô nhẹ nhàng và chắc chắn. "Dù là trong công việc hay bất cứ điều gì khác."

Yoona cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim, như thể mọi sự mệt mỏi và lo âu bấy lâu đã được xoa dịu. Cô nhìn Seohyun, đôi mắt lấp lánh sự cảm kích, nhưng không thể nói hết những gì mình muốn nói. Đôi khi, những cảm xúc mạnh mẽ nhất lại không thể diễn đạt bằng lời.

Lặng lẽ, Yoona bước lại gần Seohyun, đôi tay cô nắm chặt bó hoa vẫn còn trong tay. Một cử chỉ nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. "Cảm ơn em, Seohyun" cô nói, giọng hơi run lên, nhưng trong đó có một sự chân thành khó tả.

Seohyun nhìn Yoona, đôi mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. "Cảm ơn chị vì đã cho tôi cơ hội được hiểu chị hơn."

Khoảnh khắc đó, giữa hai người, không còn khoảng cách nào nữa. Cảm giác lạ lẫm ban đầu dần trở nên quen thuộc, như thể hai tâm hồn đã tìm thấy nhau sau một thời gian dài lạc lối.

Không ai nói gì thêm, chỉ đứng đó, trong không gian tĩnh lặng của hậu trường, nơi mà mọi thứ xung quanh dường như đều tan biến. Trong khoảnh khắc ấy, chỉ có hai người, cùng chia sẻ một cảm xúc mới mẻ và đầy hứa hẹn.

Buổi tối hôm ấy, khi Yoona rời khỏi hậu trường, tâm trạng cô vẫn chưa thể lắng xuống. Cảm giác ấm áp khi nhận lời an ủi từ Seohyun như một làn sóng nhẹ nhàng, khiến cô không thể tập trung vào những gì đang xảy ra xung quanh. Dù sự kiện đã kết thúc, nhưng khoảnh khắc trao giải vẫn vẹn nguyên trong tâm trí Yoona. Cô nhớ rõ ánh mắt của Seohyun khi cô lên sân khấu, cách Seohyun trao giải với một sự chân thành và tôn trọng mà Yoona chưa từng cảm nhận được từ ai khác ngoài những người thân quen.

Khi Yoona về đến nhà, cô vẫn không thể dứt khỏi cảm giác này. Cô đứng trước gương, nhìn vào chính mình và tự hỏi liệu có phải mình đã quá mơ mộng. Nhưng cảm giác ấy, những lời nói nhẹ nhàng của Seohyun, sự quan tâm lặng lẽ nhưng sâu sắc, tất cả đều khiến trái tim Yoona đập nhanh hơn.

---
Seohyun, bên trong căn hộ riêng của mình, cũng không thoát khỏi suy nghĩ về cuộc gặp gỡ vừa qua. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài nơi ánh đèn thành phố mờ ảo. Trong suốt chặng đường sự nghiệp của mình, Seohyun đã từng tiếp xúc với rất nhiều đồng nghiệp, nhưng chưa ai khiến cô cảm thấy bối rối như Yoona. Không phải vì Yoona là người nổi tiếng, mà là bởi cách Yoona khiến cô cảm thấy... có chút gì đó khác biệt.

Seohyun có thể thấy được sự dễ tổn thương trong Yoona, sự lo lắng mà cô ấy không bao giờ bày tỏ ra ngoài. Chính cái cảm giác ấy đã làm Seohyun càng thêm muốn hiểu Yoona, muốn được ở gần cô hơn.

Ngày hôm sau, Seohyun quyết định gửi một tin nhắn cho Yoona. Một cách làm quen đơn giản nhưng cũng đầy sự thận trọng.

"Chúc mừng chị một lần nữa, Yoona. Nếu chị cần gì sau buổi lễ hôm qua, đừng ngần ngại liên hệ với tôi."

Cô gửi đi tin nhắn đó rồi thở dài. Không phải là cô không muốn giữ khoảng cách, nhưng những cảm xúc từ đêm qua cứ dâng lên trong lòng cô, khiến Seohyun không thể chỉ đứng im nhìn mọi thứ trôi qua như bình thường.

Vài phút sau, điện thoại của Seohyun rung lên. Tin nhắn từ Yoona.

"Cảm ơn em, Seohyun. Thực sự, tôi rất vui khi được gặp em hôm qua. Tôi... cảm thấy như mình có thêm một người bạn."

Seohyun mỉm cười khi đọc tin nhắn. Cô cảm thấy một sự ấm áp len lỏi trong lòng, dù đây mới chỉ là những bước đầu tiên trong mối quan hệ của họ.

---
Trong khi đó, Yoona cũng không thể giấu nổi cảm giác mà Seohyun đã để lại trong cô. Cô đã cố gắng quay lại với công việc và những kế hoạch sắp tới, nhưng trái tim cô vẫn bị cuốn theo những lời nói và hành động của Seohyun. Từng cử chỉ nhỏ của Seohyun, từ ánh mắt trìu mến đến giọng nói dịu dàng, đều khiến Yoona cảm thấy như mình được che chở. Cô bắt đầu tự hỏi liệu có thể tạo ra một mối quan hệ gì đó đặc biệt với Seohyun, hay tất cả chỉ là những cảm xúc thoáng qua trong giây phút đó.

Vào cuối tuần, Yoona quyết định mời Seohyun đi uống cà phê. Đó là một bước nhỏ nhưng quan trọng, nơi cô có thể nói chuyện với Seohyun ngoài công việc, không có sự căng thẳng hay áp lực nào.

---
Quán cà phê nhỏ nằm trong một góc yên tĩnh của thành phố. Yoona đến trước, chọn một góc cạnh cửa sổ nơi ánh sáng tự nhiên tràn vào. Cô lo lắng bứt rứt, không phải vì sợ gặp Seohyun mà vì không biết phải bắt đầu từ đâu. Đối diện với một người như Seohyun, người mà cô ngưỡng mộ nhưng cũng thấy xa cách, luôn làm cô cảm thấy căng thẳng.

Một lúc sau, Seohyun bước vào. Cô mỉm cười khi nhìn thấy Yoona đang ngồi đợi. "Xin lỗi vì đã đến muộn" Seohyun nói, giọng dịu dàng như mọi khi.

Yoona mỉm cười đáp lại. "Không sao đâu, tôi cũng vừa mới đến."

Seohyun ngồi xuống đối diện, đưa tay vén nhẹ mái tóc dài. "Cảm ơn vì đã mời tôi. Tôi nghĩ chúng ta cần có một cuộc trò chuyện lâu hơn ngoài công việc."

"Đúng vậy" Yoona trả lời, nhìn thẳng vào mắt Seohyun. "Tôi nghĩ... tôi muốn hiểu thêm về em, ngoài những gì tôi biết từ những cuộc gặp gỡ trong công việc."

"Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?" Seohyun hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Yoona.

Yoona cười khẽ. "Bắt đầu từ đâu ư... Tôi đoán là từ những điều nhỏ nhặt thôi. Em thích gì? Tôi thích nghe nhạc, đặc biệt là những bản ballad nhẹ nhàng."

Seohyun cười. "Tôi cũng thích nghe nhạc, nhưng không phải ballad. Tôi thích những bản nhạc cổ điển hơn."

Cuộc trò chuyện cứ thế trôi qua một cách tự nhiên. Họ chia sẻ những sở thích, những thói quen, và những kỷ niệm từ thuở còn nhỏ. Mỗi câu chuyện của Seohyun đều làm Yoona cảm thấy gần gũi hơn. Seohyun không chỉ là một người đồng nghiệp đáng kính mà còn là một con người với những cảm xúc và tâm hồn sâu sắc.

---
Cuộc gặp gỡ hôm đó không có sự đột phá, không có những lời tỏ tình hay thổ lộ. Nhưng đối với cả hai, đó là một khởi đầu của những điều mới mẻ. Họ đã hiểu nhau hơn, và sự kết nối giữa họ cũng đã bắt đầu nảy nở, dù chỉ là một mầm cây nhỏ, nhưng đầy hứa hẹn.

Khi buổi hẹn kết thúc, Seohyun và Yoona bước ra khỏi quán cà phê cùng nhau. Không ai vội vã chia tay. Họ bước đi bên nhau, trong một sự yên lặng thoải mái, như thể hai người đã quen thuộc từ lâu lắm rồi.

Một tuần sau cuộc gặp gỡ tại quán cà phê, Yoona và Seohyun tiếp tục giữ liên lạc qua những tin nhắn và cuộc gọi ngắn gọn. Mỗi lần Seohyun nhắn tin, Yoona lại cảm thấy một sự ấm áp đặc biệt. Dù chỉ là những câu hỏi đơn giản như "Chị ăn sáng chưa?" hay "Chúc chị buổi tối vui vẻ", nhưng những từ ngữ ấy dường như đã khiến mọi khoảng cách giữa họ dần mờ đi.

Tối hôm đó, Yoona quyết định làm một điều mà cô chưa từng làm với bất kỳ ai ngoài gia đình mình - mời Seohyun về nhà chơi.

---
Căn hộ của Yoona có vẻ ấm cúng hơn khi có sự hiện diện của Seohyun. Không gian sống của cô đầy những bức ảnh gia đình và những món đồ nhỏ xinh mà Yoona mang về từ các chuyến đi công tác. Khi Seohyun bước vào, cô không khỏi ngạc nhiên vì sự giản dị nhưng ấm cúng của căn nhà.

"Nhà chị thật đẹp" Seohyun thốt lên, mắt ngước lên nhìn những bức ảnh của Yoona với gia đình, những kỷ niệm giản đơn nhưng rất ấm áp.

Yoona cười, nhẹ nhàng mời Seohyun ngồi xuống ghế sofa. "Cảm ơn. Đây là nơi tôi tìm thấy sự bình yên mỗi khi mệt mỏi."

Seohyun ngồi xuống, nhìn quanh một lượt, rồi quay lại nhìn Yoona. "Tôi cũng vậy. Thỉnh thoảng, chỉ cần được ở một mình trong không gian quen thuộc, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn."

Yoona mỉm cười, rồi đứng dậy đi vào bếp. "Tôi sẽ pha trà cho em. Em thích trà xanh không?"

"Ừ, trà xanh được rồi" Seohyun trả lời, theo dõi Yoona di chuyển trong không gian bếp một cách thành thạo. Cô để ý rằng, mỗi lần Yoona cười hay nói chuyện, vẻ dịu dàng trên gương mặt cô lại càng rõ rệt hơn.

---
Khi Yoona trở lại với ly trà trong tay, Seohyun đang ngồi yên lặng, ánh mắt như chìm vào suy nghĩ. "Em đang nghĩ gì vậy?" Yoona hỏi, ngồi xuống bên cạnh Seohyun.

"Chỉ là... tôi đang nghĩ về những gì chúng ta đã chia sẻ trong những lần gặp gỡ gần đây" Seohyun trả lời, không giấu được sự mơ màng trong giọng nói. "Có những cảm xúc mà tôi chưa từng nghĩ sẽ đến, và giờ tôi đang cảm nhận chúng một cách rõ ràng."

Yoona không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Seohyun. Cô cảm thấy một sự ấm áp dâng lên trong lòng khi nghe Seohyun nói vậy. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một chút bối rối, như thể mình đang đứng trước một ngưỡng cửa mới mà chưa biết phải bước tiếp như thế nào.

Seohyun tiếp tục, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn. "Tôi không chắc mình có thể gọi tên cảm xúc này là gì, nhưng tôi biết, cảm giác này không thể chỉ đơn giản là sự ngưỡng mộ hay tình đồng nghiệp. Có lẽ... chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau thêm?"

Yoona ngạc nhiên nhìn Seohyun, trái tim cô đập nhanh hơn một chút. Những lời nói ấy khiến cô cảm thấy như bước vào một vùng đất mới, nơi mọi thứ có thể thay đổi.

"Tôi cũng cảm thấy vậy" Yoona thừa nhận, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chân thành. "Mỗi lần chúng ta gặp nhau, tôi cảm thấy như mình đang khám phá một phần của chính mình mà trước đây tôi không nhận ra."

Seohyun nhìn Yoona, không nói gì trong giây lát. Rồi cô đứng dậy, nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống bàn và quay lại đối diện với Yoona. "Tôi nghĩ, có những cảm xúc mà đôi khi chúng ta không cần phải giải thích ngay lập tức. Quan trọng là cả hai đều cảm nhận được."

Yoona im lặng, đôi mắt sáng lên. Cô không ngờ rằng Seohyun lại nói ra những lời như vậy, và trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra một điều: có thể tình cảm này không cần phải vội vã. Họ có thể để mọi thứ phát triển tự nhiên, theo cách của riêng mình.

---
Thời gian trôi qua, mỗi lần gặp nhau, Yoona và Seohyun đều cảm nhận được sự gắn kết ngày càng sâu sắc. Mỗi cuộc trò chuyện, mỗi cử chỉ nhẹ nhàng, tất cả đều dần dần xóa đi những ngại ngùng ban đầu và thay vào đó là sự thoải mái, gần gũi. Những khoảnh khắc đơn giản như cùng đi dạo trong công viên, hay chỉ đơn giản là ngồi yên lặng bên nhau trong một buổi chiều muộn, đã khiến trái tim của cả hai dần mở lòng hơn.

Một buổi tối cuối tuần, khi Yoona đang chuẩn bị cho một buổi phỏng vấn, Seohyun bất ngờ đến thăm cô. Lần này, không phải là những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nữa. Seohyun đến, ngồi lại, và không vội vã rời đi.

"Yoona" Seohyun bắt đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. "Có một điều tôi muốn nói với chị."

Yoona dừng lại, ánh mắt không khỏi tò mò. "Là gì?"

Seohyun mỉm cười nhẹ, đôi mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. "Tôi cảm thấy rằng... có lẽ chúng ta đã đến lúc nên đối diện với cảm xúc của chính mình."

Yoona ngây người một chút, sau đó cười khẽ. "Tôi nghĩ mình đã hiểu. Chúng ta đang cùng nhau khám phá điều gì đó mới mẻ, phải không?"

Seohyun gật đầu, nụ cười của cô trở nên ấm áp hơn. "Vậy thì, chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp."

Một tuần sau cuộc trò chuyện đầy cảm xúc ở căn hộ của Yoona, Seohyun và Yoona gặp lại nhau tại một buổi chụp hình cho một tạp chí nổi tiếng. Dù là bạn bè hay đồng nghiệp, nhưng trong công việc, cả hai đều không thể tránh khỏi những áp lực. Buổi chụp hình này đặc biệt căng thẳng vì là một sự kiện lớn với sự tham gia của nhiều tên tuổi trong ngành.

---
Trên phim trường, không khí căng thẳng bao trùm khi các nhân viên chạy đi chạy lại, chuẩn bị cho từng cảnh quay. Yoona và Seohyun đều có lịch làm việc dày đặc. Mặc dù trước đó đã thống nhất về việc dành thời gian riêng cho nhau sau mỗi buổi làm việc, nhưng hôm nay, cả hai đều cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng.

"Yoona, chị ổn chứ?" Seohyun bước lại gần cô, tay cầm chai nước. Ánh mắt lo lắng của Seohyun không thể che giấu được, mặc dù cô đã cố gắng giữ thái độ chuyên nghiệp trong suốt buổi chụp hình.

Yoona gật đầu, nở một nụ cười nhẹ. "Mọi thứ ổn. Chỉ là hơi căng thẳng một chút thôi."

"Đừng làm việc quá sức" Seohyun nhắc nhở, đôi mắt chăm chú nhìn Yoona. "Cẩn thận với sức khỏe của mình. Chúng ta còn nhiều dự án sắp tới."

Yoona mỉm cười. "Cảm ơn em. Tôi sẽ ổn thôi."

Nhưng trong thâm tâm, Yoona không thể phủ nhận rằng sự lo lắng của Seohyun khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Mỗi lần Seohyun quan tâm đến cô như vậy, cô lại cảm thấy mình càng thêm yêu mến sự chăm sóc đó. Nhưng liệu đây có phải là điều mà Seohyun thực sự muốn?

---
Trong giờ nghỉ, Yoona và Seohyun ngồi nghỉ ở một góc yên tĩnh, hai cốc cà phê đặt trước mặt. Không gian xung quanh khá ồn ào, nhưng với họ, nó như một thế giới riêng biệt.

"Chúng ta đã làm việc cùng nhau khá lâu rồi" Seohyun mở lời, ánh mắt mơ màng khi nhìn ra ngoài cửa sổ. "Nhưng có vẻ như chúng ta chưa thật sự hiểu rõ về nhau, phải không?"

Yoona im lặng nhìn Seohyun, suy nghĩ về lời nói đó. "Cảm giác của tôi là thế này. Càng gần em, tôi càng cảm thấy mình dễ bị tổn thương. Nhưng... tôi cũng không muốn điều đó làm em cảm thấy ngại ngùng hay khó xử."

Seohyun nhìn vào mắt Yoona, một chút ngạc nhiên và sự đồng cảm hiện rõ trên khuôn mặt cô. "Yoona, tôi không muốn chị cảm thấy như vậy. Tôi chỉ muốn chị hạnh phúc, dù là trong công việc hay trong cuộc sống riêng tư."

Yoona thở dài, lấy cốc cà phê lên uống một ngụm, rồi cất giọng nhẹ nhàng. "Tôi biết. Nhưng đôi khi, tôi lại cảm thấy mình đang quá dựa dẫm vào em. Và đó không phải là điều tôi muốn."

Seohyun nghiêng đầu, nụ cười của cô dịu dàng hơn bao giờ hết. "Chúng ta đều có lúc yếu đuối. Nhưng điều quan trọng là chúng ta có thể tin tưởng và dựa vào nhau trong những lúc đó. Tôi cũng vậy."

Yoona ngẩng lên, nhìn thẳng vào Seohyun. Ánh mắt cô lấp lánh, đầy sự tin tưởng và cảm kích. "Em thật sự có lòng tin vào tôi sao?"

"Đương nhiên" Seohyun đáp, giọng nói vững chãi. "Vì tôi tin tưởng vào chúng ta."

---
Sau buổi chụp, Yoona cảm thấy có một sự thay đổi nhẹ trong lòng. Những cảm xúc bối rối, những nghi ngờ về mối quan hệ này dần dần tan biến. Cô nhận ra rằng những lời nói của Seohyun, tuy đơn giản nhưng lại rất thật lòng. Không phải lúc nào mối quan hệ cũng phải đi theo một khuôn mẫu cố định. Có thể cả hai chỉ cần thời gian và sự kiên nhẫn để phát triển tình cảm một cách tự nhiên, mà không cần phải vội vàng hay lo lắng.

---
Cuối tuần sau, Yoona và Seohyun hẹn nhau ra ngoài, không phải để làm việc, mà chỉ đơn giản là để dành thời gian cho nhau. Họ quyết định đi dạo quanh một khu phố yên tĩnh, nơi không có tiếng ồn ào từ công việc hay sự chú ý từ những người xung quanh.

Họ ngồi trên một chiếc ghế đá dưới một gốc cây lớn, nói về những thứ bình dị nhất trong cuộc sống. Yoona kể về những ký ức thời thơ ấu, những lần cô được mẹ chăm sóc trong những ngày mưa, trong khi Seohyun kể về những chuyến du lịch của gia đình cô.

Chưa bao giờ Yoona cảm thấy mình được lắng nghe và hiểu như lúc này. Dường như, mỗi câu chuyện họ kể đều là những mảnh ghép tạo nên một bức tranh đầy màu sắc về cuộc sống và cảm xúc của cả hai.

"Em biết không, tôi thật sự rất cảm ơn vì chúng ta đã gặp nhau" Yoona nói, đôi mắt sáng ngời dưới ánh mặt trời chiều. "Chúng ta có thể chưa biết chắc chắn về mọi thứ, nhưng ít nhất, tôi cảm thấy an tâm khi có em bên cạnh."

Seohyun nhìn Yoona, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp và chân thành. "Tôi cũng vậy, Yoona. Chúng ta sẽ cùng nhau đi tiếp con đường này, không vội vã, không lo lắng."

Yoona và Seohyun không còn phải đấu tranh với những cảm xúc của mình nữa. Họ đã sẵn sàng để bước vào một chương mới trong cuộc sống, nơi tình yêu được xây dựng từ sự tin tưởng và sự chia sẻ. Mối quan hệ của họ không chỉ là tình đồng nghiệp hay tình bạn đơn thuần - đó là một tình yêu nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, tựa như những gì họ đã tạo dựng cho nhau qua thời gian.

Mối quan hệ giữa Yoona và Seohyun không còn chỉ là bí mật giữa hai người, mà giờ đây đã bắt đầu được công chúng chú ý. Mặc dù cả hai luôn cố gắng giữ kín mọi chuyện, nhưng trong thế giới của ngành giải trí, việc che giấu tình cảm không phải lúc nào cũng dễ dàng. Một số phóng viên và người hâm mộ tinh mắt bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu nhỏ: những buổi đi chơi chung, những lần nhìn nhau đầy tình cảm trong các sự kiện, và cách họ luôn bên cạnh nhau trong những khoảnh khắc quan trọng.

Một buổi sáng, khi Yoona đang chuẩn bị ra ngoài, cô nhận được tin nhắn từ Seohyun: "Có một bài báo đang nói về chúng ta. Chị có muốn làm gì không?"

Yoona nhìn màn hình điện thoại, thở dài một hơi. Cô biết rằng tình huống này rồi cũng sẽ đến, nhưng không ngờ mọi thứ lại đến nhanh như vậy. Cô nhắn lại: "Chúng ta không cần phải giấu diếm nữa. Nếu báo chí đã biết, thì mình cứ đối diện với nó thôi."

---
Buổi sáng hôm sau, cả hai đều có lịch làm việc dày đặc, nhưng một sự kiện đặc biệt đã thu hút sự chú ý của các phóng viên. Một buổi họp báo lớn tổ chức tại một khách sạn sang trọng. Yoona và Seohyun đều được mời tham gia, và như mọi khi, cả hai đều rất chuyên nghiệp trong công việc của mình. Nhưng hôm nay, mọi thứ có vẻ khác biệt.

Khi họ bước vào sảnh khách sạn, sự chú ý của đám đông ngay lập tức đổ dồn về phía họ. Những tiếng xì xầm, những ánh đèn flash liên tiếp bắn ra từ máy ảnh khiến Yoona cảm thấy hơi căng thẳng. Cô nắm lấy tay Seohyun trong vô thức, như thể đó là điểm tựa duy nhất giúp cô bình tĩnh.

Seohyun nhận ra sự căng thẳng của Yoona, cô khẽ siết tay Yoona để trấn an. "Không sao đâu. Mọi thứ sẽ ổn." Giọng cô chắc chắn và đầy sự an ủi.

Khi đến lượt hai người bước lên sân khấu để trả lời phỏng vấn, mọi ánh mắt đều dõi theo từng cử chỉ của họ. Các phóng viên bắt đầu hỏi những câu liên quan đến mối quan hệ giữa hai người, dù không trực tiếp nhưng rõ ràng là không thể che giấu nữa.

"Chúng tôi là bạn" Seohyun trả lời bình tĩnh, một nụ cười nhẹ nhàng trên môi. "Chúng tôi cùng làm việc trong ngành này và luôn hỗ trợ lẫn nhau."

Nhưng phóng viên không dễ dàng bỏ qua, một người tiếp tục hỏi: "Vậy còn những tin đồn về việc các bạn đang hẹn hò? Liệu có phải mối quan hệ của các bạn đã vượt qua giới hạn của tình bạn?"

Yoona nhìn Seohyun một lúc, rồi quay sang đối diện với phóng viên. Cô hít một hơi thật sâu. "Chúng tôi hiểu rằng công chúng luôn quan tâm đến chúng tôi, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng, mối quan hệ của chúng tôi là của chúng tôi. Nó không phải là thứ mà ai cũng có quyền quyết định hay hiểu rõ hoàn toàn. Nhưng nếu có điều gì chúng tôi muốn chia sẻ, chúng tôi sẽ tự mình quyết định thời điểm."

Câu trả lời của Yoona khiến không khí xung quanh bớt căng thẳng đi phần nào. Seohyun nhìn cô với ánh mắt đầy sự trân trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip