Chương 4: Mộng vàng hacker hay phi vụ triệu roi
Hôm nay là một ngày đẹp trời, không trăng không sao vì bây giờ là buổi sáng. Và cũng không có tiết Toán Văn Anh nào, vì hôm nay là Chủ Nhật. Bù lại, có một đống bài tập về nhà đang nằm ì trên Google Classroom, xếp hàng đều tăm tắp như năn nỉ tôi làm gỏi chúng nó. Nhưng tôi vẫn còn một thú vui có phần tao nhã hơn so với việc miệt mài chép từng câu từng chữ, nào là Bà Huyện Thanh Quan thế này, nào là tiên đề Ơ-cơ-lít thế kia,... đó chính là việc tám đủ thứ trên trời, dưới đất, trong trường, ngoài ngõ, tóm lại là đủ thứ chuyện có thể viết bằng lời trên trái đất này. Nhưng hiện tại, cái thú vui "tao nhả" đó vẫn làm tôi thấy chán mớ. Tại sao? Đơn giản, vì chẳng có drama gì hot để ngóng hay để khẩu nghiệp, cà khịa.
"Ê tụi mày, nếu hôm nay có việc trọng đại gì xảy ra thì chắc tao dội đầu xuống bồn cầu luôn quá!" Tôi chat lên group "Tám linh tinh" một câu cảm thán. Thực ra nếu có việc gì trọng đại xảy ra vào một ngày cuối tuần thường thường như hôm nay, tôi sẽ kích động đến mức có thể dội đầu thẳng xuống bồn cầu mà chẳng chần chừ gì sất.
"Thật không đó?" Tú hỏi lại. "Nếu là thật thì tao sẽ cho mày thưởng thức món nước bồn cầu khắm lặm thơm ngon tuỵt zời ngay và luôn!"
"Nào, con trai đích thực thì phải ga lăng, đâu phải cà khịa các bạn nữ chân íuuuuuuu tay mềm như mày?" Tôi đốp lại con thủy tức ấy. "Mà mày nói đi, chuyện gì trọng đại mà có thể khiến tao dội đầu vào bồn cầu vậy?"
"Đương nhiên là có, tao mà thèm lừa con gái à? Nhất là cái bọn như lực điền mà bày đặt nói này nói nọ. Nói bọn mày nghe nhé, giờ tao đã quyết định trở thành một hacker."
Tôi sững mất một lúc. Ừ nhỉ, Tú là một thằng giỏi Tin nhất nhì lớp, có kinh nghiệm hack quán game mấy lần. Tuần trước, nó còn xung phong đi hack tài khoản Google của cô Huyền nữa. Sao tôi ngơ thế nhỉ, vật chứng rõ rành rành thế này mà giờ mới nhận ra!
"Ohhhh...!"
"*Clap clap*"
"Ôi chồi ôi thật không đó...?"
Bọn còn lại chat gì, khen hay chê thì tôi không biết vì tôi... không cắm mặt vào bồn cầu mà cắm thẳng xuống sách giáo khoa Văn, tay đấm thùm thụp vào đầu. Trời ơi, vậy là lớp mình sẽ có một "hắc cơ" chính hiệu hàng Vi En chất lượng cao như trong phim Mỹ! Nếu mai sau cần gì thì cứ việc nhờ vả nó là xong!
Lúc ngồi được lên bàn, tôi thấy tin nhắn mới của thằng Tú:
"Tao đang nghĩ, nếu được thực hành một lần trong giờ học thì hay phải biết. Đứa nào làm ơn làm phước giúp tao đii..."
"Tao." Khang trả lời kèm theo icon ngón trỏ. Ủa, ngón trỏ hay ngón giữa vậy nhỉ, khó nhìn thế...
"Để con Hà Anh đi, tao vừa phạm phải một sai lầm là tám chuyện với nó về Tam Quốc Diễn Nghĩa..." Thư chat lên đồng thời gắn thẻ con bạn, tiện thả thêm icon mệt phờ râu.
"Thế rồi sao?" Thảo Nguyên hỏi lại.
"Đ*t m*, nó mê ông Gia Cát Lượng như điếu đổ chứ gì nữa. Nào là khen trận Xích Bích như thế này này, Tam cố thảo lư như thế kia này,..." Khổ Thư, nó đã phải chịu đựng Hà Anh nhiều lắm rồi đây.
Chà, mà vụ này có vẻ vui. May mà con cẩu Long đang bận làm bài và tổng hợp đống bài tập về nhà mà bọn tôi chưa hề đụng đến, không thì nó lại ngăn cản bọn tôi với lý do "vi phạm pháp luật". Hừ, đồ Phạm Pháp Luật, lần này không có anh Nguyên chống lưng nữa đâu. Ổng đang bận ngồi hiên nhà hóng hớt như một bà tám chính hiệu rồi.
"Ỏk tao lo." Con Hà Anh trả lời với biệt danh mới "Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn" và avatar hình ông Gia Cát Lượng cầm quạt vuốt râu. "Đến 4 giờ chiều nay tao sẽ share cho bọn mày kế hoạch, được chưa?"
Ớ hơ hơ hơ hơ, tôi cười thầm. Cuối cùng cũng có một drama, hay đúng hơn là một trò quậy mới toanh và độc lạ rồi!
***
"Đây nè. Dự kiến tiết đầu buổi sáng, thứ Ba sẽ hành động nhá!"
Tôi click chuột vào file đính kèm và ngó thấy nội dung kế hoạch như sau:
"1. Cần một người đánh lạc hướng cô bằng cách bấm nút "Giơ tay" lên xuống liên tục.
2. Cả lớp out ra hết. Vụ này cộng thêm vụ lúc nãy sẽ khiến cô hoang mang.
3. Tú sẽ kick cô ra khỏi lớp.
4. Quẩy thôi!"
Tôi đọc sơ sơ một lượt rồi đọc lại từ đầu. Quái lạ, tại sao con Hà Anh lại thêm thắt mấy chi tiết thừa mứa, như có đứa đánh lạc hướng cô hay cho cả lớp out ra. Mấu chốt của hai việc này là khiến cô hoang mang, nhưng để làm gì chứ? À, chắc để cô không gọi ngay cho thầy Hoài dạy Tin, cô Vân hay thầy Tổng phụ trách, nếu sự việc bị vỡ lở thì cũng có một tí thời gian mà quẩy. Đúng là Hà Anh, đu "ai đồ" một cái là phát huy khả năng "nhìn xa trông rộng" thật.
Ớ hơ hơ hơ hơ... Không hiểu sao tôi mong đến sáng thứ Ba quá đi...
***
"Triển đi, ai cũng biết cô Thược hiền rồi mà!"
"Ô kê, tao làm đây." Tú đáp qua loa.
"Tao phụ trách phần gây chú ý với cô nhé." Tôi xung phong.
Tôi quay lại phòng Zoom, click một cái vào nút "Giơ tay". Cô đang giảng đến "thói quen sinh sản của thủy tức" hay gì đó thì dừng lại hỏi:
- Ngân hỏi đi. - Cô chưa kịp dứt lời thì cái bàn tay đang vẫy vẫy của tôi đã hạ xuống. Tôi lấy tay che miệng, cười thầm rồi lại bấm vào nút "Giơ tay".
- Con lại hỏi gì nữa? - Cô lại hỏi. Tôi lại hạ tay xuống và lại cười ruồi.
Cứ thế lặp lại một vòng nữa. Tôi giơ tay, nghe loáng thoáng câu "Con lại hỏi gì?" trước khi hạ tay xuống. Rồi lại lặp lại.
Dĩ nhiên không ai đùa được kiểu đó với thầy Lực "quyền's lực", cô Huyền "bốc khói", nhưng cô Thược là ngoại lệ. Lúc nào cô cũng điềm đạm dù có ai đó bảo rằng cái quạt trần trong phòng học rơi bụp xuống rồi. Dù đã biết thế nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch khi chơi trò "vờn chuột trước mũi mèo".
Mà cũng đúng, sức chịu đựng của Quan Thế Âm Bồ Tát cũng có giới hạn như bất kỳ người thường nào khác. Tôi biết, và sẽ dừng lại khi có giới hạn như lời con Hà Anh đã bảo. Phải tin tưởng vào nó, nó là Gia Cát Khổng Minh hàng pha kè, à nhầm, hàng real mà!
"Dừng lại, cô có dấu hiệu sắp phát cáu!" Không phải Hà Anh, chính Tú mới là đứa thông báo. "Bọn mày out hết ra đi, còn lại để tao xử!"
"Ô kê." Tôi nhắn lên một câu rồi out Zoom ngay và luôn. Nói thật thì khi bấm nút "rời khỏi cuộc họp", tay tôi run lắm.
Chờ đợi. Giờ chỉ có mỗi một việc là chờ đợi. Đếm từng phút, từng giây. Đếm từng mili giây. Một, hai, ba, bốn, năm,...
"Ting"
"Tao kick được cô rồi! Dẹp loạn nào anh em eei!"
"Cả chị em nữa chứ! Mày coi thường bọn tao tức là coi thường nửa thế giới ấy biết hơm cưng?"
"Ok, vậy thì dẹp loạn đê anh chị em!"
Tim tôi đập rộn rã. Thằng Tú đã kick cô ra ngoài được rồi! Join vào lớp để quẩy thôi! Tôi click vào nút "Tham gia ngay". Bụng tôi giờ y hệt bụng một con ngan, rộn rạo như có một bầy sâu ở trong. Nhờ Tú, chúng tôi sẽ được vui chơi nguyên nửa tiết! Dù... có bị thầy cô và bố mẹ bón hành đi chăng nữa, đó vẫn là một cái giá xứng đáng.
Ồn ào. Nhốn nháo. Và vô cùng bình đẳng. bình đẳng đến phát ớn.
Đó chính là lớp 7B của chúng tôi.
- Ê, có đứa nào muốn share màn hình chơi liên quân không? - Tú thét.
- Tao! Tao! Tao! - Hàng loạt đứa đồng thanh hô lên.
- Nào, tao share trước - Quân nói - Sau đến lượt tao, tao và tao nữa.
- Tao, tao và tao nữaaaa... - Tiếng âm vang dội vào tai tôi.
- Ê, thằng Quân ăn gian, nó join vào tận mấy cái nick! - Đình Nguyên hét. Tiếng nhạc Never Gonna Give You Up, từng âm "yamete kudasai" bắt đầu vang lên, xen lẫn với những tiếng bùm bùm chíu chíu. Đã quá muộn cho mấy thằng kia rồi, Quân đã share màn hình và giờ nó đang chơi lửa chùa thay vì liên quan.
Bùm...!
- Đ*t m*, sao lại né thằng đó? - Phong đay nghiến - Đây này, đi ** chỗ này này...
- Không, phải ăn cái kia kìa, lên level đó!
- Loạn! Loạn! Loạn hết rồi!
- Dẹp loạn nào anh em ơi... à nhầm anh chị em ơi! - Thảo Nguyên gào lên.
- Nào, mấy cô cậu dẹp loạn đủ chưa hả? - Một giọng khiến tôi và lũ kia lạnh người như bị cho vào tủ lạnh. Nghe nó quen quen... Cái nick vừa phát ra âm thanh ngay lập tức được đẩy lên màn hình của tôi. Gì thế nhỉ?
Nên nói là gì?
Nên nghĩ như nào?
Trong ác mộng tôi cũng không thể mơ đến cái giây phút khủng khiếp này...
Chính là thầy Lực.
- Lớp 7B này lớn gan gớm, dám kick cô Thược giữa ban ngày ban mặt - Thầy nói - Mỗi đứa phải viết bản kiểm điểm và chép phạt, ai viết được bao nhiêu thì nộp bấy nhiêu. Cuối giờ, giơ ra trước màn hình cho tôi xem. À quên, các cô cậu mỗi người sẽ bị trừ hai điểm thi đua của lớp, cộng lại cũng sơ sơ... bảy mươi, tám mươi mấy điểm đấy. Hơi nặng, nhưng cần thiết để dạy đời mấy cô cậu không tái phạm nữa.
Cũng không tệ... Điểm thi đua thấp thì có cả đống cơ hội gỡ điểm trở lại dương được mà. Và viết bản kiểm điểm cũng khá hơn là thông báo cho phụ huynh hay đình chỉ học. Nhưng viết liền tù tì đến cuối giờ thì... khá là kinh khủng. Tôi nhìn đồng hồ, vẫn còn hai lăm phút nữa mới đến giờ giải lao. Tiết sau lại là tiết Toán của thầy Lực, chắc cú 99,99% sẽ phải viết tiếp. Vậy là... Trời ạ, viết tận bảy mươi phút!
- Giờ thì, hối hận chưa cậu Tú? - Thầy còn không quên cà khịa - Miếng ăn đến miệng rồi còn rơi.
Cái giá của thất bại là đây. Tôi đay nghiến, rồi xé tờ giấy đôi ra khỏi giữa quyển vở.
***
"Chà, tổng kết lại thì vụ này không đến nỗi thất bại đấy bọn mày." Tú thông báo.
"Không đến nỗi thất bại gì?" Tôi cay cú đáp lời.
"Tay tao vẫn còn đau nhức như chân bố tao đây này!" Thảo Nhiên bồi thêm vào.
"Mẹ tao còn đang chuẩn bị vác roi tra khảo xem tại sao điểm thi đua bị tụt âm kìa!"
"No no no." Trước sự phản đối của bọn tôi, nó vẫn mặt dày như không. "Thầy Hoài Tin vừa nhắn Zalo cho tao, chắc là thầy Lực bảo ấy. Thầy nói là 'nghe qua thế thì trình độ tin học của con khá đấy, nếu muốn trau dồi thêm thì cứ inbox thầy chứ đừng dùng mấy cách như thế nhé'."
Hơ...
Cờ lờ gờ tờ?
Tôi cười sằng sặc, nụ cười kinh dị như phim ma của sự bất mãn, nụ cười tựa cái meme ngan-ngửa-cổ đang hot gần đây, nụ cười để che giấu sự tức giận đang cuồn cuộn trong người.
Sao ban đầu nó không nhờ thầy luôn đi? Dây dưa đến cả lớp làm gì? Ví dụ hết sức thiết thực là đứa vừa tìm ra đam mê mới, Hà Anh. Nó vẫn thường hay lôi câu "biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng" ra lảm nhảm gần đây, mà không biết là phe "ta" có một thằng thuỷ tức! Mới nghĩ đến thôi mà tôi đã thấy cay giùm nó luôn rồi.
"Túuuuuuuu!!!!" Con Thư gầm gào. "Mày có biết không-đến-nỗi-thất bại chỉ là với mày không hảaaaaa? Đồ occhos!!"
"Hình như nó muốn làm cái gì đó cho cả lớp xả stress, chỉ là không may tí thôi ;.;." Thằng Khang cố biện luận thay đứa bạn thân.
Vậy là lần này... thất bại. Ngược với đạo lý làm người thật, nó không làm mà vẫn có ăn. Nếu được ước, tôi sẽ ước vào một buổi sáng nào đó, bình minh ban mai sẽ hiện lên lồ lộ gương mặt thầy Huấn Hoa Hồng, chiếu soi ngay vào cửa sổ nhà Tú và thay vì tiếng chim hót líu lo, đạo lý bất hủ "Có làm thì mới có ăn, không làm thì chỉ có ăn đ*u b**i, ăn ***" sẽ vang vọng khắp trần gian.
Nghĩ thế, nhưng làm gì đòi lại được đâu? Chỉ còn cách khi nào được gỡ phong tỏa thì tìm nó dần cho một trận thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip