Chap 13
Đã gần 2 năm trôi qua, nhưng dường như anh vẫn không quên được hình bóng của người con gái ấy. Trong suốt 2 năm ấy, mỗi ngày trôi qua đối với anh như cực hình vậy, anh cố gắng nhận thật nhiều show diễn, anh lao đầu vào làm việc như con thiêu thân mà không để ý rằng sức khỏe mình không cho phép, mục đích cũng chỉ vì không muốn nghĩ đến Tâm nữa. Nhưng làm sao mà anh làm được khi mọi bài hát anh diễn đều mang hình bóng của cô. Anh chấp nhận chờ, chờ cô trong vô vọng, không biết đến bao giờ thì cô sẽ trở lại, có thể là mãi mãi không bao giờ, nhưng Hưng vẫn quyết định chỉ yêu một mình cô, không thể mở lòng mình ra với ai khác nữa. Ngày nào không có show diễn, anh sẽ vùi mình vào rượu để quên đi hình bóng người con gái ấy, dù rằng anh rất ghét chất kích thích ấy, nhưng anh lại không thể không phụ thuộc vào nó. Nếu không uống, thì anh sẽ chẳng biết làm gì để nguôi ngoai nỗi nhớ cô, nhưng uống vào rồi, sao Hưng không thể say mà anh còn tỉnh hơn cả khi chưa uống, và hình bóng cô cứ thế ập đến trong cơn say của anh.
Rồi duyên cũng đến, hôm nay anh nhận được một lời mời diễn tại Hàn Quốc. Hưng như bắt phải vàng, anh vội vã đồng ý, tự tay anh thu xếp quần áo lưu diễn mà không cần nhớ đến sự trợ giúp của quản lý hay bất kì anh. Trong anh, niềm hy vọng ấy lại được thắp sáng lên một lần nữa. Không biết tại sao Hưng luôn có linh cảm sẽ gặp được cô trong chuyến lưu diễn này, và anh luôn luôn tin vào linh cảm của mình. Anh nhanh chóng thu xếp để ra sân bay, anh đi nhanh đến nỗi mà cả trợ lý lẫn những người trong đoàn đều chạy theo không kịp. Lâu lắm rồi, họ mới thấy anh vui và cười nhiều như vậy. Tại sân bay, trong phòng chờ anh đã ngồi và nghĩ ra rất nhiều những câu hỏi dành cho Tâm, thậm chí anh còn hy vọng show diễn lần này đạo diễn sẽ mời được cả Tâm cho anh và cô cùng song ca với nhau, hoặc ít nhất thì cùng chung sân khấu để anh có thể được ngắm nhìn cô dù chỉ vài phút. Từ bao lâu nay, anh đã luôn kiềm nén nỗi nhớ của mình, anh không biết phải làm sao để nỗi nhớ ấy nguôi bớt, anh cứ ôm cái nỗi nhớ ấy vào trong lòng rồi tự hỏi liệu cô có như anh, hay bây giờ cô đã có một người khác bên cạnh? Nếu nói Tâm chọn Bi, thì anh chắc chắn 99% cô ấy sẽ không đồng ý, hoặc nếu có thì đó cũng chỉ là do cô muốn lấp đầy đi khoảng trống của anh. Còn lỡ như có một người khác ngoài Bi?... Điều này anh chưa từng nghĩ tới, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng sẽ có một người chiều được tính cô như Hưng, quan tâm chăm sóc cô được như anh... Chắc chắn sẽ bị lay động mất! Hưng đưa tay vỗ nhẹ vào trán mình rồi tự nhủ: "Không sao, mày chắc chắn phải làm được, Tâm sẽ chỉ yêu một mình mày thôi!"
---
Tuấn Bi đưa cho Tâm tấm thư mời với mong muốn cô sẽ diễn một show ca nhạc ngay tối hôm nay, Tâm ngước lên rồi hỏi anh:
-Anh thấy ok không? Nếu được thì mình nhận lời!
-Show này sẽ có anh Hưng, em đồng ý tham gia không?
Anh từ tốn hỏi rồi quan sát vẻ mặt của Tâm. Đúng là cô không thể giấu nét bối rối cũng như sự bàng hoàng trên khuôn mặt mình. Đã hơn 2 năm cô chưa gặp anh, cô cũng đã phải rất khó khăn mới có thể quên đi một chút về anh, vậy mà nay cái tên ấy là xuất hiện, lại còn chuẩn bị chạm mặt nhau nữa. Tâm lúng túng không biết bây giờ mình phải như thế nào, nếu chấp nhận, đồng nghĩa với việc cô sẽ gặp anh, và mọi ký ức lại ùa về, cô sẽ không thể tập trung làm việc được nữa, chưa kể anh sẽ lại làm những hành động khiến cô rung động, rồi sẽ lại một lần nữa mắc sai lầm sao? Tâm lắc dầu xua tan cái ý nghĩ ấy đi, rồi cô bảo với anh:
-Em không tham gia biểu diễn, nhưng em có thể đến với tư cách là khách mời chứ?
Bi hơi ngạc nhiên nhìn cô, có lẽ bao nhiêu năm qua làm việc chung với nhau, đây là lần đàu tiên anh thấy quyết định của cô khó hiểu đến như vậy, anh hỏi lại:
-Tại sao?
-Anh cứ tin em... Em sẽ không để sự nghiệp của mình một lần nữa bị thiêu rụi đâu!
Bi gật đầu và làm theo ý cô. Lúc này chỉ còn một mình Tâm ở trong căn phòng yên tĩnh, sự trống vắng bất chợt ùa đến, và cả cái tên anh nữa. Bất giác cô lấy điện thoại để search những thông tin về anh, đã từ lâu lắm rồi, cô mới làm lại điều này. Nhưng trái ngược lại với hoàn toàn những gì cô suy nghĩ, thông tin gần đây của anh ngày một ít, nếu có thì cũng chỉ là những lần anh đi từ thiện vô tình được fan hâm mộ chụp lại, còn những phát ngôn trên mạng thì lại hoàn toàn kín tiếng. Chính điều này đã làm cho Tâm ngày càng tò mò hơn về Hưng, như trong cô cũng muốn được gặp anh để xem anh đã thay đổi ra sao. Cùng lúc đó, chuông điện thoại của Tâm reo lên, đầu dây bên kia là giọng của Hoàng, anh hỏi:
-Alo, tối nay em có rảnh không?
-Ah... em cũng đang định gọi cho anh, tối nay em có dự một show diễn, nhưng với tư cách là khach mời, liệu anh có thể đi cùng em không? – Tâm đề nghị
-Đương nhiên rồi! Được đi cùng em thì còn gì vinh hạnh bằng chứ!
Anh không thể giấu nổi niềm vui sướng của mình mà còn thể hiện nó ra hẳn giọng nói, chắc có lẽ Tâm cũng biết anh đã thích Tâm mất rồi. Tâm thực sự không muốn buổi chạm mặt tối nay giữa Hưng và cô có những lưu luyến, cô thực sự muốn anh quên cô đi, muốn anh tìm được cho mình một nửa tốt hơn, cô cũng biết nếu không phải vì cô đang ở Hàn Quốc thì chắc chắn Hưng cũng sẽ không nhận show diễn này. Chỉ tối nay thôi, cô mong giữa cô và Hưng sẽ không còn điều gì để hối tiếc nữa, cô tự nhủ sẽ giứt khoát một lần, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai.
Tại quán ăn quen thuộc dưới ánh nến lung linh, Tâm diện một chiếc váy màu xanh ngọc, hơi ôm vào thân thể tạo nên những đường nét quyến rũ của cô, khiến ai cũng phải ngưỡng mộ mà nhìn cô. Hôm nay cô và Hoàng đến ăn sớm để kịp giờ dự live show, nên quán ăn có chút vắng khách hơn thường ngày, không khí cũng trở nên yên tĩnh hơn. Hoàng ngồi đối diện với cô, anh mặc một bộ vest lịch lãm, người ngoài nhìn vào, có lẽ ai cũng sẽ ghen tỵ vì sự đẹp đôi của họ. Anh đưa tay với lấy chai rượu vang để trên bàn rồi từ tốn rót cho cả hai, họ cụng ly với nhau, anh nhìn cô bằng ánh mắt hết mực trìu mến. Tâm có chút bối rối rồi cô mỉm cười hỏi anh:
-Mặt em có dính gì sao? Sao lại nhìn kĩ đến vậy?
-Không... Em rất đẹp. Tâm...
Anh ngập ngừng, vừa nói vừa dò xét thái độ của cô, Tâm vẫn điềm tĩnh ngồi chờ anh nói. Thấy chiều hướng có vẻ tích cực, anh mới dám nói tiếp:
-Mình biết nhau cũng đã lâu... Hôm nay em muốn hỏi em... Liệu em có đồng ý... làm bạn gái của anh không?
Anh cúi xuống né tránh ánh mắt của cô, từng giọt mồ hôi hiện rõ trên trán của Hoàng, nhưng anh không dám cử động dù chỉ là một hành động nhỏ. Anh đã mong chờ ngày này từ rất lâu, dù rằng đã chuẩn bị trước tinh thần sẽ bị cô từ chối, nhưng anh quyết định đánh liều một phen. Thấy Tâm im lặng khá lâu, anh mới hơi ngước đôi mắt đầy mong chờ của mình lên để nhìn, rồi anh thấy đôi mắt cô long lanh, anh chợt cuống quýt mà nói lắp bắp:
-A...Anh... Anh xin lỗi, anh xin lỗi, nếu em không đồng ý, mình vẫn có thể làm bạn mà, không sao... anh... anh không buồn, anh không...
-Em đồng ý!
Tâm mỉm cười, cô nắm lấy bàn tay đang run rẩy của người đối diện. Anh dường như không nghe rõ lời cô nói, anh còn tưởng là mình đang nằm mơ kia. Hoàng nắm chặt lấy tay Tâm rồi lại nói:
-Em chấp nhận làm bạn gái của anh sao?
Có lẽ trong suốt 2 năm, đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười tươi đến như vậy. Nụ cười hạnh phúc của một người đàn ông đã cô đơn nhiều năm, anh đã đi tìm một nửa của mình nhưng lại chưa gặp được ai ưng ý cho đến khi gặp cô. Từ khi biết nhau, anh cũng không dám hy vọng nhiều đến việc sẽ được cô chấp thuận tình cảm của mình, dù chỉ là tri kỉ, anh cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Nay Minh Hoàng lại còn được tận tai nghe thấy từ cô đồng ý làm bạn gái anh, niềm vui nào có thể diễn tả cho hết chứ.
"Đồ ngốc, em nhẫn tâm đến như vậy sao Tâm? Tên của em là Tâm, nhưng em đã sử dụng sai ý nghĩa của tên mình rồi. Người ta chỉ vừa mới chờ đợi em 2 năm, tỏ tình em liền đồng ý. Tôi đã chờ em 20 năm, tỏ tình em còn ngập ngừng. Không sao... Tôi không trách... Chỉ là tôi hy vọng quá nhiều thôi..." – Tại một góc bàn khác, có ánh mắt như đầy lửa hận đang quan sát từng hành động của họ, nghe từng câu từng chữ họ nói với nhau. Hưng cười nhạt rồi đưa tay kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống để che ánh mắt của mình đi. Không biết vô tình hay hữu ý, khi anh trốn đoàn để đi ăn trước giờ diễn thì lại gặp họ. Khi cô trả lời đồng ý người con trai kia, trong Hưng máu nóng như trào lên đến tận não, nếu như ở đây không có ai, có lẽ anh đã nổi cơn thịnh nộ và nhất định sẽ cho tên kia ăn một cú đấm trời giáng. Anh lấy hai bàn tay xoa vào nhau, chợt ánh mắt anh lóe lên một tia sáng nham hiểm, anh híp đôi mắt của mình lại rồi nở một nụ cười bí ẩn:
-Đêm nay, em sẽ là của tôi!
P.s: Hic không ai cmt góp ý làm mình bùn ghe :< Tính cho mấy cảnh H+ mà xem ra hỏng ai care :<
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip